Đọc truyện Thịnh Thế Vinh Sủng – Chương 167
Lúc Hoàng trưởng tôn mặt dày lên, Công chúa điện hạ cũng rất khó chống đỡ.
Điểm đặc biệt là Hoàng trưởng tôn da mặt dày còn sẽ đực biệt vuốt mông ngựa, lúc này đây ân cần mà nói: “Cháu trai đã sớm biết, cô cô là người tốt nhiệt tình nhất! Tâm hồn Người sáng ngời như ánh trăng trên trời, dung nhan của Người mỹ lệ như tâm hồn người vậy! Cháu trai đã gặp qua rất nhiều nữ nhân, phong ha vô hạn, lại đều khôngđược bằng một phần mười cô cô… Người…” Trong khi long xa hành tẩu cuồn cuộn, Hoàng trưởng tôn mồm mép linh hoạt, còn thuận tay túm lấy mông ngựa của Nhóc mập đang gặm điểm tâm, nói: “Nhìn Hoàng thúc ăn uống thử xem! Cỡ nào thu hút ánh nhìn chứ! Bóng hình khó có thể quên được của Người kia, dù trong đêm tối cũng có thể tỏa sáng dẫn lối cho cháu trai. Giữa đám đông, liếc mắt một cái là có thể nhận ra được dáng vẻ không giống người thường của Hoàng thúc!”
Lời này lại là thật lòng.
Thằng nhãi con mập mạp như vậy hiếm có quanh đây lắm.
cô cô và Hoàng thúc bị lời thật lòng của cháu trai lấy lòng, tức khắc ngửa đầu ưỡn ngực.
Trong xe, A Nguyên cười cao vút, khen: “Vẫn là Đằng Nhi tinh mắt! Bổn cung che dấu sâu như vậy vậy mà vẫn bị con phát hiện!”
Hoàng thúc cũng khanh khách mà kêu lê: “Có Đằng Nhi ở đây, điểm tâm đều đặc biệt thơm ngọt.”
“Đó là bởi vì cô cô và Hoàng thúc luôn ngự trị trong lòng cháu trai.” Hoàng trưởng tôn càng nịnh nọt thêm.
Thời buổi này để đi nhờ xe còn rất cần phải không biết xấu hổi. Nếu không phải Hoàng trưởng tôn đã từng có kinh nghiệm, chưa chắc đã có thể thành thạo như vậy.
A Nguyên nhìn thằng cháu thức thời này, khẽ gật đầu rồi thở dài nói: “Tuy rằng hào quang củaCô cô và Hoàng thúc ngay cả ánh trăng cũng không thể lấn át được, chính là vì không muốn người khác phải hổ thẹn nên chúng ta vẫn luôn khiêm tốn, an phậnmột chút, vừa nhiễm khói bụi trần gian vừa tỏa sáng hào quang đó.”
“Lời cô cô dạy dỗ, cháu trai nhớ kỹ.” Phượng Đằng cười đến không thấy mắt đâu nữa, thấy tâm trạng A Nguyên không tồi bèn cười nói với nàng: “Vợ con cũng rát nhớ Người, thường thường nói mãi với con muốn gặp gỡ thân cận với cô cô vài lần. Chỉ là con nói, cô cô Người rất bận rộn, muốn gặp Người không bằng tới phủ Thành Dương bá, Người cũng biết, Nhị phu nhân phủ Thành Dương bá cũng coi như là biểu tỷ của nàng ấy, vừa khóe ở cùng nhau trò chuyện.” nói cái này chính là mịt mờ biểu đạt mộtchút bản thân có thân với phủ Thành Dương bá, không nói người khác, liền nói tới Thành Dương bá và A Dung đều rất có phân lượng trong lòng Phượng Đằng.
“hiện tại đúng là thời điểm đứa lớn của A Tuệ đáng yêu nhất, nếu cháu dâu nguyện ýthì thường qua lại đi.” A Nguyên hiểu rõ ý tứ của Phượng Đằng, lại chỉ rũ mắt nói: “Chỉ có điều, phải nhớ đừng nên quá thân thiết.” hiện giờ Thành Dương vẫn quản Cấm vệ trong cung, làm Hoàng trưởng tôn vẫn không nên quá thân cận.
“Nàng lúc về đã nói qua là đứa bé rất đáng yêu, con cũng nghĩ, nếu sau này có đứa con trai cũng dễ thương như vậy thì tốt rồi.” Phượng Đằng liền cười nói.
