Đọc truyện Thịnh Thế Mưu Thần – Chương 45: Nghệ thuật ly gián
Editor: LaOngDao142
“Khởi bẩm vương gia, tam tiểu thư phủ Túc Thành Hầu đã tới.” Ngoài cửa có thị vệ bẩm báo nói. Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói: “Để cho nàng đi vào, còn nữa, đi mời tứ tiểu thư.”
“Vâng.”
Cửa bị đẩy ra, Mộc Vân Dung có chút cẩn thận từ bên ngoài đi vào, nhìn Mộ Dung Dục và Mộ Dung An sắc mặt tràn đầy thấp thỏm, nơi nào còn có nửa điểm cao ngạo phách lối mới vừa rồi ở Khinh An Các?
“Vân Dung ra mắt Cung vương, Ninh vương.”
Mộ Dung An khẽ hừ một tiếng không nói gì, hắn đối với vị hôn thê này vốn không thèm để ý chút nào. Sở dĩ cưới nàng ta chỉ vì giúp Lục ca lôi kéo Mộc Trường Minh cùng Nhu phi thôi. Dù sao trong tay Mộc Trường Minh nắm binh quyền đối với mỗi hoàng tử mà nói đều vô cùng quan trọng. Nhưng Mộc Vân Dung người này chưa từng được Mộ Dung An để vào mắt.
Mộ Dung Dục nhíu mày một cái, nhàn nhạt nói: “Tam tiểu thư, còn có nửa tháng chính là sinh thần của phụ hoàng. Bổn vương hi vọng ngươi thay phụ hoàng sao chép 《 Địa Tàng Kinh 》 một trăm cuốn, cung phụng chùa chiền hoàng gia. Bổn vương hi vọng… tự tay vị hôn thê Ninh vương chép, hiểu không?”
Ba chữ hiểu không, Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm Mộc Vân Dung nói. Ý tứ trong đó cho dù Mộc Vân Dung không đủ thông minh cũng có thể lĩnh ngộ. Nếu như Mộc Vân Dung dám tìm người viết thay nàng ta, Mộ Dung Dục cũng có thể đổi cho đệ đệ đổi một vương phi khac. Dù sao, không muốn hiếu kính phụ hoàng vương phi, thì đổi một người khác không ai có thể nói gì.
Sắc mặt Mộc Vân Dung nhất thời biến sắc, Địa Tàng Kinh cũng không ngắn, nửa tháng muốn nàng ta sao chép một trăm lần, căn bản là không thể nào hoàn thành nhiệm vụ. Mộc Vân Dung buồn bả nhìn về Mộ Dung An ngồi ở một bên, Mộ Dung An dường như không quan tâm, dựa người vào cửa sổ nhìn bên ngoài xuất thần.
“Mộc Thanh Y cầu kiến Cung vương điện hạ.” Ngoài cửa, truyền đến giọng nói êm ái thanh nhã của Mộc Thanh Y.
“Tứ tiểu thư mời vào đi.” Ánh mắt Mộ Dung Dục hơi trầm xuống, nhìn thiếu nữ đẩy cửa tiến vào. Từ trước đến nay Mộ Dung Dục chưa từng chú ý tới Mộc Thanh Y, Mộc Thanh Y quả thật tầm thường, luôn cúi đầu không ai biết đến. Hơn nữa Mộ Dung Dục không muốn nhìn thấy Mộc Thanh Y, chỉ cần vừa nhìn thấy Mộc Thanh Y hắn sẽ nhớ tới một nữ tử khác. Nhưng từ khi Cố Vân Ca qua đời, Mộc Thanh Y hình như thay đổi không ít. Lần này gặp lại chỉ cảm thấy Mộc Thanh Y càng thêm xinh đẹp, nhưng… lại cảm thấy nàng giống như Cố Vân Ca, quả nhiên là ảo giác của mình. Mộ Dung Dục trong lòng im lặng nói.
