Đọc truyện Thịnh Thế Trường An Dạ – Chương 56
“Ngươi tỉnh rồi à?” Con thỏ nhãi ranh vứt một phiến lá cây Phù Tang lên mặt ta.
Ta thử cựa quậy, hậu quả kéo theo toàn thân đau nhức, rên rỉ một tiếng, lắc đầu, cố sức giơ cánh tay lên. Che ánh mặt trời chói mắt.
“Ta chỉ biết ta còn sống.”
Con thỏ nhãi ranh lại vứt tới một phiến lá cây. “Ngự Vương nói ngươi là heo, quả nhiên ngươi đúng là heo.”
“Này này này, nhóc con nhà ngươi này, sao không biết lớn nhỏ thế.”
Ta xoay người, buộc bản thân ngồi dậy, đã là buổi sáng sớm, cây thần Phù Tang lại um tùm xanh mướt, phảng phất như trận cháy đêm qua chẳng qua chỉ là một hồi hư hảo.
Con thỏ nhãi ranh mặc kimono bị hun đen nhẻm. Tay áo bị thiêu đến xoăn tít.
Ta nhìn hai tay mình, cũng là một đám đen sì.
Con thỏ nhãi ranh vẫn là hình người, ta thở phào một hơi. Tựa đầu lên thân cây.
“Cho ngươi.” Con thỏ nhãi ranh ném sang một món.
Ta vội vàng tiếp được, là một hạt châu xấu xí màu đỏ quạch. Hơi mờ mờ, không biết là cái gì… Đừng nói với ta là phượng hoàng châu!
“Thứ đại nhân muốn đấy.” Con thỏ nhãi ranh đánh bay hi vọng của ta.
Ta nhón hạt châu lên, giơ ra trước ánh mặt trời nhìn đi nhìn lại, nhìn tới nhìn lui, “Xấu quá.”
Vừa dứt lời, xa xa nghe thấy một tiếng rít phẫn nộ truyền đến từ ngọn cây.
“Đây là phượng hoàng châu, y mất mấy nghìn năm mới hình thành được một viên, đại nhân đúng là độc mồm độc miệng.” Con thỏ nhãi ranh chân đi guốc gỗ bước tới trước mặt ta, vươn một cánh tay trắng trẻo mảnh dẻ, “Có thể đứng dậy không.”
Ta ăn ngay nói thật, “Không thể.”
“Vậy nghỉ ngơi thêm một lúc đi.”
“Được.”
Chúng ta đều lặng im.
Ta quyết định phá tan sự im lặng.
“Sao không chết nhỉ. Ta ấy?”
“Cái giá mà Phượng hoàng đòi, chúng ta đã cùng nhau thanh toán.”
Con thỏ nhãi ranh bước tới bên người ta, ngồi xuống, khẽ nghiêng đầu, liền tựa vào bả vai ta.
“Ngọn lửa đã lấy đi đại bộ phận pháp lực của ta, thế nhưng vẫn còn đủ để ta duy trì hình người. Lấy đi phân nửa long châu của ngươi, đại nhân ngươi… e rằng sẽ giảm thọ mất hai mươi năm.”
Ta xòe bàn tay đếm ngón tay, tính tính toán toán, “Nói như vậy, hóa ra ta vốn có thể sống đến sáu mươi bảy tuổi. y da da. Cũng là lão già thôi.”
“Đại nhân.” Con thỏ nhãi ranh sụt sịt mũi, “Sao ngươi lại nhảy xuống theo ta thế.”
Ta xoa xoa đầu hắn. Quyết định cái gì cũng không cần nói.
“Đại nhân là đồ ngốc sao.”
Ta vuốt tóc hắn.
“Đại nhân là heo à.”
Ta vuốt tóc hắn.
Hắn rốt cục không nói gì nữa. Ta cảm thấy bả vai có chút ẩm ướt. Lại không dám tổn thương lòng tự trọng của hắn, đành quay đầu nhìn chằm chằm sang chỗ khác.
Sau đó nghỉ ngơi cả buổi.
Con thỏ nhãi ranh dìu ta, chân nam đá chân chiêu đi xuống núi.
