Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 30: Ngươi Liền Theo Ta Lăn Lộn!
“Tiểu Tứ Tứ, ngọc bội này hiếm thấy như thế, lại là di vật duy nhất mà Mẫu phi để lại cho ngươi! Ngươi nhất định phải cất giữ cẩn thận nha!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan ôn nhu cười, đem miếng ngọc bội kia cẩn thận bỏi vào trong tay áo Tiêu Nhiên.
“Hì hì, tỷ tỷ nói cái gì Tiểu Tứ Tứ đều nghe! Tiểu Tứ Tứ ngoan ngoãn nhất!” Tiêu Nhiên chớp mắt, nghịch ngợm cười, sau đó hắn nâng đầu ngón tay lên luồng vào sợi tóc Lam Ẩn Nhan nói.
“Tốt lắm! Hôm nay tỷ tỷ sẽ không theo Tiểu Tứ Tứ chơi! Tỷ tỷ nên trở về Tam vương phủ nga!” Lam Ẩn Nhan ôn nhu nói, ngón tay cũng sủng nịnh ngoéo cằm Tiêu Nhiên một cái.
Chính mình trước khi đi, Tiêu Dật cực ngoan độc nói xuống, theo lý thuyết Tiêu Dật hẳn là sẽ không thật chặt đứt hai chân Lam Tây Thành.
Bất quá tên kia thực biến thái, hành vi cử chỉ của hắn cũng không thể dùng lẽ thường để suy đoán,
Cho nên chính mình vẫn là có điểm lo lắng cho nha đầu Lam Tây Thành kia. Đụng chạm vào người của nàng, nàng sẽ không chút nào nương tay phản kích trở về. Người nào thật tình đối tốt với nàng, nàng chính là sẽ bảo vệ họ.
“Ô ô ô… tỷ tỷ không cần đi a! Tiểu Tứ Tứ không nỡ bỏ tỷ tỷ!” Khuôn mặt Tiêu Nhiên vốn cười đến thực sáng lạn, nháy mắt liền suy sụp xuống dưới, đôi mắt trong suốt cũng bắt đầu ngưng tụ hơi nước.
“Tỷ tỷ sẽ ngụ ở Tam vương phủ, không chạy thoát được đâu! Tiểu Tứ Tứu có thể tùy thời đi tam vương phủ tìm tỷ tỷ chơi nga!” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nhéo nhéo khuôn mặt Tiêu Nhiên nói.
“Được rồi! Tiểu Tứ Tứ nếu nhớ tỷ tỷ, phải đi tìm tỷ tỷ chơi! Đúng, tỷ tỷ, ngươi biết đường trở về sao?” Tiêu Nhiên quyệt quyệt cái miệng nhỏ, sau đó không còn quấn quít lấy Lam Ẩn Nhan.
“Thời điểm vừa mới đến đây, tỷ tỷ đã muốn ghi nhớ đường!” Lam Ẩn Nhan chậm rãi cười nói.
“Ngộ nhỡ tỷ tỷ nhớ lầm đường làm sao bây giờ? Nếu tỷ tỷ lạc đường sẽ trở về không được! Như vậy về sau Tiểu Tứ Tứ đi vào phủ Tam ca ca, tìm không thấy tỷ tỷ!” Tiêu nhiên oai đầu cắn ngón trỏ nói.
“Trí nhớ tỷ tỷ tốt lắm! Sẽ không lạc đường!” Lam Ẩn Nhan không nói gì cười nói.
“Tiểu Tứ Tứ vẫn rất lo lắng tỷ tỷ sẽ lạc được! Tỷ tỷ, nếu không ngươi cưỡi Miêu Miêu của Tiểu Tứ Tứ về đi! Miêu Miêu đối với phủ của Tam ca ca rất quen thuộc!” Tiêu Nhiên vừa nói, một bên lại sôi nổi chạy về phía cửa.
“Miêu Miêu! Mau tới a! Tiểu Tứ Tứ tìm ngươi nga!” Tay Tiêu Nhiên vịn khung cửa, lớn tiếng gọi.
“Ngao~…” Một tiếng kêu nhu sấm truyền đến, Miêu Miêu như tia chớp xuất hiên trước cửa
“Cái kia, cái kia… Tiểu Tứ Tứ a! Không cần phiền toái Miêu Miêu của ngươi đưa tỷ tỷ trở về! Tỷ tỷ khẳng định sẽ không lạc đường!” Khóe miệng Lam Ẩn Nhan run rẩy nhìn về phía một người một thú trước cửa.
