Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 85: Nhớ Lại


Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 85: Nhớ Lại


“Muội muội rất muốn biết nguyên nhân sao? Vậy lại đây ngồi xuống cùng tỷ tỷ thưởng thức trà, thuận tiện để cho tỷ tỷ đem nguyên do trong đó giải thích uội muội nghe đi!” Lam Linh Phượng nở rộ ra nụ cười mềm mại đáng yêu tận xương với Lam Ẩn Nhan, chính là chỗ sâu nhất trong con ngươi lại cất dấu lệ khí làm cho người ta sợ hãi.
“Lam Linh Phượng, rốt cuộc trong hồ lô ngươi muốn làm cái gì?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng nhìn về phía Lam Linh Phượng, vì sao nàng cảm giác hôm nay Lam Hằng hôn mê tựa hồ cùng Lam Linh Phượng này có liên quan chứ? Chẳng lẽ là Lam Linh Phượng động tay động chân với Lam Hằng, cho nên mới làm cho Lam Hằng hộc máu hôn mê? Nhưng dù sao Lam Hằng cũng là cha ruột của nàng, làm sao nàng có thể sẽ hạ độc thủ với cha ruột chứ?
“Muội muội, trà này mùi vị thật sự rất tốt a? Chẳng lẽ ngươi cũng không thưởng thức một chút sao?” Khóe môi Lam Linh Phượng gợi lên một độ công mị hoặc lòng người, trên mặt cũng nhộn nhạo ý cười phong tình nhìn Lam Ẩn Nhan nói.
“Lam Linh Phượng, chẳng lẽ là ngươi động tay động chân với phụ thân, cho nên phụ thân mới có thể hộc máu hôn mê?” Đôi con ngươi đen của Lam Ẩn Nhan gắt gao nhìn khuôn mặt Lam Linh Phượng, ngữ khí âm lãnh mười phần hỏi. Lam Linh Phượng này cử chỉ thật sự là làm nàng không thể không hoài nghi a.
“Muội muội thật sự là trí tuệ hơn người! Nếu phụ thân không hôn mê, làm sao tỷ muội ta ngươi lại có thể gặp nhau lúc này chứ? Kỳ thật đây cũng không thể trách tỷ tỷ , ai kêu tỷ tỷ thật sự rất nhớ muội muội chứ, nhưng mà trong lòng tỷ tỷ biết, nếu mời muội muội về phủ tụ họp, nhất định muội muội sẽ không đến. Bởi vậy tỷ tỷ ta cũng chỉ có thể ủy khuất xuống phụ thân!” Lam Linh Phượng khẽ nhấp một ngụm trà, mắt phượng tràn đầy ý cười lăn tăn nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói, chính là trong lòng của nàng cũng quanh quẩn lệ khí âm độc.
“Thật là ngươi động tay động chân với phụ thân? Lam Linh Phượng, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?” Lam Ẩn Nhan con ngươi khó có thể tin nhìn về phía Lam Linh Phượng, nhưng lập tức nàng liền thu lại cảm xúc khiếp sợ nổi lên, lần trước ở trong rừng cây, nàng có thể ngoan độc tìm người sát hại thân muội muội của mình, còn có cái việc cầm thú nào là nàng không làm được chứ? Chính là nàng thật sự không rõ, nàng khiến Lam Hằng hôn mê, vì dụ dỗ mình đến phủ Thừa tướng sao? Chỉ sợ sự tình cũng không đơn giản như mình tưởng tượng đi?
“Ta có thể có ý đồ gì? Không phải là muốn cùng muội muội thưởng thức trà, nói lại tình tỷ muội chúng ta! Muội muội, đến!” Trên mặt Lam Linh Phượng cười kiều mị, sau đó cầm một ly trà rót đầy trên bàn đưa về phía Lam Ẩn Nhan.
“Lam Linh Phượng, ngươi quả thực không phải người!” Lam Ẩn Nhan nhanh chóng tiến lên gạt rớt chén trà trên tay Lam Linh Phượng, cách cách thanh âm vang lên, cái chén rơi xuống trên đất, phát ra tiếng vỡ vang thanh thúy, mà trong con ngươi của Lam Ẩn Nhan cũng dày đặc một mảnh.
