Thịnh Thế Kiều Y

Chương 57BỊ BẮT ĐÊM BA MƯƠI


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 57BỊ BẮT ĐÊM BA MƯƠI

Thanh Hoàn mặc bộ đồ mới, lần đầu tiên xuất hiện trong bữa tiệc đêm ba mươi của Cố gia.

Năm năm ở phủ Tô Châu, cô thường chỉ đón năm mới cùng với mấy người đám Nguyệt nương. Phía đằng trước có món gì mà Nhị tỷ thấy ngon thì đều sẽ lén lút bảo nha hoàn mang tới cho cô một ít.

Ăn xong tiệc tất niên ở Cố gia rồi, Thanh Hoàn liền đưa cả Nguyệt nương và Xuân Nê tới ngõ Kim Nhi.

Bên đó nhất định đã bày sẵn một bàn tiệc thịnh soạn, phong phú. Phúc bá, vợ chồng Tống Ngữ, mẹ con Trần Bình ai cũng đang trông mong cô. Tất cả mọi người đều ngồi lại với nhau, không phân sang hèn, không phân tôn ti, cùng nhau đón năm mới một cách náo nhiệt.

Cơm rượu no nê, uống chừng nửa chén, Trần Bình bèn mời cô tới trước sân ngắm pháo hoa. Xuân Nê và Ngân Đăng rất hào hứng với hoạt động này, tiếng cười của hai người vang khắp cả khoảng sân.

Mỗi khi đến lúc này, Thanh Hoàn chỉ cảm thấy giống như cách cả một thế hệ. Đêm ba mươi ở kiếp trước, chính là niềm hạnh phúc xa vời của cô. Thanh Hoàn không dám nghĩ thêm, sợ rằng nghĩ nữa thì sẽ không cầm được nước mắt.

Đồng cảm với cô chỉ có một mình Tiền Phúc.

Lúc này, cô thường đi tới bên cạnh Tiền Phúc, dựa đầu vào vai ông.

Tiền Phúc sẽ lại thở dài, nói nhỏ vào tai cô:

“Tiểu thư à, đêm ba mươi của nhà ta đâu chỉ có vậy.”

Đôi mắt Thanh Hoàn đỏ au. Cô cúi xuống, không dám nghĩ nữa!

“Lục muội, món bào ngư kim thiền này ngon đấy, muội thử xem.”

Một đôi đũa vươn tới, cắt ngang dòng hồi ức của Thanh Hoàn. Cô mỉm cười, nâng chén rượu lên.

“Nhị tỷ, ta kính tỷ một ly.”

Cố Thanh Chỉ nâng chén rượu, nhấp môi.

“Nhị tỷ, bọn ta cũng mời tỷ, chúc tỷ năm nay sớm tìm được tấm chồng tốt, đúng rồi, năm nay Nhị tỷ đã mười sáu rồi.”

Hai vị thứ nữ kia cười tủm tỉm, nhưng lời nói có chút châm chích.

Thanh Hoàn rất nhạy bén, có thể cảm nhận được Nhị tỷ đang khẽ run. Cô thầm tính toán. Nhị tỷ nhiều hơn cô hai tuổi, năm nay đúng là mười sáu rồi.

Tiểu thư khuê các mười sáu tuổi, theo lý là đã có thể kết hôn. Vậy mà vợ chồng đại phòng lại sắp xếp cô ấy ở bên cạnh phu nhân, chẳng quan tâm, cũng không biết là vì lý do gì.

Thanh Hoàn suy nghĩ rồi đột nhiên ghé tới:

“Mấy năm nay lão thái thái giữ Nhị tỷ bên người, nhất định là đã giúp tỷ tìm được một nhà tử tế rồi, Nhị tỷ mặc kệ bọn họ đi.”

Cố Thanh Chỉ nhìn hai kẻ kia, cố ý gắp thức ăn đặt vào đĩa cho Thanh Hoàn rồi mới lạnh lùng quay đầu đi.

Thanh Chỉ và Liên Thanh liếc nhìn nhau, đồng thời hừ lạnh, sau đó cả hai quay sang nói chuyện phiếm, trông có vẻ như quyết tâm không thèm qua lại với Thanh Hoàn, Thanh Chỉ nữa.

Thanh Hoàn không thèm để ý, ngược lại còn càng thêm vui vẻ, nhàn nhã. Hai kẻ kia chưa bao giờ được cô để vào mắt. Người không phạm ta, ta không phạm ngươi. Nếu ngươi phạm ta, ta tất trả lại gấp mười lần.

Hôm nay là đêm ba mươi nên bỏ qua đi.


Trong một căn nhà cao cửa rộng tại phía Nam Kinh thành, đèn đuốc sáng trưng.

Trong căn phòng ấm áp, ba bàn tiệc rượu được bày ra, tiếng cười nói rộn rã.

