Đọc truyện Thịnh Thế Mưu Thần – Chương 15: Tâm tư hoài nghi
Chuyển ngữ: Nuy
****
Mới vừa xuống lầu, đã thấy Mộ Dung An ngồi yên trong lầu khách bên dưới, ánh mắt có chút hung ác nham hiểm nhìn nàng từ từ xuống lầu. Con ngươi Mộc Thanh Y lóe lên, quả nhiên Mộ Dung An rất để ý đến Đại ca, nhưng mà….Mộ Dung An lại áp bức và lăng nhục Cố gia cùng Đại ca, nàng sẽ trả lại gắp đôi!
Ung dung xuống lầu đi vào khách sảnh: “Vương gia.”
Mộ Dung An nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y lúc lâu, mới hỏi: “Hắn…thế nào?”
“Thanh Y đã khuyên nhủ biểu ca, huynh ấy sẽ không như vậy nữa.” Mộc Thanh Y thấp giọng nói.
Mộ Dung An gật đầu một cái, nói: “Tốt nhất là như thế, lần này bổn vương sẽ không so đo với ngươi, trở về tốt nhất là ngậm chặt miệng lại cho bổn vương.”
Đôi mi thanh tú của Mộc Thanh Y nhíu lại, rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Mộ Dung An. Mặc dù Mộ Dung An không có đem Mộc Trường Minh để vào mắt, nhưng đối với Mộ Dung Dục mà nói, Mộc Trường Minh vẫn có chỗ dùng. Mộc Trường Minh không chỉ là Hầu gia, hơn nữa đã từng cứu mạng Hoa Hoàng, và cũng là phụ thân của Nhu phi, quan trọng hơn, trong tay Mộc Trường Minh còn có trọng binh. Đối với Mộ Dung Dục, Mộc Trường Minh là một trợ lực rất quan trọng. Dù Mộ Dung Dục có được Hoa Hoàng coi trọng, nhưng Hoa Hoàng cũng còn có mười mấy hoàng tử, mà trong đó, ưu tú hơn Mộ Dung Dục, thậm chí còn có xuất thân hiển hách tốt hơn Mộ Dung Dục, chưa chắc là không có.
“Thanh Y hiểu.” Mộc Thanh Y nhẹ giọng nói.
Mộ Dung An như có điều suy nghĩ quan sát Mộc Thanh Y, một lúc lâu sau mới mở miệng nói: “Đột nhiên bổn vương phát hiện….Ban đầu đồng ý chủ ý thay đổi cưới Mộc Vân Dung, có lẽ cũng không phải là ý kiến hay. Mộc Thanh Y, ngươi có muốn làm Ninh vương phi không?”
Đột nhiên Mộc Thanh Y ngẩng đầu, mâu quang trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ninh vương là muốn làm nhục phủ Túc Thành Hầu, hay là muốn làm nhục….”
Sắc mặt Mộ Dung An biến đổi, rốt cuộc cũng khẽ hừ một tiếng, giận tái mặt nói: “Ngươi cút đi! Bổn vương thấy đôi mắt này của ngươi đã buồn nôn rồi!”
“Thanh Y cáo lui.” Mộc Thanh Y cũng không có tức giận, hơi phúc thân, rồi đi ra ngoài.
****
Trong xe ngựa trở về phủ Túc Thành Hầu, Mộc Thanh Y yên lặng ngồi trong góc thùng xe, hoàn toàn bỏ qua sắc mặt tối tăm của Mộc Vân Dung và bầu không khí có chút cổ quái. Mắt buông xuống che dấu đi tất cả tâm tình, nhưng trong lòng đã sớm tính toán thật nhanh.
Đại ca còn sống, như vậy tất cả kế hoạch trước kia đều phải thay đổi. Quan trọng nhất là, nàng nhất định phải mau chóng cứu Đại ca ra khỏi phủ Ninh Vương. Mà nay, bằng vào sức một mình nàng, là tuyệt đối không thể làm được. Như vậy….phải nhanh chóng tính kế tất cả mọi người trong kinh thành, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên khẽ vuốt lấy mi tâm có chút mệt mỏi.
Mộc Vân Dung một lòng vui vẻ đi thăm Mộ Dung An, Mộ Dung An không những không chút cảm kích nào, mà còn trách mắng nàng, lúc này Mộc Vân Dung một bụng lửa giận không chỗ phát tiết. Thấy Mộc Thanh Y trầm mặc không nói gì, trong mắt xẹt qua một tia âm u bén nhọn: “Muội muội không cần si tâm vọng tưởng, chắc chắn Ninh vương sẽ không muốn thấy muội.”