“Thật tốt một ly trà, nhưng lại bị muội muội lãng phí, đây thật sự là rất đáng tiếc. Muội muội, sao ngươi không nể mặt như vậy chứ?” Lam Linh Phượng tiếc hận lắc đầu, sau đó nhìn về phía chén trà thuộc về nàng ở trên bàn kia, khóe môi nhẹ nhàng nhếch lên, trong con ngươi lại mang theo một chút tiếc nuối nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Mà trong lòng của nàng lại cười âm trầm: Lam Ẩn Nhan,ngươi không uống là được rồi, nếu ngươi thật sự muốn nhận lấy uống, ta còn không nỡ cho ngươi uống a!
“Đủ, Lam Linh Phượng, ta không có thời gian rảnh rỗi vô nghĩa với ngươi! Nói đi, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?” Lam Ẩn Nhan con ngươi sắc bén nhìn về phía Lam Linh Phượng.
“Nếu muội muội không chịu nể mặt cùng tỷ tỷ thưởng thức trà, vậy không ngại ngửi mùi vị nước trà đi?” Bỗng nhiên Lam Linh Phượng đem ấm trà trên bàn xách lên, sau đó đem tất cả nước trà trong ấm đổ đầy trên sàn nhà, nhất thời mùi trà thanh u mà say lòng người bay khắp nơi, có thể làm cho cả phòng sinh ra thơm mát thanh nhã.

“Lam Linh Phượng, ngươi…” Nhìn đến hành động của Lam Linh Phượng, nhất thời Lam Ẩn Nhan cảm giác thập phần không thích hợp, ngay khi nàng vừa định mở miệng nói chuyện, lại bỗng nhiên cảm giác đầu óc một mảnh mê muội, sau đó cả người cũng không chịu được lay động mấy cái.
“Muội muội, mùi vị nước trà này như thế nào? Dễ ngửi sao? Có cho ngươi một loại cảm giác cả người tê dại hay không?” Nhìn đến cử động của Lam Ẩn Nhan, Lam Linh Phượng thoáng nhíu mày, sau đó khóe miệng có thâm ý khác cười cười. Mà trong con ngươi nàng vốn cất dấu hận ý cũng lộ ra toàn bộ.
“Mùi trà này có cổ quái?” Nhất thời sắc mặt Lam Ẩn Nhan biến đổi, nàng cảm giác bản thân không chỉ đầu óc có chút mê muội mà khí lực trên người cũng giống như đang nháy mắt xói mòn.
“Đúng vậy, quả thật mùi trà này có cổ quái! Bất quá bây giờ ngươi mới biết được, đã muốn chậm!” Khóe miệng Lam Linh Phượng âm trầm thị huyết cười.
“Ngươi muốn như thế nào?” Lam Ẩn Nhan nắm chặt bàn tay, híp mắt nhìn về phía Lam Linh Phượng.
“Ta nghĩ đến ngươi rất rõ ràng, không phải là muốn tra tấn ngươi sao! Ngươi nói ta dùng cái chủy thủ này hủy dung mạo của ngươi trước, sau đó lại dùng cái chủy thủ này đâm thủng ngực của ngươi thì như thế nào?” Lam Linh Phượng cười yêu mị, sau đó từ trên ghế chậm rãi đứng dậy, chính là trong tay nàng bỗng nhiên xuất hiện một cái chủy thủ.
“Chờ một chút, ngươi nói mùi trà này có vấn đề, vì sao ngươi sẽ không có việc gì?” Trên mặt Lam Ẩn Nhan cũng không có chút sợ hãi, ngược lại mở miệng hỏi ra nghi ngờ trong lòng mình. Nếu mùi trà này có vấn đề, vì sao bây giờ toàn thân nàng vô lực, liền ngay cả giống như có chút đứng không vững, mà Lam Linh Phượng cũng là một bộ dáng bình yên vô sự chứ?
“Tuy rằng mùi trà này có thể làm cho đầu óc người ta mê muội, cả người mềm mại vô lực, nhưng mà nước trà này cũng chính là giải dược a? Vừa rồi ta nhiều lần cho ngươi uống nước trà, là chính ngươi không chịu uống a? Đây cũng không nên trách tỷ tỷ ta!” Khóe miệng Lam Linh Phượng cười lãnh huyết nói.