Mộc Thanh Y nhìn thần sắc của Mộ Dung Dục, trong lòng cười nhạt một tiếng. Nếu đã biết có người nhạy cảm với dung mạo tương tự giữa nàng và biểu muội, Mộc Thanh Y làm sao sẽ không chú ý? Thật ra Mộc Thanh Y và Cố Vân Ca giống nhau nhất chỉ có ánh mắt mà thôi, mà đây đối với hoa khôi Tụy Hồng Các tinh thông trang điểm như nàng nói căn bản cũng không phải chuyện lớn. Mỗi ngày từng chút từng chút miêu tả khái quát, vốn dĩ dung mạo Mộc Tứ tiểu thư thay đổi một điểm nhỏ đương nhiên không khiến cho bất luận kẻ nào hoài nghi, ngay cả nha hoàn phủ Túc Thành Hầu cũng chỉ cảm thấy Tứ tiểu thư càng ngày càng xinh đẹp.
“Cung vương điện hạ, An vương điện hạ.” Mộc Thanh Y phúc thân nói.
Mộ Dung Dục gật đầu một cái, nói: “Tứ tiểu thư không cần đa lễ.”
Không biết vì nguyên nhân gì, Mộ Dung An không cấp cho Mộc Thanh Y một chút sắc mặt gì, chẳng qua chỉ khẽ hừ một tiếng hơn nữa gật đầu một cái. Mộc Thanh Y nhìn Mộc Vân Dung sắc mặt khó coi bên cạnh, chần chờ một chút mới hỏi: “Tam tỷ có chỗ nào thất lễ sao, Tam tỷ mấy ngày nay tâm tình không tốt kính xin vương gia tha lỗi.”
Mộ Dung Dục nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y, như có điều suy nghĩ nói: “Vậy sao? Tam tiểu thư tâm tình không tốt, vậy tứ tiểu thư thì sao?”
Mộc Thanh Y trầm ngâm một chút, nói: “Tạ vương gia quan tâm, Thanh Y vẫn tốt.”
“Ngươi ngược lại thành thật dám nói.” Hiện tại phủ Túc Thành Hầu trên dưới tâm tình cũng không tốt, Mộc Thanh Y còn dám nói nàng vẫn tốt, quả nhiên là lá gan không nhỏ. Mộc Thanh Y mím môi cười nhạt nói: “Thanh Y nói thật.”
“Nga? Ngươi cũng không phải lo lắng chuyện của Mộc Linh sao?” Mộ Dung Dục ngạc nhiên nói.
Mộc Thanh Y cười nhạt nói: “Chuyện của nhị ca sao? Mặc dù đối với danh tiếng phủ Túc Thành Hầu có chút ảnh hưởng, bất quá… Con kế thất thì được coi là chuyện gì? Nhà ai trong phủ không có con kế thất không chịu thua kém? Đợi đến phụ thân cưới kế thất, có con trai trưởng, tự nhiên không ngại.”
“Mộc Thanh Y, ngươi…”
“Câm miệng!” Mộc Vân Dung vừa muốn rống giận với Mộc Thanh Y, Mộ Dung An đảo mắt khiến cho nàng ta ngoan ngoãn ngậm miệng. Nhìn Mộc Vân Dung u oán lại ủy khuất ngoan ngoãn câm miệng, Mộc Thanh Y không thể không ở trong lòng thầm khen, Mộc Vân Dung đối với Mộ Dung An thật đúng là rất mê luyến.
Mộ Dung Dục nhíu mày một cái: “Ngươi nói như thế không sợ đắc tội Nhu phi?”
Mộc Thanh Y gương mặt mờ mịt không hiểu: “Thanh Y nói thật, đại tỷ thân là hoàng phi tất nhiên là nữ tử mẫu mực trong thiên hạ, tại sao sẽ tức giận với Thanh Y? Huống chi, mẫu thân qua đời nhiều năm như vậy, làm nữ nhi mặc dù không nên hỏi tới chuyện của phụ thân, nhưng vì tương lai phủ Túc Thành Hầu, suy tính chuyện của kế thất cũng nên làm. Tổ mẫu tuổi tác đã cao, cũng không thể vẫn làm phiền lão nhân gia vất vả. Huống chi, phủ Túc Thành Hầu nếu như vẫn không có con trai trưởng, làm sao kế vị?”
