Đọc truyện Thịnh Thế Vinh Sủng – Chương 170
nói cho cùng thì phu nhân Thành Dương bá là người dễ mềm lòng, hiện giờ A Kính cư xử với bà càng thêm sợ hãi, nhìn mặt phụ thân con bé, phu nhân Thành Dương bá cũng không muốn làm khó nàng, lúc này liền nhẹ nhàng nói với nàng: “Ở Vương phủ cháu không bận gì thì thỉnh thoảng về thăm nhà, lần này về ta đã chuẩn bị chút lễ, cháu mang về cho Vương phi.” Dứt lời lại quay đầu cười nói với A Nguyên: “Cháu rể lại thăng chức, hiện giờ tiền đồ không tồi, cuộc sống cũng càng ngày càng tốt.”
Phu quân A Kính, Phượng Thành, hôm kia vừa mới tỏa sáng trong vụ của Thuận vương, A Nguyên vốn cảm thấy hắn chột dạ, đến Hoàng thượng cũng có chút coi trọnghắn, hiện giờ điều hắn tới Binh bộ, xem như tiến lên một bước nho nhỏ.
“Là nhờ Điện hạ xuất lực.” A Kính cụp mi rũ mắt mà nói.
Nàng ở phủ Hoài Nam vương bị Vương phi tra tấn mười năm, quy củ gì đó đều hiểu rõ, biết được muốn có ngày lành phải dịu ngoan với nhà mẹ đẻ, bởi vậy đã sớm khôngcòn dám đại náo như trước đây.
hiện giờ nàng thực an tĩnh, bởi vậy chỉ ngồi ở một bên không nói chuyện nhiều cho lắm, phu nhân Thành Dương bá biết trong phòng Phượng Thành rất nhiều thiếp thất, còn có nhị phòng đã sinh trai dưỡng gái, nhưng chỉ cần phủ Thành Dương bá khôngđổ thì địa vị chính thất của A Kính không thể dao động, tuy trong lòng thổn thức, nghĩ nếu biết sớm thì năm đó không nên để A Kính gả đến phủ Hoài Nam vương như vậy. Bà không nói nên lời, chỉ hỏi A Dao một chút cuộc sống hàng ngày của bọn trẻ con.
A Kính yên lặng mà nhìn vẻ mặt A Dao sáng rọi khi nói đến nhi nữ nhà mình, trong lòng không rõ là cảm giác gì.
Năm đó hai tỷ muội cùng tới trước mặt Tam Công chúa, Tam Công chúa chọn A Dao.hiện giờ lúc phòng không gối chiếc, mỗi khi ban đêm tới A Kính đều nghĩ, nếu năm đó người Tam Công chúa coi trọng là mình, thì có phải cuộc sống mỹ mãn không phải khổ sở sẽ là của mình hay không?
Nàng cũng sẽ có một phu quân chỉ sủng ái mình mình, có mẹ chồng và chị em dâu hiền lành, sống vẻ vang trong kinh thành.
Nghĩ đến nhị phòng xinh đẹp dịu ngoan trong vương phủ kia, lòng A Kính như bị đâm dao vậy.
nói đùa trong chốc lát, Trạm Nhị phu nhân và Tam phu nhân đều tiến vào.
Nhị phu nhân đi thẳng đến chỗ A Dao, liên tục vuốt ve nữ nhi của mình. Xưa nay Tam phu nhân nhát gan an tĩnh, huống chi thành thân năm đó A Kính đã từng đại náo mộttrận, hiện giờ Tam phu nhân nhớ lại vẫn thấy sợ hãi. Nàng cũng xác thật là sợ hãi A Kính, bởi vậy chỉ rụt rè ngồi bên cạnh phu nhân Thành Dương bá.
Phu nhân Thành Dương bá cũng không miễn cưỡng vợ kế và nữ nhi của vợ trước có thể chung sống hòa thuận, mà cũng khó thành hiện thực, bèn thấp giọng nói chuyện với Tam phu nhân, vỗ vỗ tay nàng, A Nguyên liền nhạy bén nghe được phu nhân Thành Dương Bá hỏi, “Mấy ngày này có còn buồn nôn không?”
“Có chút khổ sở ạ.” Tam phu nhân đỏ mặt, nhỏ giọng nói: “Chỉ là lão gia quan tâm muội, ngày thường thường cho người làm chút điểm tâm hiện giờ muội có thể dùng, còn lại vẫn tốt.”
“hiện giờ thân mình muội quý trọng, thai đầu tiên đều gian nan chút, đừng sợ…” Phu nhân Thành Dương Bá thấy Tam phu nhân xích lại gần người mình, liền ấm giọng: “Lão tam có chăm nom không thì cứ nói với tẩu tử, biết chưa?” Lại cười nói với A Nguyên: “Thím con đang có thai, hiện giờ hơi sợ.”