“Lam Linh Phượng, rốt cuộc vì sao ngươi hận ta như thế?” Tuy rằng trong miệng Lam Ẩn Nhan nói, nhưng mà ngón tay lại đâm thật sâu vào trong lòng bày tay, nàng cần dùng đau đớn đến làm ình thanh tỉnh.
“Muội muội tốt, chẳng lẽ ngươi thật sự không biết sao?” Con ngươi Lam Linh Phượng quét qua trên người Lam Ẩn Nhan, lộ ra hàn ý thấu xương lạnh như băng
“Vô nghĩa, nếu ta biết cần gì phải hỏi ngươi?” Lam Ẩn Nhan ngữ khí lạnh lùng nói.
“Ngươi đã không thích nói thẳng giả bộ hồ đồ, ta đây cũng vui vẻ nguyện cùng ngươi nhớ lại những gì đã qua” Lam Linh Phượng đứng bất động ở trước mặt Lam Ẩn Nhan, cầm chủy thủ trong tay nhẹ nhàng chuyển động, nhất thời chủy thủ lóng lánh ra ánh sáng u lãnh.

“Mười tám năm trước, hai tỷ muội chúng ta cùng sinh ra! Ngươi vừa sinh ra nhưng vì khuôn mặt xấu vô cùng này mà hù chết nương, sau đó ngươi lại chậm rãi trưởng thành, bởi vì cái bớt quỷ trên mặt kia, mà tất cả mọi ngươi đều tránh ngươi như rắn rết, chỉ có ta, chỉ có ta thân tỷ tỷ này không ngại ngươi, cùng ngươi chơi đùa! Nhưng mà…” Bỗng nhiên trong con ngươi Lam Linh Phượng hiện lên một tầng nồng đậm đau đớn.
“Nhưng mà cái gì?” Lam Ẩn Nhan híp mắt hỏi. Quả thật nàng muốn biết Lam Linh Phượng hận mình rốt cuộc nguyên do là ở đâu?
“Còn nhớ rõ lúc chúng ta 8 tuổi sao? Có một lần, hai người chúng ta bởi vì ham chơi, vụng trộm chạy đến phía sau núi. Kết quả bởi vì chúng ta không hiểu chuyện, mà ăn lầm nấm độc trong núi, khi đợi được phụ thân cùng quản gia đến phía sau núi tìm được chúng ta thì miệng chúng ta đã muốn sùi bọt mép, cả người run rẩy ngã trên đất, sau đó phụ thân cùng quản gia ôm hai chúng ta trở về trong phủ, tìm đến đây đám ngự ý thay hai chúng ta trị liệu. Ngự y nói tuy rằng chúng ta ăn lầm nấm độc trong núi có chứa kịch độc, nhưng mà cũng sẽ không làm cho chúng ta bị mất mạng. Bất quá chúng ta phải được trị liệu hơn 1 tháng, mới có thể từ từ bỏ đi độc tố trong cơ thể. Mà trong 1 tháng này, chúng ta phải chịu đựng được kịch độc trùy tâm đau đớn. Trừ phi chúng ta có thể ăn vào Tuyết liên Thiên sơn, liền không cần chịu một tháng trùy tâm đau đớn kia, thậm chí có thể lập tức khỏi hẳn.
Tuyết liên là dược liệu trân quý ra sao trong thiên hạ, đến ngay cả Hoàng cung cũng không thể có được. Nhưng mà quả thật trong phủ Thừa tướng chúng ta đúng là có một gốc cây Tuyết liên Thiên Sơn. Đó là phụ thân dưới cơ duyên xảo hợp lấy được, nhưng mà cuối cùng gốc cây Tuyết liên Thiên Sơn này là cho ai ăn vào? Là ngươi, là cho ngươi ăn vào. Bởi vậy ngươi liền lập tức khỏi hẳn, mà ta thì sao? Ta lại phải chịu một tháng kịch độc trùy tâm! Một cái tiểu cô nương 8 tuổi năm ấy, cả ngày lẫn đêm bị độc tra tấn chết đi sống lại, ngươi có biết ta có bao nhiêu đau a? Một một khi tiếng vọng vang lên, ta đều cảm giác đó là một hồi ác mộng cực kỳ bi thảm. Cái loại cảm giác cắt tim cắn xương này ta không bao giờ muốn nếm thử lần thứ hai. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì lúc ấy phụ thân không trải qua bất kỳ do dự gì, liền lập tức cho ngươi dùng gốc Tuyết liên Thiên Sơn kia, dựa vào cái gì ta phải chịu một tháng kịch độc trùy tâm?” Lam Linh Phượng sắc mặt dữ tợn hét lớn, toàn bộ phẫn nộn cùng oán giận nhiều năm áp lực ở trong lòng hỗn hợp tại cùng nhau, tất cả cảm xúc vào giờ phút này hoàn toàn bạo phát.
