Thịnh Thế Kiều Y

Chương 86ĐẾN CHẾT CŨNG KHÔNG CHẾT ĐƯỢC


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 86ĐẾN CHẾT CŨNG KHÔNG CHẾT ĐƯỢC

Chu thị chưa bao giờ có cảm xúc hay ho gì đối với đứa con gái thứ xuất không nên có mặt trên đời này. Bà ta nhìn dung nhan xinh đẹp của cô, không thể không giả vờ cho ra dáng của một đích mẫu hiền từ.

“Nhị nha đầu à, mối hôn sự này là do lão gia đích thân quyết, mẫu thân có lòng nhưng cũng không làm được gì. Nhưng mà con cũng đừng quá đau buồn, phủ đó nhất định sẽ bảo đảm cho con được hưởng vinh hoa phú quý cả một đời.”

Cố Thanh Chỉ lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt, sau lại rũ mắt xuống.

Chu thị nhìn ánh mắt thờ ơ của cô thì than thở: “Tuy con và mẫu thân không thân thiết nhưng mẫu thân vẫn luôn mong con được sống tốt. Con à, ai bảo chúng ta là phận đàn bà, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, không thể thoát khỏi một cái nào cả.”

Lời nói có vẻ như đang tiếc thương cho cô nhưng suy nghĩ lại thì nó lại giống như Chu thị đang khuyên cô hãy ngoan ngoãn nghe thời sự sắp đặt của gia đình.

Cố Thanh Chỉ không nhịn nổi nữa, mặt đanh lại, cười lạnh lùng: “Đa tạ mẫu thân đã quan tâm, không biết nếu như Đại tỷ được gả tới nhà như vậy thì mẫu thân có nói với Đại tỷ những lời này hay không.”

Chu thị cứng họng, không nói được câu nào, một hồi lâu sau mới xoa hai bàn tay mập mạp của mình với nhau, dáng vẻ như thể rất khó xử: “Con à, đại phòng chúng ta chỉ có hai đứa con gái bọn con, con và đại tỷ con đều là tâm can của mẫu thân. Tất nhiên mẫu thân sẽ không đối xử tệ với con, còn sẽ cho con một phần của hồi môn hậu hĩnh.”

Cố Thanh Chỉ nghe hai từ tâm can thì giật cây trâm cài đầu xuống ném mạnh xuống nền nhà, giọng nói run rẩy: “Con nhận không nổi hai từ tâm can của mẫu thân. Lúc trước, nếu không phải thái thái thương con, chỉ e là con đã không còn được sống trên đời này, cũng như sống tới hôm nay để được nghe những lời đạo lý của mẫu thân.”

“Ngươi…”

Chu thị bị vạch mặt, xấu hổ quá hóa giận, mở miệng trách mắng: “Những năm này con ở với thái thái, không lẽ lại học được thứ quy củ như vậy.”

Cố Thanh Chỉ rơi nước mắt, miệng thì nói: “Con gái dù có học tốt quy củ đi nữa thì cũng bị phụ mẫu dùng để trèo cao thôi.”

“Con… hỗn xược!”

Chu thị tức giận đến nỗi cơ thịt trên mặt cũng co giật, “Con nói những lời này với ta để được gì. Ta bán con đi cũng không có chỗ để mà trèo cao đâu. Muốn trách thì trách số mệnh của mình không tốt, đầu thai vào bụng của di nương ấy.”

Nói xong, Chu thị hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Cố Thanh Chỉ vừa tức vừa hận, gục xuống giường khóc òa.

Chỉ một ngày ngắn ngủi, chuyện mẹ con Chu thị ầm ĩ đã bị mọi người biết hết.

Quận chúa Hoa Dương mới đi chăm sóc phu nhân trở về, cầm lấy khăn ướt mà nha hoàn đưa qua lau tay, sau đó thoải mái dựa người trên ghế, nói với người đàn ông ngồi đầu bên kia giường: “Một cô nương có tính tình dễ cáu bẳn như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Phải nói là phu nhân đã quá nuông chiều nó, một đứa con gái thứ xuất mà ăn mặc còn tốt hơn cả con vợ cả, như vậy chẳng phải là làm hỏng chuyện sao.”