“Gấp cái gì?” A Nguyên khẽ nhíu mày, nghiêng người tránh khỏi nhóc mập có thể ăn có thể uống, cùng trán chạm trán với Phượng Đằng, nói: “Con nhìn đứac con của lão Tam một cái, tinh huyết không đủ, hiện giờ có phải sức khỏe yếu đuối như con mèo con hay không?” Thấy Phượng Đằng hơi ngẩn ra, nàng liền rũ mắt khuyên nhủ: “Muốn ta nói thì đâu nhất nhất phải vì danh tiếng, có ý nghĩa gì đâu? Nếu con không vội thìlại chờ hai năm, dưỡng sức khỏe thật tốt, lớn tuổi hơn chút rồi muốn nhi tử cũngkhông vội.”
hiện tại Phượng Đằng cũng mới có mười lăm, tuổi tác như vậy cho dù có nhi tử thì chỉ sợ cũng không được khỏe mạnh.
“Chỉ là Hoàng tổ phụ có ý là nếu con không có nhi tử thì các đệ đệ không thể cưới chính thê.” Phượng Đằng thấp giọng nói.
“Hai ba năm sau, đệ đệ con mới bao lớn?” A Nguyên gạt đi, nói: “không phải vì mẫu thân con khó có thể quản gia cung Thái tử, lại không muốn phân quyền với Trắc phi, ta cũng không muốn con cưới vợ sớm như vậy.” Dừng một chút, lại nhíu mày hỏi: “Hay là trong cung có người thúc giục?”
“không phải, chỉ là nàng ấy có hơi cấp bách.” ‘Nàng ấy’ trong miệng Phượng Đằng chính là thê tử hắn Phùng Xu, vì là thê tử củaHoàng trưởng tôn nên thập phần để tâm đối với chuyện nhi tử này.
“không cần vội, nhi nữ đều là cái duyên. Huống chi” A Nguyên chọc Phượng Đằng mộtcái, cười hì hì hỏi: “Chí khí của con ít ỏi như vậy sao? Mấy đứa bé con còn không biết về sau như thế nào đã có thể khiến con lo lắng thành như vậy? Con phải nhớ kỹ, đây đều là cháu của con.”
Hoàng tử Hoàng tôn chỉ biết nhìn vào nhi tử khiến A Nguyên cảm thấy quá nông cạn rồi.
“Cháu trai đã hiểu.” Phượng Đằng hai mắt sáng rực, thấp giọng nói: “Những lời này con cũng chỉ nói với cô cô.” Ngoài A Nguyên lớn lên cùng hắn, Thái tử có uy nghi của nghiêm phụ, Thái tử phi thì Phượng Đằng lại không nỡ để bà bận tâm vì mình, đệ đệ có chút ngốc, chỉ có A Nguyên mới có thể khiến Phượng Đằng nói ra được bất an và hắc ámtrong mình, thấy A Nguyên chỉ cười hì hì di trán hắn, Phượng Đằng nhìn nhìn A Nguyên, lại nhìn nhìn Ngũ Hoàng tử đã ăn no lăn lộnở một bên, ánh mắt chứa vài phần nhu hòa, nhẹ giọng nói: “Chỉ như vậy, con mớian tâm được.”
Hoàng trưởng tôn vạn ánh mắt nhìn vào cũng không dễ làm như vậy.
“Những thứ này ngày sau nói với vợ con.” A Nguyên liền chậm rãi nói: “Giữa phu thê vốn là nên nâng đỡ lẫn nhau.”
“không như vậy thì cháu dâuNgười sẽ giương mắt vì phủ Trung Tĩnh hầu sao ạ?” Phượng Đằng cười tủm tỉm đáp, lại oán giận nói với A Nguyên: “Tiểu tử Nhị đệ này thực khiến người khác đau đầu! Hôm kia rối rối rắm rắm, cũng không biết bị tiểu tử Trần Bình kia cho ăn mê dược gì mà ngày đó con còn nghe thấy nó gọi Trần Bình là ‘Dượng’!”Thấy A Nguyên đột nhiên phun, Phượng Đằng cũng thực bất đắc dĩ nói: “Con giận dữ, chỉ hỏi nó vì sao ngu ngốc như vậy, tiểu tử ngu ngốc này còn nói với con là luyện tập trước gì đó, về sau mới gọi đến yên tâm thoải mái được.” Đặc biệt là tiểu tử rất có tâm cơ Trần Bình kia, Phượng Đằng thực sự lo lắng đệ đệ bị hắn bán còn giúphắn kiếm tiền.
