Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 72GIÚP ĐỠ VƯƠNG PHI
Trong chốc lát, chỉ thấy một cô bé ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ vị, khuôn mặt xinh đẹp lúc thì chau mày, khi lại rũ mắt, trong đôi mắt sâu thẳm kia ngoài sự bình tĩnh ra thì không nhìn ra được một gợn sóng nào cả.
Các vị lão gia và phu nhân Tưởng phủ cùng tập trung nhìn vào gương mặt cô, trong lòng chỉ cảm thấy hiếu kì. Cô bé nhỏ tuổi này từ đâu mà lại học được bản lĩnh như vậy, hay là do di truyền của Tiền gia.
Ba vị lão gia và ba vị phu nhân được bắt mạch xong, bởi vì trong phủ có khách đến nên đã gấp gáp rời đi.
Thanh Hoàn mệt mỏi lấy tay đỡ trán nghỉ ngơi một hồi.
Xuân Nê đau lòng xách hộp thức ăn vào. Tiểu thư bận rộn suốt, vẫn chưa kịp ăn bữa sáng, để bụng đói đến tận bây giờ.
…
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, một ngày rồi lại một ngày.
Hôm nay, Cố gia có một bà mai đến để cầu kiến Ngụy phu nhân, nói rằng muốn làm mai mối cho Nhị tiểu thư của quý phủ.
Ngụy thị vui mừng vô cùng, nhanh chóng sai người mời hai con dâu đến.
Bà mai khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm kiều diễm không thôi, tự xưng là Trần bà.
Trần bà dựa vào miệng lưỡi khôn khéo của mình nên được người trong thành vinh danh là đệ nhất mai mối. Bà ta uống một ngụm trà ấm xong, khen một loạt những tính tốt của Nhị tiểu thư, sau đó mới nói rõ ràng rành mạch về tình hình bên nhà trai.
Gương mặt vốn đang cười tươi của Ngụy thị bỗng lạnh lẽo, rồi tái xanh, lập tức bưng trà tiễn khách.
Bà mai Trần vừa đi, Ngụy thị nhanh chóng cho người mời ba vị lão gia trong phủ đến.
Trong lúc Ngụy thị bưng trà tiễn khách thì bên này A Ly đang đón Tiền Phúc vào thư phòng Thọ vương.
Tiền Phúc hành lễ xong, lấy từ trong ngực ra một xấp ngân phiếu, dâng lên bằng hai tay: “Vương gia, đây là tiền lời một năm của Khánh Phong Đường, thỉnh vương gia nhận cho. Còn đây là sổ sách năm trước của Khánh Phong Đường, mời vương gia xem ạ.”
Triệu Cảnh Diễm hít một hơi thật sâu, nhận lấy ngân phiếu, còn sổ sách thì trả lại. Cơ mặt hắn giật giật mấy cái. Hắn cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên khuôn mặt mình sao cho hòa nhã, dễ gần một chút.
“Tiền Phúc à, thay ta cảm ơn tiểu thư nhà ngươi, đúng là hổ thẹn.”
Tiền Phúc cười theo: “Vương gia không cần khách sáo.”
Triệu Cảnh Diễm siết chặt ngân phiếu trong tay, giả vờ nói: “Nếu tiểu thư nhà ngươi giữ lời như vậy, ta càng không thể không tiết lộ cho cô ấy một tin tức.”
Tiền Phúc căng thẳng, ý cười càng sâu hơn: “Mời vương gia cứ nói.”
“Công bộ Thượng thư Cao phủ đã phái bà mai đến Cố phủ cầu thân, nói rằng muốn mai mối Nhị tiểu thư của quý phủ cho trưởng tử Cao Tiểu Phong của Cao phủ.”
Tiền Phúc khá ngạc nhiên, phủ Thượng thư và Cố phủ, trưởng nam chính thất và con gái thứ xuất, khoảng cách hai nhà này rất lớn.
Triệu Cảnh Diễm thấy ông không hiểu thì cố ý cười ha ha mấy tiếng, ngươi ghé tai qua đây ta nói cho ngươi nghe một bí mật của Cao phủ.
Tiền Phúc vội vã rời đi.
Triệu Cảnh Diễm đếm ngân phiếu, cười rất đắc ý.
“A Ly ơi A Ly, gia lớn tới bây giờ mới thấy nhiều ngân phiếu như vậy, thật đúng là sảng khoái.”
