Thịnh Thế Trà Hương

Chương 44: Ký ức ùa về


Đọc truyện Thịnh Thế Trà Hương – Chương 44: Ký ức ùa về

Ở góc độ này của Trang Tín Ngạn, nhìn thấy tình ảnh giống như Trang Tín Xuyên cùng nữ tử kia trốn ở chỗ này vụng trộm tán tỉnh.

Trang Tín Xuyên thân hình cao lớn, đem mặt nữ tử và đại bộ phận thân hình che lấp, chỉ lộ ra vạt áo, từ chất liệu và kiểu dáng, hẳn là nha hoàn trong phủ.

Loại chuyện này cũng không kỳ quái, hắn đã nhìn thấy không chỉ một lần nha hoàn trong phủ hướng về Trang Tín Xuyên quyến rũ. Ý nghĩ đó của mấy nha hoàn ai cũng có thể lý giải, có thể trở thành chủ tử tương lại của Trang phủ, một bước từ chim sẻ biến thành phượng hoàng, ai mà không muốn.

Loại chuyện này, hắn cũng mặc kệ. Đang chuẩn bị tránh đi, bỗng nhiên, mặt Tần Thiện hiện ra qua vai của Trang Tín Xuyên một chút, lại rất nhanh bị thân mình Trang Tín Xuyên che khuất, tuy rằng chỉ có trong chốc lát, nhưng cũng đủ cho Trang Tín Nhạn nhãn lực tinh nhuệ thấy rõ ràng.

Trang Tín Ngạn giật mình, trong giây lát, một số chuyện cũ, cũng là chuyện mà hắn muốn quên đi nhất, như thủy triều dũng mãnh xâm nhập vào óc hắn.

Mẫu thân dẫn tới một nữ tử tầm mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt xinh đẹp đến bên cạnh hắn, khi đó hắn mới chỉ có mười lăm tuổi.

Mẫu thân nắm tay hắn, lén lút nói với hắn: “Ngạn nhi, nha đầu này con có thích không?”

Hắn nhìn về phía nàng ta đang đứng cách đó không xa sau lưng mẫu thân, mà nàng ta cũng vừa vặn ngẩng đầu nhìn về phía hắn, ánh mắt ngập nước ẩn chứa sợ hãi, làn da trắng nõn, khi nàng ta mỉm cười, xinh đẹp tựa như một đóa hoa.

Ngay lúc đó hắn chỉ cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi, hắn cúi đầu, nhẹ nhàng gật đầu.

Từ lúc đó, nàng lưu lại bên cạnh hắn.

Một khoảng thời gian rất dài, nàng cùng hắn đọc sách, viết chữ, hầu hạ hắn, hắn thích nhìn thấy nàng, mỗi khi hắn nhìn thấy nàng cười, hắn sẽ cảm thấy vui vẻ.

Nhưng tươi cười của nàng càng ngày càng ít, vẫn như cũ hầu hạ bên cạnh hắn, nhưng mà với sự mẫn cảm, hắn đã nhận ra được lòng của nàng không yên.


Có một ngày, nàng từ ngoài cửa đi vào, sắc mặt tái nhợt, kỳ dị, nàng nhìn hắn cười, cười như mọi khi ôn nhu, xinh đẹp, nhưng mà trong miệng lại phun ra ngôn ngữ ác độc.

“Ngươi là kẻ câm điếc vô dụng, ta sao lại phải phí thời gian đi hậu hạ ngươi chứ?”

Hắn ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn khuôn mặt tươi cười ôn nhu xinh đẹp của nàng, lúc này mới nhớ ra, chính mình dường như chưa bao giờ nói cho nàng mình biết môi ngữ.

Tươi cười của nàng càng ngày càng ôn nhu, nhưng lời nói lại càng ngày càng ác độc: “Cho dù ta hiện tại đang mắng ngươi, ngươi cũng nghe không được, như vậy ngươi căn bản chỉ là một phế vật. Nếu là phế vật, còn có thể có nữ nhân sao? Nay tương lai ta sẽ bị ngươi phá hỏng, ta thật không cam lòng, ta xinh đẹp như vậy, vì sao phải hầu hạ một phế vật như ngươi chứ? Ta hận ngươi, ta hận ngươi, ta muốn tránh ngươi thật xa, ta không muốn cả đời bị trói buộc với quái vật không thể nghe cũng không thể nói như ngươi!”

Nói xong, nàng xoay người chạy ra ngoài, hắn ở trong phòng sửng sốt sau một lúc lâu, tâm giống như bị đao cắt vô cùng đau đớn. Nhưng nhớ tới nàng nói muốn cách xa hắn, lại liều lĩnh đuổi theo.

