Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 9GIẢ HEO ĂN THỊT HỔ
“Phạch.”
Triệu Cảnh Diễm mở cây quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy, lại trở lại cái dáng vẻ thờ ơ với đời.
“Kim đại phu, là người nơi nào, tuổi bao nhiêu, nhà ở chỗ nào, đã có hôn phối chưa?”
Cố Thanh Hoàn nhìn hắn khôi phục vẻ mặt như thường chỉ trong giây lát thì không khỏi thầm kêu một tiếng hay.
Câu hỏi này, nghe thì có vẻ tùy tiện nhưng thật ra vô cùng thâm sâu. Cô chỉ cần đáp lại một câu hỏi bất kỳ trong đó, người này liền có thể tìm hiểu gốc gác, tra được ra cô là ai.
Cố Thanh Hoàn chớp mắt mấy cái, cố gắng che giấu sự căng thẳng trong lòng, nói: “Xem ra là Vương gia không muốn. Vậy thì xin thứ lỗi, sổ chẩn bệnh này mong vương gia mời cao nhân khác.”
Ái chà, lấy lui làm tiến, đúng là một cô gái thông minh.
Vẻ mặt Triệu Cảnh Diễm đầy hào hứng, ý cười không nén được mà tăng thêm ba phần.
Bỗng nhiên hắn có một loại xúc động, muốn xé bỏ tấm khăn che mặt của cô gái này đi, nhìn xem cho rõ gương mặt đằng sau tấm mạng đó là như thế nào.
Hắn lặng lẽ đứng đó nhìn cô từ trên cao xuống, vẫn không nói lời nào. Khí thế của kẻ bề trên tản ra hoàn toàn.
Cố Thanh Hoàn bị ánh mắt của hắn dò xét, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Cô bưng chén trà, tiện thể đứng dậy, trong mắt chứa ý cười. Tay ngọc khẽ giơ lên, cô nhẹ nhàng hô một câu: “Người tiếp theo.”
Triệu Cảnh Diễm đầu tiên là ngẩn ra, sau lại là giật mình. Khi cơn giật mình qua đi, ánh mắt hắn nhìn luôn vào cánh tay trước mắt.
Tay này mềm mại tựa không xương, non nớt như măng xuân, mơn mởn đến mức khiến người ta muốn cắn một cái. Hắn nghĩ như vậy, mà cũng làm như vậy.
Cố Thanh Hoàn không ngờ được rằng người này lại đi kéo tay mình, sau đó cắn mạnh một cái.
Cô vung tay kia lên theo phản xạ, một cái tát mạnh mẽ giáng thẳng lên mặt Triệu Cảnh Diễm.
Triệu Cảnh Diễm không giận mà còn cười, chép chép miệng, tựa hồ còn quyến luyến mùi vị của cánh tay ngọc ngà bên môi.
Hắn phe phẩy cây quạt, cười như không cười nhìn trước ngực Cố Thanh Hoàn, ngả ngớn nói: “Không trả giá một chút thì sao bản vương chịu nhổ tận gốc Cố phủ được.”
Cố Thanh Hoàn cười nhạt, bất chợt lắc chiếc chuông trên người.
Người hầu mặc áo xanh chầm chậm chạy vào, khom người nói: “Vị khách này, mời ngài.”
Sóng mắt Triệu Cảnh Diễm dao động, hắn vuốt nửa bên mặt đỏ ửng, tỏ ra hứng thú: “Kim đại phu, núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài. Cái tát ngày hôm nay khiến cho bản vương váng đầu hoa mắt, không chống đỡ nổi. Vậy thứ cho ta về nghỉ ngơi trước một chút, rồi lại tới gặp Kim đại phu sau.”
Dứt lời, hắn nhìn Cố Thanh Hoàn thật sâu rồi nghênh ngang bước ra ngoài.
Cố Thanh Hoàn đặt mông ngồi bệt xuống ghế, cả người ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Triệu Cảnh Diễm đi ra khỏi căn nhà, tiến vào trong xe. Đôi mắt lóe sáng, vẻ mặt cười cợt lập tức trầm xuống.
A Ly đưa nước trà lên, thấy thần sắc của hắn là lạ bèn quan tâm hỏi: “Gia, sao vậy?”
