Đọc truyện Thịnh Thế Trường An Dạ – Chương 9
“Khả năng là mai sẽ thẩm vấn, bản vương đã ra lệnh, không kẻ nào được phép dụng hình với ngươi.” Ngự Vương móc khăn tay ra, lau lau khóe miệng ta, “Bản vương phải đi rồi.”
Ta gật đầu, Ngự Vương đứng dậy, lại cúi người, hướng xuống môi ta, khẽ hôn chụt một cái. “Tìm thấy hung phạm thực sự, là có thể thả ngươi ra khỏi đây.”
Ta nhịn không nổi quay mặt đi cười nói, “Được rồi, Ngự Vương điện hạ, thần đã một ngày một đêm không rửa mặt rồi đấy.”
Ngự Vương nhìn ta, trong mắt có điểm tủi thân, đóng cửa lao lại.
Kết quả hắn vừa đi chưa được bao lâu, đã có ngục tốt kinh sợ chạy tới mở cửa lao, bưng bồ kết nước nóng cho ta chải đầu rửa mặt.
Sau đó có người vào lau dọn, quét rác, bắt hết chuột, đập sạch đám bò sát không màng hy sinh bám dính trên tường.
Lại sau đó có người ôm đến hai cái chăn bông, cũng đổi cả rơm rạ lót giường, ta thò tay sờ thử, nghiễm nhiên là loại thượng đẳng trong cung.
Ngục tốt còn để trong phòng giam cả cái bàn nhỏ, trên đặt một cái đèn con, một ấm trà nóng nghi ngút, vài quyển sách, cuối cùng là đốt lò sưởi, còn cung kính đóng lại cửa lao.
Ta thực sự dở khóc dở cười.
Không nhịn được bèn nói, “Nếu có thêm đồ thay cùng gối đầu thì tốt biết bao.”
Quả nhiên chỉ chốc lát sau ngục tốt liền đưa tới một bộ y phục mới tinh cùng một cái gối đầu mềm nhũn.
Ta á khẩu hoàn toàn.
Giở cuốn sách trên bàn, lại còn là xuân cung1.
Ngục tốt đại ca thật là biết săn sóc a ~
Ta thay đồ, đem y phục bẩn nhét ra cửa, tiếp theo ôm quyển sách, bò bò bò, rúc vào giữa ổ chăn, bưng trà đặt cạnh gối, sau đó liền mau mắn mà bắt đầu ngâm cứu.
Vừa xem đã quên luôn thời gian, cũng không biết bên người tự khi nào có thêm một vật nhỏ, chui vào ổ chăn, còn bò lên bả vai ta.
Tận đến khi bên tai thình lình vang lên âm thanh con thỏ nhãi ranh…
“Ồ?”
“Oa!”
Đang đắm chìm giữa xuân cung và vọng tưởng, một tiếng này quả thực khiến ta ba hồn bảy vía bay sạch sẽ, lập tức ngồi bật dậy.
“Đồ con thỏ? Là ngươi hả!?”
Mấy bàn chân to cỡ tiều tuyết hồ2 từ trên vai nhảy xuống, cách lớp chăn cuộn mình nằm trên đầu gối ta, cái lỗ tai lông xù dựng thẳng lên, con mắt đen như mực chớp chớp, “Mệt cho Tử Du đại nhân cùng Tiểu Mai lo lắng suốt đêm không ngủ, thì ra đại nhân lại thoải mái thế này.”
“Nhóc con nhà ngươi thì biết cái gì.” Ta tranh thủ giấu sách ra đằng sau.
Tiểu tuyết hồ vươn mình, “Đại nhân, ta có vấn đề.”
“Ừ?”
“Vì sao hình vẽ trên quyển sách vừa rồi là nam nữ, mà người và ta đều là nam… Nhưng hôm ở bảo khố người lại… Bắt ta…”
“Ai ai ai!”
Ta vội vàng túm lấy tiểu hồ ly, cố bịt kín miệng nó, kinh hoàng nói, “Câm miệng.”
