Thịnh Thế Kiều Y

Chương:7GIA THÍCH THÔ LỖ


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 67GIA THÍCH THÔ LỖ

Đôi mắt cô lạnh lẽo quét qua phía Tưởng Hoằng Văn, giống như đang uy hiếp.

Đúng là một cô gái lợi hại, ý cười trên khuôn mặt Tưởng Hoằng Văn càng rõ ràng hơn: “Lục tiểu thư yên tâm, Tưởng Hoằng Văn ta đảm bảo.”

Thanh Hoàn âm thầm hừ lạnh, khẽ khom lưng hành lễ: “Vậy ta đi trước.”

Nói xong, cô khẽ cúi chào, để Xuân Nê đỡ rồi rời đi.

“Dừng bước!”

Một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng cô.

Thanh Hoàn dừng bước, chậm rãi quay người đi đến trước giường, từ trên cao nhìn xuống lão thái thái đã tỉnh lại, giọng nói nhàn nhạt.

“Sức khỏe lão tổ tông không được tốt, không nên nói chuyện nhiều. Có gì thì đợi đến khi sức khỏe của người tốt lên rồi nói sau. Mọi người cũng đừng vây lại như vậy nữa, người bệnh kị lao tâm lao lực, uống thuốc xong thì nghỉ ngơi cho tử tế. Thuốc tuy đắng nhưng là để cứu người, uống một hơi vào không được ngậm đường. Cáo từ.”

Thanh Hoàn không đợi bà ấy mở miệng đã quay người rời đi. Khi vừa mới đi đến cửa thì bước chân hơi loạng choạng, Xuân Nê nhìn thấy rõ ràng nên vội vã tiến lên đỡ tiểu thư.

Tưởng Hoằng Văn kinh ngạc, liếc qua liền hiểu ngay, “Ta tiễn Lục tiểu thư về viện.”

Trong đôi mắt lão thái thái nằm trên giường chợt lóe lên một tia sáng rồi lại từ từ nhắm lại.

Thanh Hoàn đi ra khỏi nhà chính, thấy người của Tưởng phủ cùng đứng ở đình viện chờ đợi thì trong lòng thầm than.

Nhiều người nhìn thấy như vậy, cũng không biết tên đó làm cách nào để che giấu được thân phận của cô. Nếu giấu không được…

Thanh Hoàn hơi khom người chào, sau đó đi theo phía sau Tưởng Hoằng Văn, cũng không để ý mười mấy cặp mắt sắc bén đang nhìn, đi thẳng lên kiệu.

Chu thị tươi cười nói: “Thất đệ, ta đi tiễn Lục tiểu thư về viện.”

Tưởng Hoằng Văn biết người trong phủ đang chờ bản thân giải thích, chỉ đành cười nói: “Vậy làm phiền đại tẩu.”

Sau khi quẹo qua quẹo lại mấy lần, cuối cùng kiệu cũng dừng lại, Thanh Hoàn xuống kiệu theo quán tính nắm lấy tay Xuân Nê, nhưng khi nắm rồi mới phát hiện người trước mắt không phải là Xuân Nê.

“Lục tiểu thư, cẩn thận dưới chân.” Chu thị cười híp mắt, nhắc nhở một câu.

Thanh Hoàn khẽ gật đầu, trong lòng nghĩ ban nãy mình đã hiện nguyên hình rồi bây giờ không cần phải giả vờ ngây thơ gì nữa.


“Đa tạ Đại nãi nãi, Nhị tỷ của ta được sắp xếp ở nơi nào vậy?”

Ý cười trên mặt Chu thị càng sâu hơn: “Lục tiểu thư nghỉ ngơi trước đi, lát nữa ta sẽ cho người mời Nhị tiểu thư đến đây. Lục tiểu thư là đại phu, có thể bắt mạch xem bệnh sao?”

Thanh Hoàn vừa đi vừa nói: “Cũng biết một biết hai mà thôi.”

“Vậy trong phủ nói Lục tiểu thư chỗ này bị…” Chu thị chỉ chỉ vào đầu mình, trầm ngâm không nói tiếp.

Thanh Hoàn nhẹ nhàng đáp: “Đại nãi nãi, mẫu thân của ta họ Tiền.”

Một câu nói đơn giản đã có thể nói rõ hết tất cả thị phi khúc mắc.

Chu thị là người như thế nào, sao lại có thể không hiểu được những thủ đoạn bỉ ổi nơi hào môn, nhanh chóng đánh trống lảng cười nói: “Lục tiểu thư có thể giúp ta xem thử trên người ta bị bệnh gì không?”