“Còn có năm 9 tuổi kia, trong lúc vô ý hai chúng ta xông vào Từ đường, sau đó không cẩn thận đem Bài vị của Mẫu thân làm rơi xuống đất, kết quả Bài vị của Mẫu thân bị hai chúng ta làm rơi hỏng rồi. Sau đó thì sao? Về sau phụ thân biết được việc này phi thường phẫn nộ, muốm cầm roi hung hăng trừng phạt hai người chúng ta. Nhưng mà khi phụ thân cầm lấy roi đánh ngươi, lại không ra tay được. Kết quả đâu, tất cả trừng phạt lại từ môt người ta đi thừa nhận. Lúc đó phụ thân nói bây giờ ta vẫn nhớ như mới, hắn nói cũng thật êm ta a, hắn nói, bởi vì ta là tỷ tỷ, là ta không đứng thẳng làm một tấm gương tốt! Ta chỉ là sớm sinh ra trước ngươi một chút như vậy, dựa vào cái gì một khi đã xảy ra chuyện gì, sai lầm đều là của ta chứ?” Bỗng nhiên con ngươi của Lam Linh Phượng biến thành sắc bén như lưỡi dao, hung hăng trừng về phía Lam Ẩn Nhan, tựa hồ muốn đâm vào lòng của Lam Ẩn Nhan, làm nàng đau đến sâu tận xương tủy. Một năm kia, chính mình cùng Lam Ẩn Nhan đi tản bộ, gió thổi đi cái khăn che mặt trên mặt Lam Ẩn Nhan, làm cho Lam Ẩn Nhan bị đám dân chúng cười nhạo. Sau khi trở về thì sao, Lam Hằng lại mạnh mẽ hung hăng lên án mình, trách cứ mình mang Lam Ẩn Nhan đi ra ngoài, còn trừng phạt mình quỳ một đêm ở trên sàn lạnh lẽo, rõ ràng là Lam Ẩn Nhan năn nỉ mình mang nàng đi ra ngoài tản bộ, kết quả cố tình xảy ra việc ngoài ý muốn, lại chính là lỗi của mình?
“Liền bởi vì như thế, cho nên ngươi liền thống hận ta?” Lam Ẩn Nhan thản nhiên hỏi, trong thanh âm nghe không hiểu cảm xúc gì.
“Từ nhỏ đến lớn, phụ thân mời đến rất nhiều sư phụ nghiêm khắc muốn dạy cho hai người chúng ta cùng nhau học tập cầm, kỳ, thi, họa, hai chúng ta cũng không nguyện ý học. Chính là ngươi nói với cha một câu, ngươi không muốn học, phụ thân liền đáp ứng ngươi. Mà ta thì sao? Ta khóc cầu phụ thân, ta nói ta cũng không cần học. Nhưng mà đổi lấy cũng là phụ thân nghiêm khắc răn dạy. Khi ngươi mỗi ngày ở trong Hoa viên vui vẻ bắt châu chấu, bắt chuồn chuồn thì ta đang làm gì? Ta bị những sư phụ nghiêm khắc truyền nghề này đánh lòng bàn tay, quỳ cái bàn xát! Mỗi lần chỉ cần thời gian học tập của ta ít đi một chút, đổi lấy luôn là lên án mạnh mẽ, thậm chí đôi khi đều trừng phạt ta không được ăn cơm! Dựa vào cái gì?” Chuyện cũ như mộng yểm nghĩ lại mà kinh giống như ùn ùn kéo đến, đoạn ngắn trong trí nhớ giống như kim đâm vào tim Lam Linh Phượng, cũng kích thích thật hận của nàng. Đáy lòng của nàng, há lại chỉ là đau nhức? Thậm chí nàng cũng từng hoài nghi, mình cũng không phải là nữ nhi ruột thịt của Lam Hằng
“Có lẽ… Phụ thân cảm thấy ta là phế vật, mà ngươi là thiên tài, cho nên mới có vẻ nghiêm khắc với ngươi đi?” Lam Ẩn Nhan chăm chú nhìn Lam Linh Phượng một chút rồi nói.
