Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 75DỰA THEO QUY CỦ CỦA TA
Cố Thanh Hoàn được một câu này của Nguyệt nương chỉ điểm, chợt tỉnh ngộ ra, xem ra đằng sau hôn sự này có sự nhúng tay của phủ lão Tề vương rồi.
“Nguyệt nương, về sau bà tìm một cơ hội xuất phủ, bảo Trần Bình đi Vạn Hoa Lâu hỏi thăm một chút sự tình bên trong Cao phủ.”
Nguyệt nương gật đầu đồng ý, đang muốn hỏi tiểu thư về Tưởng phủ thì Thải Vân ở ngoài nói lớn: “Đàm ma ma đến.”
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, chậm rãi ngồi thẳng dậy.
Xuân Nê nãy giờ không lên tiếng bước đến đỡ cô, cười lạnh nói: “Ban ngày ban mặt đến đây, chắc chắn không có chuyện gì tốt đẹp.”
Cố Thanh Hoàn nhìn hai tỳ nữ sau lưng Đàm ma ma, âm thầm dùng mắt ra hiệu với Xuân Nê, quả nhiên bị cô nàng nói trúng rồi.
Đàm ma ma buông chén trà xuống, nhìn khuôn mặt trắng nõn như ngọc của Cố Thanh Hoàn, vẻ mặt đầy kiêu căng.
“Dựa theo quy củ, tiểu thư của các đại gia tộc trong Kinh không thể thiếu người hầu hạ. Lúc trước Lục tiểu thư bị bệnh, ngoại trừ Nguyệt nương và Xuân Nê thì không nhận ra ai cả. Bây giờ hết bệnh, cũng không thể khiến người làm mẹ kế là Quận chúa bị người ta nói là bên trọng bên khinh. Hai người này theo hầu bên cạnh Quận chúa cũng đã nhiều năm, các quy củ và phép tắc đều rất am hiểu, cho nên hôm nay ta mang tới đây để cho Lục tiểu thư sai khiến.”
Cố Thanh Hoàn cười rất nhẹ. Gọi là sai khiến, nhưng thật ra là giám sát mới đúng. Sau này, mỗi một động tĩnh trong viện này đều đã nằm trong tầm mắt của Quận chúa.
“Đa tạ mẫu thân. Không biết bên cạnh Linh tỷ tỷ, Tam tỷ, Tứ tỷ có đủ người dùng không. Nếu không đủ, vậy làm phiền Đàm ma ma mang người tới cho các vị tỷ tỷ sai khiến trước.” Cố Thanh Hoàn quyết định tiên lễ hậu binh, lấy lui làm tiến, thăm dò thử trước đã.
Đàm ma ma thầm cười khẩy. Thật là một kẻ ngu xuẩn, nếu Quận chúa chỉ thêm người cho mình ngươi, há chẳng phải để đại phòng và hai di nương bắt được nhược điểm sao.
“Thật là đứa bé ngoan, còn biết đến thứ tự lớn bé. Lục tiểu thư yên tâm, Quận chúa bảo tất cả đều là con gái của người, sẽ không để ai thiệt thòi cả, mỗi tiểu thư đều được thêm hai người hầu nhất đẳng.”
Ý nằm ngoài lời, người Quận chúa đưa đến được nhận tiền lương như đại nha hoàn, ngươi phải để họ hầu hạ trong phòng.
Cố Thanh Hoàn mở lớn hai mắt, đôi mắt sáng ngời nhìn bà ta: “Đa tạ mẫu thân đã nghĩ đến nữ nhi. Nhưng Thải Vân, Minh Nguyệt theo ta năm năm, chịu đựng không ít vất vả, ta đã đồng ý cất nhắc hai người đó làm nhất đẳng. Thế nên chỉ đành để hai vị tỷ tỷ thiệt thòi.”
Đàm ma ma cao giọng nói: “Hai tiểu nha hoàn chỉ làm việc vặt vãnh sao có thể để hầu hạ thân cận bên người của tiểu thư được. Bị người khác nhìn thấy, còn tưởng ngay cả đứa nha hoàn của Cố phủ cũng không có quy củ. Lục tiểu thư làm gì cũng phải hỏi ý trưởng bối, không thể tùy ý nhận lời, không có chút quy củ nào cả.”