A Nguyên xuôi xuôi, vỗ bàn cười đến không dậy nổi.
Nàng đã từng gặp Trần Bình vài lần, nhì vào lời nói hành động đều không đơn thuần chỉ là có tâm cơ, trong lòng tiểu tử này vô cùng âm u quỷ dị, lại có một loại cảm giáckhông muốn sống, thực sự có thể khiến A Nguyên nhớ kỹ.
Chỉ có điều nhìn Cửu Công chúa và Nhị Hoàng tôn Phượng Ninh một cái, A Nguyên liền phát hiện, Trần Bình thực thích người tâm tư đơn thuần, ngược lại lúc giao tiếp với hai đứa nó thì độ chịu đựng cực kỳ cao, ngay cả hơi thở âm dương quái khí kia cũng khác ngày thường.
“Từng ngườiđều cócái duyên của mình, ta thấy A Ninh còn thích thú, con không cần lo lắng.” A Nguyên cười một hồi, lúc này mới lau mắt nói.
Phượng Đằng thổn thức một chút, yên lặng mà đánh giá long xa, liền thấy xe ngựa rộng lớn quả nhiên là xa xỉ hoa lệ, trên đỉnh còn khảm minh châu, dưới sàn là thảm dày Ba Tư tiến cống mà Ngũ Hoàng tử không chút do dự mà lăn lộn, thì không khỏi hâm mộ nói: “Xe của cô cô thật đẹp mắt.” Hơn nữa còn thực thoải mái mềm mại.
A Nguyên dùng ánh mắt cảnh giác nhìn hắn một cái, kiên quyết tỏ vẻ về sau chiếc xe này là của hồi môn nàng muốn mang đi lúc gả chồng, không thể mơ ước.
Phượng Đằng nghẹn một chút, thất bại mà liếc nhìn cô cô muốn gả đi còn đặc biệt đắc ý một cái, cái gì cũng không nói ra được.
một đường này cũng không xa, đã tới bên ngoài phủ Trung Tĩnh hầu, A Nguyên chần chờ một lát lại vẫn nhận mệnh mà dắt Ngũ hoàng tử xuống xe.
Nếu không đến cửa cũng liền thôi, tới cũng đã tới rồi còn không vào thì không phải làkhông coi cha ruột của Thái tử phi ra gì sao, thấy dáng vẻ cười gian của Phượng Đằng, A Nguyên liền tức giận.
Nhìn dáng vẻ này thì không đơn thuần chỉ là đưa Hoàng trưởng tôn đi đón vợ, mà còn phải “hộ tống” hiền phu thê Hoàng trưởng tôn trở lại cung Thái tử!
Quất đánh Hoàng trưởng tôn dám coi Công chúa như xa phu* trong lòng lòng một hồi, A Nguyên liền thấy cửa giữa phủ Trung Tĩnh hầu đột nhiên mở rộng ra, bên trong cómột vị lão giả đi ra, ông lão này đúng là Trung Tĩnh hầu cha của Thái tử phi, phía sau còn có nữ quyến Hầu phủ. Trước mặt trưởng bối, A Nguyên cũng không nên thất lễ, chỉ mỉm cười nói vài câu xã giao với Trung Tĩnh hầu rồi cùng mọi người vào bên trong Hầu phủ.
Xa phu: Người đánh xe ngựa.
Vì Ngũ hoàng tử và Hoàng trưởng tôn đều ở đây, mọi người liền ngồi ở phòng khách chính đường. A Nguyên mới ngồi xuống liền cảm thấy mọi người hơi thở không đúng lắm, trên mặt có vẻ tối tăm, chỉ là rốt cuộc không liên quan lắm với mình, nàng chỉ làm như không thấy, nghiêng người cười nói với Trung Tĩnh hầu: “Lần này tới chỉ là giúp A Đằng đón vợ về, không mời mà tới, Hầu gia chớ trách ta thất lễ.”
Nàng vừa dứt lời, thiếu nữ mỹ mạo đoan trang, thập phần thân cận ngồi cạnh Phượng Đằng chợt cười rộ lên, tuy rằng đã trang điểm kiểu phụ nhân nhưng vẫn có vài phần trẻ con.
Đây là vợ Hoàng trưởng tôn.