Thanh Hoàn chỉ vào trong phòng, cười khổ: “Có thể cho phép ta ngồi xuống uống một ly trà được không, sau đó ta sẽ giúp Đại nãi nãi bắt mạch.”

“Nhìn xem cái tính gấp gáp của ta này.”

Chu thị giậm chân than thở, đỡ Thanh Hoàn vào phòng.

Thanh Hoàn đảo mắt qua thì biết người Tưởng gia chuẩn bị căn phòng này rất có tâm. Đồ nội thất bằng gỗ giáng hương màu nước, vừa tinh tế lại mang thêm vẻ xa hoa. Giữa phòng đặt hai cái lò sưởi bằng vàng nguyên chất, trong lò than đang cháy rực.

Hai nha hoàn thanh tú tiến lên nghênh đón, một người bưng chậu rửa mặt, một người cầm khăn tay. Thanh Hoàn cũng không khách sáo mà rửa tay lau mặt.

Xuân Nê mở rương đồ tùy thân ra, lấy từ bên trong ra một chiếc bình bằng bạch ngọc. Thanh Hoàn cầm lấy mở ra, bàn tay trắng nõn đổ ra một chút cao hương liệu thoa lên mặt và tay.

Thoa đều xong mới nhận lấy ly trà mà nha hoàn đưa tới, ngón tay xinh đẹp cầm nắp trà gạt gạt một chút mới nhẹ nhấp vài ngụm.

Một loạt động tác trôi chảy như nước không một chút gượng gạo. Chu thị nhìn đến nỗi há hốc mồm, trong lòng thầm kinh ngạc.

Rõ ràng Cố phủ nói Lục tiểu thư vừa mới hết bệnh điên, nhưng nhất cử nhất động của cô ta đều rất có quy củ, hơn nữa còn có thể khám bệnh cho lão tổ tông. Xem ra bên trong nhất định là có ẩn tình gì đó.

Thanh Hoàn thấy cô ta trầm ngâm, cô bỏ ly trà xuống, nhàn nhạt nói: “Mời đưa tay ra.”

Chu thị hoàn hồn, nhanh chóng đưa tay ra, cười nói: “Lục tiểu thư còn trẻ như vậy, sao lại giỏi y thuật như thế?”


Thanh Hoàn nhướng mắt lên nhưng lại rũ xuống rất nhanh, giống như không nghe thấy lời này.

Chu thị nhanh chóng ngậm miệng, nghi hoặc hỏi: “Lục tiểu thư, như thế nào?”

“Đại nãi nãi, tiểu thư nhà ta bắt mạch rất không thích người bệnh nói chuyện, vừa nói chuyện là hơi thở không được ổn định, mà hơi thở không ổn định thì bắt mạch không chuẩn đâu.” Xuân Nê nói với vẻ rất lão luyện.

Mẹ ơi, ngay cả một nha hoàn mở miệng nói chuyện thôi đã toàn là đạo lý rồi, lúc ấy Chu thị mới ngậm miệng lại, trong lòng không dám xem thường.

Mặc dù Chu thị đã thành thân nhiều năm, cũng đã làm mẫu thân, nhưng vẫn phải đỏ mặt tía tai, xấu hổ khi nghe những lời này.

“Xấu hổ cái gì, bệnh này nếu không trị về sau sẽ khiến người đau đầu thêm thôi. Một lát nữa người phái người tới chỗ ta để lấy phương thuốc.”

Tim Chu thị đập thình thịch, ngượng đến nỗi đi như chạy trốn khỏi đó, nhưng vừa đi được mấy bước thì đột nhiên dừng lại.

Đúng là gặp quỷ, chuyện riêng tư như vậy mà Lục tiểu thư cũng có thể chẩn đoán được, mẹ ơi, vậy chẳng phải là thần y sao? Không được, phải nhanh chóng tìm lão Thất hỏi cho ra lẽ.

Thanh Hoàn cũng không quan tâm tại sao đột nhiên Chu thị lại rời đi như vậy, chỉ lặng lẽ nằm trên giường, nói với giọng mệt mỏi: “Xuân Nê, ta nghỉ ngơi trước, lát nữa rồi dùng cơm.”

“Tiểu thư nghỉ ngơi, nô tì đi sắp xếp đồ đạc.” Xuân Nê nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa lại đi ra gian ngoài.

Trong chính phòng, lão tổ tông uống thuốc xong thì chìm vào giấc ngủ sâu.

