Đọc truyện Thịnh Thế Thanh Phong FULL – Chương 89: Hoàng Hậu
SO VỚI TƯỞNG TƯỢNG BAN ĐẦU thì việc thương thảo với Ân Tịch Ly thuận lợi hơn nhiều.
Nói miên man một hồi, mọi người cũng thôi đấu khí với nhau mà chỉ chuyên tâm bàn chính sự.
Không lâu sau, liền quyết định nửa tháng nữa sẽ xua quân nam hạ, dùng mười ngày mà chuẩn bị lương thảo.
Việc diễn chinh xuống phía Nam ắt hẳn phải lao sư động chúng, mười ngày nhìn ra sẽ là không đủ, song đại quân của Tống Hiểu đều mỗi ngày thao luyện, chuyên cần tích góp vật tư nên về cơ bản quân lương vô cùng sung túc.
Hơn nữa, trước đây vì lo đối phó Tề Soán Thiên mà dốc lòng phòng bị nhưng đến cuối cùng lại không đánh mà thắng, đại đa số binh khí cùng lương thảo dự phòng khi ấy thôi cũng đã là đủ dùng rồi.
Trong khoảng thời gian này, Ân Tịch Ly cùng nhóm người Tước Vĩ vẫn phải thương lượng thêm nhiều đối sách, còn Ngao Thịnh nếu muốn đích thân mang binh viễn chinh thì cũng phải an bài thỏa đáng việc triều chính.
Vì thế, ai ai cũng có rất nhiều việc cần phải hoàn thành.
Sau khi bàn xong chính sự, Ngao Thịnh đương nhiên không có gì muốn nói với Ân Tịch Ly nữa…!Tuy cừu hận chẳng có nhưng việc có thể trở thành bằng hữu hay không cũng còn tùy vào duyên phận.
Chuyện này suy cho cùng cũng tùy thuộc vào mỗi người thôi, chẳng nên miễn cưỡng làm gì, nên nhanh chóng tự tán đi.
Tần Vọng Thiên kéo Mộc Lăng ra ngoài dạo chơi, hắn đã ăn no căng một bụng đồ ngọt rồi nên bây giờ phải đi đâu đó cho tiêu cơm nếu không lại chẳng ngủ được.
Ân Tịch Ly và Viên Liệt tạm thời ở trong biệt việt cùng với Tước Vĩ.
Quý Tư thì về phủ vì còn nhiều chuyện còn phải xử lý cho xong.
Ngao Thịnh cũng nhanh đứng lên, nắm tay Tương Thanh rời đi.
Đi ra khỏi biệt viện của Tước Vĩ, Tương Thanh nhiều lần trộm nhìn Ngao Thịnh, chỉ thấy hắn mắt đầy ý cười, liền thấp giọng hỏi, “Trông ngươi có vẻ vui quá? Ta còn nghĩ là khi gặp Ân Tịch Ly rồi ngươi sẽ tức điên lên chứ!”
“Thanh……!Ngươi vừa cười ta.” Ngao Thịnh thở dài nhìn Tương Thanh.
Tương Thanh chỉ cười đáp, “Hóa giải ân cừu, có hiền tướng bang trợ, còn cả huynh đệ tình thâm…Hôm nay ngươi thu được lợi lớn rồi.”
Ngao Thịnh dí mặt sát đến gần, lưu manh cười, “Nếu tối nay mà ngươi cho ta làm tiếp trang thứ ba thì ta sẽ càng lời to hơn nữa đấy!”
Tương Thanh lúc này nghe đến chữ “trang thứ mấy mấy” thì lại đau đầu, quay người lại lườm Ngao Thịnh một cái dài, thầm mắng – Chiến sự gần ngay trước mắt rồi vậy mà ngươi còn có tâm tư mơ tưởng những chuyện này sao!?
Ngao Thịnh nhìn trái rồi lại nhìn phải, thấy không ai cả, liền nhẹ nhàng vuốt lưng Tương Thanh mà rằng, “Thanh, trước khi xuất chinh, ngươi hãy cho ta làm trang thứ ba nhé.”
Tương Thanh nhíu mày nhìn……!Ngươi chỉ giỏi tưởng bở thôi!
“Coi như trước khi xuất chinh bồi bổ tinh thần đi!” Ngao Thịnh khi nói còn hừng hực khí thế a.