Cố Tùng Đào một lòng mong mỏi mối hôn sự này có thể thành công, lúc ấy cái mũ quan kia sẽ chắc chắn đội trên đầu mình. Bây giờ, nghe Hoa Dương nói những lời này thì ông ta lập tức phụ họa theo: “Lời này nói rất đúng, nhị phòng chúng ta không thể không có quy củ giống đại phòng. Mấy đứa kia, nàng phải cho chúng nếm mùi lợi hại. Nếu không về sau chúng nó trèo lên đầu lên cổ trưởng bối đấy.”


Quận chúa Hoa Dương nhướng đôi mi thanh tú, “Nhị gia nỡ sao?”

“Có cái gì mà không nỡ chứ!”

Cố Tùng Đào cười híp mắt nói: “Người mà ta không nỡ nhất từ trước đến nay chỉ có nàng thôi.”

“Đáng ghét!”

Tuy rằng Quận chúa Hoa Dương biết rõ không nên tin những lời này nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười tươi. Nói cho cùng, trên đời này có được mấy người phụ nữ có thể cưỡng lại được những lời đường mật của đàn ông chứ.

Hai người đang tình chàng ý thiếp thì thấy Đàm ma ma đi vào, sắc mặt trắng bệch. Mụ ta nói nhỏ bên tai Quận chúa mấy câu.

Quận chúa thoắt cái đã ngồi dậy, nghiêm giọng: “Đánh chết tên tiểu tiện nhân nào dám làm mưa làm gió cho ta.”

Lời còn chưa thốt ra thì đã có một nha hoàn hốt hoảng chạy vào: “Nhị gia, Quận chúa, không ổn rồi, Nhị tiểu thư treo cổ tự sát rồi.”

“Cái gì!”

Hoa Dương ngồi bệt trên ghế, khuôn mặt bần thần.

Cố Tùng Đào lê đôi giày, tóm lấy cổ áo của nha hoàn nghiêm giọng hỏi: “Nó chết chưa?”

Nha hoàn hoảng sợ run lẩy bẩy, gật đầu nói: “Hồi bẩm gia, may là phát hiện sớm, vẫn còn thở ạ.”

Cố Tùng Đào thở phào, mồ hôi lạnh đầm đìa.

“Tiểu thư, rốt cuộc cũng cứu được rồi.”

Nguyệt nương vuốt ngực, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “May là tiểu thư kỹ tính, kêu Xuân Nê âm thầm nhắc nhở Hồng Y để ý, nếu không…”


Thanh Hoàn đứng lên, đến ngồi trước gương đồng, chải lại mái tóc hơi rối của mình.

Cô đợi hai ngày rồi, không chỉ đang đợi xem thái độ của người trong Cố phủ mà còn đợi xem ba vị gia của Cố phủ có tiết lộ chi tiết về tên Cao Tiểu Phong hay không.

Cao gia che giấu rất kĩ tình hình của Cao Tiểu Phong. Phụ nữ ở trong nội trạch nên không thể nghe ngóng từ họ được, nhưng đàn ông Cố phủ đều đã từng đi dạo trong chốn thanh lâu, nếu muốn nghe ngóng thì đi hỏi các kĩ nữ trong thanh lâu là biết thôi.

Ngược lại cô muốn xem thử, đàn ông Cố phủ có thật sự vì tiền đồ của mình mà độc ác gả Nhị tỷ cho người ta, đưa tỷ ấy vào chỗ chết hay không.

Bây giờ xem ra, cô đã đề cao họ rồi. Nhớ lại lúc trước, ngay cả việc ép di mẫu uống thuốc độc mà họ còn làm được thì một cô con gái thứ xuất nhỏ bé sao có thể được họ để trong lòng.

Thanh Hoàn cười lạnh, nói: “Đi, cùng ta đi xem xem, cũng nên làm cho Nhị tỷ tỉnh mộng đi thôi.”

Khuê phòng của Cố Thanh Chỉ được bố trí ở phía sau viện của thái thái. Thanh Hoàn vừa bước một chân vào liền nghe được tiếng khóc thảm thiết của phu nhân.