Mộ Dung An thiêu mi, có chút giễu cợt nhìn lướt qua Mộc Thanh Y nói: “Hôm nay Nhu phi được thánh thượng cưng chìu, Mộc Vân Dung cũng sắp trở thành vương phi của bổn vương, chẳng lẽ vương phi của bổn vương còn đảm đương không nổi vị trí đích nữ?”
Mộc Thanh Y có chút kinh ngạc nhìn Mộ Dung An, rất nhanh vừa vui sướng cười nói: “Vương gia nói chuyện, chuyện này là Thanh Y sai. Đại tỷ đang được sủng ái, nói không chừng khi có long thai, đến lúc đó hoàng thượng tất nhiên sẽ khai ân cho Tôn di nương làm chính thất. Đến lúc đó nhị ca dĩ nhiên là con trai trưởng. Như thế… Chuyện của nhị ca, cần phải suy nghĩ cẩn thận một lần nữa. Kính xin vương gia nhìn quan hệ thông gia giữa hai nhà chúng ta mà xuất thủ tương trợ một phần mới phải, chớ để ngoại nhân chỉ trích nhị ca nữa.”
Mộ Dung An chỉ cảm thấy nghẹn một hơi ở ngực, chỉ có thể hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y. Hắn nói đến Nhu phi chẳng qua chỉ muốn giễu cợt Mộc Thanh Y thôi, không nghĩ tới Mộc Thanh Y thế nhưng có tính toán xa như vậy.
Mộ Dung Dục bên cạnh, nghe được Mộc Thanh Y nhắc tới long thai ánh mắt vi lóe lên một cái. Phụ hoàng hiện tại tuổi xuân đang độ, phủ Túc Thành Hầu mặc dù không so được với các hoàng tử các vương gia tôn quý, nhưng phụ hoàng đối với Mộc Trường Minh tín nhiệm chỉ sợ so đối với bọn họ những nhi tử còn nhiều hơn một chút. Nếu như Nhu phi có nhi tử… Tương lai phủ Túc Thành Hầu rốt cuộc đứng ở chỗ nào cũng không xác định được. Nói không chừng… Hiện tại Mộc Trường Minh cũng vì để cho Nhu phi ở trong cung đứng vững gót chân, lót đường cho tiểu hoàng tử trong tương lai đây.
Mộc Thanh Y chỉ nhìn sắc mặt Mộ Dung Dục liền biết hắn đối với Mộc Trường Minh nổi lên lòng nghi ngờ. Trong lòng khẽ mỉm cười cũng không nhiều nói. Rất nhiều chuyện, hăng quá hóa dỡ, đến điểm dừng lại là tốt nhất.
“Chuyện vừa rồi với Lý gia, tứ tiểu thư làm rất tốt. Tứ tiểu thư nếu như trong lúc rãnh rỗi, có thể đến thăm biểu tỷ ngươi một chút.” Mộ Dung Dục lạnh nhạt cười nói. Biểu tỷ chỉ dĩ nhiên là Cung vương phi Chu Minh Yên, Mộ Dung Dục làm như không biết Chu Minh Yên không thích Mộc Thanh Y: “Sắc trời không còn sớm, bổn vương phái người đưa các ngươi trở về đi thôi. Vân Dung.”
Vẫn chen miệng vào không lọt, Mộc Vân Dung có chút chưa tỉnh hồn nhìn Mộ Dung Dục, Mộ Dung Dục nhàn nhạt nói: “Chuyện ngày hôm nay, bổn vương không hy vọng bất luận kẻ nào biết, ngươi hiểu?”
“Hiểu… Hiểu.” Thật ra thì Mộc Vân Dung cũng không biết chuyện gì, Mộc Thanh Y nói những lời đó đối với Mộ Dung Dục mà nói rất có chấn động, nhưng nghe vào trong lỗ tai Mộc Vân Dung ngược lại cái gì cũng không có. Nếu như ngay cả Mộ Dung Dục cũng không có hoài nghi, như vậy lấy đầu óc của Mộc Vân Dung tự nhiên cũng không nghe hiểu Mộc Thanh Y đang khích bác quan hệ giữa Mộc Trường Minh và phủ Cung vương.
Mộc Thanh Y nhẹ nhàng phúc thân cáo lui: “Thanh Y cáo từ.”