Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 59: Vì Sao Ép Ta?


Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 59: Vì Sao Ép Ta?


“Lam Linh Phượng, còn ngồi ở bên trong gì chứ? Nên lăn ra đây đi?” Lam Ẩn Nhan đưa tay kéo một cái, đem cả người Lam Linh Phượng run run bên trong xe ngựa tha ra ngoài, sau đó đem nàng ném tới trên mặt đất.
“Ngươi…Ngươi…Ngươi muốn làm cái gì?” Sắc mặt Lam Linh Phượng trắng bệch, môi run run hỏi. Khi nàng thấy tất cả hắc y nhân che mặt đều ngã xuống trong vũng máu, nhất thời sợ tới mức nước mắt đảo quanh hốc mắt.
“Ngươi rất thích khiêu khích ta sao? Lần trước ngươi lấy kim đâm ta món nợ đó ta còn chưa tính với ngươi đâu, lần này ngươi lại bắt đầu không an phận tìm người tới giết ta? Nếu ta không cho ngươi chút dạy bảo, ngươi cũng không biết Mã vương gia dài mấy con mắt!” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, ngồi xổm trước mặt Lam Ẩn Nhan, sau đó cầm chuỷ thủ trong tay nhanh chóng chuyển động ở trước mặt Lam Linh Phượng.
Cùng lúc đó, Tiêu Nhiên đứng ở chỗ tối khoé miệng xinh đẹp khẽ nhếch, trong lòng sủng nịnh cười nói: Thân ái nương tử, ngươi chậm rãi chơi nga, chơi đã thì đi trở về nghỉ ngơi, bằng không vi phu lại sẽ rất đau lòng nga! Sau đó liền gặp một chút gió đêm nhẹ lướt qua, Tiêu Nhiên cùng vài tên Tu La sứ giả của mình biến mất tại chỗ như quỷ mị.
“Ngươi… Ngươi cũng chớ làm loạn!” Thân thể Lam Linh Phượng co rúc nằm ở trên mặt đất, khí diễm kiêu ngạo lúc trước vào thời khắc này đã không còn sót lại chút gì.
“Chớ làm loạn? Ta không làm loạn a? Vừa rồi không phải ngươi nói muốn phá huỷ dung mạo của ta sao? Ta cũng nói, muốn phá huỷ dung mạo của ta là có thể, bất quá để cho ta phá huỷ dung mạo của ngươi trước. Hiện tại chúng ta liền bắt đầu đi?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày, sau đó cầm chuỷ thủ trong tay dán đến trên mặt Lam Linh Phượng, nhẹ nhàng trượt nhẹ từ trên xuống dưới.
“Không, ngươi không thể phá huỷ dung mạo của ta!” Lam Linh Phượng thét chói tai, sau đó thân thể vội vàng lui về phía sau.
“Hư, im lặng chút! Ngươi lớn tiếng như vậy sẽ làm ta bị doạ sợ!” Lam Ẩn Nhan níu lấy cổ áo Lam Linh Phượng một cái, sau đó con ngươi mỉm cười nói: “Nói cho ta biết, ngươi muốn ta huỷ má trái của ngươi trước? Hay là huỷ má phải của ngươi trước a?”
“Muội muội, ta biết sai lầm rồi, ngươi buông tha tỷ tỷ đi!” Nước mắt Lam Linh Phượng rốt cuộc không thể khắc chế được theo trong con ngươi lăn xuống dưới.
“Bây giờ biết cầu xin tha thứ? Thực đáng tiếc, đã chậm! Người khiêu khích ta, phải trả giá đại giới!” Nháy mắt con ngươi Lam Ẩn Nhan lạnh như băng.
“Ta… ta nhưng là thân tỷ tỷ của ngươi” Dưới tình thế cấp bách, thế nhưng Lam Linh Phượng nói ra lý do ngay cả chính nàng đều cảm thấy hoang đường.
“Ha ha ha…” Lam Ẩn Nhan nhịn không được cười phá lên, nàng đều có phần bội phục Lam Linh Phượng này. Mệt nàng nói được ra khỏi miệng?