Một lão thái quân với mái tóc bạc trắng, ngồi ngay ngắn giống như mặt trăng được các vì sao vây quanh. Bà vừa ăn uống vừa cười tủm tỉm.

Người hầu lại dâng đồ ăn, đưa lên vài món ăn nhẹ được làm khéo léo, tỉ mỉ.

Nha hoàn đứng phía sau gắp một chút thức ăn, đưa vào bát của lão thái quân. Lão thái quân nếm thử, đồ ăn ngọt nhưng không ngán nên đã ăn thêm hai miếng.

Khi lão thái quân đang định dùng tới miếng thứ tư thì cơ thể chợt run lên, cả người đổ xuống.

Trong căn phòng, cả đám bỗng kinh sợ.

Khi trăng đã lên tới đỉnh ngọn liễu thì tiệc tất niên cuối năm của Cố phủ cũng đã tan.

Thanh Hoàn có chuyện buồn trong lòng, bèn khéo léo từ chối lời mời của Nhị tỷ, lấy lý do say rượu nên vội vàng cùng hai người Nguyệt nương rời khỏi viện.

Đêm đó Trần Bình trèo tường nhảy vào trong, nói là muốn đón tiểu thư vào phủ dự tất niên. Thanh Hoàn cũng đang mong gặp y nên đã vui vẻ đồng ý.

Huống hồ hai nơi chỉ cách một bức tường, cho dù có chuyện gì thì cũng không sợ. Lúc trước cô đã mua ngôi nhà này bên cạnh Cố phủ với ý đồ như vậy.

Hai người vào Cố phủ, Xuân Nê đã sớm đợi ở trước cửa. Xuân Nê đón tiếp, nói nhỏ khi thấy bọn họ tới:

“Tiểu thư, đã bỏ thuốc an thần trong đồ ăn của mấy tên nha đầu đó nên tiểu thư yên tâm”

Thanh Hoàn giơ ngón tay cái lên, nhoẻn miệng cười vui vẻ. Việc hạ thuốc, nha đầu này đã quen thuộc tới mức trở nên rất khéo léo. Về cơ bản đã đạt tới mức ma không hay quỷ không biết rồi.

“Trần Bình tới khi nào vậy?”

“Đã nói là giờ Tuất một khắc mà. Tiểu thư, nô tài cũng muốn đi, lâu lắm rồi nô tài không được gặp Ngân Đăng.”

Thanh Hoàn cười:

“Được, ngươi và Nguyệt nương cùng đi. Để Thải Vân và Thu Nguyệt ở nhà.”

Xuân Nê không kìm được vui mừng:

“Tiểu thư, nô tỳ đi thay bộ quần áo mới.”

Nguyệt nương vừa cười vừa tỏ vẻ giận dữ:

“Con nha đầu này, mấy ngày nay chỉ đợi tiểu thư nói câu này thôi đó.”


Đến giờ Tuất một khắc, Tần Bình xuất hiện đúng giờ bên trong viện. Y cõng tiểu thư lên lưng, trèo qua tường.

Phía bên kia tường, Tiền Phúc đã đợi sẵn ở đó.

Hai chân Thanh Hoàn chạm đất, nhìn con hẻm trống không. Cô thở phào nhẹ nhõm, chỉ vào bức tường cao:

“Mau cõng hai người đó qua đây.”

Trần Bình cười nói:

“Trời lạnh, tiểu thư về phủ trước đi, tôi đi rồi quay lại.”

Tiền Phúc tiến tới khom người:

“Tiểu thư, mau theo tôi.”

Thanh Hoàn gật đầu, vừa đi vừa cười nói:

“Phúc bá, tiểu thư khuê các trèo tường trong đêm ba mươi, e rằng chỉ có ta thôi.”

Tiền Phúc vui vẻ cười nói:

“Tiểu thư chưa bao giờ để ý tới những lễ tiết kiểu đó.”

Ánh mắt Thanh Hoàn ánh lên sự hào hứng. Bản thân cô đã từng bò qua cả lỗ chó thì chẳng lẽ lại còn để tâm tới việc trèo tường sao.

Hai người vừa nói chuyện vừa đi tới trước của phủ. Tiền Phúc vào trong trước. Hắn quay đầu lại đang định dìu tiểu thư bước vào thì nghe thấy giọng hét thất thanh vang lên. Một thứ gì đó lướt qua, trong phút chốc, không còn thấy tiểu thư đâu nữa.

Tiền Phúc bị dọa tới mức hồn bay phách tán. Ông chạy ra ngoài nhưng không thấy được cái gì. Tiền Phúc ngồi bệt xuống đất, không thở nổi, rõ ràng là đã ngất lịm.

Thanh Hoàn từ từ mở mắt.

Trước mắt cô là một căn phòng rộng lớn. Một chiếc ghế làm từ gỗ trắc. Trên tường có treo một chiếc quạt thêu với tua rua, bên dưới là một tấm bình phòng có vẽ hình non nước.