Tương Thanh không thèm để ý tới hắn, xoay người đi trước, Ngao Thịnh nhanh kéo y lại, hỏi, “Thanh, còn phải đi thẩm án sao?”
Tương Thanh lắc lắc đầu, “Hôm nay không phải không có thẩm án sao? Dân chúng Lạc Đô được nghỉ một ngày, có hội hoa đăng mà.”
“Tại sao?” Ngao Thịnh tựa hồ rất là khó hiểu.
Tương Thanh đắn đo nói, “Hôm nay……dựa theo quy định của tiên hoàng, ngày này hàng năm cả nước thắp hoa đăng chúc mừng.”
Ngao Thịnh khó hiểu hỏi, “Hôm nay đâu phải tết âm lịch cũng chẳng phải nguyên tiêu…sao lại thắp hoa đăng?”
Tương Thanh thoáng do dự, “À…..!Ta nghe nói, bởi vì hôm nay là sinh thần của Ân Tịch Ly.”
Ngao Thịnh nhíu mày, nhưng lại nhanh nhếch mép cười lạnh, “Không biết Viên Lạc có nhớ sinh thần của mẫu thân ta là ngày nào không?”
Tương Thanh cúi đầu không nói, Ngao Thịnh đột nhiên hỏi, “Thanh, sinh thần của ngươi là khi nào?”
Tương Thanh nhún nhún vai, “Cũng như ngươi biết rồi đó, lúc nhỏ ta đã sống ở Hắc Vân Bảo, mọi người ở đấy cũng chẳng ai biết mình sinh vào ngày nào cho nên ngày tết mỗi năm đều cùng nhau ăn mừng.”
Ngao Thịnh vươn tay nhẹ nâng cằm Tương Thanh lên, “Ngươi nói có phải là trùng hợp hay không, ta cũng muốn vào ngày sinh thần của ngươi, lệnh cho cả nước nghỉ ngơi, khắp chốn ăn mừng, cùng thắp hoa đăng chúc phúc cho ngươi.”
Tương Thanh mặt đỏ ửng, “Đừng nói bừa.”
Ngao Thịnh sảng khoái cười, “Như vậy đi, từ nay về sau, hôm nay chính là sinh thần của ngươi…thế thì ta cũng đỡ phải hạ lệnh lần nữa.
Còn Ân Tịch Ly đó, cứ bảo ông ta đổi lại thành ngày mai hay hôm qua gì đó đi.”
Tương Thanh vì những lời này của Ngao Thịnh mà bật cười, “Ngươi lại nói càn rồi, sinh thần sao có thể tùy tiện sửa đổi được?”
“Vậy hôm nay không thể là sinh thần của ngươi được sao?” Ngao Thịnh hỏi.
Tương Thanh thoáng do dự một chút, cuối cùng, lại mỉm cười gật gật đầu.
Ngao Thịnh thỏa dạ cười, “Thế hôm nay ta sẽ cùng ngươi ăn mừng, thời gian còn lại ta không làm gì hết, ngươi muốn đi đâu chơi nào?”
“Đi đâu chơi à……” Tương Thanh ngập ngừng chẳng biết nói sao.
Nếu như phải nhại lại những gì Mộc Lăng nói thì là thế này – Tương Thanh là kẻ trời sinh mệnh lao lực, nếu hỏi y tiếp theo nên làm gì thì không cần suy nghĩ y cũng sẽ trả lời rành rọt cho nghe nhưng nếu hỏi là phải đi đâu chơi mới vui thì sẽ chẳng khác gì làm khó dễ y cả…vì bởi y chẳng nghĩ ra được.
Ngao Thịnh bất đắc dĩ lắc đầu, nghĩ một lúc lại nói, “Vào ngày sinh thần vốn nên tụ hội mọi người lại rồi cùng nhau ăn mừng, nhưng trong một ngày quan trọng thế này ta chỉ muốn có ta và ngươi mà thôi.”
Tương Thanh gật gật đầu, ý bảo y hiểu mà.
“Vậy ngươi nói, bây giờ phải làm sao?” Ngao Thịnh cười hỏi, “Ở trong cung hay là chuồn ra ngoài…umm, nếu mà là dùng cơm thì tối ta sẽ cho người chuẩn bị một mâm cỗ thật tươm tất, nhưng còn chiều nay thì tính sao?”
Tương Thanh đầu óc mờ mịt, thiệt là nghĩ không ra phải làm gì mới được.
