Thịnh Thế Xấu Phi

Chương 27: Đừng Uy Hiếp Ta


Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 27: Đừng Uy Hiếp Ta


Không khí quanh mình trong nháy mắt ngưng kết thành băng, mọi người ở đây đều khiếp sợ nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Không một chút để ý quét mắt nhìn mọi người, Lam Ẩn Nhan khoanh tay lên, con ngươi mỉm cười nhìn về phía Tiêu Dật.
Hắn nhất định thực phẫn nộ đi? Bất quá không sao cả, bởi vì bản thân mình đã sớm chuẩn bị tốt, nghênh đón cơn phẫn nộ của hắn.
Quả nhiên, Tiêu Dật chỉ đem giấy hưu thư trong tay vuốt phẳng vài cái, sau đó con ngươi bốc hỏa trừng phía Lam Ẩn Nhan nói: “Bổn vương không đúng tý nào, ngươi không thể nhịn được nữa, cho nên quyết định hưu bổn vương?”
Lam Ẩn Nhan nhún vai, sau đó đưa cho Tiêu Dật một chút khiêu khích cười nói: “Thật sự có lỗi, kỳ thật ta muốn viết ở trên giấy hưu thư, dối trá ca ngợi ngươi vài câu. Nhưng mà cuối cùng vẫn không thể vi phạm lương tâm của mình, bởi vì ngươi ở trong lòng ta thật sự không đúng tý nào”
“Ha ha ha…” Tiêu Dật ngửa đầu cuồng tiếu một trận, sau đó hắn vận nội lực, làm vỡ nát hưu thư trong tay. Lam Ẩn Nhan, cho dù muốn viết hưu thư, kia cũng phải từ bổn vương viết đến. Bất quá bây giờ bổn vương cũng không tính hưu ngươi, bởi vì bổn vương muốn lợi dụng ngươi đối phó với Tiêu Nhiên cùng Tiêu Trác.
“Tiêu Dật, hôm nay Lam Ẩn Nhan ta chủ động đưa hưu thư cho ngươi, ngươi cũng không hiểu mà quý trọng. Ngày khác nếu ngươi còn muốn bắt ta viết giấy hưu thư cho ngươi, chỉ sợ cần phải dùng cách cầu xin!” Lam Ẩn Nhan nhướn mi, sau đó lạnh lùng cưới nói.
“Phải không? Vậy chúng ta thử xem, nhìn xem sau này rốt cuộc ai sẽ cầu ai?” Con ngươi Tiêu Dật lộ ra một loại quang mang thị huyết.
Lúc này, Tiêu Nhiên một bên vùi đầu cắn móng tay chơi, đột nhiên nâng đầu lên.
Chỉ thấy hắn gãi gãi tóc, sau đó rầm một chút chạy tới bên người Lam Ẩn Nhan.

Sau đó liền thấy Tiêu Nhiên giống như một đứa nhỏ làm nũng, lay lay cánh tay Lam Ẩn Nhan nói “Tỷ tỷ, lúc trước ngươi nói qua, chờ ngươi hưu tam ca ca, ngươi sẽ gả cho Tiểu Tứ Tứ, ngươi cũng đừng quên nha!”
Nghe được câu nói của Tiêu Nhiên, thân mình Lam Ẩn Nhan nhất thời ngẩn ra.
Không sai, nàng quả thật có nói qua những lời này. Mà lúc đó nàng là vì châm chọc Tiêu Dật mới nói a? Tiêu Nhiên này sẽ không cho là thật đi?
“Tỷ tỷ, ngươi vì sao không trả lời Tiểu Tứ Tứ a? Chẳng lẽ tỷ tỷ lừa Tiểu Tứ Tứ? Ô ô ô… tỷ tỷ không cần lừa Tiểu Tứ Tứ a, bằng không Tiểu Tứ Tứ sẽ khóc!” Tiêu Nhiên mân mê cái miệng nhỏ nhắn, sau đó lại tiếp tục lay cánh tay Lam Ẩn Nhan.
Nhưng mà lời nói vừa dứt, chính bản thân Tiêu Nhiên tâm cũng là chấn động.
Nguyên bản hắn chính là muốn đùa Lam Ẩn Nhan, nhưng mà khi hắn nhìn thấy biểu tình Lam Ẩn Nhan chần chừ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy không thoải mái, sau đó liền thốt ra.
Vì sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình thật sự muốn thành thân với nàng? Điều này làm sao có thể a?
“Vậy trong phủ Tiểu Tứ Tứ, có phòng rất đẹp hay không a? Không có phòng xinh đẹp, tỷ tỷ sau khi gả qua, buổi tối nhưng là ngủ không yên a?” Lam Ẩn Nhan nhẹ nhàng nhíu cái mũi Tiêu Nhiên, ngữ khí mang cười nói.
Lam Ẩn Nhan vốn muốn nói cho Tiêu Nhiên, nàng lúc trước nói sẽ gả cho hắn, chính là một chút vui đùa.
Nhưng mà khi nàng nhìn thấy bộ dáng làm nũng của Tiêu Nhiên, trong khoảng thời gian ngắn lại không đành lòng thương tâm hắn, cho nên nàng lựa chọn tạm thời giữ lại vui đùa này.
Về sau còn muốn dùng biện pháp nói dối này đi! Có lẽ một lúc sau, chính Tiêu Nhiên sẽ quên đi a! Trong lòng Lam Ẩn Nhan âm thầm nghĩ.