Về đến đền thờ thu lưu Lâm An. Lâm An đang học nướng cá.
Không biết nó nướng loại cá gì, chỉ có xương sống không có xương dăm.
Quẳng hết chỗ dở sống dở chín cho Lâm An, ta đoạt lấy miếng ngon nhất, ăn ngấu nghiến.
No nê rồi, mới cảm thấy thân thể ấm áp lên.
Buổi tối ôm Dạ và con thỏ nhãi ranh, đánh một giấc ngon lành.
Thời điểm trải chăn đệm đi nằm, con thỏ nhãi ranh biến thành hồ ly, trèo lên trên đầu ta. Ta đang lo lắng có phải nó định đi tiểu trên đầu ta hay không, nó lại vươn đầu lưỡi, liếm một phát lên khóe miệng của ta.
Ta ngây người.
Lập tức nghe được Dạ cười hô hố.
Ngày hôm sau, ta và Dạ lập tức rời khỏi Bình An kinh.
Hắn không đi nữa.
Sáng sớm ngày lên đường.
Ánh mặt trời có phần hiu hắt.
Ta và Dạ chờ thật lâu trước cổng đền. Con thỏ nhãi ranh vẫn chưa đi ra.
Sau đó ta xoay người, thấy hắn đứng dưới tán anh đào xa xa.
Hắn khoát tay áo về phía ta.
Ta lập tức hiểu rõ.
Hắn không định theo ta đi nữa.
May ra ở lại bên cạnh mẫu thân, có thể khôi phục pháp lực.
Ta chẳng hiểu bản thân lúc ấy lại làm sao, tự nhiên muốn chạy lên, túm hắn xuống.
Vừa tiến lên một bước, Dạ liền giữ chặt ta, rất nghiêm túc lắc đầu.
Con thỏ nhãi ranh đứng dưới tàng cây, mặc Đường trang màu trắng. Gió thổi qua, xiêm y trắng tinh và lá cây cùng nhau bay múa. Vô cùng xinh đẹp.
Hắn luôn kể với ta hoa anh đào Nhật Bản rất đẹp. Tháng ba hoa nở, trải khắp núi đồng. Các cặp tình nhân ngồi dưới tán anh đào ngâm thơ. Nam tử độc thân trải một tấm chiếu xanh dưới tàng cây, rót thanh tửu, chờ người trong lòng đến uống.
Ngày đó, trong sân Ngoại Ti Tỉnh, ta vô tri, đoạt thanh tửu của hắn mà uống.
Ta nhẹ nhàng nói, “Tháng ba sang năm, ta lại tới tìm ngươi, ngươi dẫn ta đi ngắm hoa anh đào được không?”
Không biết đứng phía xa hắn có nghe thấy hay không.
Mà lại gật đầu.
Sau đó nhìn về phía ta nhếch môi cười, hành lễ một cái, cuối cùng chậm rãi xoay người đi mất.
Bóng lưng đi tới phía sau cây, thì mất hút.
Ta vẫn đứng lặng yên thật lâu trước cổng đền, mới sải chân bước, rời khỏi Bình An kinh.
Chặng về được Dạ ôm mà bay, không thể nhìn thấy khung cảnh, cũng không thể nhìn thấy biển rộng bên dưới mây mù, nơi nơi là một màu xám mịt mờ, mà có khi là tại tâm tình của chính bản thân ta.
Dạ nói, đại nhân ngươi phải nhịn đấy, suốt quãng đường bay về Trường An, trên biển rộng mênh mang không có chỗ cho ngươi đi ngoài đâu.
Chưa đến một ngày, ta lại đặt chân lên mảnh đất Trường An lần nữa.
Thế mới biết, trên đường đi con thỏ nhãi ranh dùng dằng hơn nửa năm, thì ra là vì hắn đã sớm dự định, sẽ ở lại Nhật Bản đi.
Ta tựa vào bên cổng lớn thành Trường An, không kìm được nói, “Đứa nhỏ ngốc nghếch. Còn hỏi ta vì sao lại cùng nhảy xuống…”
Dạ bay tới, thò tay vuốt mặt ta. Ta cúi đầu nhìn hắn, bất đắc dĩ nói, “y da, ta đâu có khóc.”