Ngao Thịnh hết cách, lại lên tiếng đề nghị, “Hay là chúng ta chuồn ra ngoài đi? Dạo khắp phố trên ngõ dưới Lạc Đô, mua sắm này nọ rồi ăn uống linh tinh sau lại đi ngắm hoa đăng đến tối lại mò về cung.”
“Được.” Tương Thanh sảng khoái gật đầu, nghe ra kế hoạch rất thú vị.
Ngao Thịnh kéo y chạy về tẩm cung thay đổi y phục, trước khi đi cũng không quên nhắn lại với Văn Đạt, “Hôm nay là sinh nhật của Thanh, chúng ta đến tối mới về dùng bữa.”
Văn Đạt giật mình kinh ngạc, thầm trách là sao Hoàng Thượng không chịu nói sớm một chút…nhưng cũng không bảo Ngao Thịnh hời hợt được vì hôm nay mới đột ngột định ngày mà.
Tương Thanh cùng Ngao Thịnh xiêm y đã chỉnh tề đâu vào đó rồi liền rời khỏi cung, còn Văn Đạt lại cuống cuồng chạy đến ngự trù phòng, huy động một lượng lớn người nghĩ xem nên làm món nào thì tốt để mừng sinh thần của Thanh phu tử.
Tương Thanh và Ngao Thịnh vừa đặt chân ra khỏi hoàng cung, chưa kịp đến phố lớn thì Tương Thanh lại bắt đầu trở nên dè dặt.
Ngao Thịnh thấy y không được tự nhiên, liền sáp người đến gần hỏi, “Lại thêm một tuổi mà buồn à?”
Tương Thanh liếc hắn một cái, lòng vẫn như cũ rối bời…Y chưa từng mừng thọ thần nên cảm xúc lúc này có phần kỳ quái.
Cách đó không xa, đã là phố phường náo náo nhiệt, Ngao Thịnh nhìn ra phía xa xa, liền nhíu mày hỏi Tương Thanh, “Sao lại đông người vậy chứ?”
Tương Thanh buồn cười bảo, “Không phải là ngươi đã hạ lệnh đó sao…khắp chốn ăn mừng, ai ai cũng khen ngươi là hoàng đế tốt nữa đấy.”
Ngao Thịnh bật cười, hỏi lại, “Thật sao?”
“Đương nhiên rồi.” Tương Thanh gật đầu, “Sáng nay vào triều ta còn cố tình đi hỏi môn quan, y nói là nhà nhà đều ca tụng ngươi hết lời.”
Ngao Thịnh sờ sờ ngực, “Hôm nay toàn gặp chuyện tốt thôi, phải tận tình mà hưởng thụ.”
Hai người lại đi tiếp, đến chỗ bờ đê, Ngao Thịnh nhìn thuyền hoa trước mặt liền hưng trí mà rằng, “Thanh, hay là chúng ta lên thuyền hoa đó đi?”
“Được.” Tương Thanh cho đến bây giờ cũng chưa từng biết thuyền hoa là thế nào lại càng không rõ trên đó có gì, nên cảm thấy rất hứng thú, lúc này bỗng có một chiếc thuyền con đến hỏi, “Khách quan muốn lên thuyền hoa à?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, “Trong hồ có nhiều thuyền hoa đến thế, ngươi có biết đâu mới là tốt nhất không?”
“Đâu cũng giống nhau thôi.” Nhà đò đáp, “Cũng chỉ là vào uống rượu ăn cơm hay vừa bài bạc vừa nghe hát.”
“Đều giống nhau hết sao?” Tương Thanh mờ mịt hỏi lại, nếu như tất cả đều không có gì khác biệt thì phải lên đâu mới tốt đây?
Đang lúc do dự thì nhà đò lại bỗng nói, “Hay là cứ vào chiếc thuyền ở giữa đi, đấy, chiếc lớn nhất đấy!”
Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nhìn theo hướng tay mà nhà đò chỉ, quả nhiên liền trong thấy giữa hồ là một chiếc thuyền lớn nhất lộng lẫy nhất.
“Tên nó là gì?” Ngao Thịnh hỏi.