“Điện hạ giá lâm rồng đến nhà tôm, chúng thần vui mừng còn không kịp, đâu dám có lời trách móc?” Trung Tĩnh hầu là cái người thực khôn khéo, chỉ có điều hôm nay ngườikhông khéo cũng cống ngầm lật thuyền, trên mặt chứa vài phần tức giận, lại vẫn ôn hòa mà nói với A Nguyên.
“A Tuệ còn nói với thần, hiện giờĐiện hạ càng hòa khí hơn.” nói lời này chính là mẫu thân của Nhị phu nhân phủThành Dương bá A Tuệ.
“Nhìn Ngài nói kìa, ta với A Tuệ là giao tình thế nào chứ?” A Nguyên cười, dừng mộtchút, ra hiệu bằng mắt về phía Phượng Đằng.
Phượng Đằng vốn ăn ké A Nguyên, lập tức liền cười nói vớiTrung Tĩnh hầu: “Nếu Ông ngoại không có việc gì, chúng con xin đi trước?”
“Trà còn chưa uống một ngụm đã gấp như vậy?” Trung Tĩnh hầu hừ một tiếng, rất có ông ngoại uy nghiêm, cho người dâng nước trà và điểm tâm, lúc này mới cười nói: “Vậy cũng không phải là quy củ khi khách quý tới cửa.” Dứt lời liền đứng dậy cười nóivới A Nguyên và Ngũ Hoàng tử: “Nhị vị Điện hạ cứ ngồi, đằng trước thần còn có chút việc nhà, xong lại cùng nhị vị Điện hạ nói chuyện.” nói xong, thấy vẻ mặt các nữ quyếnđều có chút bất an, ánh mắt hơi hơi trầm xuốngrồi đi.
Ông vừa đi, mẫu thân A Tuệ, phu nhân thế tử phủ Trung Tĩnh hầu liền than một tiếng.
“Ông ngoại định như thế nào?” Phượng Đằng gõ gõ mặt bàn, không biến sắc hỏi.
Đến tột cùng là hắn đang hỏi cái gì, phu nhân thế tử trong lòng hiểu rõ, khó xử mà nhìn Phượng Đằng một cái, bà liền thấp giọng nói: “Phụ thân nói nếu đã cưới vợ, mặc kệ là tư bôn hay là như thế nào, thì đã làm ra thì tự nhiên hẳn phải tự gánh vác.” Bà dừng một chút, lại nói: “Cửa hôn sự với phủ Thượng thư không tồi, chỉ có điều đáng tiếc không thành được, ý của phụ thân là nếu chỉ là hai bên có ý, chưa xác định, ngày nào đó tới tự mình tới cửa, bồi tội với Mẫn Thượng thư, nói về việc đã xảy ra, một câu vô duyên cũng liền thôi.”
Nếu còn tính đến chuyện giấu diếm rồi thành thân gì đó thì thực sự sẽ kết thù.
Có thể làm tới Tổng đốc Trực Lệ, hồi kinh lại tồn tại được trong Nội Các thì có thể là thiện chủ sao? Đừng nhìn vào vẻ cười tủm tỉm rất ngớ ngẩn, ăn thịt người chỉ sợkhông nhả xương.
Nhắc đến chuyện này, phu nhân thế tử cũng có chút oán giận, tố khổ với Phượng Đằng: “Phủ chúng ta may mắn có được Điện hạ và Thái tử phi, nơm nớp lo sợ bậc nào, không dám khiến hai vị Điện hạ ở trong cung khó xử, dòng bên lại bại hoại như vậy quả thực khiến người khác lạnh lòng.” Mấy năm nay phủ Trung Tĩnh hầu càng an phận hơn đều là vì tiền đồ của Thái tử phi và Hoàng trưởng tôn, phía sau lại có kẻ kéo chân như vậy còn nói lý lẽ hùng hồn, có thể nào không khiến lòng người oán hận?”
“Ông ngoại phải xử trí thực công đạo.” Phượng Đằng nghĩ nghĩ một lát, liền hơi hơi gật đầu.
Lúc này ôm hết tội trạng vào người mình, tuy rằng có chút khó coi, nhưng phủ Thượng thư cũng sẽ bớt oán hận, cũng có thể qua lại với phủ Định Quốc công, như này cũng coi như là một mối nhân duyên không tồi.
“Chỉ là ta thấy thím là không muốn.” Phu nhân thế tử liền khó xử mà nói.