Tiểu hồ ly quay đầu quẫy ra, “Đại nhân yên tâm. Ta đã phù phép, cho ngục tốt ngủ hết rồi.”
“Ta không nói cái việc này.”
Dù vậy vẫn thấy rằng về chuyện trong bảo khố, nghĩ ngược nghĩ xuôi đều là bản thân đuối lý, ta cười toe cười toét, xoa xoa cái đầu nhỏ xù lông của đồ thỏ ranh, “Như vậy đi, ngươi đem mấy… cuốn này về mà xem, cứ xem khắc hiểu, còn như chưa rõ, đi mà hỏi Tử Du, bảo rằng ta đã phân công, mọi người đều là đàn ông cả, Tử Du cũng có trách nhiệm chỉ bảo ngươi.”
Tiểu tuyết hồ nhảy sang một bên, một luồng bạch quang vụt qua, đồ thỏ nhãi ranh đã đứng trước mặt ta, ngồi xổm xuống, nhón mấy bản xuân cung cạnh gối lên, lật lật từng quyển. Nói, “Ta trở về giữ bình yên cho Tử Du đại nhân và Tiểu Mai đây.”
“Ừ.”
Đồ thỏ ranh lật qua lật lại, rút ra một quyển, nói, “Cái này ta mang đi, thứ khác ta không xem đâu.”
“A?”
Ta nheo mắt, cái thứ con thỏ nhãi ranh cầm trong tay ghi chói lói: “Long dương thập bát thức”3.
“Đồ thỏ ranh! Quay lại đây!”
Thừa dịp ta còn đang ngây ra, đồ thỏ nhãi ranh đã bốc hơi trong nháy mắt.
“Không lẽ đây là nghiệp chướng sao.”
Đứa nhỏ này bị người ta bẻ thành đoạn tụ4 rồi… Lẽ nào kẻ đó chính là ta?
Nhặt lên xuân cung bị bỏ lại, ta cũng chẳng còn lòng dạ nào xem, chất hết thành một chồng. Nhấp một ngụm trà, trà cũng đã lạnh.
“Ôi…”
Mấy ngày này xảy ra thật lắm chuyện. Tuy đây là đại lao, nhưng được cái an tĩnh hiếm thấy. Ta lại bò vào ổ chăn. Xuyên qua chấn song, ta hai mắt lờ đờ, đầu óc trống rỗng thẫn thờ nhìn ra ngoài.
Giằng co một đêm, Ngự Vương tới thì còn tang tảng sáng, lúc này đã buổi trưa, ánh nắng xiên qua ô cửa vẻn vẹn một thước vuông trên nóc, chiếu sáng đại lao.
“Quý đại nhân, cơm trưa.”
Ngục tốt đại ca có lòng hảo tâm dày công chuẩn bị xuân cung cho ta giải sầu đưa bữa trưa tới, mở làn cơm ra thì mùi thơm nức mũi, quả nhiên đẳng cấp khác hẳn thứ cháo suông nguội ngắt ban sáng. Đúng là nửa con gà quay, canh rau xanh mướt cùng một bát cơm tẻ đầy tú ụ.
Ta đói bụng một đêm, bát cháo loãng ban sáng cũng chẳng đủ no, đến giờ đã sớm thèm muốn nhỏ dãi, ngục tốt mới vừa đi, ta liền tóm ngay đôi đũa vùng dậy ăn như hổ đói.
“Chậc chậc… Đáng tiếc cái bản mặt này, dáng ăn lại hùng dũng làm sao.”
Đang nói ta à?
Ta dừng đũa, nhìn xung quanh một vòng.
“Ta ở trước mặt ngươi đây này. Phía đó là sau lưng, hằng ngày phải trưa, mới có ánh sáng rọi đến, từ đêm qua đến giờ, đúng là ngươi chưa từng phát hiện ra ta thôi.”