A Ly sờ cái túi chỉ còn lại hai mươi lượng của mình, trong lòng cũng vui như mở cờ. Có số tiền này thì cuộc sống sau này sẽ dễ dàng hơn rồi.
Triệu Cảnh Diễm đếm tiền, động tác dần chậm lại, chau mày hỏi: “Cố gia vừa mới vào Kinh thành không quá mười ngày, tại sao Cao phủ lại nhìn trúng Nhị tiểu thư Cố gia, là ai giật dây ở đầu này? Kì lạ, thật là kì lạ?”
A Ly nhìn ngân phiếu trong tay chủ tử, vô ý nuốt nước bọt, thuận miệng tiếp lời: “Điều tra là biết được thôi?”
“Ý kiến hay!”
Khóe miệng Triệu Cảnh Diễm lộ ý cười: “Nếu người ta đã đưa cho gia nhiều ngân lượng như vậy, gia cũng phải giúp cho vương phi tương lai của mình làm cái gì đó chứ, A Ly, điều tra chân tướng cho ta.”
“Dạ, gia.”
A Ly nhanh chóng rời đi, trong giây phút quay người cậu còn trợn trắng mắt.
Vương phi cái gì chứ, bát tự còn chưa so đâu, gia cũng gấp gáp quá đi, còn chưa biết được Lục tiểu thư có đồng ý hay không.
…
Thấm thoắt hai tỷ muội đã ở trong Tưởng phủ sáu ngày.
Bây giờ lão tổ tông đã có thể xuống giường đi lại mấy bước, tuy còn thở hổn hển nhưng nói chung là đã khỏe hơn so với ngày đầu tiên không biết bao nhiêu lần.
Sáng sớm, Thanh Hoàn đi đến phòng của lão tổ tông để châm cứu, buổi chiều cô và Thanh Chỉ hoặc là thêu thùa hoặc là trò chuyện với các vị phu nhân, nãi nãi trong phủ. Không có việc gì thì cô sẽ không bước ra khỏi viện lấy một bước, ngày tháng trôi qua rất yên bình.
Mọi người trong Tưởng phủ đều biết hai vị cô nương Cố phủ đoan trang hiền thục, rất có giáo dưỡng.
Buổi tối ngày thứ sáu, lão tổ tông ra lệnh mở tiệc trong phủ để chiêu đãi hai vị cô nương Cố phủ, Chu thị nhận lệnh tiến hành ngay.
Tiệc chiêu đãi được tổ chức trong sương phòng ở tiểu viện của lão thái thái, nam quyến không được vào nội trạch, chỉ bày hai bàn nữ quyến. Lão thái thái không tham gia, ngồi trên giường nghe tiếng ồn ào náo nhiệt bên căn phòng ngoài đó mà vui trong lòng.
Kết thúc bữa tiệc, các phòng các viện đều tặng lễ vật, Thanh Hoàn nhìn cách mà Tưởng phủ hành sự, thầm cảm thán đây mới là đại gia tộc thi thư có truyền thống suốt cả trăm năm.
Đêm nay mọi người vui chơi đến canh ba mới ra về. Lão tổ tông đuổi hết mọi người đi chỉ để Thanh Hoàn ở lại.
Rèm cửa được buông xuống, mùi đàn hương trong phòng nồng đượm.
Thanh Hoàn ngồi trên chiếc ghế đặt trước giường, nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của lão tổ tông, cô khẽ cười nói: “Lão tổ tông từ trước đến nay là người hào sảng, có lời gì người cứ nói đừng ngại.”
Lão tổ tông khẽ than thở: “Mẫu thân của cháu… rốt cuộc mất như thế nào?”
Thanh Hoàn chưa từng nghĩ bà muốn hỏi đến việc này, nụ cười chợt tắt: “Mẫu thân uống thuốc độc mà chết.”
Nét mặt lão tổ tông đầy bi ai, trong mắt như có ánh lệ, bà khẽ lắc đầu nói: “Nha đầu à, những năm nay, cháu giả điên giả ngốc… đúng là khổ cực cho con quá.”
Sống mũi Thanh Hoàn cay cay.
Lão tổ tông còn biết cả việc này, chắc là do tên Tưởng Hoằng Văn đã kể hết mọi chuyện của cô rồi.
Cô cúi đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào: “Không cực khổ, có thể sống là coi như ông trời đã thương xót rồi ạ.”
