Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 5: Chủy Thủ Làm Đồ Cưới?


Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 5: Chủy Thủ Làm Đồ Cưới?


Lam Ẩn Nhan nói xong, cái trán bốc lên hắc tuyến quét mắt bốn phía.
Đây là cái tình huống gì? Đây là thiên kim thừa tướng xuất giá sao?
Đỉnh kiệu hoa có mấy dải lụa đỏ, kiệu phu hai mặt không chịu thay đổi. Bà mối vẻ mặt lại không kiên nhẫn.
Một tiểu nha hoàn bộ dáng xinh đẹp đáng yêu, con ngươi lại lộ vẻ đồng tình nhìn về phía mình. Nếu nàng đoán đúng thì tiểu nha hoàn này hẳn chính là nha đầu hồi môn của nàng đi?
Trong thiên hạ, chỉ sợ tân nương xuất giá, Lam nhị tiểu thư này so với còn keo kiệt đi? Không có đồ cưới? Không có người khua chiêng gõ trống? Ngay cả mọi người đốt pháo cũng không có? Rốt cuộc muốn đùa ý gì?
“Ta nghĩ, ta thật sự cần lời giải thích hợp lí. Ai nói cho ta biết, đây là xuất giá sao?” Mấy sợi tóc trên trán Lam Ẩn Nhan theo gió bay bay, ngữ khí mang theo ti âm hàn nói.

“Nhị tiểu thư, kì thật là như vậy…”Nha hoàn mặc lục y cẩn thận nhìn mắt Lam Ẩn Nhan, mở miệng nói, nhưng mà còn chưa kịp nói xong, liền bị ánh mắt sắc bén của Lam Ẩn Nhan dọa đến im bặt.
“Câm miệng, ngươi là tiên ti hạ nhân còn không đủ tư cách hướng ta giải thích, đi vào đem Lão già Lam thừa tướng hô ra đây cho ta, ta cần hắn tới giải thích với ta!” Lam Ẩn Nhan híp mắt nhìn về phía nha hoàn mặc lục y, gằn từng chữ một.
Thoáng chốc, nha hoàn lục y thân thể một trận run run, vì sao Nhị tiểu thư làm ình cảm giác nhìn thấy Diêm vương a? Còn có nàng vừa mới kêu lão gia là gì? Lão già sao? Này….
Sau đó nha hoàn lục y cùng nha hoàn hoàng y liếc mắt nhìn nhau, sau đó phút chốc chạy vào.
Mà lúc này, kiệu phu giữ kiệu, bà mối, cũng nha hoàn hồi môn cũng đồng thời trợn mắt há hốc mồm nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, vẻ mặt khó có thể tin.
Công phu trong nháy mắt, Thừa tướng Lam Hằng vẻ mặt u sầu từ bên trong phủ đi ra, kỳ thật lúc trước hắn nghĩ muốn đưa Lam Ẩn Nhan lên kiệu hoa, nhưng mà hắn biết Lam Ẩn Nhan hôm nay xuất giá, cuối cùng sẽ lấy trò khôi hài xong việc, cho nên hắn núp vào, bởi vì hắn không có mặt mũi nhìn Lam Ẩn Nhan.
“Nhan nhi, cha biết an bài như vậy trong lòng ngươi thực nghẹn khuất, nhưng mà ngươi hẳn đã rõ ràng, Tam vương gia tuyệt đối sẽ không cho kiệu hoa ngươi vào cửa, nếu cha phô trương oanh oanh liệt liệt cho ngươi gả đi, đến lúc đó nhất định sẽ có rất nhiều người vây xem, như vậy khi kiệu hoa ngươi trở lại phủ Thừa tướng, khẳng định sẽ làm người vây xem chê cười, như vậy ngươi chẳng phải là càng cảm thấy nam khan sao?” Lam Hằng bất đắc dĩ thở dài, sau đó tiến lên giữ chặt tay Lam Ẩn Nhan nói, nha hoàn vừa mới tiến đến nói cho hắn, nói Nhan nhi ở ngoài phủ muốn mình đến giải thích, nhưng lại mở miệng mắng chính mình là lão già, hắn cũng không bỏ trong lòng, bởi vì hắn biết Nhan nhi hận chính mình, nàng hận chính mình không đi ngăn cản trận khôi hài này phát sinh.
Đối với nữ nhi này, hắn thật sự không biết nên đối mặt như thế nào.
Hắn hận nàng vừa sinh ra liền hù chết Liên nhi, nhưng mà dù sao nàng lại là cốt nhục của mình, nàng từ nhỏ đến lớn đều làm cho hắn thập phần đau lòng.
Bởi vì thế nhân đều đem sở hữu đánh giá ác liệt lên trên người nàng, ngay cả người trong phủ Thừa tướng hắn cũng coi nàng như quỷ thần, mà nay hoàng đế lại an bài cho nàng làm trò châm chọc lớn nhất thiên hạ, để cho nàng gả cho Tam vương gia, người có võ công, văn hóa, tướng mạo có một không hai trong thiên hạ. Hướng Tam vương gia bộ dáng như vậy, lại làm sao có thể nguyện ý cưới nàng đây?
Hắn cũng không muốn nữ nhi đáng thương lại bị thế nhân trào phúng một lần, nhưng hắn làm gì có biện pháp? Nếu không có nữ nhi lên kiệu hoa, hắn chính là kháng chỉ, đó là tội khi quân. Hắn không thể làm cho Lam gia mang danh hiệu nghịch thần tặc tử a!
Nghe Lam Hằng nói xong, Lam Ẩn Nha không nói gì, mà là đột nhiên đẩy tay Lam Hằng ra, chọn mi nhìn về phía Lam Hằng.