Ta tức tốc nuốt ực miếng thịt gà, húp sụp một ngụm canh lớn, sau đó quẳng bát đũa, bò đến trước chấn song, nheo mắt nhìn.
Hóa ra ở đối diện, cách hành lang rộng nửa trượng, còn có một phòng giam!
Gian phòng đó ánh sáng lờ mờ, ta chỉ có thể nhìn thấy rơm rạ, một bát cháo trắng ở cửa, cùng một bóng người nằm sấp trên đống rơm.
Ta ghìm giọng xuống, để khỏi bị ngục tốt nghe được, “Ngươi thấy hết rồi?”
“Ngươi là nói Ngự Vương điện hạ, hay là nói con hồ ly tinh chỉ biết biến thành người?”
Ta thầm kinh hãi, bóng người đối diện đứng dậy chầm chậm, đi đến cạnh cửa, bưng cháo trắng lên, húp soạt một phát sạch bách, sau đó quệt miệng cười nói, “Cả một năm hớp cháo, ta thực suýt quên gà quay có mùi vị gì rồi, ngươi là đại thần trong triều hả? Nỡ lòng nào tra tấn kẻ khác thế.”
Ta túm ngay già nửa chỗ gà quay, quăng vèo qua song sắt.
Gà quay đập bộp vào chấn song, người nọ thò tay, nhặt lên, bắt đầu ngoác mồm ngoạm từng miếng lớn.
“Vừa rồi ngươi không thấy gì hết. Sau này lại tiếp tục có gà quay ăn.”
Người nọ cười cợt, “Nhưng ta còn muốn cái chăn bông.”
Ta nhướng mày. Không vừa lòng nói, “Có tin hay không ta nói một câu, ngươi ngay cháo cũng khỏi cần hớp, thiên lao này toàn những kẻ chết chắc, ngươi cứ việc nói khản cổ, xem có ma nào nghe hay không.”
Người nọ lặng thinh, bỗng nhiên cười sằng sặc nói, “Ngươi con người này rất thú vị.”
Lại nói, “Ta sẽ nói, trên người ngươi tử khí đông thăng, là thiên tử chi tượng5, xem liệu có kẻ nghe hay không nha.”
Ta giật nảy mình, ngay tức khắc mặt không chút máu, mồ hôi lạnh đầy đầu, người nọ đối diện ta, thân hình mảnh khảnh, giọng nói cũng thực trong trẻo, nhưng ta nheo mắt thế nào cũng không nhìn rõ được mặt hắn.
“Rút cuộc ngươi là ai!”
Thêm ngày 23 tháng 12
Người nọ cười khanh khách, thoắt cái đưa tay tóm lấy song tù, dưới ánh sáng mặt trời trắng bềnh bệch, hệt như móng vuốt loài ma quỷ, ta sợ hãi lùi về sau một bước, chỉ thấy bàn tay người nọ tóm chặt lan can bất chợt xiết mạnh, toàn thân đột nhiên co giật, sau đó bất thình lình đổ rầm ra đất, không hề nhúc nhích.
”… Này!”
Cơ thể người nọ vẫn chìm trong bóng tối, chỉ có một đoạn tay trắng nhễu nhại lọt qua chấn song rơi xuống đất, lộ ra góc áo đến là dơ dáy, từ góc độ của ta mà nhìn, thân thể hắn cũng là một cái bóng trắng lờ mờ, chỉ là tư thế bóng trắng nọ xiêu vẹo trên mặt đất phi thường quái dị, như thể khung xương cũng vặn vẹo.
Ta nhìn thấy thế, không khỏi cảm giác kinh hãi, hô hấp dần dần dồn dập, thậm chí, cảm giác có người ngay đằng sau, thổi khí vào cổ ta.
“Hô…”
Lông tơ dựng ngược!
Ta nháy mắt cứng đờ không sao cựa quậy.
Lần trước ở bảo khố, cũng đáng sợ như vậy. Loại cảm giác này quá quen thuộc. Ta không tự chủ phát run, nói theo bản năng, “… Cái… Cái gì vậy…”
“Ngươi quả nhiên là thú vị, trước đây mỗi một kẻ giáp mặt ta, đều sợ đến nước tiểu cả ra quần. Còn ngươi thì không.”