“Lam Linh Phượng, nếu ngươi không nói lời này, có lẽ ta còn có thể suy nghĩ xuống tay nhẹ chút! Một người làm tỷ tỷ, thế nhưng tìm người giết thân muội muội mình, nếu ta cứ khinh địch buông tha ngươi như vậy, chỉ sợ lão thiên gia đều thấy hết mức!” Lập tức Lam Ẩn Nhan quăng cho Lam Linh Phượng một cái tát vang dội, sau đó giơ chuỷ thủ trong tay liền chuẩn bị vạch tới trên mặt Lam Linh Phượng.
“Không cần a!” Lam Linh Phượng thê thảm kêu lớn lên.
Đúng lúc này, trong không khí chợt truyền đến một thanh âm vang lên, một viên gì đó hình tròn giống đạn châu đánh về phía trên cổ tay Lam Ẩn Nhan, tốc độ kia mau làm cho Lam Ẩn Nhan căn bản không kịp tránh né, Lam Ẩn Nhan cảm giác cổ tay một chút kịch liệt đau đớn, sau đó chuỷ thủ trong tay rơi xuống trên đất.

Sau đó liền thấy thân ảnh Tiêu Dật như tia chớp xuất hiện ở bên cạnh Lam Linh Phượng.
“Dật ca ca, mau cứu Phượng nhi a! Muội muội nàng muốn giết Phượng nhi!” Lam Linh Phượng lập tức từ dưới đất đứng lên, sau đó ôm cổ Tiêu Dật. Tiêu Dật lại lấy tay đẩy Lam Linh Phượng ra, sau đó con ngươi thâm thuý nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Ngươi muốn cứu nàng?” Lam Ẩn Nhan vốn ngồi xổm trên đất cũng đứng dậy, con ngươi âm lãnh nhìn về phía Tiêu Dật.
“Nàng chính là thân tỷ tỷ của ngươi” Thân thể Tiêu Dật cứng đờ, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
“Ha ha, vậy ngươi hỏi nàng một chút, khi nàng tìm những người này giết ta, có đem ta trở thành thân muội muội của nàng hay không?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng cười, ngón tay chỉ về phía thi thể hắc y nhân bịt mặt nằm dưới đất.
“Phượng nhi, nàng nói là thật?” Tiêu Dật quét nhìn những thi thể nằm trên mặt đất, sau đó con ngươi khiếp sợ nhìn về phía Lam Linh Phượng.
Quỷ Y nói không sai, Nhiếp gia lục kì kia khinh công quả thực hạng nhất, hắn chỉ là hơi chút do dự một chút, chờ hắn đuổi theo thì đã không thấy tung tích Nhiếp gia lục kì. Hắn cũng là tìm hồi lâu, mới đến mảnh rừng cây này. Mà khi hắn vừa mới bước vào trong rừng cây, liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của Lam Linh Phượng, hắn vội vàng sử dụng khinh công theo âm mà đến, sau đó hắn liền thấy Lam Ẩn Nhan giơ chuỷ thủ muốn vạch tới trên mặt Lam Linh Phượng, cho nên hắn nhất thời dưới tình thế cấp bách liền sử dụng ám khí đánh rơi chuỷ thủ trong tay Lam Ẩn Nhan.
“Dật ca ca, ta…” Lam Linh Phượng cắn cắn môi, sau đó nước mắt lại giọt lớn giọt lớn lăn xuống dưới.
“Trả lời ta, nàng vừa nói là thật có đúng không? Ngươi tìm người giết nàng?” Tiêu Dật nhanh chóng kéo cổ tay Lam Linh Phượng, ngữ khí mang theo phẫn nộ hỏi. Không, hắn không tin, Phượng nhi là một người đơn thuần như vậy, nàng làm sao có thể tìm người giết Lam Ẩn Nhan chứ?