“Trong phủ Tiểu Tứ Tứ, có thiệt nhiều thiệt nhiều phòng xinh đẹp a! Tỷ tỷ, bằng không ngươi bây giờ đi phủ Tiểu Tứ Tứ, lựa chọn phòng xinh đẹp đi! Như vậy về sau tỷ tỷ lại không thể đổi ý nga!” Tiêu Nhiên đương nhiên biết Lam Ẩn Nhan là nói cho có lệ với mình, nhưng mà không biết vì sao, nàng càng không chịu ngay thẳng trả lời mình, trong lòng hắn lại càng cảm thấy không thoải mái.
“Tứ đệ, vẫn là mời ngươi trở về đi! Hôm nay Vương phi không rảnh đi đến phủ ngươi, chọn lựa phòng xinh đẹp, cũng không rảnh chơi đùa cùng ngươi!” Không đợi Lam Ẩn Nhan nói chuyện, Tiêu Dật đã lạnh lùng mở miệng.
“Vì sai hôm nay tỷ tỷ không rảnh a?” Tiêu Nhiên oai đầu, con ngươi lộ vẻ mê mang nhìn về phía Tiêu Dật.
“Bởi vì hôm nay Tam ca ca thực mệt nhọc, cần phải tắm rửa một ngày. Mà thời điểm Tam ca ca tắm rửa, cần Vương phi, cũng chính là người trong miệng ngươi gọi là tỷ tỷ, giúp Tam ca ca mát xa một chút!” Trên mặt Tiêu Dật hiện lên một chút cười quỷ dị mà lại lạnh như băng nói.
“Mát xa là cái gì a?” Tiêu Nhiên cong đầu lên nói.
“Cái này ngươi không cần phải hiểu! Ngươi chỉ cần biết, tỷ tỷ của ngươi không rảnh là được!” Ngữ khí Tiêu Dật âm trầm nói.
“Ô ô ô… Tiểu Tứ Tứ mặc kệ a! Tiểu Tứ Tứ sẽ mang tỷ tỷ đi lựa chọn phòng xinh đẹp! Tam ca ca, ngươi tìm những người khác mát xa đi!” Trong mắt Tiêu Nhiên nổi lên một tia hàn ý, nhưng trên mặt vẫn là một bộ biểu tình ngốc hồ hồ như cũ.
“Đó không phải do ngươi lựa chọn! Nàng hiện tại là nữ nhân của bổn vương, nàng có nghĩa vụ hầu hạ bổn vương tắm rửa!” Khóe miệng Tiêu Dật lạnh lùng nhếch, sau đó con ngươi mười phần lệ khí nhìn về phía Lam Ẩn Nhan nói: “Vương phi, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ cự tuyệt ta, nếu không ra sẽ gọi người chặt đứt hai chân nha hoàn hồi môn của ngươi!”
“Tiêu Dật, ta sẽ không hầu hạ ngươi tắm rửa! Còn có, mời ngươi về sau đừng lấy nha hoàn của ta ra uy hiếp ta! Lam Ẩn Nhan ta cũng không nhận gì uy hiếp! Nếu ngươi thật sự muốn chặt đứt hai chân nha hoàn hồi môn của ta, vậy ngươi cứ làm đi!” Nguyên bản Lam Ẩn Nhan đang do dự rốt cuộc có cùng Tiêu Nhiên đi Tứ vương phủ hay không, nhưng sau khi nghe được câu nói của Tiêu Dật, lập tức con ngươi mị lên, thanh âm lạnh lùng nói.
Không sai, nàng quả thực rất thích Lam Tây Thành, nhưng mà nguyên nhân vì nàng thích Lam Tây Thành, nàng mới càng không để Tiêu Dật lấy Lam Tây Thành đến uy hiếp bản thân mình.