Thanh âm truyền đến từ sát sau tai trái, ta thực sự không dám quay đầu lại. Dứt khoát ngoảnh mặt sang bên phải.
“Ngươi không dám quay đầu lại nhìn ta nha.”
Người nọ cất giọng nói.
Ta không khỏi nhắm tịt hai mắt, hậu quả là bóng tối càng tăng thêm nỗi sợ hãi, “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi mau quay về đi, không là ta… Ta hô lên đấy!”
“Ta còn chưa thượng6 ngươi, ngươi hô lên làm gì?” Giọng nói giễu cợt.
Nghe cái giọng điệu này, lẽ nào hắn còn là kẻ đoạn tụ?
Lại chui ra một thằng đoạn tụ.
Thói đời kiểu quái gì thế này.
“Ta sai rồi, lá gan ta nhỏ lắm, ngươi đừng làm ta sợ… Ta sẽ kêu người mang cho ngươi chăn bông dầy sụ, gà quay thơm ngon, còn có… còn có ‘Long dương thập bát thức’ để ngươi coi…”
“Oa ha ha ha ha!” Người nọ cười sặc sụa bên tai ta, “Ngươi thú vị thật đấy. Có người như ngươi bầu bạn, cũng coi như là chuyện hay, được, ta không dọa ngươi, chẳng qua kẻ ở trước mặt ngươi, thật ra là người chết đấy.”
“Ngươi đã nói không làm ta sợ!” Ta nhất định phát điên mất.
“Ta chỉ nói sự thật mà thôi.”
Ta vểnh tai, cảm giác thanh âm kia từ bên tai trái trôi sang phía đối diện.”Mở to mắt ra. Ta còn chưa dọa người đến mức ấy.”
Ta có thể tin tưởng hắn sao.
Ta cắn răng, chậm chạp mở mắt…
Bởi vì hắn đứng, mà ta ngồi phịch dưới đất, vậy nên vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên đập vào là một mảng y phục dính máu, da đầu ta đột nhiên tê dại, hai mắt tối sầm lập tức ngất xỉu tại chỗ.
Lần tiếp theo tỉnh lại thì đã chạng vạng, ánh chiều tà nhuốm đỏ rực hành lang, ta đầu óc lơ mơ dụi dụi mắt, phát hiện bản thân đang nằm trong chăn, đống rơm bên cạnh còn có một thiếu niên đầu tóc bù xù nửa nằm nửa ngồi, đang lật xem xuân cung.
Gương mặt nghiêng nghiêng đẹp đến độ phi thường yêu nghiệt, làn mi rủ xuống được tia nắng cuối ngày nhuộm thành kim sắc, thân hình cũng thật thanh tú, chỉ có điều, cơ thể lại bán trong suốt. Xuyên qua người hắn, ta còn có thể nhìn thấy trong phòng giam đối diện, một thi thể co quắp quỷ dị.
Nỗi sợ âm u lại bắt đầu kéo tới.
Nhìn xuống một chút, thiếu niên áo trắng như tuyết, nơi vạt áo có một vệt máu lớn…
Ta xoa xoa trán ngồi dậy, thiếu niên bán trong suốt liền ngẩng đầu nhìn ta, “Quý đại nhân tỉnh rồi à?”
“…” Ta đã từ bỏ việc hỏi hắn là cái loại gì, tóm lại không phải là người.
Đứng lên, lẳng lặng gấp chăn, không hề nhìn hắn. Để vượt qua sợ hãi, ta bắt đầu ép buộc bản thân nghĩ tới hoàng đệ, nghĩ xem thân thể hắn đã khá hơn chút nào chưa.
“Quý đại nhân tại sao không hỏi ta là cái gì nữa?”
“Cứ hỏi là ngươi sẽ nói cho ta biết à? Vậy nói xem việc quái gì ngươi phải làm ta sợ.”