Nhưng mà tất cả trước mắt lại giải thích như thế nào? Lam Linh Phượng thân là phi tử lại xuất hiện ở trong mảnh rừng rậm này vốn là điều khác thường, mà lúc này bên cạnh xe ngựa của nàng lại xuất hiện hai cái bao tải, kia đúng là bao tải chứa Lam Tây Thành cùng Miêu Miêu mà Nhiến gia lục kì bắt đi. Hơn nữa thủ pháp giết người của Lam Ẩn Nhan hắn từng gặp qua, những hắc y nhân bịt mặt nằm trên đất này quả thật là bị Lam Ẩn Nhan giết. Tuy rằng Lam Ẩn Nhan luôn luôn cuồng vọng, nhưng theo hiểu biết của mình đối với nàng, nếu người khác không khiêu khích nàng trước, nàng cũng sẽ không nhàm chán tuỳ tiện đến giết người. Cho nên nhất định những người này muốn giết nàng, nàng mới ra tay giết bọn họ.
“Dật ca ca, ngươi làm Phượng nhi đau” Lam Linh Phượng con ngươi điềm đạm đáng yêu nhìn về phía Tiêu Dật.
“Trả lời ta, là không phải ngươi tìm người giết nàng?” Tiêu Dật buông cổ tay Lam Linh Phượng ra, sắc mặt âm trầm nói. Tuy rằng sự thật đã phơi bày trước mắt, nhưng hắn vẫn muốn nghe chính miệng Lam Linh Phượng nói ra, bởi vì hắn thật sự không thể tin, Phượng nhi đơn thuần thiện lương như vậy, vậy mà lại biến thành người tàn nhẫn như thế.
“Đúng! Là ta tìm người giết nàng, nhưng tất cả không phải là vì ngươi sao?” Lam Linh Phượng ngẩng đầu, con ngươi thảm thương nhìn về phía Tiêu Dật, nước mắt của nàng theo gò má mà rơi xuống, biểu tình kia giống như chính mình bị thiên đại uỷ khuất vậy.
“Ngươi giết nàng, là vì ta?” Tiêu Dật ngẩn người, con ngươi khó hiểu nhìn về phía Lam Linh Phượng…
“Ta biết ngươi oán ta, ngươi hận ta, ngươi trách ta gả cho Tiêu Trác. Nhưng mà ngươi biết không? Phượng nhi là có nỗi khổ trong lòng, Tiêu Trác nói với ta, nếu ta không gả cho hắn, hắn sẽ giết ngươi. Hắn là hoàng đế a, cho dù ngươi lợi hại hơn nữa, ngươi làm sao đấu cùng hắn! Phượng nhi không muốn nhìn thấy Dật ca ca có nguy hiểm gì a! Cho nên Phượng nhi vì bảo vệ Dật ca ca, lúc này mới gả ột người mà chính mình không yêu! Nhưng mà Dật ca ca ngươi thì sao? Phượng nhi mới gả cho Tiêu Trác một vài ngày, ngươi liền yêu muội muội, ngươi cũng biết Phượng nhi có bao nhiêu thương tâm, có bao nhiêu tuyệt vọng sao? Phượng nhi tuyệt đối không thể để Dật ca ca thích bất luận kẻ nào, kể cả muội muội ở bên trong!” Lam Linh Phượng nói tới đây, nước mắt chảy càng nhiều.
“Cũng bởi vì cái này, ngươi tìm người giết nàng?” Tiêu Dật con ngươi phức tạp nhìn về phía Lam Linh Phượng.

“Phượng nhi không có tìm người giết nàng, Phượng nhi gọi người bắt Lam Tây Thành cùng Miêu Miêu đến, chính là muốn uy hiếp muội muội, làm cho muội muội không được cùng ta đoạt ngươi yêu! Nhưng mà Phượng nhi còn chưa kịp nói ra khỏi miệng, muội muội lại động thủ giết bọn họ, sau đó sẽ tới giết Phượng nhi!” Lam Linh Phượng tê tâm liệt phế khóc nói.
“Ha ha, phải không?” Khoé miệng Tiêu Dật gợi lên nụ cười nhạt, con ngươi nhìn về phía Lam Linh Phượng cũng là vô cùng sâu xa.