“Thời điểm lúc ban đầu ta cũng từng nghĩ như vậy, vì thế ta cố gắng khiến ình trở thành Đệ nhất tài nữ cùng Đệ nhất mỹ nữ trong thiên hạ, ta nghĩ đến như vậy ta liền có thể đạt được phụ thân niềm vui. Không sai, quả thật ở trước mặt tất cả người ngoài phụ thân đối đãi ta như trân bảo, mà với ngươi như cây cỏ hèn hạ! Nhưng kỳ thật sau lưng thì sao, mỗi lần hắn ra ngoài mua cái gì ăn ngon, đồ chơi tốt, kỳ thật toàn bộ đều là đưa cho ngươi trước! Mà ta thì sao? Rất nhiều lúc, đều là chờ sau khi ngươi ăn thừa xong ta mới có thể ăn! Đôi khi phụ thân mua cái gì chúng ta đều thích, nhưng mà vậy cũng nhất định là ngươi chơi chán, ta mới có thể cầm chơi! Lúc ấy ta liền thật sự không rõ đây rốt cuộc là vì cái gì? Nhưng sau đó ta cũng rốt cuộc biết nguyên nhân, thì ra tất cả hết thảy căn bản không phải bởi vì phụ thân thất vọng đối với ngươi cái xấu nữ, cho nên mới đem tất cả niềm hy vọng gửi gắm đến trên người ta. Thì ra sự tồn tại của ta chính là thay ngươi ngăn cản hết tất cả uy hiếp!” Lam Linh Phượng kích động nói, trong ánh mắt dần dần ngấn lệ quay vòng, môi cũng không chịu khống chế mà run rẩy.
“Có ý tứ gì?” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc liếc nhìn Lam Linh Phượng.
“Mười lăm tuổi năm ấy, bởi vì thân thể ta không thoải mái liền đến tìm phụ thân, hi vọng được phụ thân động viên. Khi ta tiến vào phòng phụ thân, thì lại phát hiện phụ thân say bất tỉnh nhân sự, ôm di vật của mẫu thân nằm ở trên giường. Sau đó ta lại thay cha đắp tốt cái chăn liền chuẩn bị rời đi, lại bỗng nhiên nghe được phụ thân đang nói mê, theo trong phụ thân nói mê đứt quãng ta hiểu được, thì ra Cao tăng Chí Thanh đại sư của Thánh Long vương triều từng nói qua, Lam Ẩn Nhan ngươi sẽ là người cứu vớt muôn dân, cũng là người Mẫu nghi thiên hạ. Lúc đó ta nghe xong thập phần khiếp sợ, xuất phát từ tò mò, ta liền thử hỏi phụ thân. Kết quả lại bị ta biết, cái bớt trên mặt ngươi không phải trời sinh, mà là do Chí Thanh đại sư tạo nên. Mà cái bớt này có trên mặt ngươi là vì sợ bị người phát hiện bí mật ngươi là Đế nữ tinh. Bởi vì nếu có người biết ngươi là Đế nữ tinh, rất có khả năng sẽ có người giết ngươi. Biết vì sao phụ thân bức bách ta có được một thân tài hoa không? Hắn là cố ý muốn tạo ta thành Đệ nhất Mỹ nữ cùng Đệ nhất Tài nữ trong thiên hạ, bởi vì Chí Thanh đại sư từng nói với phụ thân, Đế nữ tinh có được dung mạo tuyệt sắc, tài hoa tuyệt đỉnh. Mà tương lai sẽ có Tà đế xuất hiện, lấy hai điều kiện này tới tìm kiếm Đế nữ tinh, hơn nữa nếu sau khi Tà đế tìm được Đế nữ tinh, hoặc chính là yêu nàng, hoặc là giết nàng. Vì thế phụ thân khiến cho ta trở thành Đệ nhất Mỹ nữ cùng Đệ nhất Tài nữ trong hiên hạ. Chính là muốn cho cái Tà đế kia đem ta cho rằng chính là Đế nữ tinh. Nhưng mà phụ thân có nghĩ tới hay không, nếu Tà đế nghĩ lầm ta là Đế nữ tinh, vạn nhất hắn không yêu ta, như vậy hắn sẽ giết ta! Ta cũng là nữ nhi ruột thịt của hắn, dựa vào cái gì ta phải gặp đãi ngộ như thế? Dựa vào cái gì hắn liền nhẫn tâm đi hi sinh ta?” Lam Linh Phượng quay đầu nhìn chằm chằm Lam Hằng nằm hôn mê trên giường, trong con ngươi hàm chứa ngàn vạn oán hận, cũng có hai hàng nước mắt theo má chảy xuống, mà khóe môi của nàng cũng bị răng nanh cắn có máu tươi chảy xuống.