Cố Thanh Hoàn bị chụp cái danh không hiểu quy củ lên đầu nhưng vẫn không làm gì, nghiêng mắt sang nhìn hai người sau lưng bà ta, khẽ nói: “Ta nói thật với Đàm ma ma vậy, Kim đại phu nói, bệnh điên của ta còn cần thêm thời gian mới khỏi hẳn. Hiện nay nếu bị cái gì kích thích sẽ phát bệnh. Ta phát bệnh, sợ sẽ làm hai vị tỷ tỷ bị thương, nên mới…”
Như Cố Thanh Hoàn dự liệu, cơ thể hai nha hoàn kia không hẹn mà cùng run lên.
Cố Thanh Hoàn cười nói: “Có điều, người do Đàm ma ma dạy dỗ chắc sẽ không sợ chuyện này đâu. Vậy cứ để ở trong phòng cho ta sai khiến.”
Đàm ma ma lười nói lời vô ích nhiều, chỉ cần hai người này để ý nhất cử nhất động của kẻ điên, vậy thì để ở trong phòng hay ở ngoài phòng đều được.
Bà ta thu nụ cười lại, lạnh lùng nói: “Cứ làm như vậy đi. Còn một chuyện, Quận chúa bảo nô tỳ nói cho Lục tiểu thư biết.”
“Đàm ma ma, mời nói.”
“Lúc trước bởi một câu nói đùa của Lục tiểu thư mà khiến Quận chúa chịu thiệt thòi rất nhiều. Lão gia, phu nhân nổi giận, nói là Quận chúa không dạy dỗ Lục tiểu thư cẩn thận. Từ ngày mai, mời Lục tiểu thư cùng các vị tiểu thư khác theo Quận chúa học quy củ.”
Cố Thanh Hoàn nhíu mày, dáng vẻ không vui.
Đàm ma ma không chút khách khí mỉa mai: “Tiểu thư thế gia, mỗi hành vi cử chỉ đều phải có quy củ. Kẻ không được giáo dục quy củ, lễ nghi thì chẳng nên người. Không giữ mồm giữ miệng như Lục tiểu thư, còn làm liên lụy đến trưởng bối trong phủ thì càng phải cố gắng học tập.”
Cố Thanh Hoàn thầm cười khẩy. Đàm ma ma này mỗi lần mở miệng đều là quy củ, nói còn hay hơn hát, bà ta là một nô tỳ được trọng dụng, nhưng gặp cô đường đường là tiểu thư con chính thất, đáng lẽ phải cụp mắt cúi đầu, càng không nên ngồi xuống.
Cố Thanh Hoàn bưng chén trà, ánh mắt thầm hướng sang Xuân Nê.
Xuân Nê hiểu ý, cười gằn nói: “Ma ma ngồi vị trí của chủ, uống trà nóng, một nô tỳ mà còn ra dáng chủ tử hơn cả chủ tử, dựa theo quy củ của Tưởng phủ, nô tỳ như vậy đã bị đuổi ra ngoài từ lâu.”
Gương mặt già nua của Đàm ma ma biến sắc ngay tức khắc. Tiểu tiện nhân này, lại dám nói vậy với mình, để xem mình trừng phạt thế nào đây!
Đàm ma ma đang muốn há mồm nói, Cố Thanh Hoàn đã mở miệng: “Nha đầu ngươi đáng đánh, quy củ của Tưởng gia làm sao hơn được phủ chúng ta. Mẫu thân xuất thân Vương phủ, quy củ ở đó không thể nào tốt hơn được. Người do mẫu thân dạy bảo, nhân phẩm đức hạnh đều tốt cả.”
“Tiểu thư, rõ ràng nô tỳ nghe lão tổ tông nói…”
“Im miệng!”
Cố Thanh Hoàn đặt mạnh chén trà xuống bàn, lạnh lùng nhìn Đàm ma ma nói: “Lão tổ tông nói cũng chưa chắc đã đúng. Ma ma nói có đúng không?”
Sao Đàm ma ma trả lời được?
Lão tổ tông Tưởng phủ là người mà ngay cả đương kim Hoàng thượng thấy cũng phải nhún nhường ba phần. Cho dù lời của người là sai, cũng không có ai dám nói câu không phải.