“Dật ca ca, lẽ nào ngươi không tin Phượng nhi nói sao?” Ánh mắt của Tiêu Dật khiến lòng Lam Linh Phượng hoảng hốt, sau đó con ngươi nàng thống khổ nhìn về phía Tiêu Dật.
“Xin hỏi hai người các ngươi nói xong chưa? Lão nương cũng không rảnh rỗi ở đây cùng các ngươi lãng phí thời gian! Lão nương luôn luôn có cừu tất oán! Làm phiền các ngươi phối hợp chút, để cho lão nương báo thù nhanh một chút, trời đã trễ thế này, nên trở về đi ngủ!” Lười nhìn Lam Linh Phượng diễn trò, Lam Linh Phượng lạnh lùng mở miệng.
“Lam Ẩn Nhan, mặc kệ Linh Phượng nói thật hay giả, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi thương tổn nàng!” Tiêu Dật chắn trước mặt Lam Linh Phượng, con ngươi phức tạp nhìn về phía Lam Ẩn Nhan
“Nói cách khác, ngươi cố ý cùng ta đối nghịch?” Lam Ẩn Nhan vén vén sợi tóc trên trán nói
“Ta…” Tiêu Dật thân mình cứng đờ.
“Ta hôm nay nhất định là muốn giáo huấn nàng, ngươi nên biết tính khí của ta! Nếu ngươi cố ý cản trở, ta đây ngay cả ngươi cũng giáo huấn!” Lam Ẩn Nhan cúi người nhặt chuỷ thủ trên đất lên.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi không phải là đối thủ của ta! Ta không muốn thương tổn ngươi,ta cũng không muốn cho ngươi thương tổn Phượng nhi! Chuyện hôm nay hãy bỏ qua cho Phượng nhi đi! Ta nghĩ Phượng nhi khẳng định không dám tìm ngươi gây phiền toái nữa!” Tiêu Dật hít một hơi thật sâu nói.
“Ta đi con mẹ ngươi! Ngươi có bản lĩnh liền tới thương tổn ta đi!” Lam Ẩn Nhan mắng một câu, giơ chuỷ thủ lên liền xông về phía Lam Linh Phượng.
“A! Dật ca ca, ngươi cứu Phượng nhi a!” Lam Linh Phượng hoảng sợ kêu lên, sau đó hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất.
“Lam Ẩn Nhan, đừng ép ta ra tay thương tổn ngươi!” Tiêu Dật nhanh chóng nhấc tay kiềm chế ở cổ tay Lam Ẩn Nhan, con ngươi lộ vẻ khó xử nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tâm địa rắn rết như Lam Linh Phượng này, nữ nhân tàn sát thân muội muội, ngươi lại vẫn bảo vệ như vậy, ngươi liền cùng nàng đi chết đi!” Lam Ẩn Nhan dùng sức một cái tránh khỏi Tiêu Dật, sau đó chuỷ thủ trong tay đâm về phía người Tiêu Dật.
“Lam Ẩn Nhan, ta nói, ngươi không phải là đối thủ của ta! Ngươi đừng ép ta thương tổn ngươi!” Tiêu Dật vừa tránh né, vừa nói.

Mà Lam Ẩn Nhan còn lại là lười lời vô ích, trực tiếp đem chuỷ thủ đâm về phía ngực Tiêu Dật, tốc độ cực nhanh, cũng là ra ngoài dự kiến của Tiêu Dật.
Cho dù Tiêu Dật tránh né được một chút, nhưng chủ thủ trong tay Lam Ẩn Nhan vẫn là đâm vào đầu vai trái hắn, sau đó liền thấy Lam Ẩn Nhan rút chuỷ thủ ra, lại đâm tiếp về phía ngực Tiêu Dật.
Tiêu Dật biết, nếu mình không ra tay, không chỉ không cứu được Lam Linh Phượng, sợ rằng mình cũng sẽ chết ở trong tay Lam Ẩn Nhan.
Hắn cắn răng một cái, một chưởng đánh về phía người Lam Ẩn Nhan. Nhất thời, Lam Ẩn Nhan phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người lùi về phía sau vài bước.