Khi đó nàng liền thề, nhất định nàng phải trở thành người Mẫu nghi thiên hạ. Nàng muốn cho phụ thân hối hận, nàng muốn cho phụ thân biết, Lam Linh Phượng nàng mới là ưu tú nhất. Nhưng mà sau này nàng lại yêu Tiêu Dật, nhưng mà vì ở trong lòng luôn muốn chứng minh giá trị tồn taị, cuối cùng nàng buông tha tình yêu đối với Tiêu Dật, mà là gả cho Tiêu Trác. Khi nàng thành công gả cho Tiêu Trác, Tiêu Trác lại hứa hẹn cho nàng ngôi vị Hoàng hậu thì nàng dữ tợn nở nụ cười, cái gì chó má Cao tăng tiên đoán, đều là giả. Lam Linh Phượng nàng mới là người chân chính Mẫu nghi thiên hạ. Mà Lam Ẩn Nhan căn bản không có cách nào khác so với nàng, ngay khi nàng cho rằng Lam Ẩn Nhan không tạo thành uy hiếp gì với mình thì nàng lại phát hiện Tiêu Dật cùng Tiêu Trác đều đối Lam Ẩn Nhan động tâm, hơn nữa cái bớt trên mặt lại thật sự biến mất. Hơn nữa nàng ở trong Ngự hoa viên triễn lãm tài hoa quả thật vượt qua chính mình, lúc này nàng mới thật sự hiểu được, thì ra một năm kia phụ thân nói mê đúng là sự thật!
Nàng rất hận, liền bởi vì lời tiên đoán của lão hòa thượng Chí Thanh kia, cho dù Lam Linh Phượng nàng cũng đồng dạng là dung mạo xuất chúng, tài hoa hơn người! Nhưng nhiều năm như vậy trong lòng phụ thân lại chính là đem Lam Ẩn Nhan trở thành bảo bối, đối với mình căn bản không có dùng qua một chút thật tình!
“Lam Ẩn Nhan, đều là bởi vì ngươi tồn tại, mới làm cho ta gặp rất nhiều đãi ngộ không nên có! Ta hận ngươi tận xương, cho nên hôm nay nhất định ta phải giết ngươi!” Lam Linh Phượng con ngươi âm trầm giơ chủy thủ trong tay lên cao.
“Lam Linh Phượng, cũng bởi vì như vậy ngươi liền hận ta? Vậy khi Lam Ẩn Nhan ta nhận hết đau nhức người trong thiên hạ cười nhạo, lại có ai biết được?” Lam Ẩn Nhan đạm mạc nhìn Lam Linh Phượng. Nàng xác nhận, trong lòng nữ nhân này là vặn vẹo.
“Ngươi câm mồm cho ta, tất cả đau đớn của ta đều là ngươi mang đến, ngươi có tư cách gì ở trước mặt ta kêu đau đớn?” Lam Linh Phượng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Ha ha, ở trên đời này, trong lòng của ai không có một chút đau? Ngươi cho là Lam Ẩn Nhan sẽ không thống khổ sao? Ngươi nói đau đớn của ngươi là nàng gây ra cho ngươi, như vậy nàng thì sao? Ta nói cho ngươi, Lam Ẩn Nhan thống khổ tuyệt đối không ít hơn ngươi!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói, cái ‘Lam Ẩn Nhan’ kia đều đã đau đớn không hiểu chết oan.