“Có nhìn thấy thuyền đó có đến tận ba tầng lầu không?” Nhà đò cười nói, “Đó là thuyền hoa lớn nhất Lạc Đô đó, trên dưới tổng cộng ba tầng, có đổ phường, tửu lâu, còn hí đài nữa (sòng bài, quán rượu và đài hát), khách quan mà lên đó rồi thì thăm thú đến tận tối khuya vẫn không chán a.”
“Thật không?” Tương Thanh không tin lắm, sao mà chỉ với một con thuyền lại có thể dạo chơi đến tận trời tối mịt được.
“Thanh.” Ngao Thịnh hỏi ý, “Có đi không?”
Tương Thanh thấy rõ ràng trong mắt Ngao Thịnh đã bừng bừng hứng thú nên liền gật đầu chiều lòng….!Hôm nay cảm xúc của Ngao Thịnh cứ biến chuyển không ngừng, sáng còn rầu rĩ lo lắng, đến khi nghe thấy một câu “Vì huynh đệ sẵn sàng xả thân” của Tần Vọng Thiên mà lại giống như một tiểu hài tử lần đầu kết bằng hữu, vui đến hiện hết ra mặt.
Hai người lên thuyền con, không lâu sau lại tới được thuyền hoa.
Tiểu nhị bỏ thang dây xuống, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh lại chẳng dùng đến, nhún người một cái liền bay lên trên boong thuyền.
“Ai u.” Tiểu nhị kinh hãi hét lên một tiếng, “Nhị vị công tử võ công thiệt là cao, lần đầu đến Thiên Hạ Đệ Nhất thuyền phải không?”
“Thiên Hạ Đệ Nhất thuyền?” Ngao Thịnh cùng Tương Thanh nghe tên mà cùng nghĩ chủ nhân của thuyền hoa này thật là quá cuồng vọng.
“Hai công tử đừng ngờ vực như thế tội nghiệp, thuyền của chúng tôi quả đúng là thiên hạ đệ nhất đấy!” Tiểu nhị vừa nhìn thì đã biết là người lọc lõi, nhanh tay kéo Tương Thanh và Ngao Thịnh đi vào bên trong, “Công tử, hiện tại đang là giờ dùng ngọ thiện, có muốn lên lầu hai dùng cơm không, đại trù của chúng tôi là một cao thủ đấy.”
“Cao thủ?” Ngao Thịnh cười hỏi, “Nổi tiếng nhất là món gì nào?”
“Sở trường của ông ấy là món Hoàng Hậu Oa (lẩu hoàng hậu).” Tiểu nhị nhanh miệng đáp.
Tiểu nhị vừa đáp lời, Ngao Thịnh liền to giọng cười, hỏi, “Đây là ý tưởng gì vậy, chỉ ăn có một nồi lẩu thôi liền biến thành hoàng hậu sao?”
“Không phải vậy đâu.” Tiểu nhị khoát tay, hỏi Ngao Thịnh, “Hai vị có từng nghe qua danh Trung Nguyên đệ nhất mỹ nhân Tề hoàng hậu không?”
Ngao Thịnh khẽ giật mình nhìn tiểu nhị kia, rồi lại thản nhiên gật đầu, “Biết chứ.”
Tương Thanh âm thầm mặc niệm, hy vọng rằng tiểu nhị này đừng bao giờ nói ra những lời bất kính đối với cố hoàng hậu, nếu không, Ngao Thịnh sẽ nổi điên lên mà đốt trụi cái thuyền hoa này cũng không chừng a.
“Tề hoàng hậu không những là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành mà còn rất là đảm đang nha.” Tiểu nhị cười nói.
Ngao Thịnh thiếu chút nữa nổi sùng lên thật, hắn cùng mẫu thân sống bao nhiêu năm ở lãnh cung, mẫu thân hắn ngay cả trái lê còn không biết rửa nữa là….Gì mà khéo tay với chả đảm đang, nếu không phải vì hắn ra sức ép buộc, biết đâu được là mẫu thân hắn thật sự nhìn chằm chằm gạo sống cho đến chết a.
Tương Thanh mừng thầm, may là tên này không nói gì lung tung cả, bèn hỏi, “Sau đó thì sao? Hoàng Hậu Oa này có quan hệ gì đế Tề hoàng hậu?”