Một đứa trẻ lại nói ra được những lời này, lão tổ tông vô cùng thương xót: “Năm đó mẫu thân của con xuất giá, Đại di nương của con cũng cực lực phản đối. Nó từng nói với ta, đôi mắt của phụ thân con nhìn có vẻ phóng túng tùy tiện, sợ không phải là người tốt. Chưa kể ở nơi Giang Nam xa xôi, lỡ như có chuyện gì… nhà mẹ đẻ sẽ khó có thể giúp đỡ được.”
Thanh Hoàn nghe từng lời, trong lòng thầm nhủ mẫu thân nhìn người rất chuẩn.
“Ai, nào ngờ…” Lão tổ tông thở dài, quay đầu đi, giọng nói nhỏ dần.
“Lão tổ tông nén bi thương.”
Lão tổ tông ngẫm nghĩ, lớn giọng nói: “Về sau nếu có người làm khó con, chỉ cần đến tìm lão tổ tông. Tuy ta không còn được như xưa nhưng vẫn có thể nói đỡ cho con vài câu.”
Thanh Hoàn mau chóng đáp: “Đa tạ lão tổ tông.”
“Đứa trẻ ngoan, giữa chúng ta còn cần phải nói một từ cảm ơn sao.”
Thanh Hoàn trở về viện, đứng dưới cây mai trắng một hồi, Xuân Nê sợ gió đêm lạnh nên dỗ dành cô về phòng.
Vừa rửa mặt xong thì nha hoàn của ba vị phu nhân đã lục tục đi vào. Thì ra các vị phu nhân âm thầm chuẩn bị cho Thanh Hoàn một phần lễ vật hậu hĩnh hơn so với lễ vật lúc nãy.
Thanh Hoàn mỉm cười tiếp nhận, không hề có ý từ chối.
Đợi người đi rồi, Xuân Nê nhìn mấy khay lễ vật, cười nói: “Tiểu thư, người cực khổ bắt mạch mấy ngày nay cũng xem như có thành quả rồi, nô tì thấy những đồ vật này đều là thứ đáng giá đấy ạ.”
Thanh Hoàn lựa một cây trâm hoa sen bằng bạch ngọc cầm trên tay ngắm một lát nói: “Ngươi thấy Tưởng phủ này như thế nào?”
Xuân Nê vừa thu dọn lễ vật vừa cười nói: “Già ra già, trẻ ra trẻ, các vị lão gia ra dáng lão gia còn các vị phu nhân thì ra dáng của phu nhân.”
Thanh Hoàn mỉm cười: “Lời này có nghĩa là gì?”
Xuân Nê ngẫm nghĩ nói: “Nô tì cũng không biết nói như thế nào, tóm lại là rất có quy củ.”
“Nói nghe xem nào.”
“Không nói những cái khác, chỉ tính những lễ vật này thôi. Họ sợ làm mất mặt Nhị tiểu thư nên chuẩn bị đến hai phần. Sau đó âm thầm lại tặng riêng cho tiểu thư một phần nữa, cho thấy được tình cảm nồng hậu của họ. Người ngoài chỉ biết người Tưởng gia đối xử công bằng mà thôi.”
Thanh Hoàn thầm tán thưởng trong lòng.
Sinh thời tổ phụ thường nói, làm việc là làm người, làm người thật tốt thì việc cũng thuận lợi. Xem ra Tưởng phủ có thể đứng vững suốt mấy triều đại, được Hoàng đế tín nhiệm ắt cũng có lý của nó.
“Tiểu thư người xem, trong phòng của mỗi vị lão gia Tưởng phủ đều có di nương, nhưng những ngày này chúng ta ra vào phủ đều không hề gặp được một người nào. Nghe nói quy củ của Tưởng gia là di nương không được ra khỏi cửa viện, chỉ sống trong phòng riêng của mình mà thôi. Xem xem người ta có quy củ biết bao nhiêu, nào có như di nương trong phủ chúng ta, mỗi người đều cho mình là nhân vật lợi hại.”
Thanh Hoàn gật đầu. Các vị lão gia trong Tưởng phủ cũng nạp thiếp nhưng chưa từng vì sủng thiếp mà lạnh nhạt với vợ cả, ngược lại còn khá tôn trọng vợ cả. Các vị lão gia làm vậy thì các vị gia bên dưới cũng sẽ biết đường noi theo.