Triệu Cảnh Diễm liếc xéo qua một cái, rồi bỗng nhiên nhào đầu lên cánh tay A Ly, tỏ ra đau thương muốn chết: “A Ly, gia bị người ta tát một cái.”
A Ly đã sớm quen với thói động kinh của hắn, bèn đáp lại đầy lạnh nhạt: “Nhất định là gia làm sai chuyện gì đó.”
Triệu Cảnh Diễm chợt ngẩng đầu, nói như muốn khóc: “Ngươi… Ngươi… Ngươi… Là nữ tử, không quá mười ba tuổi, không có võ công, người của phủ Tô Châu, xuất thân phú quý. Hẳn là một đại tiểu thư trong khuê phòng.”
Trên mặt A Ly không có chút kinh ngạc nào. Gia nhà mình có mấy phần bản lĩnh, A Ly biết rõ cả. Trông thì tùy tiện thế thôi, thật ra là giả heo ăn thịt hổ.
“Nàng ta muốn gia làm việc gì?”
“Nhổ tận gốc Cố phủ.”
“Gia đồng ý rồi sao?” A Ly cao giọng hỏi.
Triệu Cảnh Diễm nghe vậy không khỏi bi ai, giả vờ khóc không ra tiếng: “A Ly à, gia mà đồng ý thì còn phải chịu cảnh này sao. Ngươi nghĩ mà xem, trên thế gian này, kẻ có thể tát gia…”
Hắn bỗng nhiên chuyển giọng, để lộ ra vài phần sắc bén: “Ngươi nói xem… có muốn thay gia báo mối thâm thù đại hận này không?”
A Ly hiểu ý: “Gia yên tâm, tiểu nhân đây sẽ tra ra chân tướng.”
…
“Đường đường là Vương gia mà lại cắn người, nói ra ai mà tin nổi chứ?”
Nguyệt nương đau lòng cầm tay tiểu thư của mình, dùng miếng bông thấm nước thuốc, chà lau từng chút một.
Xuân Nê bưng chậu rửa mặt tiến đến, mắng: “Hừ, còn chẳng bằng con chó. Tiểu thư, nước nóng chuẩn bị xong rồi.”
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn không chút gợn sóng, tựa như đang suy nghĩ vấn đề gì đó.
Nguyệt nương thấy tiểu thư ngẩn người, lại càm ràm tiếp: “Tiểu thư, theo ta, một cái tát này vẫn là quá nhẹ, còn phải nặng tay hơn chút nữa.”
Chân mày Cố Thanh Hoàn khẽ nhíu, hai người hiểu chuyện liền ngậm miệng, cả căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh.
Toàn thân mình đều bọc kín, duy chỉ có có mắt và tay lộ ra bên ngoài. Đôi mắt chỉ có thể tiết lộ tâm tình, nhưng tay có thể tiết lộ hoàn cảnh.
Cố Thanh Hoàn nâng cánh tay mình lên, vẻ mặt hơi khác thường. Hắn cắn một cái này, chí ít có thể lấy được hai tin tức: không biết võ công, hơn nữa là một tiểu thư khuê các.
Danh môn vọng tộc của phủ Tô Châu không nhiều hơn mười ngón tay, phạm vi đã thu nhỏ lại một nửa. Nếu lại tra tiếp từ Khánh Phong Đường…
Mắt Cố Thanh Hoàn chợt lóe sáng, cô khẽ nói: “Truyền tin xuống dưới, triệt tiêu tất cả manh mối…”
Nguyệt nương giật mình sửng sốt, gật đầu thưa vâng.
Cố Thanh Hoàn nhìn Nguyệt nương vội vã rời đi, bèn liếc mắt về phía Xuân Nê vẫy tay.
Xuân Nê hiểu ý, đỡ tiểu thư đi tịnh phòng, giúp cô cởi áo ngoài ra.
Cố Thanh Hoàn ngâm mình trong nước nóng, thoải mái thở ra một hơi, hỏi: “Nhà trước thế nào rồi?”
Xuân Nê lanh lảnh đáp: “Lão gia đã bố trí để Thọ vương ở Vọng Nguyệt Các, Quận chúa gọi bốn tỳ nữ xinh đẹp từ trong viện của mình sang hầu hạ. Tiểu thư trong tộc, ngoại trừ nhị tiểu thư không có động tĩnh gì ra, những người đến tuổi đều đã phái người đi dò xét.”