Làm sao để lão đầu hổi này đưa mình trở về? Mệt hắn nghĩ ra?
Nàng cũng không phải chủ nhân Miêu Miêu, ngộ nhỡ trên đường Miêu Miêu hiện lên thú tính, muốn nuốt sống mình thì làm sao bây giờ?
Làm thịt nó? Tiểu Tứ Tứ cùng lão đầu hổ này tình cảm tựa hồ rất thâm, nếu làm thịt nó, vậy Tiểu Tứ Tứ chẳng phải sẽ khóc chết sao? Nhưng nếu không làm thịt nó, mình cũng không có cái hứng thù trở thành mỹ thực của Miêu Miêu a?
“Miêu Miêu, từ giờ trở đi, Tiểu Tứ Tứ liền đem ngươi đưa cho tỷ tỷ! Ngươi nhớ kỹ nga, nhất định phải ngoan ngoãn nghe tỷ tỷ nói! Còn phải bảo vệ tốt tỷ tỷ nga! Nếu người xấu trong phủ Tam ca ca khi dễ tỷ tỷ, ngươi nhất định phải xông lên hung hăng cắn bọn họ nga!” Tiêu Nhiên làm một bộ không có nghe đến lời nói của Lam Ẩn Nhan, thân mình hắn ngồi xuống dưới, hai tay túm lấy lỗ tai Miêu Miêu, sau đó thật sự oai đầu nói.
“Ngao~…” Miêu Miêu nghe lời gật gật đầu, sau đó con ngươi xem xét hướng về phía Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi nói cái gì? Ngươi muốn đem lão đầu hổ này tặng cho ta?” Lam Ẩn Nhan đảo cặp mắt trắng dã, cái trán bốc lên hắc tuyến.
“Miêu Miêu, nhanh chút đi thân thiết cùng tỷ tỷ một chút! Như vậy tỷ tỷ với có thể giống Tiểu Tứ Tứ thương ngươi nga!” Tiêu Nhiên nhu nhu đầu Miêu Miêu, sau đó chỉ về phía Lam Ẩn Nhan đứng trong phòng nói.
Đối với biểu tình run rẩy trên mặt Lam Ẩn Nhan, hắn làm như hoàn toàn không nhìn đến.
“Ngao~…” Tiêu Nhiên vừa nói xong, phút chốc Miêu Miêu nhảy vào phòng, thẳng đi về phía Lam Ẩn Nhan.
“Uy! Ngươi đừng lại đây nga!” Lam Ẩn Nhan đau đầu nhìn Tiêu Nhiên đứng trước cửa, sau đó con ngươi trừng về phía Miêu Miêu.
“Ô ~…” Miêu Miêu đến trước mặt Lam Ẩn Nhan, đầu tiên là con ngươi điềm đạm đáng yêu nhìn Lam Ẩn Nhan, sau đó cúi đầu cùng cái đuôi xuống. Tựa nhu muốn nói: Miêu Miêu thực ngoan, ngươi vì sao lại sợ Miêu Miêu a?
“Tỷ tỷ, ngươi đừng hung với Miêu Miêu như vậy? Bằng không Miêu Miêu sẽ khóc a!” Tiêu Nhiên sôi nổi đi tới bên người Lam Ẩn Nhan, kéo kéo cánh tay Lam Ẩn Nhan làm nũng nói.
Miêu Miêu nhưng là hắn tự tay huấn luyện ra, không chỉ có nhân tính thập phần thông minh, mà công phu cắn xé địch nhân lại hạng nhất. Không phải hắn khoe khoang, Miêu Miêu nếu muốn cắn chết vài cái thị vệ không được việc trong phủ Tiêu Dật, hoàn toàn tuyệt đối không thành vấn đề. Cho nên mình đem Miêu Miêu đi bên người Lam Ẩn Nhan, như vậy Lam Ẩn Nhan sẽ có một cái giúp đỡ đối phó với Tiêu Dật.
“Ô ~…” Miêu Miêu nghe được lời nói của Tiêu Nhiên, con ngươi lập tức ủy khuất nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, thật sự giống như muốn rơi lệ.
Thoáng chốc, Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Tiêu Nhiên, lão đầu hổ này tựa hồ rất thông nhân tính?
“Miêu Miêu, ngươi xác đinh mình sẽ không cắn ta?” Lam Ẩn Nhan tính thử hỏi.
“Ô ~…” Miêu Miêu lắc lắc cái đuôi, sau đó chậm rãi đi tới bên người Lam Ẩn Nhan, dùng thân mình vuốt vuốt lên chân Lam Ẩn Nhan.