Tưởng Hoằng Văn bị phụ thân mẫu thân, huynh đệ vây lấy, dáng vẻ họ giống như thể, nếu ngươi không nói cho rõ ràng thì hôm nay đừng nghĩ đến việc rời khỏi đây vậy.

Tưởng Hoằng Văn ở trong Kinh thành mang cái danh ác bá cũng không phải là danh hão. Hắn ta hắng giọng một cái rồi nói: “Trước đó lão tổ tông đã căn dặn rằng, chuyện của lão tổ tông phải có được sự đồng ý của người thì ta mới có thể nói ra. Đại tẩu, ta nói vậy có đúng hay không?”

Một chân của Chu thị vừa bước vào trong phòng, đúng lúc nghe được câu nói này, cũng đúng lúc nhìn thấy ánh mắt sắc bén của cậu em chồng, cô ta liền gật đầu lia lịa: “Không sai, trước đó lão tổ tông đã căn dặn.”

Chu thị là cháu dâu có tiếng nói nhất trong Tưởng gia. Nhà mẫu thân của cô ta là quan tam phẩm trong Kinh thành, bản thân cô ta cũng là người khôn khéo, thậm chí lão thái thái còn thương yêu cô ta hơn cả cháu trai của mình.

Chu thị đã lên tiếng, ai cũng không dám ép cái tên lão Thất không chịu phối hợp này nói ra, chỉ coi như đó là mệnh lệnh của lão tổ tông.

“Tiểu thư, tiểu thư, người của Tưởng phủ không cho chúng ta ra ngoài, họ nói một lát nữa sẽ đưa chúng ta đi tìm Lục tiểu thư.” Hồng Y vén rèm đi vào trong.


Cố Thanh Chỉ nghe thế thì hơi hoảng hốt.

Cô đổi kiệu nhỏ xong, vì sợ người khác xem thường nên cũng chưa ngó nghiêng ra bên ngoài. Không ngờ đến viện này rồi, cô mới phát hiện ra, Lục muội không hề ở cùng một chỗ với cô.

Lúc đầu cô cũng không quá để tâm, các phủ đều có quy tắc riêng, tỷ muội hai người phân ra ở hai nơi đó là sự kính trọng của Tưởng gia đối với khách.

Thu dọn xong rương đồ thì có nha hoàn của Tưởng phủ xách hộp thức ăn đi vào. Ăn cơm xong nghỉ ngơi một chút, cô nghĩ đến Lục muội ở bên kia nên muốn đi tìm nhưng không ngờ lại bị người ta chặn lại.

Sao lại có đạo lý, khách không thể ra khỏi viện đi dạo như vậy chứ? Cố Thanh Chỉ tức đến nổ đom đóm mắt. Tưởng phủ có mục đích quái quỷ gì vậy, đâu ra lại có cách tiếp đãi khách như thế.

Hồng Y ló đầu ra bên ngoài nghe ngóng, kéo Nhị tiểu thư qua một bên nói nhỏ: “Tiểu thư, Tưởng phủ này thật kì quái, hỏi gì cũng không biết, miệng người nào cũng kín như bưng.”

Thanh Chỉ vội mắng: “Không được nói bậy, cẩn thận người khác nghe được.”

Đang nói chuyện thì có tiếng bước chân lại gần, hai người nhìn nhau không nói nữa.

Một lát sau có một nha hoàn vận đồ xanh mỉm cười đi vào cúi chào: “Nhị tiểu thư, thật không khéo, ban nãy lão tổ tông đột nhiên ngã bệnh nên trong phủ đều rất bận rộn. Đại nãi nãi cảm thấy rất có lỗi với tiểu thư của quý phủ ạ.”

“Lão tổ tông có sao không?”

“Đại phu nói bệnh tình có hơi nguy hiểm.”

Thanh Chỉ đột nhiên hiểu ra, chẳng trách người ta không để bọn họ ra khỏi viện.

“Vậy Lục muội của ta đâu?”

“Nhị tiểu thư yên tâm ạ, Lục tiểu thư đang nghỉ ngơi, Đại nãi nãi dặn nô tì chờ muộn một chút thì đưa người qua đó. Nhị tiểu thư hãy nghỉ ngơi trước đi ạ, nô tì xin cáo lui.”

Thanh Chỉ nháy mắt ra hiệu cho Hồng Y, Hồng Y mỉm cười tiễn người ra ngoài.

Vốn dĩ châm cứu là một công việc rất tiêu tốn trí lực, huống hồ gì cô còn phải cứu một người sắp chết. Thanh Hoàn ngủ một giấc lâu đến cả canh giờ mới tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh dậy, cô đã nghe tiếng nói chuyện của Xuân Nê và mấy cô nha hoàn khác. Cô nghi hoặc lắng tai nghe một chút, không khỏi cảm thán về khả năng nhiều chuyện của Xuân Nê.