“Đồ trời đánh, đứa cháu của ta ngoan ngoãn như vậy mà các ngươi dám trợn trừng mắt nhìn nó đi tìm chết, sao các ngươi không lấy dao mà moi tim ta này. Nếu ta nhắm mắt từ sớm thì cũng đành mặc các ngươi làm loạn. Nhưng đôi mắt này vẫn chưa nhắm đâu.”

Thanh Hoàn khẽ than. Rốt cuộc cũng không uổng công mấy năm nay Nhị tỷ bưng trà rót nước cho thái thái. Trong thời khắc mấu chốt, thái thái vẫn giúp Nhị tỷ nói một câu.

Cô đang nghĩ ngợi thì giọng nói trầm thấp của Cố lão gia truyền ra ngoài.

“Nó là con gái của Cố gia, ăn cơm của Cố gia mà lớn, cho dù là núi đao biển lửa thì nó cũng phải vì Cố gia chúng ta mà xông vào. Nếu nó không muốn gả thì Cố gia cũng không còn đất dung thân trong cái Kinh thành này nữa, đến lúc cả nhà đều sa sút thì bà mới vui sao? Người đâu, chuyển Nhị tiểu thư ra khỏi viện, phái nha hoàn và bà vú ngày đêm canh giữ, nếu có gì bất trắc, đánh chết cả đám.”

“Mẫu thân, mẫu thân…”

“Mau đem trà sâm đến đây….”

“Mau… mau đi mời đại phu!”

Trong sương phòng loạn cả lên, chứng tỏ phu nhân nghe xong lời này thì lại ngất xỉu lần nữa.

Thanh Hoàn kìm nén xúc động muốn xông vào bắt mạch, quay người qua nói với Nguyệt nương: “Chúng ta trở về trước, đợi Nhị tỷ chuyển qua viện khác rồi đi thăm tỷ ấy.”


Nguyệt nương không hiểu lắm, hỏi: “Nhị tiểu thư vừa mới được cứu, cơ thể còn yếu lắm, chuyển tới chuyển lui há chẳng phải làm khổ cô ấy sao.”

Đôi mắt Thanh Hoàn thâm trầm: “Không chuyển đi, để tỷ ấy cầu cứu thái thái, thái thái mềm lòng sẽ thả tỷ ấy đi, Cố phủ làm sao ăn nói với hai phủ kia đây.”

Hơn nữa, không tách Nhị tỷ và phu nhân ra thì làm sao lão gia thuyết phục thái thái đồng ý mối hôn sự này. Dù gì lúc làm lục lễ, thái thái sẽ phải ra mặt.

Đàn ông Cố phủ làm quan thì không giỏi nhưng muốn đối phó với phụ nữ thủ đoạn thì có thừa.

Thanh Hoàn không muốn nói nhiều nữa nên lặng lẽ rời đi.

Đêm tối, mọi thứ đều yên tĩnh lại.

Nguyệt nương cầm đèn, đỡ Thanh Hoàn đi qua hành lang tối đen, đến một cái sân vắng vẻ.

Nguyệt nương nhìn xung quanh, oán hận: “Không ngờ bọn họ lại đưa Nhị tiểu thư đến chỗ này, thật là độc ác.”

Thanh Hoàn mỉm cười, chỉ vào hai bà tử* cao lớn đứng trước cửa viện. Nguyệt nương hiểu ý nhanh chóng lấy ra một chút bạc vụn nhét vào tay hai người họ.

(*) Chỉ người hầu gái đã lớn tuổi, dáng người thô kệch, chuyên làm những việc nặng nhọc.

Có bạc thì ai mà không dễ nói chuyện. Thanh Hoàn đi vào viện dễ như trở bàn tay.

Trong viện có thêm hai người hầu nữ đứng canh hai bên trước cửa, Nguyệt nương bài cũ soạn lại, tiếp tục giúi bạc như ban nãy.

Vào được cửa chính, trong phòng lại có thêm bốn nha hoàn. Lần này Thanh Hoàn không cười nổi nữa, ánh mắt âm trầm.

Cố lão gia sắp xếp nhiều người như vậy, xem ra đã hạ quyết tâm rồi. Cô dùng mắt ra hiệu cho Nguyệt nương, một mình đi vào trong phòng.

Hồng Y ngả người xuống giường, vừa định đi ngủ thì nghe thấy tiếng động, không khỏi giật mình ngồi bật dậy. Nhìn thấy là Lục tiểu thư, khuôn mặt cô ấy mới dãn ra, thở phào một hơi.