“Cho dù hôm nay lão nương cùng với ngươi đồng quy vu tận, cũng muốn làm thịt ngươi!” Lam Ẩn Nhan tất cả lửa giận bùng nổ, sau đó lại vọt lên đâm chuỷ thủ của nàng vào ngực Tiêu Dật.
Nhìn thấy Lam Ẩn Nhan quyết tâm giết mình mảnh liệt như thế, toàn bộ lửa giận của Tiêu Dật cũng bắt đầu tăng lên, khi chuỷ thủ trong tay Lam Ẩn Nhan đâm vào trong ngực hắn trong nháy mắt, hắn dùng lực cho nàng một chưởng.
Nhất thời ngực của Tiêu Dật ứa ra máu tươi, mà người Lam Ẩn Nhan còn lại là bị đánh bay đến trên mặt đất, sau đó nàng liền phun ra ngụm máu, cuối cùng hôn mê bất tỉnh.
“Nhan nhi…” Ngực Tiêu Dật tuy đau đớn vạn phần, nhưng mà khi hắn nhìn thấy Lam Ẩn Nhan bị mình một chưởng đánh ngất đi, trong cơ thể xuất hiện một loại đau không thể nói bằng lời, loại đau này so với thương ở trước ngực còn lợi hại hơn, đau giống như là linh hồn bị cắn nuốt.
“Nhan nhi, vì sao ngươi phải ép ta a!” Tiêu Dật điên cuồng hét một tiếng, sau đó chạy về phía Lam Ẩn Nhan, khi mà hắn chuẩn bị cúi người ôm lấy Lam Ẩn Nhan, muốn nhìn thương thế cho Lam Ẩn Nhan, một mảnh Cánh hoa Bỉ Ngạn xinh đẹp bắn như tên về phía Tiêu Dật, nhất thời Tiêu Dật cũng phun ra một ngụm máu tươi, sau đó cả người bay ra ngoài, ngã xuống trên đất.
“Nương tử của ta, há lại để cho bàn tay bẩn thỉu này của ngươi chạm vào!” Một đạo thanh âm lãnh lệ truyền đến, sau đó liền thấy đầy trời bay lên cánh hoa Bỉ Ngạn màu đỏ. Cánh hoa thơm mát nhẹ nhàng thổi bốn phía, nhuộm dần toàn bộ rừng cây, đồng thời cũng làm cho rừng cây này tràn ngập hơi thở tử vong làm người ta sợ hãi.
“Nương tử, đều là lỗi của vi phu! Vi phu không nên rời khỏi, không nên rời khỏi!” Một chút hồng ảnh như tia chớp đi tới trước mặt Lam Ẩn Nhan, sau đó ngồi xổm xuống, đem Lam Ẩn Nhan ôm vào trong lòng. Gió đêm nhấc tóc đen hắn lên, lộ ra khuôn mặt kinh diễm tuyệt thế, lúc này trong con ngươi hắn hàm chứa là hồng quang thị huyết.
“Ngươi…” Nhìn hồng y nam tử trước mặt, cả người Tiêu Dật đều thất thần: Trên người hắn phát ra hơi thở hắc ám, cường đại làm hắn sợ hãi.
“Nương tử, thực xin lỗi! Vi phu không thể bảo vệ ngươi tốt, để ngươi bị thương!” Tiêu Nhiên cúi mâu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan ở trong lòng, ngón tay trắng nõn run run chạm vào tơ máu ở khoé miệng Lam Ẩn Nhan, trên mặt ngoại trừ đau lòng, cũng chỉ còn lại sát khí huỷ diệt trời đất.
“Nương tử, có vi phu ở đây, ngươi không có việc gì! Trước ngủ một hồi thật tốt!” Tiêu Nhiên bỏ vào miệng Lam Ẩn Nhan một viên thuốc đỏ tươi như máu, sau đó hướng lòng bàn tay lên cổ Lam Ẩn Nhan truyền một chút chân khí. Sau đó hắn đem Lam Ẩn Nhan ôm ở trong lòng, chậm rãi đứng lên.