“Tẩu tử a~” Tam phu nhân thấy A Nguyên ngẩn ra rồi cười ha ha, liền để đầu trên vai phu nhân Thành Dương bá, thấy bà sờ sờ đầu tóc mình liền đỏ mặt cười.
Nàng gả vào Trạm gia như đang nằm mơ vậy, mỗi ngày như sống trong hũ mật, nhớ lại cuộc sống trước khi xuất giá cũng không dám tưởng tượng được là mình cũng đã có thể chờ đợi được đến lúc này.
hiện giờ nàng chỉ hy vọng có thể khai chi tán diệp cho Trạm gia, về sau liền sống bình an hạnh phúc như vậy, nghĩ đến đấy Tam phu nhân nhịn được không được mà lén nhìn A Kính đang trầm mặc bên cạnh A Dao, cảm thấy bản thân có chút áy náy.
Nàng đoạt hạnh phúc của mẫu thân con bé, có đôi lúc cảm thấy đó là một loại tội lỗi.
Lão gia nhà nàng là người ôn nhu như vậy, ai nỡ rời bỏ?
“không phải đệ đệ A Dung sao?” A Nguyên sảng khoái mà nói: “Đó chính là đệ đệ của con, sau này con sẽ chăm nom cho đệ ấy.”
“Đệ đệ ư?” Nhóc mập rúc trong lồng ngực phu nhân Thành Dương bá, nghe thấy vậy liền thò đầu ra.
“Ta lại hy vọng đây là một khuê nữ.” Vẻ mặt Tam phu nhân sáng rọi bản năng làm mẹ, vỗ về bụng nhỏ của mình nhỏ giọng nói: “Khuê nữ mới là tri kỷ.”
“Nam nữ đều giống nhau.” Phu nhân Thành Dương bá liền cười nói, lại dặn dò Tam phu nhân nghe lời đại phu những thứ phải ăn kiêng.
Tam phu nhân vẻ mặt nghiêm túc gật đầu đồng ý, ngay lúc này lại thấy ánh mắt đột nhiên nhìn qua của A Kính, trong lòng run lên, rốt cuộc không phải người ưa sinh sự, bởi vậy yên lặng cúi đầu không nói gì cả.
Lúc này đây trong lòng A Kính lại có một loại chấn động khác.
Mẹ kế có thai, điều này đối với A Kính mà nói cũng không phải chuyện tốt. Tam phu nhân có thai, nếu là nữ nhi cũng liền thôi, cũng chỉ nhiều của hồi môn hơn một chút, còn nếu là nhi tử, huynh trưởng nàng A Nhạc đã không còn là nhi tử duy nhất của tam phòng, huống chi có mẹ kế trẻ tuổi ôn nhu như vậy thổi gió bên gối, chẳng phải phụ thân nàng càng muốn cách xa con trai của vợ trước hay sao? Nghĩ đến đây, lòng A Kính như lửa đốt, căng thẳng lên muốn đi nói chuyện với huynh trưởng.
Nếu ở trong phủ A Nhạc cũng không được coi trọng, nàng ở vương phủ còn đường sống sao?!
Trong lòng A Kính bách chuyển thiên hồi, A Nguyên thấy dáng vẻ nàng kỳ quái, chỉ là thấy mọi người đều vui mừng theo nên vẫn không lên tiếng.
Đợi một lát, A Dao đi theo Nhị phu nhân về sân viện của bà nói chuyện, A Nguyên liền thấy A Kính cũng đi theo đi ra ngoài, nàng dừng một chút nhưng vẫn không đi theo, chỉ ngồi ở trong phòng chúc mừng Trạm Tam phu nhân
Tam phu nhân tính tình dịu ngoan, rúc ở bên người phu nhân Thành Dương bá nóikhông ra lời.
Sau đó biết Trạm Tam lão gia đã hồi phủ, tức khắc liền đỏ mặt chạy.
Công chúa điện hạ bưu hãn dọa thím tương lai chạy phiền muộn mà nhìn không trung phương xa trong chốc lát, liền thấy A Dung nhìn mình đến hai mắt nheo cả lại, liền rất ngượng ngùng, xoắn ngón tay nói: “Nhất thời hứng khởi thôi, ờ thì, bổn cung kỳ thậtlà một cô nương tốt dễ thẹn thùng.”
Lần này đến phu nhân Thành Dương bá cũng quay đầu phụt cười một tiếng.
“Hoàng tỷ đặc biệt thẹn thùng.” Ngũ Hoàng tử đồng đội heo liền ở một bên chen vào, “Trước kia một bữa ăn ba cái chân gà to còn trốn ở trong phòng ba ngày không ra đó.”
A Nguyên mặt vô biểu cảm mà nhìn thằng nhóc mập đào bới lại lịch sử đen tối của mình này, nhấc tay liền định tét mông nó.