“Ngươi câm miệng cho ta! Ta nói cho ngươi, chỉ cần ta lấy được, ta nhất định phải lấy được! Lão hòa thượng nói ngươi là người Mẫu nghi thiên hạ, mà ta tuyệt đối sẽ không cho ngươi trở thành uy hiếp của ta! Hôm nay, ta sẽ tự tay giết ngươi, ta xem ngươi trở thành người Mẫu nghi thiên hạ như thế nào!” Cả khuôn mặt Lam Linh Phượng vặn vẹo đến cùng nhau.
“Ta nói cho ngươi, cho dù ngươi lại oán lại hận, cũng tuyệt đối không thể trở thành lý do ngươi giết hạn thân muội muội. Càng không thể trở thành lý do ngươi độc hại cha ruột của mình! Kỳ thật Lam Ẩn Nhan mới là người vô tội nhất trên thế giới này, tất cả chuyện này từ đầu đến cuối nàng cũng không biết” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười nói.
“Câm miệng! Ngươi nhanh chóng cầu ta, cầu ta đừng giết ngươi! Ta muốn nhìn bộ dáng ngươi khóc lóc cầu xin tha thứ!” Lam Linh Phượng đem chủy thủ đặt ở trên ngực Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi thật đúng là đáng thương!” Lam Ẩn Nhan thản nhiên nói, con ngươi thâm thúy như băng nhìn Lam Linh Phượng, thậm chí còn mang theo một tia thương hại.
“Ngươi câm miệng! Ngươi khóc a, ngươi cầu ta a” Nhìn đến Lam Ẩn Nhan bây giờ đều đã cả người vô lực, thậm chí đã bị mình dùng chủy thủ để ở chỗ hiểm, nàng lại vẫn còn có thể bình tĩnh như thế, hơn nữa còn dùng một loại ánh mắt đồng tình nhìn mình, Lam Linh Phượng có cảm giác nổi điên.
“Cầu ngươi? Thật có lỗi, ta cũng không cầu bất luận kẻ nào! Ngươi rất muốn nhìn thấy ta khóc sao? Ngươi muốn nhìn thấy ta hèn mọn cầu ngươi sao? Ta nghĩ, có thể ngươi sẽ thất vọng!” Lam Ẩn Nhan im lặng lắc lắc đầu nói. Đừng nói nàng căn bản sẽ không đi cầu nàng, nhìn biểu tình của nữ nhân này, nàng chỉ biết nàng đã mất đi lý trí, cho dù cầu nàng, phỏng chừng nàng cũng làm theo muốn giết thân muội muội của mình đi?
“Hảo, ngươi là không cầu ta đi? Ta đây liền cắt mặt của ngươi!” Lam Linh Phượng cắn răng nói, sau đó oán hận liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cầm chủy thủ trong tay đưa về phía mặt Lam Ẩn Nhan.
“Muốn cắt mặt của ta liền có thể, nhưng phải trải qua bản thân ta đồng ý mới được!” Lam Ẩn Nhan nhếch môi cười nói, con ngươi cũng là lãnh liệt như băng. Vừa mới dứt lời, liền thấy tay trái của nàng nhanh chóng phóng ra, một cái kim châm đâm về phía cổ tay nắm chủy thủ của Lam Linh Phượng.

“A!” Lam Linh Phượng thảm thiết kêu lên, chủy thủ trong tay rơi xuống, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói “Không có khả năng, người nọ nói với ta, ngửi thấy mùi nước trà này, nhất định cả người vô lực, vì sao ngươi lại không có việc gì chứ?”
“Bởi vì ta vừa mới tiến vào liền có đề phòng với ngươi, cho nên khi ngươi đem nước trà đổ vào trên mặt đất thì ta đã nín thở, bởi vậy cái ngươi gọi là mùi trà ta vẫn chưa hít vào bao nhiêu, bây giờ mùi trà này sớm theo không khí bay đi rồi! Cho nên ngươi căn bản không làm gì được ta! Nếu ngươi không muốn giống như lần trước ở trong rừng cây như vậy, bị ta hung hăng trừng phạt, tốt nhất lập tức cút ra ngoài đi!” Tuy rằng Lam Ẩn Nhan ngoài miệng thoải mái nói, vừa để ý cũng là rất khẩn trương, lời nói của nàng quả thật không giả, nhưng mà làm sao nàng có thể nghĩ mùi nước trà có vấn đề chứ? Vừa rồi nàng chính là dùng kim châm đâm vào trong lòng bàn tay, dùng đau đớn kích thích xuống thần kinh của mình, cho nên mới có thể phản kích Lam Linh Phượng, nhưng mà mùi trà này quả thật lợi hại, vừa mới phản kích, làm cho tay nàng bây giờ càng thêm không có khí lực.