Mộc Thanh Y nhíu mày, cười nói: “Tam tỷ hãy tự lo lắng cho chính mình đi, Ninh vương có nguyện ý thấy ta hay không cũng không quan trọng, mà quan trọng nhất là….Nếu ngay cả Ninh vương cũng không muốn gặp Ninh vương phi tương lai….Tam tỷ phải làm sao đây? Bất quá thật may…..Mộc gia chúng ta cũng không chỉ có mỗi Tam tỷ là nữ nhi….”
“Muội muội có ý gì?” Sắc mặt Mộc Vân Dung lập tức biến đổi, hung hăng nhìn chằm chằm Mộc Thanh Y.
Mộc Thanh Y cười nhạt không nói, cúi đầu nhàn nhã lật một trang sách bên cạnh.
Không chỉ Mộc Vân Dung thay đổi sắc mặt, sắc mặt của Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên ngồi bên cạnh cũng có chút kỳ quái. Mộc Thanh Y nói không sai, Ninh vương muốn đám hỏi với phủ Túc Thành Hầu, nhưng vương phi lại chưa chắc nhất định phải là Mộc Vân Dung. Mộc Vân Dung ngoài trừ có Nhu phi là thân tỷ tỷ (*chị cùng mẹ cùng ba), thì thân phận cũng không có cao bằng các nàng. Coi như không làm được chính phi, thì làm trắc phi còn muốn mạnh hơn Nhị tỷ gả cho người khác làm kế thất (*vợ kế) hoặc tiểu thiếp. Bản thân Mộc Thanh Y chính là bị Ninh vương thối hôn qua, Ninh vương muốn cưới người nào cũng không thể cưới nàng ta, nhưng các nàng lại không giống như vậy…..
Các nàng suy nghĩ cái gì, làm sao Mộc Vân Dung lại không biết chứ, lập tức hung hăng nhìn chằm chằm hai người, nổi giận nói: “Các người thành thật một chút cho ta, dám đánh chủ ý lên người Ninh vương, cũng đừng trách ta không khách khí.”
Mặc dù trên mặt Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên tỏ ra khúm núm (*bảo sao nghe vậy), nhưng trong lòng lại hết sức bất mãn với thái độ kiêu ngạo ngang ngược của Mộc Vân Dung. Mặc dù bọn họ chỉ là chất nữ (*cháu gái) của Mộc Trường Minh, nhưng dầu gì cũng là tiểu thư Mộc gia. Thân phận cũng không thua Mộc Vân Dung bao nhiêu, bình thường tùy ý Mộc Vân Dung còn chưa tính, hiện tại thái độ Mộc Vân Dung lại đem các nàng tùy tiện quát tháo.
Dọc theo đường đi, không khí trên xe ngựa có chút ngưng trọng. Mà Mộc Thanh Y là người khơi mào một màn này lại nhàn nhã tự tại ngồi đọc sách, phảng phất như căn bản không phát hiện không khí quỷ dị giữa ba người kia.
Vừa về tới phủ, Mộc Vân Dung liền nổi giận đùng đùng kéo Mộc Linh đi về viện của Tôn thị. Mộc Vũ Phỉ và Mộc Thủy Liên thì cũng không yên lòng, lập tức cáo từ Mộc Thanh Y, Mộc Sâm. Đứng ở trước cửa, Mộc Sâm như có điều suy nghĩ liếc mắt nhìn Mộc Thanh Y ngoan ngõan đứng trước xe ngựa, nhướng mày cười nói: “Xem ra Nhị đệ và Tam muội cũng có việc gấp, Tứ muội, Đại ca đưa muội về viện Lan Chỉ đi.”
Mộc Thanh Y cũng không có cự tuyệt, cười nói: “Vậy thì đa tạ Đại ca rồi.”
Trở lại viện Lan Chỉ, Mộc Thanh Y tự nhiên mời Mộc Sâm đi vào uống chén trà xanh. Bưng chén trà trong tay, Mộc Sâm khẽ cau mày quan sát thiếu nữ nhìn như yên lặng trước mắt này, chẳng biết tại sao Mộc Sâm lại cảm giác được giấu dưới vẻ ngoài trầm tĩnh này chính là dòng nước ngầm đầy nguy hiểm. Trong nháy mắt đó, thậm chí Mộc Sâm còn hoài nghi, người con gái trước mặt này thật sự là Tứ muội dịu dàng khiếp nhược của hắn sao? Hay là trước kia nàng thật sự ẩn núp quá sâu?
“Đại ca nhìn cái gì?” Mộc Thanh Y cười yếu ớt, nói: “Thanh Y có gì không ổn sao?”