Bởi vì nàng càng để ý đến an nguy của Lam Tây Thành, Lam Tây Thành sẽ càng nguy hiểm.
“Ngươi chẳng lẽ một chút cũng không quan tâm đến an nguy của nha hoàn bên người ngươi?” Tiêu Dật nhất thời ngẩn người, sau đó ngữ khí lành lạnh hỏi. Không quan tâm sao? Theo hắn được biết, Lam Ẩn Nhan cùng cái tiểu nha hoàn kia cảm tình vẫn là không sai đi?
“Ta muốn nói rất rõ ràng, ta không tiếp thụ gì uy hiếp, ngươi nếu muốn chặt đứt hai chân của nàng, hay là muốn giết nàng, đều xin cứ tự nhiên!” Lam Ẩn Nhan cười lạnh, sau đó tiếp tục mở miệng nói “ Nhưng mà đừng trách ta trước đó không nhắc nhở ngươi, ta tuy rằng không chịu nhận gì uy hiếp, nhưng mà vẫn sẽ không có phép người khác khiêu khích ta! Cho nên nếu ngươi cho người chặt đứt hai chân nàng, ta sẽ chặt đứt hai chân mọi người trong Vương phủ! Nếu ngươi giết nàng, ta liền huyết tẩy toàn bộ Tam vương phủ ngươi! Ngươi tốt nhất tin tưởng ta có bổn sự này! Chính là đem một tiểu nha hoàn so sánh cùng với toàn bộ người trong Vương phủ ngươi, chính ngươi đi cân nhắc đi!” Ngữ khí Lam Ẩn Nhan âm lãnh nói.
Sau đó con ngươi của nàng quét nhìn xuống đất, thấy cái khăn che mặt đang lẳng lặng nằm ở kia.
Cúi người, nhặt cái khăn che mặt lên, lại đem đeo vào.
Lam Ẩn Nhan dắt tay Tiêu Nhiên, sợi tóc đen thùi vung, tiêu sái đi ra ngoài đại sảnh. Để lại một đám người ngây ra như phỗng, cùng một cái Tiêu Dật tức giận muốn hộc máu.
“Tiểu Tứ Tứ, ngươi làm sao có thể nhận thức đến Tam vương phủ?” Ngoài đại sảnh truyền đến thanh âm nghi hoặc của Lam Ẩn Nhan.
“Tiểu Tứ Tứ không biết a! Là Huyễn Ảnh trong phủ Tiểu Tứ Tứ mang Tiểu Tứ Tứ đến!” Tiêu Nhiên ngốc hồ hồ đáp.
“Vậy bọn họ đâu?”
“Bọn họ đang đánh nhau phía trước a!”
“Đánh nhau gì?”
“Người trong phủ Tam ca ca ngăn trở Tiểu Tứ Tứ, không chi Tiểu Tứ Tứ đến đại sảnh tìm tỷ tỷ chơi, Tiểu Tứ Tứ rất tức giận, khiến cho bọn Huyễn Ảnh xông lên đánh bọn họ, sau đó Tiểu Tứ Tứ nhân cơ hội chạy đến tìm tỷ tỷ!”

“Tiểu Tứ Tứ thực điều khí!”
“Tỷ tỷ, ngươi dạy Tiểu Tứ Tứ nhận thức đường được không, như vậy về sau Tiểu Tứ Tứ có thể tự mình tìm đến tỷ tỷ chơi!”
“Ngươi đến một mình? Ngươi không sợ người Tam vương phủ không cho ngươi vào sao?”
“Bọn họ nếu không cho Tiểu Tứ Tứ vào, Tiểu Tứ Tứ liền hung hăng cắn bọn họ!”
Đối thoại ngoài Đại sảnh càng lúc càng khoái trá, cũng càng lúc càng đi xa…
Mà trong đại sảnh…
Nghe được đối thoại bên ngoài, sắc mặt Tiêu Dật khó coi đến cực điểm, tâm tình lại chỉ có thể dùng đến hai chữ ‘phát cuồng’ để hình dung.
“Vương gia…” Mọi ngươi cẩn thận kêu, nhìn đến vương gia bọn họ luôn luôn vô cùng tôn quý, lại bị Lam Ẩn Nhan cùng Tiêu Nhiên khí thành như vậy, trong lòng bọn họ cũng không biết cái tư vị gì.
“Toàn bộ cút ra ngoài cho bổn vương!” Toàn bộ lửa giận hoàn toàn bùng nổ.
Thân thể mọi người một trận run run, sau đó cúi đầu rời khỏi đại sảnh.
“Oanh….” Tiếng nổ mạnh liên tục, từ trong đại sảnh truyền ra, đó là thanh âm Tiêu Dật dùng nội lực chấn vỡ bàn ghế…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.