“Dọa người rất vui mà. Ai biết đâu ngươi tự nhiên lăn đùng ra đấy.”
“Gặp phải chuyện này, đứa nào mà chả ngất.”
“Ngươi thật thú vị.”
Ta sầu, cái câu này hắn đã nhai đi nhai lại đến lần thứ tư rồi.
Có điều vừa nói chuyện, dần dần ta hết sợ. Cũng nhận ra, hắn chỉ làm ta hoảng, nhưng không hề hại ta.
“Quý đại nhân khỏi cần lo lắng, ta chả thèm dọa ngươi nữa đâu.” Thiếu niên bỏ sách xuống, không cần nhấc chân, cũng trôi lại được, “Ngươi vừa ngất xỉu, tiểu san hô nhà ngươi liền nhảy xổ ra, ngoạm một miếng tổ chảng trên tay ta, đến giờ vẫn còn đau nè.”
Thiếu niên trong suốt nói xong kéo tay áo lên, cho ta thấy trên cánh tay trắng ngần của hắn, còn vương một vòng dấu răng.
Tiểu san hô?
Sững sờ một lát, ta chợt nhớ tới cái gì, sờ soạng hắc san hô bên hông.
Đầu ngón tay vừa chạm tới, hắc san hô tự nhiên phát ra ám quang yếu ớt, trong nháy mắt một dòng tình cảm ấm áp thấm vào tận đáy lòng.
Ta lập tức mở cờ trong bụng, cười nói, “Cắn hay lắm”
Thiếu niên trong suốt nhếch miệng cười khẩy, “Ta biết ngươi sẽ nói vậy mà.”
“San Hô nhà ta vốn chỉ là một cô bé con, nếu không phải ngươi làm trò thất đức, việc quái gì con bé phải cắn ngươi.”
“Cô bé con?”
Niên thiếu khoa trương nói, “Nhìn như hai tám7 rồi ấy, vóc dáng còn cao hơn ta đó.”
Ta ngẩn tò te, thiếu niên kia nói tiếp, “Ngươi biết rõ ta là đoạn tụ, mới rồi còn định cho ta xem long dương, San Hô nhà ngươi quả ngực bự chảng, lúc cắn dán sát vào người ta, khiến cho ta toàn thân nổi da gà, khó chịu bỏ xừ, coi như ngươi cũng đã phục được thù, ta còn muốn làm bạn ngươi cơ mà, chuyện vừa nãy dọa ngươi í, về sau chúng ta đừng nhắc lại được không?”
Ta chẳng hiểu ra sao, “Lúc gặp gỡ nàng chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ ba bốn tuổi, sao có thể lớn như ngươi nói.”
“Nàng ở cạnh ngươi cả ngày lẫn đêm tại, nuốt chửng long khí ngươi toả ra, hiển nhiên tu luyện so với kẻ khác đều…”
Thiếu niên đang nói, đột nhiên lộ ra vẻ mặt cười dê, bàn tay bán trong suốt lạnh ngắt bất thình lình vuốt lên mặt ta, “Long khí thuần khiết thế này, dù cho ai thấy cũng đều muốn vấy bẩn, Quý đại nhân, không bằng cho ta ‘ ăn’ ngươi luôn nhé…”
………………………………………………………..
1. Xuân cung: còn có nhiều tên gọi khác là đông cung / xuân hoạ / tranh khiêu *** / hình porno… giờ thì ai-cũng-biết-là-cái-gì rồi đấy.
2. Tiểu tuyết hồ: cáo con lông trắng.
3. Long dương thập bát thức: một loại xuân cung, nhưng là nam-nam ấy ấy, đặt theo tên nhân vật Long Dương Quân nước Ngụy thời Chiến Quốc. (Nhân vật này xuất hiện khá nhiều trong Tầm Tần Ký của Huỳnh Dị, truyện hay, rất nên đọc, mỗi tội ta ghét vụ đa thê >”