Bạn đang đọc Thịnh Thế Xấu Phi: Chương 14: Trước Gả Lại Hưu?
Cánh hoa theo gió bay đầy trời, mũi kiếm Tiêu Dật lạnh lẽo để trên ngực Lam Ẩn Nhan.
Lúc này đôi mâu lạnh lẽo của hắn thẳng tắp nhìn chằm chằm khăn voan đỏ Lam Ẩn Nhan, tựa hồ muốn xuyên thấu qua, để cảm giác nội tâm Lam Ẩn Nhan đang sợ hãi.
Nhưng mà hắn sai lầm rồi, Lam Ẩn Nhan che khăn voan đối với mũi kiếm uy hiếp của hắn, dĩ nhiên là không tránh.
Lam Ẩn Nhan trấn định tự nhiên như vậy, không khỏi làm Tiêu Dật kinh ngạc vạn phần.
Kiếm trong tay hắn chỉ hơi hơi dùng lực một chút, tức khắc có thể lấy tính mạng nàng.
Nhưng hắn thấy trong hô hấp của nàng thế nhưng không nhận thấy một tia khiếp đảm, ngược lại còn nhận ra một chút khinh thường? Chẳng lẽ nàng thật sự không sợ chết? Hay là ỷ vào sau lưng mình có núi dựa vào là Lam gia cùng Hoàng đế, cho nên chắc chắn chính mình sẽ không ra tay giết nàng?
“Tam vương gia muốn tự mình nghênh đón Ẩn Nhan xuống kiệu, động tác có thể ôn nhu một chút, làm gì mà thô lỗ phá hủy kiệu hoa như vậy a? Kiệu hoa này tốt xấu cũng có ỹ nghĩa kỷ niệm a!” Thanh âm Lam Ẩn Nhan thanh uyển nói, tựa hồ còn mang theo vài phần ý cười.
Sau đó nàng nhẹ nhàng tháo khăn voan che khuất mặt mình xuống, con ngươi tươi sáng nhìn về phía Tiêu Dật cười nói: “May mắn Tam vương gia còn chưa làm cả khăn voan đỏ trên đầu Ẩn Nhan vỡ nát, nếu không mất đi vật kỷ niệm ngày đại hôn của chúng ta hôm nay”
Lam Ẩn Nhan vừa nói xong, một bàn tay Tiêu Dật vẫn đang cầm kiếm để trên ngực Lam Ẩn Nhan, mặt khác bàn tay kia đột nhiên đem khăn voan đỏ trong tay Lam Ẩn Nhan đoạt lại đây, sau đó liền thấy hắn đem khăn voan đỏ kia ném trên không, lòng bàn tay hướng khăn voan đỏ đang bay trên không dùng sức một cái, khăn voan đỏ liền hóa thành mảnh vụn đỏ tươi, phân tán trên đất.
Thoáng chốc, Lam Ẩn Nhan nhíu mày nhìn về phía Tiêu Dật,mở miệng thanh âm ôn nhuận như suối nói: “Da thịt cẩn thận như mĩ từ, tóc đen mềm mại như tơ lụa, bạc môi phiếm mê người…”
Trừ bỏ vẻ mặt lo lắng của Lam Tây Thành, cùng Tiêu Nhiên vẫn đang vùi đầu thưởng thức lỗ tai Miêu Miêu.
Con ngươi mọi người ở đây đều khó hiểu nhìn về phía Lam Ẩn Nhan. Nữ nhân này là đang làm gì? Là bình luận dung mạo Tam vương gia sao?
“Mũi cao tinh tế, còn có một đôi ngươi nhìn như trong suốt…” Không để ý tới anh mắt mọi người, Lam Ẩn Nhan tiếp tục nói.
Mâu trung mọi người hoang mang càng sâu, bọn họ nhất trí cho rằng đầu óc nữ nhân này tuyệt đối có vấn đề. Tam vương gia đều sử dụng kiếm để trên ngực nàng, nàng thế nhưng còn có tâm tình thưởng thức dung mạo Tam vương gia.
Mà Tiêu Dật cả người lại cứng ngắc nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, trong con ngươi mang theo một tia hồ nghi.
Nữ nhân này đang làm cái quỷ gì?
“Dung mạo tinh xảo như vậy, có thể thành thiên hạ đệ nhất mĩ nam quả thật cũng không đủ!” Lam Ẩn Nhan chuyên tâm bình luận.
“Ngươi phân tích xong rồi?” Tiêu Dật híp mắt nhìn về phía Lam Ẩn Nha, ngữ khí âm trầm nói.