Mụ ta nhảy dựng lên khỏi ghế ngồi, khí thế yếu đi nhiều, vội vã nói: “Trong viện Quận chúa còn có việc, nô tỳ đi trước một bước.”
Cố Thanh Hoàn nhìn Đàm ma ma hoảng hốt bỏ chạy, trên mặt không mang ý cười, ánh mắt sắc như dao đảo quanh người hai tỳ nữ.
Ánh mắt Cố Thanh Hoàn rất lạnh nhạt, lại còn cố ý nghiêm mặt thêm mấy phần, mang theo ý lạnh đến thấy xương, tựa như biến thành người khác vậy.
Hai người kia chưa từng thấy vẻ mặt này của Lục tiểu thư, sợ đến hai chân nhũn ra, vội vàng quỳ xuống đất.
Cố Thanh Hoàn không bảo đứng dậy, cứ để hai người kia run như cầy sấy. Cô không có nhiều thời gian lãng phí trên người hai tỳ nữ này, nếu ngay từ đầu không khiến bọn họ sợ hãi, sau này dạy dỗ sẽ chỉ càng khó khăn.
Có lẽ là chậu than trong phòng cháy quá mạnh, dù trời rất lạnh mà vẫn khiến hai tỳ nữ toát mồ hôi.
Lục tiểu thư này sao không giống lời đồn cho lắm, khí thế còn lợi hại hơn Quận chúa lúc nổi giận vài phần. Bọn họ nên làm sao để cuộc sống sau này bình yên đây?
Qua thời gian một chung trà, Cố Thanh Hoàn mới chậm rãi mở miệng.
“Tên gì?”
“Nô tỳ Phương Nhi.”
“Nô tỳ Xuân Nhi.”
Cố Thanh Hoàn thản nhiên nhướng mày, nói khẽ: “Ta không thích cái tên này, sửa lại cả đi. Ngươi tên Hồng Hoa, ngươi tên Đinh Hương.”
Hồng Hoa, Đinh Hương?
Tiểu thư lấy tên thuốc đặt cho hai người này, Nguyệt nương cố nhịn cười, lạnh lùng nói: “Còn không cảm tạ tiểu thư ban tên cho.”
Tên hay thế kia lại bị đổi thành mấy cái tên tầm thường, hai người Hồng Hoa, Đinh Hương mặc dù không tình nguyện nhưng cũng chỉ có thể dập đầu tạ ơn.
Cố Thanh Hoàn mỉm cười hài lòng, ngay sau đó, ánh mắt hiện ra vài phần sắc bén.
“Vào viện của ta, vậy phải theo quy củ của ta. Các ngươi là người của ai, có nhiệm vụ bí mật gì, ta có thể không quan tâm đến. Nhưng có một vài thứ cần nhớ kĩ, đến Hiền vương ta cũng dám cắn thì muốn giết chết hai đứa tỳ nữ cũng cực kỳ dễ dàng. Không tin thì các ngươi cứ thử xem.”
Hai tỳ nữ sợ đến trắng mặt, không khỏi nhìn nhau.
Mẹ ơi, bệnh điên của Lục tiểu thư này rốt cuộc là đã khỏi chưa, sao Đàm ma ma vừa đi đã nói ra mấy câu muốn giết, muốn nạt tỳ nữ như vậy. Theo lẽ thường, không phải là cô ta nên cung kính dàn xếp ổn thỏa, sau đó dùng chút tiền bạc đồ trang sức hối lộ, dần dần lôi kéo bọn họ sao.
Xuân Nê không có ý tốt nói thêm vài câu: “Tiểu thư, có rất nhiều cách để giết chết người khác, đánh chết, hạ độc chết, đói chết, cắn chết. Chỉ riêng hạ độc chết, trên đời này có hàng trăm loại độc dược, có thể khiến người ta chảy máu thất khiếu.”
Cố Thanh Hoàn gật đầu cười nói: “Lúc ta phát bệnh, chỉ thích dùng dao rồi cắt từng nhát từng nhát thịt người ra, chơi vậy mới vui.”
Lời này vừa nói ra, Hồng Hoa, Đinh Hương đều mềm nhũn cả người.
Nguyệt nương và Xuân Nê mỗi người đỡ một kẻ đứng dậy.