“Nhan nhi, cha an bài như vậy, chính là đối với thương tổn ngươi đến hàng thấp nhất! Ngươi vẫn là ngoan ngoãn lên kiệu đi! Đi sớm về sớm!” Lam Ẩn Nhan đẩy ra chính tay mình, làm cho Lam Hằng hơi ngẩn người, sao đó hắn lại thở dài.
“Thực xin lỗi, chỉ sợ hôm nay người xem muốn chê cười ta sẽ thực thất vọng! Ta thực thận trọng nói cho ngươi, ta cần đồ cưới, ta cần trống chiêng kinh thiên động địa cùng pháo mừng! Tuy rằng ta cũng không muốn gả cho chó má Tam vương gia kia, nhưng mà hôm nay nếu phải gả đến Tam vương phủ, ta tuyệt đối không để mình ủy khuất! Nếu ngươi thực sự đem ta làm nữ nhi, liền lập tức đi an bài cho ta lần nữa, bởi vì hôm nay khẳng định kiệu hoa ta sẽ đi vào phủ Tam vương gia, vị trí Tam vương phi này chính là chỗ của ta!” Lam Ẩn Nhan hai tay khoanh ngực, con ngươi tà nghễ nhìn về phía Lam Hằng gằn từng chữ một.
Thoáng chốc, Lam Hằng con ngươi kinh hãi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, nàng… Nàng là nữ nhi trầm mặc, ít nói, tự ti kia của hắn sao?
Mười tám năm trước, Chí Thanh đại sư nói ình, nữ nhi này là cứu vớt thương sinh thiên hạ.
Nhưng mà hắn yên lặng quan sát nhiều năm như vậy, hắn vẫn là nhịn không được trong lòng nghi ngờ vô số lần! Bởi vì hắn thật sự nhìn không ra nữ nhi này có bản lĩnh cứu vớt thiên hạ, nhưng mà hôm nay, làm cho hắn tựa hồ có chút tin, chẳng lẽ nàng mười tám năm trước là che dấu chính mình sao? Chẳng lẽ gả cho Tam vương gia mới là nàng bắt đầu cứu vớt thương sinh sao?
“Hảo, Nhan nhi, nếu đây là ngươi muốn! Cha nhất định sẽ thỏa mãn ngươi, cha liền lêu người đi an bài!” Lam Hằng con ngươi thâm thúy nhìn mắt Lam Ẩn Nhan, sau đó xoay người đi vào trong phủ Thừa tướng.
“Chờ một chút!” Lam Ẩn Nhan quét mắt nhìn bóng dáng Lam Hằng, sau đó ra tiếng kêu.
“Nhan nhi còn muốn cái gì? Nói với cha, cha lập tức gọi người chuẩn bị!” Thân thể Lam Hằng hơi hơi ngẩn ra, sau đó xoay người nói.
“Thuận tiện chuẩn bị cho ta mấy mấy phen chủy thủ! Nhớ kỹ, nhất định là chủy thủ vô cùng sắc bén!” Lam Ẩn Nhan chọn mi nói.

“Nhan nhi, ngươi…. Ngươi muốn chủy thủ làm cái gì?” Lam Hằng hoảng sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, nàng là sợ Tam vương gia sẽ không thú nàng, muốn dùng chủy thủ đến cưỡng bức Tam vương gia thú nàng sao?Nhưng thứ nhất căn bản nàng ngay cả vương phủ còn không vào được, thứ hai cho dù nàng đi vào vương phủ, lại làm sao có thể uy hiếp được Tam vương gia? Tam vương gia võ công cao như vậy, hơn nữa bình sinh hận nhất chính là bị người uy hiếp. Nếu chọc giận Tam vương gia, chỉ sợ hắn tự động thủ, đem người uy hiếp hắn giết chết!
“Nhan nhi, này…. Chủy thủ này sẽ không cần chuẩn bị đi?” Lam Hằng do dự nói, sau đó con ngươi khó xử nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, cho dù nữ nhi này làm cho phủ Thừa tướng hắn mất hết mặt mũi, nhưng dù sao nàng cũng là cốt nhục của mình, mặc lệ Chí Thanh đại sư nói thật hay không, giờ khắc này, hắn thật đúng là không hy vọng Nhan nhi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ta thích dùng chủy thủ làm đồ cưới, như vậy mới nổi bật, không phải càng có thể nói lên hôn lễ không giống người thường sao? Như thế nào, chẳng lẽ một chút đồ cưới này thực quý trọng, thừa tướng phụ thân chuẩn bị không nổi?” Lam Ẩn Nhan lạnh lùng quét mắt Lam Hằng nói.
Thoáng chốc, một dòng khí lãnh liệt thổi quét toàn thân Lam Hằng, Lam Hằng nhịn không được đánh cái rùng mình, sau đó con ngươi hắn tìm tòi nghiên cứu nhìn Lam Ẩn Nhan, gật gật đầu nói “Hảo, phụ thân liền đi chuẩn bị!” Nói xong, Lam Hằng nhanh chóng đi vào trong phủ Thừa tướng.
“Tam vương gia, chờ ta nga! Tin tưởng chúng ta lần đầu gặp mặt, nhất định sẽ thập phần thú vị!” Nhìn bóng dáng Lam Hằng biến mất, khóe miệng Lam Ẩn Nhan lộ ra ý cười thâm trường.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.