“Lục tiểu thư đến rồi?”

Thanh Hoàn gật đầu: “Ta đến thăm Nhị tỷ, ngươi ra ngoài nói chuyện với Nguyệt nương đi.”

Hốc mắt Hồng Y đỏ lên, cô nghẹn ngào: “Từ lúc tiểu thư bị bắt đến đây, Lục tiểu thư là người đầu tiên đến thăm tiểu thư nhà nô tỳ đấy ạ.”

“Khóc cái gì?”


Thanh Hoàn nghiêm mặt lại, giọng nghiêm khắc: “Trời sụp xuống ắt có kẻ cao hơn chống đỡ, ngươi hầu hạ tiểu thư nhà ngươi cho tốt là được.”

Hồng Y ngây ngốc. Vị Lục tiểu thư này lại bị bệnh sao, tiểu thư đã muốn tìm đến cái chết rồi, cô khóc cho mình và tiểu thư thì sao chứ, lẽ nào còn cười nổi sao.

Thanh Hoàn không thèm để ý sắc mặt của cô ta, đi thẳng đến trước giường, gỡ trâm ngọc xuống khều bấc đèn lên, kéo hộp đèn kéo đến trước giường rồi mới ngồi xuống.

Cô gái nằm trên giường, hai mắt nhắm chặt, quầng mắt thâm xanh, dung nhan tiều tụy, đôi môi tái nhợt không có một chút huyết sắc nào. Mới mấy ngày ngắn ngủi mà tỷ ấy đã gầy đi nhiều.

Thanh Hoàn đưa tay vén chăn ra để xem kỹ hơn, trên cổ tỷ ấy có một vết lằn dài của sợi dây, vết lằn đã chuyển sang màu xanh tím, đối lập hẳn với màu da.

Cô khẽ thở dài, từ đầu đến cuối vẫn không nói một câu nào.

Lúc Lục muội đi vào, Cố Thanh Chỉ đã biết rồi, chỉ là không muốn mở mắt ra. Đợi một hồi lâu, người ở trước giường cũng không có động tĩnh gì, cô không thể không mở mắt ra.

Một đôi mắt đen láy mang theo sự quan tâm thắm thiết phản chiếu trong đôi mắt cô.

“Muội đến đây làm gì?” Giọng nói của Thanh Chỉ khàn khàn giống như một bà lão.

Thanh Hoàn đưa tay ra giữ chặt lấy tay Nhị tỷ của mình rồi bắt mạch. Cô thầm khẽ thở phào một hơi, cũng may không có gì bất trắc.

“Đến thăm Nhị tỷ. Nhị tỷ đã ăn tối chưa?” Giọng nói của Thanh Hoàn rất đỗi bình thường.

Nước mắt tuôn trào, Thanh Chỉ quay đầu sang một bên. Giờ cô chỉ muốn chết, sao còn thiết gì đến ăn cơm.

Thanh Hoàn thấu hiểu nhưng không khuyên nhủ, chỉ đứng dậy đi mở toang cửa sổ ra. Cô nhìn đêm tối bên ngoài, nói khẽ: “Nhị tỷ, mạng chỉ có một, chết là hết.”

“Chết đi đỡ phải mang tiếng ô nhục, lại còn rảnh nợ, khỏi bị người ta khinh rẻ.”

“Ai dám khinh rẻ tỷ, tỷ phải hung hăng mà đáp trả lại người đó. Thế gian này không phải chỉ nhỏ vài giọt nước mắt là có thể khiến người ta thương hại tỷ đâu.”

Cố Thanh Chỉ kinh ngạc quay đầu qua, nhìn cô bé đang đứng trước cửa sổ: “Lục muội, muội đang nói cái gì?”

Thanh Hoàn quay đầu lại, nở nụ cười, nhìn thẳng vào cô, không trả lời mà hỏi ngược lại: “Nhị tỷ, tỷ nói xem trong lòng tỷ đang tính toán như thế nào?”

Cố Thanh Chỉ hít sâu một hơi, sắc mặt trắng như sương: “Một lần chết không được thì còn có lần hai, ta không tin Cố Thanh Chỉ ta đến chết cũng không chết được?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.