Các vị lão gia nếu dám đến phòng các di nương nhiều hơn mấy bận thì chắc chắn sẽ bị lão tổ tông và ba vị phu nhân nhắc nhở, răn dạy ngay.
“Tiểu thư, người nhìn lại các tiểu thư thứ xuất trong phủ mà xem, tất cả đều được nuôi dạy bên cạnh đích mẫu, ăn mặc cùng một cấp bậc như con vợ cả. Ngay cả trâm ngọc cài trên đầu của bọn họ cũng giống nhau. Nô tì thấy mỗi một lời lẽ cử chỉ của họ đều rất có quy củ ạ.”
“Già trẻ lớn bé có tôn ti trật tự, đích thứ phân minh, không thiên vị không ỷ lại, gia đình có vậy mới thịnh vượng lâu bền được.” Thanh Hoàn cảm thán.
“Điều khó có được nhất là ba phòng của phủ này dù ở cùng một chỗ nhưng nô tì vẫn chưa nghe một câu nói chua ngoa nào, có thể thấy quy củ thường ngày trong phủ này rất nghiêm ngặt.”
Xuân Nê càng nói càng đắc ý, trong lòng nghĩ nếu tiểu thư có thể được gả đến nhà như vậy, trên thì được lão tổ tông sủng ái, dưới thì có ba vị phu nhân yêu thương, huynh đệ hòa thuận, chị em dâu thì tương thân tương ái, cuộc sống cũng sẽ thoải mái hơn nhiều.
Thanh Hoàn khẽ cười: “Ngươi nói, nếu gả Nhị tiểu thư đến phủ này thì như thế nào?”
Dự định trong lòng Xuân Nê còn chưa thành hình thì đã nghe được câu nói như vậy, khiến cô bé kinh ngạc trừng mắt hỏi: “Tiểu thư, gia tộc tử tế như vậy, đốt đèn còn khó tìm được. Tại sao tiểu thư không để mình được gả vào đây?”
Thanh Hoàn cười khan hai tiếng, cầm sách y lên, không nói gì nữa.
Xuân Nê nuốt lại những câu muốn hỏi, thấy bộ dạng như vậy của tiểu thư đành phải nói bóng gió: “Tiểu thư, nô tì nghe ngóng rồi, hậu bối đời này của Tưởng phủ ngoại trừ Thất gia của đại phòng thì chỉ có lục gia của tam phòng là chưa thành thân thôi ạ.”
Thanh Hoàn ngẩng đầu lên: “Lục gia này cũng là con vợ cả sao?”
Xuân Nê thấy tiểu thư đã hiểu rõ thì cười xấu hổ nói: “Nếu Nhị tiểu thư được gả vào đây thì thân phận không hợp lắm.”
Thanh Hoàn thấy Xuân Nê nói như vậy thì không xem sách nổi nữa.
Thế gia quan trọng nhất là quy củ. Cái gọi là đích thứ có khác biệt, thân phận của Nhị tỷ quả thật thấp hơn người ta một bậc, đây cũng là hiện thực mà cô không thể không đối diện.
…
Nội trạch Cố phủ.
Quận chúa Hoa Dương gỡ trâm ngọc, chỉ mặc trung y ngồi bên mép giường, nhìn người đàn ông nói: “Ngày mai nữa là hết bảy ngày, ta định đích thân đi đón người về, nhân tiện mang theo một số quà mừng năm mới.”
Mấy ngày nay Cố Nhị gia đang lo lắng chuyện chức quan của mình, tuy rằng bên phía lão Tề vương đã đồng ý giúp đỡ, nhưng đến tận bây giờ vẫn chưa có tin tức gì. Quả tim của ông ta đang treo lơ lửng trong không trung, ngay cả cái Tết năm nay cũng trở nên vô cùng tẻ nhạt.
Hơn nữa, các mối quan hệ của Cố Nhị gia đều ở Giang Nam, có thể nói ông ta không hề biết gì về Kinh thành này. Mắt thấy lão Đại ngày ngày uống rượu, mở tiệc chiêu đãi, bận rộn đến nỗi chân không chạm đất, còn mình thì chỉ có phủ lão Tề vương để đi, trong lòng Cố Nhị gia cũng có chút không vui.
Trong lòng không vui thì cũng lười trả lời, ông ta xoay người, giả vờ cầm sách đọc.