Hắn chạy đuổi tới sau hoa viên, không nghĩ tới lại có chuyện đau lòng hơn đang chờ hắn, hắn thấy nàng ôm đệ đệ của hắn, so với hắn còn nhỏ hơn một tuổi, Trang Tín Xuyên. Tín Xuyên xé rách quần áo của nàng, cùng nàng tiến vào trong bụi hoa…

Xem đến đây, hắn yên lặng xoay người, từng bước một đi trở về sân của mình, không bao lâu, hắn ngã bệnh.

Qua vài ngày, chuyện của nàng cùng Tín Xuyên bị mẫu thân biết. Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ thấy mẫu thân giận dữ như vậy. Tín Xuyên được Nhị nương che chở, mẫu thân chỉ có thể đem nàng bán đi.

Lúc này, hắn mới biết được, hóa ra mẫu thân đã cùng nàng nói chuyện muốn nàng cùng mình viên phòng. Nàng không muốn đi theo mình, nên mới mạo hiểm quyến rũ Tín Xuyên, kỳ vọng có thể vụng trộm hoài thai đứa nhỏ của hắn, mượn cơ hội này thay đổi vận mệnh.

… Ta không muốn cả đời bị trói buộc với một quái vật không thể nghe cũng không thể nói như ngươi! …

Hắn nhớ tới những lời này từ lúc mười lăm tuổi, bất tri bất giác chảy nước mắt.

Ký ức nhanh chóng quay trở về, lại bị hắn cố ý áp chế quên đi. Trang Tín Ngạn nhìn nam nữ đang dây dưa phía trước, tâm giống như hàn băng lạnh lẽo.


Thì ra trên đời nữ nhân đều là như vậy… Trừ bỏ mẫu thân, trừ bỏ Nguyệt nương, căn bản không có nữ nhân nào đáng tin cậy…

Lần khảo nghiệm đó khiến hắn cảm thấy nha đầu này có lẽ sẽ là ngoại lệ, hóa ra trên đời này chưa bao giờ có ngoại lệ, chỉ cần có cơ hội vươn tới vị trí cao, các nàng sẽ không chút do dự ruồng bỏ chủ tử!

Bên này, Tần Thiên bị Trang Tín Xuyên áp chế không thể động đậy, tức giận đến phát hỏa, nàng ngẩng đầu nhìn Trang Tín Xuyên tức giận nói: “Nhị thiếu gia, nô tỳ là nha hoàn bên cạnh Đại phu nhân, người đối với nô tỳ như thế này, thật sự không đem Đại phu nhân để vào mắt!”

Nếu không phải cố kỵ thân phận của hắn, Tần Thiên thật muốn nhổ vào gương mặt vô sỉ kia.

Trang Tín Xuyên sắc mặt trầm xuống, cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt hung ác nham hiểm, “Cho rằng ngươi có ba phần nhan sắc, ngươi liền lộng ngôn sao! Ngươi lấy Đại nương ra bảo ta phải nể mặt, thân phận ngươi là cái gì! Bất quá chỉ là một nô tài mà thôi, Đại nương sẽ vì ngươi, một nô tài mà xử lý ta thế nào? Chỉ cần ta nói một câu, Đại nương sẽ đem ngươi cho ta, Nhị gia ta để ý ngươi, là phúc khí từ kiếp trước của ngươi. Ngươi tốt nhất làm cho tâm trạng ta vui vẻ, nếu không, xem ta sau này trừng trị ngươi thế nào!”

Nói xong cúi đầu xuống, Tần Thiên liều mạng giãy dụa, mắt thấy sẽ bị hắn vũ nhục, bỗng nhiên, Tần Thiên quát to một tiếng: “Nhị thiếu phu nhân!”

Sớm đã nghe nói vị thiếu phu nhân này hủ đoạn lợi hại, khiến Trang Tín Xuyên phong lưu không ai bì nổi cũng phải có chút cố kỵ, cũng không biết có thật hay không.

Ai ngờ, bốn chữ này giống như phù chú, khiến động tác Trang Tín Xuyên tạm dừng. Tần Thiên thầm nghĩ một tiếng may mắn, thừa dịp cơ hội này đẩy hắn ra, vừa định thoát thân, lại nhìn thấy Trang Tín Ngạn đứng cách đó không xa.

Áo khoác dài trắng như tuyết bị gió nhẹ nhàng thổi bay, gương mặt mang vẻ lạnh lùng, dung nhan tuấn mỹ cao thượng như băng ngọc, tựa như kiệt tác hoàn mỹ nhất của trời đất.

Rõ ràng là tư thái phong tư yểu điệu, nhưng vì ánh mắt hắn quá mức lạnh lẽo, mà phá hỏng bộ dáng yên tĩnh đẹp đẽ này.

Tần Thiên dừng lại cước bộ, nhất thời có chút giật mình, hắn đã đến đây từ lúc nào?