Dạ ngẩng cổ, “Hừ. Chẳng phải ngươi bảo tháng ba sang năm sẽ đi ngắm hoa anh đào sao, ta cũng nghe thấy đấy.”
“Đi chứ. Đương nhiên sẽ đi.”
“Cùng đi với Ngự Vương sao?”
Ta mỉm cười không nói.
Dạ nằm xoài trên lưng ta, ta nhìn khu chợ người đến người đi tấp nập, bất đắc dĩ nói, “Làm thế nào đến Hoàng tuyền đây? Dạ?”
Dạ chỉ chỉ cành cây, ta ngẩng đầu, một con quạ toàn thân đen nhánh xòe rộng đôi cánh, kêu vài tiếng quái lạ, bay vụt đi.
“Theo nó.” Dạ nói.
Chạy một mạch đến ngoại thành.
Trọng Hoa quân quả nhiên đang chờ dưới tàng cây. Dạ sợ đến lập tức bay đi, nói ở Ngoại Ti Tỉnh chờ ta trở lại.
Trọng Hoa quân lại không hỏi câu gì, chỉ nhận lấy hạt châu nhìn một hồi, sau đó bảo, “Là cái này.”
Ở đây cách xa Nhật bản, ta không sợ Hỏa phượng nghe thấy, bèn nhịn không được thốt ra lời trong lòng.
“Hạt châu này xấu quá.”
Trọng Hoa quân sờ soạng hạt châu, nhìn ta, phe phẩy cuốn sổ trong tay, “Dương thọ của ngươi đã giảm đi phân nửa, đừng tưởng rằng ta không biết có chuyện như vậy.”
Ta nói, “Nếu ngươi dám cho hắn biết… Ta sẽ…”
“Ngươi sẽ thế nào?” Y nhìn ta cười tủm tỉm, tiến lại ôm lấy thắt lưng ta, “Cả hai ngươi ta đều rất thích, nếu không thì cứ ở lại béng cung điện của ta. Cùng đám nam sủng kia hầu hạ ta nhé.”
“…” Ta nhìn y không nói gì. Y sờ sờ mũi, mang theo ta tiến vào cánh cửa Hoàng tuyền.
“A, ở đây hai bên đều là bóng tối, đi theo luồng ánh sáng vừa rồi thì có thể quay trở về cõi dương… Trước ngươi từng tới đây rồi nhỉ. Bên kia chính là cầu Nại Hà.”
“Đã tới.” Ngay bên cây cầu này, từng thấy được kiếp trước của Dạ…
Ta vuốt trụ cầu, nhờ sự có mặt của Trọng Hoa quân, quỷ sai và quỷ hồn đều tránh xa tít tắp.
“Đằng kia còn có một khóm hồng liên nở rộ.” Trọng Hoa biếng nhác chỉ chỉ phía xa, “Ta cũng không biết nó đã mọc lên trong dòng Nhược thủy từ bao giờ nữa.”
“Hồng liên?”
“Đúng vậy. Hồng liên.”
Trọng Hoa quân nói, “Ngươi nhìn kia kìa.”
Hồng liên kia nhìn rất quen mắt. Ta gật đầu, có chút dự cảm không tốt.
Quả nhiên bên hông chợt lóe, Bạch Liên đột ngột hiện ra, nhìn ta, lại nhìn hồng liên nọ.
“Không ngờ là lại mọc ở đây.” Bạch Liên buông mi nhìn, mỉm cười. “Đại nhân, để ta đi làm bạn với tỷ ấy.”
Ta ngây người nửa ngày, mới tỉnh lại.
“Ngươi cũng muốn bỏ ta đi sao?”
Bạch Liên sững sờ, xoay người nhéo nhéo mặt ta, “Ta chỉ làm bạn với tỷ ấy một thời gian thôi. Chúng ta vốn là sinh ra từ một gốc, nếu không nhờ tỷ ấy, đại nhân cũng sẽ không quen biết ta ——đại nhân như vậy chẳng lẽ là ghen tị hay sao? Vậy được rồi, không ở lại nữa, chúng ta động phòng ngay bây giờ đi!”