Chỉ qua mấy câu, Xuân Nê đã hiểu sơ sơ về tình hình trong phủ này. Lão tổ tông năm nay tuổi gần bảy mươi, có ba người con trai và một người con gái, bên dưới có bảy cháu trai và chín cháu gái, vài chắt trai và chắt gái, có thể nói là con cháu đầy đàn.

Trong phủ, người có địa vị cao nhất là lão tổ tông. Ở trước mặt bà cụ, ba người con trai không dám hó hé một tiếng nào, bà ấy chỉ hướng Đông không ai dám đi hướng Tây, chỉ Tây không dám đi Đông, có thể nói là có hiếu vô cùng.

Thanh Hoàn thấy Xuân Nê nghe ngóng cũng nhiều rồi thì khẽ ho một tiếng, Xuân Nê nghe vậy mới vội vàng vào trong hầu hạ.


Ăn mặc cho thỏa đáng rồi, nha hoàn trong phủ cũng đã dọn sẵn bàn ăn ở gian ngoài. Vừa hay Thanh Hoàn cũng đói bụng, liền cầm đũa lên nhìn Xuân Nê gật đầu, chủ tớ hai người một người đứng một người ngồi dùng cơm.

Thực đơn trên bàn phong phú gồm tám món ăn và một món canh.

Thanh Hoàn ăn được mấy miếng thì ngẩng đầu lên hỏi: “Ai là quản gia trong phủ các ngươi?”

Một nha hoàn áo xanh khá lớn tuổi cười đáp: “Tiểu thư, Đại nãi nãi là người quản lý mọi chuyện lớn nhỏ trong phủ này.”

“Nói với Đại nãi nãi các ngươi, chỉ cần mang lên bốn món ăn một món canh là được, đừng lãng phí quá.”

Bốn nha hoàn ngơ ngác nhìn nhau.

“Gia, gia!”

Triệu Cảnh Diễm nằm dài trên kháng, bên cạnh hắn là hai nô tì xinh đẹp, người thì đấm vai, người thì bóp chân.

Hắn lười biếng nhướng mày lên, nói: “Việc gì mà hoảng hốt vậy? A Ly à, ngươi dù gì cũng là cận về của gia, cho dù núi cao có đổ xuống cũng không được dao động.”

A Ly trợn trắng mắt, nhìn hai nô tì phất tay, đợi đến khi người đã đi ra ngoài xong mới nói: “Gia, lão thái quân Tưởng phủ lại ngã bệnh, Thất gia đã mời Lục tiểu thư đến, ngài ấy vừa mới truyền tin mời người đến đó ạ.”

“Không đi, ta lười gặp hắn lắm.”

A Ly không hiểu nổi, nói: “Gia lại có chuyện gì nữa sao?”

“Có cái đầu ngươi?”

Cái quạt lại khua lên, Triệu Cảnh Diễm tức đến nỗi ngồi thẳng người dậy, “Hoằng Văn muốn ta đi thì ta phải đi sao, còn gì là mặt mũi của gia đây nữa. Đi, ngươi đi với gia tới Vạn Hoa Lâu lượn một vòng rồi qua bên đó cũng không muộn.”

A Ly lại càng không hiểu nổi.

Thất gia và vương gia là hai người nổi danh ác bá trong Kinh thành, dạo này quan hệ giữa hai người vẫn tốt mà. Bình thường Thất gia chỉ cần gọi một tiếng là gia chạy còn nhanh hơn thỏ, sao bây giờ gia lại ngượng ngùng như vậy, còn nói cái gì mà mặt mũi sĩ diện.

Cậu ta ngẫm nghĩ một hồi mới nói: “Gia, nghe nói bệnh tình của lão thái quân rất nguy kịch ạ.”

Ngón tay của Triệu Cảnh Diễm không ngừng chọc vào đầu cậu, hung hăng mắng: “Ngươi đúng là ngốc như heo, cô gái kia có mặt ở đó, lão tổ tông nguy kịch cái rắm được.”

Đầu của A Ly bỉ chọc tới phát đau, nhịn không nổi nữa càu nhàu: “Đường đường là vương gia mà lúc nào cũng rắm này rắm kia, không văn nhã một chút nào hết.”

Triệu Cảnh Diễm nhấc chân lên nhắm vào mông A Ly đá một phát, “Gia ta thích thô lỗ đấy, ngươi có ý kiến sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.