“Bất quá đáng tiếc, toàn thân lộ ra hơi thở hắc ám, ngôn hành cử chỉ lại thực thô lỗ, nếu so sánh, vẫn là Tiểu Tứ Tứ chỉnh thể hình tượng thâm ta niềm vui!” Lam Ẩn Nhan không nhìn kiếm trong tay Tiêu Dật, vuốt ve mái tóc nói.
Nhất thời, mọi người đổ rút một khẩu lãnh khí, sau đó con ngươi đồng loạt nhìn về phía Tiêu Nhiên cưỡi Miêu Miêu.
Mà nguyên bản Tiêu Nhiên đang vùi đầu thưởng thức lỗ tai Miêu Miêu, lại là một trọng tâm không xong, bùm một tiếng từ trên người Miêu Miêu té xuống đất, thực hiển nhiên hắn cũng bị lời nói của Lam Ẩn Nhan làm kinh đến.
Nhưng lập tức liền thấy hắn quyệt miệng đứng lên, sau đó phủi phủi bụi tro trên người, lại đi đến trên người Miêu Miêu, nhếch miệng hướng về phía Lam Ẩn Nhan ngốc hồ hồ cười nói: “Tỷ tỷ, ngươi là không thích Tam ca ca, mà thích Tiểu Tứ Tứ sao? Dù sao Tam ca ca cũng không muốn kết hôn với tỷ tỷ, bằng không tỷ tỷ ngươi đừng gả cho Tam ca ca, ngươi gả cho Tiểu Tứ Tứ đi! Tiểu Tứ Tứ thực ngoan, cam đoan sẽ không như Tam ca ca dùng kiếm khi dễ tỷ tỷ a!”
Thoáng chốc, tất cả thị vệ trong vương phủ trợn mắt há mồn nhìn về phía Tiêu Nhiên, chẳng lẽ chủ tử đoán là sai lầm rồi, Tứ vương gia này thực sự là ngốc tử, nếu hắn không phải là ngốc tử, vì sao còn nói ra muốn thú thiên hạ đệ nhất xấu nữ này?
Mà sáu gã Huyễn Ảnh bên người Tiêu Nhiên, con ngươi lại kinh hãi nhìn chủ tử mình, chủ tử sẽ không giả ngu lâu lắm, biến khờ thật đi? Nếu không vì sao sau khi chủ tử đụng tới Lam Ẩn Nhan này, tất cả mọi sự tình đều làm bọn họ cân nhắc không ra a?
“Kia cảm tình tốt, nếu Lam nhị tiểu thư cùng Tứ nhi tình đầu ý hợp, không bằng bổn vương đem phủ đệ cho hai ngượi mượn dùng một chút, cho các ngươi nắm chặt thời gian bái đường thành thân đi!” Mắt Tiêu Dật quét qua người Tiêu Nhiên, sau đó chậm rãi mở miệng nói.
Nhưng con ngươi hắn ở chỗ sâu có một tia mê võng không dễ phát hiện.
Không biết vì sao, Tiêu Nhiên vừa nói muốn thú Lam Ẩn Nhan, có lẽ người khác nghe tới chính là một cái ngốc tử hồ ngộn loạn ngữ, nhưng hắn lại rõ ràng có loại cảm giác, Tiêu Nhiên vừa nói câu muốn thú Lam Ẩn Nhan, tựa hồ là phát ra từ phế phủ. Tiêu Nhiên vì sao lại đối với Lam Ẩn Nhan này hứng thú như vậy? Chẳng lẽ phương diện này có cái gì kỳ quái sao?
“Tiểu Tứ Tứ a, Tam ca ca ngươi mặc dù không phải vị hôn phu lý tưởng trong cảm nhận của tỷ tỷ! Nhưng hoàng đế đã hạ thánh chỉ, nếu Tam ca ca ngươi hôm nay không cưới tỷ tỷ, Tam ca ca ngươi liền phạm vào tội khi quân, như vậy Tam ca ca ngươi sẽ bị khảm đầu, cho nên tỷ tỷ vì cứu Tam ca ca ngươi một mạng, chỉ có thức bức bách mình hôm nay cùng Tam ca ca ngươi thành thân! Nếu Tiểu Tứ Tứ không biết ủy khuất, thì chờ tỷ tỷ cùng Tam ca ca ngươi bái đường xong, hoàn thành thánh chỉ. Tỷ tỷ tìm thời gian hưu Tam ca ca ngươi, sau đó tái giá cho Tiểu Tứ Tứ nha!” Lam Ẩn Nhan hướng về Tiêu Nhiên phao cái mị nhãn nói.
“Tỷ tỷ, hưu Tam ca ca là có ý tứ gì?” Tiêu Nhiên làm bộ không hiểu gãi gãi đầu hỏi.