“Cũng dám thương tổn nương tử của ta, bản Môn chủ sẽ làm các ngươi trả giá đại giới so với chết còn thảm hơn!” Con ngươi Tiêu Nhiên lành lạnh thấu xương nhìn về phía Tiêu Dật cùng Lam Linh Phượng.
“Lam Linh Phượng, không phải ngươi muốn huỷ dung mạo của nương tử ta sao? Hôm nay ta sẽ phá huỷ dung mạo của ngươi! Ta sẽ đào con ngươi của ngươi trước, sau đó chặt cổ ngươi, lại nhìn da của ngươi xé xuống từng chút từng chút! Ta muốn ngươi muốn sống cũng không thể, muốn chết cũng không xong!” Trên mặt Tiêu Nhiên lộ ra nụ cười quyến rũ đến cực điểm, nhưng lời nói đi ra ngoài lại làm cho cả người Lam Linh Phượng run run, ngay cả Tiêu Dật cũng không nhịn được rùng mình một cái.
“Các hạ là người phương nào? Vì sao không lấy khuôn mặt thật gặp người chứ?” Tiêu Dật chịu đựng kịch liệt đau đớn trên người, cắn răng hỏi Tiêu Nhiên.
“Khuôn mặt thật gặp người? Chỉ bằng ngươi cũng xức nhìn thấy khuôn mặt thật của ta sao?” Tiêu Nhiên mang mặt nạ da người bên ngoài khoé miệng cười trào phúng, sau đó tròng mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nhan ở trong lòng: “Nương tử, ngươi nói ta là đào mắt trái Lam Linh Phượng trước? Hay là đào mắt phải của nàng trước a?”

Nghe được Tiêu Nhiên nói một câu, Lam Linh Phượng ngã ngồi trên đất tất cả huyết sắc trên mặt đều mất đi.
“Ngươi dám đào con mắt của ta, ta nhưng là Đương kim Phượng phi nương nương, nếu ngươi dám thương tổn ta một cọng lông tơ, Đương kim hoàng đế chắc là sẽ không bỏ qua cho ngươi!” Lam Linh Phượng thanh âm run run nói. Nàng muốn dùng Hoàng đế đến hù doạ Tiêu Nhiên, chỉ tiếc…
“Ha ha ha…” Hai tay Tiêu Nhiên vẫn ôn chặt Lam Ẩn Nhan như cũ, nhưng mà trong cơ thể hắn bỗng nhiên bay ra một cánh hoa Bỉ Ngạn, sau đó liền thấy cánh hoa như quỷ mị bay xẹt lên qua môi Lam Linh Phượng.
“A!” Lam Linh Phượng thê thảm kêu lên, sau đó bắt đầu bưng kín môi mình, máu đỏ tươi của nàng theo khe hở từng giọt từng giọt chảy xuống dưới.
“Xem ra, ta không nên đào con mắt của ngươi trước, mà là xé miệng của ngươi trước!” Con ngươi Tiêu Nhiên âm lãnh nói, vô số cánh hoa Bỉ Ngạn liền bay lượn như vậy ở bên người hắn, không có cánh hoa nào rơi xuống mặt đất, mà cánh hoa Bỉ Ngạn vậy xung quanh hắn, liền giống như một vạn ác chi yêu, làm lòng Tiêu Dật đều sợ hãi lên.
“Phượng nhi, ngươi không sao chứ?” Tiêu Dật chịu đựng đau nhức trên cơ thể, hậm rãi từ trên đất đứng lên, sau đó đem Lam Linh Phượng ôm vào trong lòng, con ngươi lo lắng hỏi. Tuy rằng hận nàng tìm người giết Lam Ẩn Nhan, nhưng mà mình vẫn không thể nhìn nàng bị thượng. Dù sao nàng là nữ nhân mình đã từng yêu a!