Phía sau Trang Tín Xuyên đã ý thức được mình bị lừa, xoay người vừa định đuổi theo Tần Thiên, đã thấy Đại ca của mình.

Hắn dừng lại, trên mặt mang ý cười, trong ánh mắt có sự khinh thường, tuy rằng biết rõ hắn nghe không thấy, vẫn gọi một tiếng Đại ca. Lại muốn đuổi theo lôi kéo Tần Thiên.

Tần Thiên chạy tới, trốn bên cạnh hắn, ánh mắt nhìn hắn cầu xin giúp đỡ.

Nếu muốn khảo nghiệm nàng thì dù sống dù chết, cũng phải bảo hộ nàng một chút đi!

Trang Tín Ngạn thản nhiên nhìn nàng một cái.

Như thế nào, bị hắn phát hiện, lại ở đây làm bộ làm tịch sao? Nghĩ đến hắn nghe không thấy thì giả vờ ra vẻ?

Trang Tín Ngạn thu hồi ánh mắt, xoay người rời đi.

Tần Thiên ngơ ngác nhìn bóng dáng hắn tựa như trích tiên, trong lòng bỗng nhiên tức giận.

Đang nghĩ cái gì vậy? Rõ ràng thấy nàng bị bắt nạt cũng bỏ mặc, hắn là cái chủ tử gì vậy!

Nhưng mà lại nghĩ tới, có lẽ hắn nhìn thấy một màn này cũng không biết tình huống gì đang phát sinh? Dù sao cũng nghe không thấy mà.

Nghĩ vậy, trong lòng lại bình thường trở lại.

Lúc này cách đó không xa truyền đến thanh âm cười đùa, Trang Tín Xuyên nghe tiếng nhìn lại, Tần Thiên nhân cơ hội này đi theo phía sau Trang Tín Ngạn.

Khi Trang Tín Xuyên phát hiện, Tần Thiên đã đi cách một khoảng xa, Trang Tín Xuyên cười lạnh hai tiếng, “Đi theo phế vật đi, nghĩ rằng hắn bảo hộ được cho ngươi sao?”


“Tướng công, chàng đang nói bảo hộ cho ai vậy?” Bên cạnh một thanh âm kiều mỵ truyền đến.

Trang Tín Xuyên con mắt vòng vo chuyển, cười mỉa quay đầu đi, “Nương tử, tất nhiên là vi phu bảo vệ nàng rồi!”

Bên kia, Tần Thiên đi theo Trang Tín Ngạn hướng về Thanh Âm viện của Đại phu nhân.

Trang Tín Ngạn đi phía trước, như không biết có người đi theo phía sau. Tần Thiên cũng không thèm để ý, nàng liên tiếp quay đầu, thấy Trang Tín Xuyên không đuổi theo, cuối cùng cũng yên tâm.

Nàng nhìn Trang Tín Ngạn phía trước, cảm thấy có chút kỳ quái, sao hắn lại một mình đi dạo, bên cạnh cũng không thấy có người hầu hạ?

Đang nghĩ tới, Hải Phú không biết từ nơi này đuổi theo lại đây, hắn đầu tiên là hướng Trang Tín Ngạn hành lễ, sau đó cùng Tần Thiên đi theo phía sau hắn. Tần Thiên hỏi hắn: “Ngươi đi đâu vậy, sao lại để Đại thiểu gia đi một mình!”

Hải Phú vừa đi vừa nói: “Đại thiếu gia mỗi ngày đều thích tới dạo ở hậu hoa viên một lúc, không cho người nào đi theo.”

Tần Thiên ngẩn ra, vội vàng hỏi: “Đại thiếu gia hôm nay khi nào thì đến hoa viên?”

“Đã được một lúc lâu rồi, ta thấy đã tới canh giờ đến viện Đại phu nhân, mới đi ra ngoài tìm kiếm. Đúng rồi…” Hải Phú nhìn nàng kỳ quái hỏi: “Ngươi sao lại đi theo phía sau Đại thiếu gia vậy?”

Tần Thiên không trả lời, hai mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh nhạt của Trang Tín Ngạn ở phía trước, trong lòng dâng lên một cỗ lửa giận.

Đã ở đó một lúc lâu? Vậy thì chắc chắn, hắn căn bản là thấy mọi việc xảy ra?

Mẹ nó chứ, hắn cứ như vậy trơ mắt nhìn mọi việc phát sinh, nhìn nàng bị Trang Tín Xuyên bắt nạt?

Có phải bởi vì nàng là hạ nhân, cho nên không để đáng hắn bảo hộ?

Giờ khắc này, Tần Thiên ánh mắt như đao, cơ hồ có thể đem bóng dáng hắn chẻ làm đôi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.