“A, ngươi vật nhỏ này, không chỉ nghe hiểu được ta nói chuyện, lại còn có thể làm nũng a!” Lam Ẩn Nhan kinh ngạc, đưa mắt nhìn Miêu Miêu nói.
“Ô ~…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, thân mình Miêu Miêu càng dùng sức vuốt vuốt lên chân Lam Ẩn Nhan.
“Được rồi! Về sau ngươi liên theo ta lăn lộn!” Lam Ẩn Nhan xoay ngươi nhu nhu đầu Miêu Miêu nói.
Nhìn đến Miêu Miêu thông nhân tính như thế, Lam Ẩn Nhan cũng kìm lòng không được mà thích. Có lẽ bắt nó về thay làm thủ vệ bên người, hẳn là cái lựa chọn không sai đi.
“Hì hì, Tiểu Tứ Tứ chỉ biết tỷ tỷ sẽ thích Miêu Miêu!” Tiêu Nhiên thấy Lam Ẩn Nhan đồng ý nhận Miêu Miêu, lập tức vui vẻ nở nụ cười.
“Tiểu Tứ Tứ làm sao có thể biết, tỷ tỷ nhất định sẽ thích Miêu Miêu a?” Lam Ẩn Nhan nhíu mày nói
“Bởi vì Miêu Miêu cùng Tiểu Tứ Tứ đáng yêu giống nhau! Tỷ tỷ thích Tiểu Tứ Tứ, cho nên nhất định tỷ tỷ cũng sẽ thích Miêu Miêu!” Tiêu Nhiên vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Ngươi nga!” Lam Ẩn Nhan không nói gì chỉ cười. Tiểu Tứ Tứ này, thế nhưng lấy chính hắn đi so sánh với động vật! Thật là khờ làm cho lòng nàng có chút chua xót, ngốc cũng làm cho nàng không thể không thích.
“Tốt lắm, Tiểu Tứ Tứ, thời gian đã không còn sớm! Tỷ tỷ phải đi rồi nga!” Lam Ẩn Nhan nhéo nhéo cái mũi Tiêu Nhiên nói.
“Ân!” Tiêu Nhiên nhu thuận gật gật đầu.
“Ngao~…” Nghe được Lam Ẩn Nhan nói, Miêu Miêu lập tức dùng móng vuốt gãi gãi Lam Ẩn Nhan, sau đó quỳ chân trước xuống.
Con ngươi chậm rãi cười, sau đó Lam Ẩn Nhan cưỡi lên người Miêu Miêu, tùy ý để Miêu Miêu mang nàng đi ra ngoài…
Đợi Lam Ẩn Nhan rời đi, sau đó Tiêu Nhiên lấy miếng ngọc bội màu trắng hình bán nguyệt từ trong tay áo ra.
“Mẫu phi, lời tiên đoán của ngươi có thể nào sai không? Ngươi nói trên thế giới này, chỉ có một nữ tử có thể làm iếng ngọc bội này biến màu! Đó là một nữ tử có dung mạo tuyệt sắc! Ta vốn nghĩ đến thiên hạ đệ nhất mỹ nữ Lam Linh Phượng, sẽ là nữ tử mà ngươi tiên đoán? Nhưng nàng cũng không thể làm iếng ngọc bội này biến màu! Mà bây giờ ta gặp một nữ tử có thể làm cho miếng ngọc bội này biến sắc, nhưng mà nàng lại không có dung mạo tuyệt sắc a? Đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra a?” Ánh mắt Tiêu Nhiên thâm trầm nhìn ngọc bội trong tay, thì thào lẩm bẩm.
“Quỷ Ảnh, hiện thân!” Gắt gao nắm chặt ngọc bội trong tay, trên mặt Tiêu Nhiên lộ ra tà khí làm cho người ta sợ hãi.
“Chủ tử có gì phân phó!” Phút chốc, trong phòng hiện ra một cái bóng đen.
“Lập tức điều tra cho ta Chí Thanh đại sư ở đâu!” Ánh mắt Tiêu Nhiên âm hàn giống như là địa ngục câu hồn, nháy mắt có thể đem người ta kéo vào trong vực sâu hắc ám.
“Là!” Bóng đen chợt lóe, biến mất ở trong phòng.
“Lam Ẩn Nhan, nếu ngươi thật sự là nữ tử mà Mẫu phi tiên đoán, ngươi nhất định phải yêu ta! Nếu ngươi không thể đem toàn bộ yêu ta, như vậy ta cũng chỉ có thể tự tay… Giết ngươi!”