“Việc này về sau tỷ tỷ lại giải thích với ngươi nga, ngươi chỉ cần biết rằng tỷ tỷ hưu Tam ca ca ngươi, là có thể gả cho ngươi là được!” Con ngươi Lam Ẩn Nhan tươi sáng cười nói.
“Nga! Vậy tỷ tỷ ngươi không cần lừa Tiểu Tứ Tứ nha! Chờ sau khi ngươi cứu Tam ca ca, nhất định phải nhanh chút hưu Tam ca ca, sau đó gả cho Tiểu Tứ Tứ nha!” Tiêu Nhiên lập tức hưng phấn bĩu môi nói. Nhưng sâu trong nội tâm hắn lại lộ vẻ tràn ra ý cười, mệt nữ nhân này nghĩ ra, từ xưa đến nay chỉ nghe nói qua nam nhân hưu thê, còn không nghe qua nữ nhân hưu phu a! Nàng thật đúng là làm chính mình mở mắt đại giới!
Mà mọi người ở đây toàn bộ đều đổ rút khẩu lãnh khí, con ngươi kinh hãi nhìn về phía Lam Ẩn Nhan.
Trước liều mạng gả cho tam vương gia, sau đó lại hưu Tam vương gia tái giá với Tứ vương gia?
Mọi ngươi trong lòng nhất trí cho rằng, nữ nhân này đầu óc không phải có bệnh, chính là lả lơi ong bướm, nếu không thì nữ nhân bình thường làm sao có thể nói ra được như vậy.
“Nghe ý tứ của Lam nhị tiểu thư, hôm nay là lại định bổn vương rồi?” Tiêu Dật cũng thu hồi khiếp sợ trong lòng, nhíu mày nhìn về phía Lam Ẩn Nhan, mũi kiếm trong tay vẫn gắt gao đặt trên ngực Lam Ẩn Nhan như cũ.
“Ta phải sửa suy nghĩ của ngươi cho đúng, ta không phải lại định ngươi rồi, mà là cứu định ngươi rồi!” Môi đỏ Lam Ẩn Nhan khẽ mở nói.
“Đủ! Lam Ẩn Nhan, nể tình cả đời Lam gia ngươi chân thành với Thánh Long vương hướng, hôm nay bổn vương tha ột mệnh! Ngươi tốt nhất là ngoan ngoãn chạy về phủ Thừa tướng đi, hôm nay chúng ta hủy bỏ đại hôn! Nếu ngươi khăng khăng một mực gả cho bổn vương, vậy thì đừng trách bổn vương tâm ngoan thủ lạt, bổn vương sẽ đem thi thể lạnh như băng của ngươi đến Hoàng cung cho Hoàng thượng, cho rằng là quà đáp lễ khi hắn đã vắt hết óc ban thưởng cho ta đại hôn!” Thanh âm Tiêu Dật âm trầm nói, con ngươi cũng một mảnh dày đặc. Tiêu Trác, ngươi có ý cùng ta đối kháng, như vậy ta cũng không tất yếu phải nhẫn xuống, ngôi vị Hoàng đế này nếu ngươi nghĩ không muốn, ta không ngại cướp lấy.
“Nếu là hoàng thượng tứ hôn, người có tư cách hủy bỏ hôn lễ giữa ngươi và ta cũng chỉ có Hoàng thượng! Tam vương gia ngươi còn chưa đủ tư cách hủy bỏ trận hôn lễ này. Mà Hoàng thượng nếu đã muốn hạ chỉ ban hôn, ta nghĩ hắn khẳng định sẽ không thay đổi chủ ý! Cho nên hôn lễ của chúng ta chỉ có thể cử hành bình thường!” Lam Ẩn Nhan khinh thường quét mắt nhìn mũi kiếm Tiêu Dật để trên ngực mình, sau đó khóe miệng khinh thiển cười, ngữ khí vô cùng kiên định nói.
Bất quá nội tâm nàng lại nổi lên một tia nghi hoặc. Hoàng đế này dùng thánh chỉ bức bách Tam vương gia thú mình, mà Tiểu Bạch lại dùng độc bức bách mình phải gả cho Tam vương gia. Hai người này có liên hệ hay không? Hay Tiểu Bạch là người Hoàng đế? Xem ra chờ lúc Tiểu Bạch đưa giải dược ình, chính mình phải hảo hảo khảo vấn Tiểu Bạch.
“Lam Ẩn Nhan, ngươi đây là tự mình tìm cái chết! Hảo, nếu ngươi đã một lòng muốn chết, bổn vương thành toàn ngươi!” Tây cầm kiếm Tiêu Dật dùng sức một cái, mũi kiếm hung hắng hướng ngực Lam Ẩn Nhan đâm đến…