Phu nhân Thành Dương bá khuyên can, thấy Công chúa điện hạ cụp mi rũ mắt, còn lén nhìn mình, bèn nén cười nghiêm túc mà nói: “Con yên tâm, phủ chúng ta tuy rằngkhông phú quý, nhưng ăn no thì vẫn thừa sức.”
Khó có khi phu nhân Thành Dương bá cũng có lời dí dỏm, A Nguyên bị nghẹn đến trợn trắng mắt, rốt cuộc da mặt dầy dặn kinh nghiệm, kiên cường mà chống đỡ.
“Phu nhân, phu nhân cũng có thể dư sức với Tiểu Ngũ không?” Nhóc mập phiền muộn nha, cậu biết Hoàng tỷ phải gả đi, nhưng mà từ nhỏ cậu đã lớn lên cùng Hoàng tỷ, Hoàng tỷ đến chỗ nào, cậu cũng tới được chỗ đó đúng không? hiện giờ nghe nói dư sức, nhóc mập liền an tâm rồi.
Mắt thấy đây là sắp mua một tặng một rồi, A Nguyên đột nhiên cảm thấy Hoàng bá phụ nàng cung cấp quá độ.
“Ngũ Điện hạ thích cái gì, trong phủ sẽ có cái đó.” Phu nhân Thành Dương Bá cũng run rẩy khóe mắt một chút, lúc này mới ấm giọng nói.
Nhóc mập căng thẳng, rất sợ bản thân có thể vì ăn mà bị cự tuyệt ngoài cửa tức khắc mặt mày hớn hở, xoắn mông nhỏ thơm phu nhân Thành Dương bá một cái.
“Về sau bảo Tiểu Ngũ cách xa huynh một chút.” Nhóc mập này đặc biệt thích gặm mặt người khác, A Nguyên cảm thấy người khác cũng liền thôi, “trong sạch” của Phò mã nhà mình cần thiết phải giữ gìn.
Người A Dung hư từ trên xuống dưới đều là chủ quyền của Công chúa điện hạ, thần thánh cũng không thể xâm phạm!
“Mặt của vi thần chỉ thuộc về Điện hạ.” A Dung cười tủm tỉm mà nói.
A Nguyên lúc này mới vừa lòng, thấy Ngũ hoàng tử có vẻ muốn tranh sủng trước mẹ chồng tương lai của mình, tức khắc túm thằng nhóc này lên cáo từ phu nhân Thành Dương bá, lén thơm A Dung một chút, rồi mới mỹ mãn rời đi.
Đợi đến khi trở về cung, kể lại bao nhiêu chuyện xảy ra hôm nay với Thái hậu, A Nguyên đang nói đến mặt mày hớn hở lại thấy ánh mắt Thái hậu có chút ngẩn ngơ thất thần, trước nay Thái hậu thích nhất là nghe mình kể chuyện, như này thật rấtkhông bình thường, A Nguyên liền nghi hoặc hỏi: “Hoàng tổ mẫu có tâm sự ạ?”
Thái Hậu sờ sờ tóc nàng, lại chỉ hỏi: “Thái tử phi đối xử với con như thế nào?”
“Tốt ạ, không phải Người cũng biết sao?” A Nguyên thấy ánh mắt Thái hậu có chút đau lòng, liền vội vàng cười nói: “Từ nhỏ đã rất tốt với con.”
“Như thế ai gia cũng an tâm rồi.” Thái hậu đã khéo léo hỏi về sức khỏe Thái tử phi, biết nàng còn khỏe mạnh, lúc này mới thở ra một hơi, nhẹ nhàng nói: “Ngày sau chính là lúc nàng nên chăm sóc cho con.” Dứt lời cũng có chút thương cảm.
Lời này nghe kỳ quái, A Nguyên kinh ngạc một chút, trong lòng không biết vì sao lại giật mình.
“Hoàng bá phụ con muốn thoái vị.” Thái Hậu than một tiếng, thấy A Nguyên có chút đờ đẫn, lắc lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Có Thái tử phi ở trong cung quan tâm con, ai gia cũng yên tâm.” Tin Hoàng thượng muốn thoái vị như sét đánh giữa trời quang trước mắt Thái hậu, tuy rằng tôn tử cũng là của mình, như Thái thậu hiểu rõ nhi tử và tôn tử rốt cuộc không giống nhau, bà là Thái hoàng Thái hậu đương nhiên không cần lo lắng điều gì, nhưng tân triều mở ra ảnh hưởng nhất tới sủng thần của Hoàng đế trước đây, giống như A Nguyên một nữ tôn thất Hoàng thượng sủng ái, nếu một điều không tốt, thời đại tân triều sẽ ngã xuống đáy cốc.
May mà Thái Tử luôn luôn sủng ái A Nguyên, A Nguyên lại thân cận với Thái tử phi, bằng không hiện tại Thái Hậu đã chết không nhắm mắt.
A Nguyên lại kinh ngạc.
Hoàng thượng đang độ xuân thu, sao lại nghĩ đến việc thoái vị?