Trọng Hoa quân ho khan một tiếng.
Ta vội vã đẩy y ra, né tránh không gian ngập hương thơm thoang thoảng.
Bạch Liên cười lui một bước, bay vào giữa dòng nước, hồng liên run rẩy, không quá một chốc, một đóa bạch liên kề sát hồng liên, cùng nở rộ giữa dòng Nhược thủy.
“Được ra phết.” Trọng Hoa quân cười nói, “Người bên cạnh đại nhân thật đúng là không ít đâu. Ngự Vương đã biết cả chưa? Thật muốn xem bộ dạng hắn nổi máu ghen đấy, nhất định là rất đẹp hà.”
“Hừ.” Vừa nghĩ đến y càng thêm thèm thuồng Ngự Vương của ta, ta chỉ hận không thể phóng vào tẩm điện, dẫn hắn đi ngay tức khắc.
Ngọc bội bạch ngọc đã không còn sinh khí.
Ta nhìn đóa bạch liên xa xa. Thở dài.
“Rồi tất cả sẽ quay về.” Trọng Hoa nói, “Chẳng có ai chân chính ly khai… Đến lúc đó, chỉ có ngươi là đau đầu thôi.”
“Ta đau cái đầu ngươi.”
“A ha ha!” Trọng Hoa cười sải bước nhanh về phía trước.
Ngự Vương vẫn ngồi nguyên chỗ cũ. Trước mặt quả nhiên còn bày một ván cờ dang dở.
Trọng Hoa nói, “Từ sau khi ngươi đi, hắn chưa thắng ván nào.”
Ngự Vương nhìn ta, buông chén trà, “Ngươi lề mề quá.”
Ta lao tới, giẫm hụt một bước, suýt chút nữa va đầu vào cạnh bàn.
Hắn vội vàng đứng dậy.
Ta nhào vào trong lòng hắn.
Toàn văn hoàn
————————————————-
Bò tới được dòng này mừng rớt nước mắt ; _ ;
Ngày trước đọc QT, nhìn thấy dòng này cái mẹt y như vầy
Sau thời gian đánh vật ngồi edit, ta đã tìm ra câu trả lời cho một số chuyện mà nếu chỉ đọc bản QT thì sẽ trở thành “một câu hỏi lớn không lời đáp, cho đến bây giờ mặt vẫn chau” mất. Nhưng rút cuộc bạn Ngự Vương tên thật là gì. Hồi bạn làm vương gia, gọi phong hào của bạn đã đành, đến lúc bạn lên chức hoàng đế, rùi bây giờ thăng lên tiên đế, hổng lẽ vẫn gọi cái phong hào từ ngày làm vương gia?! Rồi thì em quỷ hút máu nữa, ẻm bốc hơi đằng nào rồi, v.v. và v.v.. Không ai tò mò sao? Với cả tình cảm của cặp đôi biệt nữu này, cứ mơ hồ thế nào ấy, có cảm tưởng như bạn Ngự Vương bị chứng tự kỷ, còn bạn Thanh Hòa thì mắc hội chứng Stockholm (quả nhiên là tuyệt phối!). Còn một số bug mà ban đầu ta thắc mắc ầm ĩ, giờ thì đành nhắm mắt làm ngơ cho nhẹ nợ.
Kỳ thực đến đây mới chỉ coi là chính văn hoàn, vì sau đó Thủy Thủy có viết thêm hai ngoại truyện, đưa ra lời giải cho một số vấn đề (thí dụ như mấy cái nêu trên) và một tiền truyện với ghi chú “những tháng ngày bị Ngự vương quỷ súc” =)). Ta edit theo thứ tự thời gian Thủy Thủy đăng trên Tấn Giang, tức là chính văn – phiên ngoại – tiền truyện. Thứ tự này vừa vừa vặn tạo thành một vòng thời gian tuần hoàn khép kín (tự dưng nhớ đến con rắn Uroborus), cũng giảm bớt cảm giác hẫng hụt khi ba chữ “Toàn văn hoàn” ở chính truyện đập vào mặt. Về phần hai ngoại truyện và tiền truyện, cho ta khất đến sau Tết nha. Yêu!