“À, nghe đâu, năm xưa khi tiên hoàng mời phiên vương đến dự yến tiệc, phiên vương đó có dẫn theo một ngự trù được xưng là Thiên hạ đệ nhất, hắn ta đã làm một cái lẩu lớn mời tiên hoàng cùng văn võ bá quan dùng thử, sau đó còn mạnh miệng bảo là khắp thiên hạ không có kẻ nào có thể làm ra món nào ngon hơn nữa.” Tiểu nhi nói vô cùng sinh động, “Nhưng sau đó, Hoàng hậu nương nương lại đến ngự trù phòng tự mình vào cuộc, làm ra một món lẩu khác mang ra chính điện.
Theo như lời kể lại thì tất cả mọi người ba ngày ba đêm sau cũng không thèm ăn uống gì nữa…vỉ tất cả những món ăn kia đều không có hương vị gì.”
Lúc này, Ngao Thịnh cùng Tương Thanh đã ngồi vào bàn.
Tương Thanh thấy Ngao Thịnh đột nhiên trở nên thất thần, liền hỏi, “Sao thế?”
Ngao Thịnh lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Tương Thanh, lắc đầu, nghe tiểu nhị nói tiếp.
“Tiếp theo đó, phiên vương kia cũng thừa nhận là mình đã thua, vì thế mà tiên hoàng đã vô cùng vui vẻ ngự phong món ăn kia là Hoàng Hậu Oa.” Tiểu nhị lanh lảnh nói, “Ai cũng bảo là đương kim hoàng thượng cũng thích món này lắm.”
Ngao Thịnh gật gật đầu, nói, “Vậy cứ dọn món này lên đi.”
“Lập tức có ngay ạ.” Tiểu nhị lại bổ sung một câu, nói, “Ngại qua, một ngày chưởng quầy của chúng tôi chỉ cho phép làm một hai cái Hoàng Hậu Oa thôi nên giá có phần hơi đắt, hai mươi lượng vàng một phần a.”
Tương Thanh nhướng mi, thầm nghĩ, giá này có phần hơi thái quá.
Ngao Thịnh lại chỉ ảm đạm cười nói, “Cứ mang lên đi.”
Tiểu nhị vui mừng ra mặt, vội vội vàng vàng chạy đến nhà bếp.
“Thịnh Nhi.” Tương Thanh nhíu mày hỏi, “Thế không phải là đang gạt người sao?”
Ngao Thịnh nhếch mép cười, “Thanh ơi….không phải là lừa gạt đâu.”
Tương Thanh tròn mắt nhìn.
“Năm đó khi phiên vương kia viếng thăm, ta nhớ là…” Ngao Thịnh nói, “đã cùng hoàng nương sống ở lãnh cung rất nhiều năm rồi.”
“Thế thì tại sao Hoàng hậu lại được tham gia quốc yến?” Tương Thanh khó hiểu hỏi.
Ngao Thịnh lắc đầu nói, “Lần đó tên phiên vương kia đến, tình hình nói chung rất là lộn xộn, món ăn đó của lão ta kỳ thật gọi là Nhất Phẩm Phu Nhân Thang (canh nhất phẩm phu nhân).”
Tương Thanh nghe được đến nhập thần, hỏi, “Nhất phẩm phu nhân?”
“Phải.” Ngao Thịnh gật gù, “Là bởi vì do chính tay thê tử của lão làm, lão cảm thấy trên đời này nữ nhân tốt nhất chính là thê tử của lão nên mới gọi món kia là Thiên hạ đệ nhất thang.”
Tương Thanh lắc đầu, nói, “Thiên hạ đệ nhất phu nhân không phải là muốn nói đến Hoàng hậu nương nương sao?”
Ngao Thịnh thở dài, “Ngụ ý của lão đúng là vậy, nếu hoàng nương của ta không thể làm được món nào ngon hơn thì thê tử của lão chính là Thiên hạ đệ nhất phu nhân…chẳng qua cũng chỉ muốn làm mất mặt Viên Lạc mà thôi.”
“Umm.” Tương Thanh gật đầu, “Đúng là vậy.”
“Viên Lạc thật sự đã đáp ứng, bảo hoàng nương đến ngự trù phòng tự tay nấu một món gì đó mang lên.”
“Thế sao được?” Tương Thanh lo lắng, “Ngươi không phải từng nói là hoàng nương của ngươi ngay cả lê cũng không biết rửa sao…..cái gì cũng là do ngươi làm?”
Ngao Thịnh khẽ cười, “Đúng vậy, là ta.”
Tương Thanh giật mình hỏi, “Vậy món ăn kia cũng là ngươi làm?”