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn lóe sáng.
Nhanh tay nhanh chân gớm. Kẻ nào kẻ nấy đều cho là miếng thịt béo bở, muốn nhào lên cắn một miếng. Nào ai ngờ được kẻ này tâm cơ thâm sâu tới mức khiến người ta phải líu lưỡi, trông thì vô hại, thật ra lại ẩn giấu sát khí.
Cô thở dài yếu ớt, nói: “Xuân Nê à, trên đời này, kẻ có thể bị người khác tát một cái vẫn cười híp mắt như cũ, tuyệt không phải là kẻ tầm thường. Không thể coi thường Thọ vương được.”
Xuân Nê không ngẩng đầu lên, nói: “Vậy thì đã sao, tiểu thư còn lợi hại hơn hắn, hừ!”
Cố Thanh Hoàn lắc đầu.
Nếu không phải mình đã trải qua mấy kiếp thì căn bản không nhìn được ra chỗ lợi hại của người này. Cái gì mà ỷ mạnh hiếp yếu, ngang tàng kiêu ngạo, tham dâm háo sắc, chẳng qua chỉ là một lớp vỏ bọc mà thôi, bên trong thì…
Đôi mắt Cố Thanh Hoàn hiện lên vẻ mê muội, Triệu Cảnh Diễm, ta thật muốn xem xem phía sau dáng vẻ Hỗn thế tiểu Diêm Vương kia của ngươi ẩn giấu bộ mặt như thế nào.
…
“Hắt xì!”
Triệu Cảnh Diễm sờ mũi một cái, nhìn trăng phe phẩy cái quạt, rất không biết xấu hổ mà than thở: “Nhất định là bản vương quá phong lưu, phóng khoáng, anh tuấn bất phàm, thế nên đến giờ này vẫn còn có người đang nhớ nhung bản vương.”
Vừa lúc A Ly bước một chân vào Vọng Nguyệt Các, nghe vậy thì sợ run cả người. Cậu ta rất không tình nguyện mà nói ra sự thật.
“Gia, trong viện này có hai cây hoa quế, gia trước giờ luôn không thích hương hoa quế.”
Triệu Cảnh Diễm không cho là đúng mà cười: “A Ly à, làm người quá thành thật sẽ bị Thiên Lôi đánh đó.”
A Ly tiến đến, phớt lờ lời chế nhạo của hắn, cúi đầu báo cáo: “Bẩm gia, danh môn vọng tộc của phủ Tô Châu này tổng cộng có chín phủ. Trong chín phủ này, con gái mười tuổi trở lên mà chưa lấy chồng, dòng chính và dòng thứ cộng lại, tổng cộng tám mươi ba người. Trong đó có hai mươi hai người đã định thân*.”
*Định thân: đính hôn.
Triệu Cảnh Diễm lười biếng tựa lên lan can, vuốt trán trông như đang rất ưu sầu: “Vị tiểu thư nào lại có thâm thù đại hận với Cố phủ nhỉ?”
“A Ly không biết.”
“Ngươi đã điều tra rõ ràng tình hình Cố phủ rồi chứ?”
“Thưa, đã tra rõ cả.”
“Nói nghe xem nào. À, mấy thứ như kiểu giàu có đông người thì không cần nói, tiết kiệm một chút nước miếng của ngươi đi!” Triệu Cảnh Diễm cười hì hì.
A Ly liếc hắn một cái, khuôn ngực phập phồng, “Cố phủ người đông, giàu có, bên ngoài Cố lão gia nắm hết quyền bính, trong nhà Quận chúa làm chủ.”
Triệu Cảnh Diễm trừng mắt.
Mắt thấy cây quạt sắp đập đến, A Ly lui ra phía sau hai bước, nhanh chóng nói: “Bề ngoài thì nở mày nở mặt nhưng bên trong đã sắp cạn kiệt, chỉ còn giữ được hình thức. Đàn ông con trai, có hơn phân nửa tập trung đọc sách để thi lấy công danh, con gái cũng được mời gia sư dạy học. Mẹ hiền con hiếu, huynh đệ trên dưới đều hòa hợp, không làm việc phạm pháp.”