Mộc Sâm lắc đầu, trong lòng cười thầm mình quá đa nghi. Đem cái ý niệm này quẳng ra sau ót, Mộc Sâm cười nói: “Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì trong xe ngựa thế? Làm sao mà sắc mặt của Tam muội, Vũ Phỉ và Thủy Liên lạ khó coi như vậy?”
Mộc Thanh Y mím môi, cười nói: “Cũng không có gì, ước chừng hai vị đường tỷ thấy thái độ của Ninh vương đối với Tam tỷ, nổi lên một chút ý định khác đi. Bất quá cũng khó trách các nàng…..Thái độ của Ninh vương đối với Tam tỷ, thật sự phụ thân không có chút lo lắng nào sao?”
Mộc Sâm lắc đầu, cười to: “Cung vương cần sự ủng hộ của phụ thân, còn có Nhu phi nương nương trong cung. Cho dù không thích cũng sẽ không bạc đãi Vân Dung.”
Bộ dạng phục tùng của Mộc Thanh Y cười yếu ớt: “Lời ấy Đại ca nói sai rồi. Đúng là bởi vì có Nhu phi nương nương trong cung, nên Cung vương mới liên minh với phủ Túc Thành Hầu. Nhưng….tùy thời cũng có thể tan vỡ đi.”
“Nói như thế nào?” Mộc Sâm cẩn thận đứng dậy, liếc mắt nhìn cửa sổ, mới thấp giọng nói.
“Mặc dù hiện tại hoàng thượng đã là thiên mệnh chi niên (?)….Nhưng đừng quên năm ngoái Thập nhất công chúa mới vừa được sinh ra. Nhu phi nương nương đang lúc tuổi thanh xuân, lại rất được sủng ái. Ai dám nói là sẽ không thể hoài thai? Nếu như sinh được long tử…” Mộc Thanh Y cười nhợt nhạt, nói, dung mạo xinh đẹp lộ ra nụ cười điềm tĩnh, phảng phất như không phải nói chuyện đại sự triều đình về những quan hệ này với Mộc Sâm, mà tự nhiên giống như đang đánh giá một loại danh hoa nào đó.
Mặt Mộc Sâm biến sắc: “Nhu phi nương nương đã vào cung được năm năm mà vẫn không có….”
“Nhu phi nương nương vào cung năm năm, năm nay cũng chỉ mới hai mươi. Vẫn còn sớm đây. Bất quá….Ngược lại ta lại hy vọng Đại tỷ có thể nhanh chóng vì hoàng thượng mà hạ sinh long tử nha.” Mộc Thanh Y chân thành cười nói.
“Tứ muội nói thật?” Mộc Sâm có chút hoài nghi nhìn Mộc Thanh Y. Mặc dù mấy ngày nay vẫn không đoán ra được người muội muội này, nhưng Mộc Sâm tuyệt đối có thể nhìn ra Mộc Thanh Y chẳng có chút hảo cảm nào với đám người Tôn thị, hơn nữa lại còn vô cùng chán ghét. Như vậy nàng sẽ thật lòng muốn Mộc Phi Loan hoài thai hài tử sao?
Mộc Thanh Y gật đầu, cười nói: “Tự nhiên là thật. Bất quá chuyện như vậy….Muốn cầu cũng cầu không được nha. Nếu Đại ca thật sự có tâm muốn phân ưu vì phụ thân, chẳng bằng nói với phụ thân một chút về thái độ của Ninh vương đối với Mộc Vân Dung. Mặc dù Bình Nam vương phi và phụ thân là biểu tỷ đệ, nhưng cuối cùng vẫn cách một tầng. Nếu Vân Dung mới vừa gả qua Ninh vương đã bị thất sủng, chỉ sợ cũng sẽ ảnh hưởng tới địa vị và lực ảnh hưởng của phụ thân trước mặt Cung vương đó.”
“Này….” Mộc Sâm có chút do dự, cái này rõ ràng là nhằm vào Mộc Vân Dung, Mộc Sâm có chút hoài nghi làm như vậy sẽ không có chút lợi nào đối với mình.
Mộc Thanh Y đứng lên, lạnh nhạt nói: “Đại ca đã hơn hai mươi tuổi đi, nếu không phải thường xuyên phân ưu vì phụ thân, thì làm sao phụ thân lại biết rốt cuộc Đại ca ưu tú, kiệt xuất hơn Nhị ca đây? Không phải Đại ca là vì tương lại của phủ Túc Thành Hầu sao? Thanh Y hơi mệt, trước hết xin lỗi không tiếp được.”
Nhìn bóng lưng Mộc Thanh Y rời đi, ánh mắt Mộc Sâm biến ảo nhìn chằm chằm chén trà trước mặt, im lặng xuất thần.