“Ngươi…” Lam Linh Phượng kinh hãi liếc nhìn Lam Ẩn Nhan, nếu thật sự nàng không ngửi mùi trà này, kia mình thật đúng là không có khả năng giết nàng.
“Còn không mau cút đi ra ngoài?” Lam Ẩn Nhan con ngươi sắc bán bắn về phía Lam Linh Phượng, nhưng mà bởi vì đầu mê muội, thân thể của nàng lại cũng không tự chủ được lay động.
“Ha ha…” Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan lay động, trên mặt Lam Linh Phượng nhộn nhạo nổi lên nụ cười liễm diễm. Nàng lừa mình, nàng vẫn trúng mùi trà kia.
Nhìn thấy Lam Linh Phượng cười, lòng của Lam Ẩn Nhan cũng là run sợ cả kinh, xem ra vừa rồi lay động lộ ra sơ hở. Chết tiệt! Lam Ẩn Nhan lại cầm cây kim châm trong tay đâm vào trong lòng bàn tay của mình, muốn dùng đau đớn đến kích thích xuống thần kinh của mình, sau đó chuẩn bị bắn trúng Lam Linh Phượng một kích, nhưng mà kích thích lần này, lại làm cho toàn thân của nàng mang đến đau đớn khó có thể ẩn nhẫn.
“Muội muội tốt của ta, đừng mạnh mẽ chống đỡ!” Lam Linh Phượng khom lưng nhặt chủy thủ dưới đất lên, người nọ nói với mình, chỉ cần ngửi thấy mùi nước trà này, cả người đều vô lực. Bây giờ là cơ hội tốt nhất diệt trừ Lam Ẩn Nhan, nàng không có lý do tới buông tha. Trên mặt Lam Linh Phượng cười dữ tợn, sau đó lắc lắc chủy thủ trong tay đi về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi…” Lam Ẩn Nhan vội vàng lùi về phía sau, nhưng hai chân cũng là mềm nhũn, sau đó vô lực ngã xuống trên đất.
“Nghiệt tử, nhanh chóng dừng tay cho ta!” Ngay khi Lam Linh Phượng giơ chủy thủ trong chậm rãi đi đến trước mặt Lam Ẩn Nhan thì trên giường Lam Hằng vốn hôn mê chợt tỉnh lại, sau đó đột nhiên từ trên giường nhảy xuống, tiến lên bóp chặt cổ tay nắm chủy thủ của Lam Linh Phượng. Tuy rằng lúc trước hắn vẫn bị hôn mê, nhưng hai nữ nhi đối thoại hắn cũng nghe lọt được toàn bộ. Hắn cũng biết nhiều năm như vậy, bởi vì tiểu nữ nhi thân phận là Đế nữ tinh mà quả thật ủy khuất đại nữ nhi, nhưng mà kia cũng không thể trở thành lý do Phượng nhi giết Nhan nhi a?
“Trong lòng người vĩnh viễn chỉ có nàng, ta thì sao? Ngươi đem ta trở thành cái gì? Ta cũng là nữ nhi ruột thịt của ngươi a?” Lam Linh Phượng điên cuồng hét lên về phía Lam Hằng.
“Ngươi tên súc sinh này, thế nhưng muốn giết thân muội muội của mình!” Lam Hằng lại đánh một cái tát về phía Lam Linh Phượng, sau đó miệng liền phun ra một ngụm máu tươi, tuy rằng hắn thanh tỉnh, nhưng độc trong người vẫn tồn tại như cũ, vừa rồi tâm tình kích động, lại kích thích độc trong cơ thể.
“Ngươi lại vì nàng mà đánh ta! Từ nhỏ đến lớn ngươi vĩnh viễn đều là như vậy! Hảo, hôm nay ta liền khiến cho nàng chết ở trước mặt ngươi!” Lam Linh Phượng dùng sức một cái đẩy Lam Hằng ra, sau đó giơ chủy thủ lên đâm về phía Lam Ẩn Nhan không hề có lực chống lại ở trên mặt đất.
Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị người phịch một tiếng đạp ra, sau đó vô số cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ bị gió thổi cuốn vào…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.