“Hai đứa con trai của Cố lão gia đều bái Thạch Các Lão làm thầy. Năm năm trước Thái tử phạm tội, Thạch Các Lão là Thái phó của Thái tử, Cố phủ có thể ở bình yên vô sự trong trận phong ba này, là vì…”
“Vì sao?” Sắc mặt Triệu Cảnh Diễm hơi gợn sóng.
“Là vì Đại gia của Cố gia dâng tấu chương, liệt kê ra mười tội danh của Thạch Các Lão; cũng là vì Nhị gia của Cố gia bức tử vợ cả, cưới Quận chúa.”
“Vợ cả là ai?”
“Vợ cả là… Tiền Xuân Hoa, con gái thứ hai của Tiền Tông Phương ở Thái Y Viện lúc trước.”
Trên khuôn mặt khôi ngô của Triệu Cảnh Diễm có vài nét cười nhạt, lại có vài phần trào phúng. Ánh mắt hắn thờ ơ nhìn về phía xa, vẻ thâm trầm trong mắt bỗng lóe lên.
Hắn thản nhiên nói: “Gia buồn ngủ rồi, những chuyện lộn xộn ngổn ngang này, đợi gia rảnh rỗi nói sau.”
Trong lòng A Ly khẽ thở phào nhẹ nhõm.
Mùa hè ngày dài đêm ngắn, ngủ được chẳng bao lâu thì ngày mới đã sang.
Trong Lê Hoa viện, Quận chúa Hoa Dương với thân hình đẫy đà, dung mạo diễm lệ đã sớm chuẩn bị y phục ổn thỏa. Quận chúa đi đến trước giường trong phòng, lấy tay vỗ nhẹ gò má Cố Tùng Đào.
Hai mắt Cố Tùng Đào nhập nhèm, cất giọng khàn khàn nói: “Chuyện gì?”
Quận chúa liếc mắt đưa tình với ông, tay vỗ trước khuôn ngực trần trụi của người đàn ông trước mặt, nhẹ nhàng vẽ vòng tròn: “Nhị gia, ta qua gặp Bát đệ một lát, người đi cùng ta đi.”
Đêm qua Cố Tùng Đào bị lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ. Ông chỉ cảm thấy lưng đau eo mỏi, đang muốn mở miệng cự tuyệt thì nha hoàn ở bên ngoài đã kêu.
“Nhị gia, lão gia gọi ngài đến thư phòng.”
Quận chúa cười lạnh nói: “Dậy sớm thật đấy.”
Nói xong Quận chúa bèn phất tay áo bỏ đi.
Cố Tùng Đào hoàn toàn tỉnh ngủ. Ông ngẩn ngơ trừng mắt nhìn trần nhà một hồi rồi mới gọi nha hoàn tiến vào.
Đàm ma ma đứng giữa đường đợi từ xa thấy Quận chúa đi đến, vội vàng tiến lên trước, khẽ nói: “Quận chúa, những người trong tộc đều chờ ở ngoài Vọng Nguyệt Các.”
Quận chúa Hoa Dương nở một nụ cười lạnh lùng: “Ai cũng bảo người Cố phủ này giỏi nịnh bợ, đúng là không sai chút nào. Kẻ nào kẻ nấy đều giỏi luồn cúi để trèo lên cả. Chỉ thiếu điều mang cô nương cởi sạch rồi đưa đến trên giường của huynh đệ nhà ta. Dòng dõi thư hương với lại thi lễ gia truyền cái quái gì, chỉ toàn thả rắm thối.”
Đàm ma ma giật mình hoảng hốt, nhìn xung quanh, vội hỏi: “Mới sáng sớm mà kẻ nào khiến Quận chúa giận dữ đến thế.”
Quận chúa tức giận nói: “Lão bất tử muốn nạp thiếp cho Nhị gia, sợ huynh đệ ta đến ngăn không cho nạp. Mới sáng sớm đã gọi Nhị gia đi mất.”
“Quận chúa hãy tiên hạ thủ vi cường*, nhanh chóng nói việc này với vương gia.”
(*) Tiên hạ thủ vi cường: Ra tay trước sẽ dành được lợi thế.
“Nói thì đương nhiên sẽ nói, chẳng qua là cái bụng này của ta quả thật không có chí cầu tiến. Lão bất tử chỉ cần nói một câu ‘không có con nối dõi’ là huynh đệ của ta cũng khó xử.”
Quận chúa xoa bụng thở dài, ánh mắt khẽ động.