“Phải.” Ngao Thịnh nhớ lại, “Dụng ý của Viên Lạc rất rõ ràng, hoàng nương ta không cách nào thắng được nhưng nếu thua thì lão có thể danh chính ngôn thuận mà giết bà.”
Tương Thanh nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói, “Vì vậy mà Viên Lạc mới bảo hoàng hậu đến ngự trù phòng….
nhưng trong ấy hẳn là phải có rất nhiều người.”
Ngao Thịnh gật đầu xác nhận, “Đích xác là vậy nhưng hoàng nương lại không muốn họ giúp đỡ mà chỉ cần mỗi mình ta.
Sau đó bà lại đi ra ngoài viện vừa uống trà vừa chờ, đến khi ta làm xong rồi, ngay cả nếm thử bà cũng không, liền sai người mang ra chính điện.”
“Ngươi làm?” Tương Thanh tò mò hỏi, “Ngươi đã làm thế nào?”
Ngao Thịnh cười gằn, “Chắc ngươi không tưởng tượng được đâu, khi mang cái nồi lẩu kia ra, Viên Lạc thiếu điều chỉ muốn lật bàn thôi, nhưng sau đó lại nếm thử rồi chợt trợn tròn mắt ra.”
Tương Thanh hiếu kì giục, “Ngươi đừng thừa nước đục thả câu, mau nói đi, sao nữa?”
Ngao Thịnh chỉ im lặng, lâu thật lâu sau mới lên tiếng, “Thanh, ngươi cũng biết đấy, trước thì Viên Lạc lúc nào cũng muốn giết hoàng nương ta nhưng khi món ăn kia được bưng ra thì hắn lại tạm thời dẹp cái ý định đó đi.”
Tương Thanh bị Ngao Thịnh làm cho sốt ruột cả lên nhưng ai kia lại cứ lằng nhằng không nói, đúng lúc này, tiểu nhị lại mặt đầy vui vẻ dẫn theo hạ nhân tay nâng một nồi đá lớn ra, đặt lên bàn mà rằng, “Khách quan, đây là Hoàng Hậu Oa!”
Ngao Thịnh nhìn chằm chằm vào bên trong nồi một lúc, biểu tình trên mặt phức tạp vô cùng, lúc sau mới nói, “Ta nếm thử đã.”
“Cứ tự nhiên ạ.” Tiểu nhị vội mở nắp nồi ra, hé lộ dung nhan thực sự của Hoàng Hậu Oa.
Ngao Thịnh rướn người nhìn vào, khóe miệng giật giật, Tương Thanh lại tròn mắt nhìn hỏi, “Ngươi……!Này?”
Ngao Thịnh gật gật đầu, cầm lấy bát, dùng thìa múc lên nếm thử, nhưng lại chỉ lắc đầu, đoạn cầm lấy lọ dấm chua kế bên mà đổ vào non một nửa, rồi quay sang nói với tiểu nhị, “Ngươi vào mà nói với chưởng quầy rằng, khi đó tên tiểu quỷ kia không biết chữ nên đã đổ nhầm dấm thay cho rượu, cũng vì nhầm lẫn như thế mà món kia mới ngọt mới thanh còn món này của các ngươi thì đắng quá.”
Tiểu nhị nháy mắt liền hóa ngây dại, đăm đăm nhìn Ngao Thịnh một lúc, chợt hét một tiếng “Má ơi!” rồi xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa réo gọi chưởng quầy.
Đúng là khó lường a!
Tương Thanh càng ngày càng thấy khó hiểu mà nhìn Ngao Thịnh.
Ngao Thịnh cũng không giải thích gì, chỉ cầm một cái bát khác lên, múc đầy rồi đưa cho Tương Thanh, dịu dàng nói, “Thanh, nếm thử đi, đây mới là Hoàng Hậu Oa chân chính.
Lọ dấm chua kia, ta chỉ vì Hoàng Hậu của ta mới thêm vào…người khác ai cũng đừng mong được.”
Tương Thanh mặt mày chợt đỏ bừng, do dự một lúc mới kéo bát canh kia lại, lòng thắc mắc sao một món lẩu thôi lại có thể ngon đến như vậy? Cầm thìa lên uống một ngụm…chỉ thấy trong khoang miệng ngập đầy hương thơm, ngon đến động lòng người.
Đúng là không có gì sánh bằng được..