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm cho nàng có việc gì nhanh như vậy! Bởi vì nàng khi dễ nương tử ta, nếu ta không chậm rãi tra tấn chết nàng, làm sao có thể thay nương tử ta tiết hận chứ?” Tiêu Nhiên lạnh lùng cười, hơi thở tàn nhẫn vô tình từ trên thân thể nở rộ ra, sau đó tóc đen hắn bay múa lên trên, hai cái ngân chậm chợt loé qua, trực tiếp bắn về phía Lam Linh Phượng.
Tiêu Dật nhanh chóng dùng thân thể bảo vệ Lam Linh Phượng, sau đó hai cái ngân chậm đủ độc trận bắn vào trong cơ thể hắn.
“Dật ca ca…” Lam Linh Phương kinh hoảng kêu lên, tuy rằng nàng yêu Tiêu Dật, nhưng lúc này nàng không muốn Tiêu Dật gặp chuyện không may, cũng không phải bởi vì thương hắn, mà là sợ hắn đã chết, mình cũng không sống được.
“Không có việc gì! Ta sẽ bảo vệ ngươi!” Tiêu Dật thản nhiên nói. Từ khi nàng ở trong Ngự hoa viên hãm hại Lam Ẩn Nhan, sau đó lại tìm người giết Lam Ẩn Nhan, hắn chỉ biết trong lòng yêu đối với nữ nhân này đã phai nhạt đi, bây giờ hắn bảo vệ nàng như vậy, bởi vì mình đã từng yêu nàng, càng bởi vì… nàng đã cứu mình.
“Dật ca ca, Phượng nhi thật là sợ!” Lam Linh Phượng ôm chặt lấy Tiêu Dật…
“Không có việc gì, không sợ!” Tiêu Dật an ủi nàng, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Nhiên: “Ta biết ngươi là Môn chủ Tu La môn, nếu ngươi muốn giết người thay Nhan nhi tiết hận, liền giết ta đi! Nàng là bị ta làm thương, Linh Phượng chỉ là một nữ tử yếu đuối, đường đường là một Môn chủ, xuống tay với một nữ tử yếu đuối không biết võ công, ngươi sẽ không sợ người trong thiên hạ khinh bỉ chê cười sao?”
“Ha ha… Sợ thiên hạ khinh bỉ chê cười sao? Bản môn chủ không quan tâm thái độ của bất luận kẻ nào, bản môn chủ chỉ quan tâm một mình thái độ của nương tử ta! Hơn nữa, Thiên hạ này không có người có mệnh đến khinh bỉ chê cười bản môn chủ, bởi vì trước khi bọn họ còn chưa kịp cười ra tiếng, bản môn chủ cũng đã đòi lấy mệnh bọn họ!” Nghe được Tiêu Dật nói, trong mắt Tiêu Nhiên lộ vẻ châm biếm và khinh thường nhìn về phía Tiêu Dật.
“Ngươi cho ngươi là Vô địch thiên hạ sao? Ngươi có phần cũng quá cuồng vọng đi?” Tuy rằng trong miệng Tiêu Dật nói như thế, nhưng mà nhìn thấy cả người Tiêu Nhiên bắn ra lãnh khí kinh người, cùng với hơi thở Vương gia bễ nghễ Thiên hạ kia làm người ta kinh hĩa, hắn vẫn là biết rõ ràng, nam tử này cuồng vọng như thế, là vì hắn cũng có đủ cuồng vọng sẵn có.
“Ta đương nhiên là Vô địch thiên hạ, chỉ cần ta muốn, trong một đêm ta có thể làm cho cả Thánh Long vương triều biết mất hoàn toàn biến mất ở trên Thế giới!” Khoé miệng Tiêu Nhiên tà mị nói, ngạo khí trên người càng thêm mãnh liệt.
“Phải không? Vậy vì sao ngươi lại chậm chạp không ra tay chứ? Chân chính mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì?” Tiêu Dật hỏi ra nghi hoặc lớn nhất trong lòng.
“Ngươi rất muốn biết sao? Đáng tiếc…” Tiêu Nhiên cười xinh đẹp, sau đó con ngươi thị huyết nhìn về phía Tiêu Dật.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.