Cố Thanh Hoàn thấy hai người này bị dọa như vậy, mới cười nói: “Chỉ cần không vào phòng của ta, không ra ngoài nói bậy, không để lộ tin tức cho chủ tử của các ngươi, vậy bệnh của ta cũng sẽ không tái phát. Các ngươi đều là người thông minh, biết cái gì quan trọng hơn. Tiền tiêu hàng tháng của nha hoàn nhất đẳng sẽ phát cho các ngươi đúng hạn.”
Hồng Hoa và Đinh Hương đều sợ muốn chết, còn sức đâu mà nói được câu nào, chỉ có thể liều mạng gật đầu.
…
Trong Thọ An Đường, Ngụy thị cầm cái tráp, sau khi xem xét kĩ lưỡng một phen, lo lắng nói: “Nói cho ta nghe những chuyện trong phủ đi.”
Cố Thanh Chỉ suy nghĩ một chút, nói ra từng việc.
Sau khi nghe xong, thần sắc Ngụy thị có phần phức tạp.
Ngàn tính vạn tính, đúng là bà cũng chưa từng tính tới việc, ở trong Tưởng phủ, ngoại trừ Lục gia Tưởng Hoằng Ngôn, Thất gia Tưởng Hoằng Văn ra thì không còn ai đang độ tuổi thích hợp nữa.
Lục gia Tưởng Hoằng Ngôn là con vợ cả của Tam lão gia. Người ta là con của vợ cả, làm sao có thể cưới một cô gái là con thê thiếp.
Thất gia Tưởng Hoằng Văn là ác bá một phương của Kinh thành, trừ ăn chơi đàn đúm ra, cái gì cũng kém cỏi. Tuy là con vợ cả, nhưng bởi vì tiếng xấu truyền xa, không cô nương nhà hào môn nào bằng lòng gả qua. Nếu gả Nhị nha đầu cho người như vậy, chỉ sợ là cười thì ít mà khóc thì nhiều.
Ngụy thị ưu sầu, nhíu mày, thở dài một hơi.
Bà vừa mới vào Kinh thành, không rõ sự tình trong Kinh lắm, chỉ biết là Tưởng gia được lòng Hoàng đế, còn lại cũng chưa hỏi thăm được tình hình con cháu Tưởng gia thế nào.
Chỉ cần Tưởng gia có một người là con cháu của di nương, bà còn có thể nói đỡ vài lời cho hôn sự của Nhị nha đầu. Giờ xem ra, chuyện này không có nhiều hi vọng rồi.
Cố Thanh Chỉ không biết phu nhân đang ưu sầu vì hôn sự của bản thân, thấy bà thở dài, khẽ cười hỏi: “Đang yên lành, cớ sao tổ mẫu thở dài, là người nào lại khiến tổ mẫu tức giận?”
Ngụy thị im lặng không nói, qua một hồi lâu mới mở miệng đáp: “Mấy ngày trước có người đến cửa cầu hôn con.”
Cố Thanh Chỉ sửng sốt, đỏ mặt không nói lời nào. Trong đầu cô thầm nghĩ, nhanh như vậy đã có người tới cửa cầu hôn, chẳng lẽ là phụ thân ở giữa giật dây?
Ngụy thị thấy thế, buồn bã nói: “Con là do ta nuôi lớn, có mấy lời ta không giấu con. Hôn sự này ta rất không hài lòng, cho nên đã trực tiếp từ chối.”
Cố Thanh Chỉ lại sửng sốt hơn.
Ngụy thị thấy cô không hiểu, bèn nói nội tình của Cao phủ cho cô nghe.
Những lời này khiến Cố Thanh Chỉ giận đến mắt nổ đom đóm, nước mắt rơi lã chã.
Không sai, bản thân cô là con gái di nương, mẫu thân chỉ là một người hầu, thân phận hèn mọn, nhưng dù sao phụ thân vẫn là quan lớn tam phẩm trong triều.
Đường đường là con gái nhà quan, ở lứa tuổi như hoa như ngọc mà phải gả cho một người đàn ông ba mươi mấy tuổi làm vợ kế. Chuyện này, dù Cố Thanh Chỉ suy nghĩ đến vỡ đầu cũng không ngờ tới rằng, người đến cầu thân lại quá quắt đến vậy.