Ánh mắt cô nhìn về phía người đàn ông mặc cẩm bào ngồi trên ghế. Khuôn mặt như quan ngọc, ánh mắt thành thật. Đó chính là Tưởng Hoằng Văn.

Tưởng Hoằng Văn thấy cô tỉnh lại bèn tiến tới chào hỏi.

“Kim… Lục tiểu thư, sự việc xảy ra cấp bách nên có chút đắc tội. Lão tổ tông nhà ta đột nhiên đổ bệnh, cô… có thể xem thử giúp ta không.”

Sắc mặt Thanh Hoàn trở nên lạnh lùng.


Xem ra nhất cử nhất động của bản thân đều nằm dưới sự giám sát của người khác. Người khác không chỉ hiểu biết rõ từng ngóc ngách viện tử của bản thân trong Cố phủ, mà sợ rằng ngay cả đến Kim phủ cũng đã bị điều tra.

“Tưởng công tử mời thầy hỏi thuốc thì quan trọng là chữ mời. Ngươi bắt ta tới đây có biết người nhà ta lo lắng muộn phần không.”

Đôi mắt Tưởng Hoằng Văn trở nên u tối, sắc mặt có hơi lo lắng:

“Không phải ta cố ý, thật sự là bất đắc dĩ. Ta sẽ lập tức cử người đi tới quý phủ nói rõ.’’

“Tới phủ? Ngươi biết ta sống ở đâu sao?”

Thanh Hoàn cố ý dò hỏi.

Tưởng Hoằng Văn cười lúng túng. Hắn không chỉ biết cô sống ở đâu mà còn biết căn phủ đệ đó giấu những ai. Với tính hiếu kỳ của Đình Lâm thì làm gì có chỗ nào mà hắn ta không tìm hiểu được.

“Lục tiểu thư có thể coi bệnh trước, còn chuyện gì thì sau hãy nói. Yên tâm đi, ân tình này ta chịu.”

Đã tới nước này rồi thì Thanh Hoàn cũng không còn nói được lời nào nữa.

“Dẫn đường đi!”

Đi qua bình phong là một chiếc giường lớn.

Tưởng Hoằng Văn vén bức trướng lên. Trên giường là một lão thái thái mái tóc trắng như tuyết. Khuôn mặt bà hiền lành, dịu dàng, ung dung, đoan trang. Chỉ có điều sắc mặt vàng vọt, Thái dương đã lõm sâu vào trong.

Vị lão thái thái này của Tưởng gia, Thanh Hoàn đã từng gặp ở kiếp trước.

Lão thái thái đại thọ sáu mươi đã gửi thiếp mời tới Tiền phủ. Cô cùng mẫu thân tới nhà mừng thọ lão thái thái. Phụ thân thì mang theo đệ đệ sáu tuổi đi tới thư phòng của Tưởng Tế Tửu.

Sức khỏe của lão thái thái rất tốt, tinh thần sáng suốt. Trong nhóm nữ quyến thì chỉ có bà luôn cười nói thoải mái, vui vẻ.

Thanh Hoàn còn trộm hỏi mẫu thân, lão thái thái mất đi người con gái, tại sao vẫn có thể cười khoan khoái như vậy.

Mẫu thân khẽ thở dài, nói một câu mà cô tưởng hiểu nhưng lại không hiểu:

“Nụ cười đó là nụ cười được tôi luyện từ trong sóng to gió lớn.”

“Đang ăn cơm tất niên, bỗng dưng lão thái thái ngất đi. Ta đã mời mấy vị thái y nhưng vẫn không đoán ra được là bệnh gì, chỉ nói là lão nhân gia không thể quá vui hay quá buồn.

Lời của Tưởng Hoằng Văn vang lên ngay phía trên đầu. Thanh Hoàn thu lại cảm xúc, ghé gần lại nhìn sắc mặt bà, đưa tay bắt mạch cho lão tổ tông. Mạch đập chậm và yếu ớt.

“Lão nhân gia thích ăn đồ ngọt đúng không?”

Tưởng Hoằng Văn thầm vui mừng trong lòng:

“Đúng vậy.”

“Gần đây thường khô cổ khát nước.”

“Đúng vậy, ban đêm thường dậy uống vài ngụm trà.”

“Chứng tiêu khát, nặng lắm rồi. Nếu như không chữa trị thì cùng lắm được hai năm nữa thôi.”

Tưởng Hoằng Văn sau khi vui mừng thì kinh hãi, vội vàng nói:

“Xin Lục tiểu thư cứu mạng lão tổ tông của ta.”


Thanh Hoàn chau mày im lặng.

Tưởng Hoằng Văn vẫn cho rằng cô còn canh cánh trong lòng chuyện trước đây.

“Lục tiểu thư, Đình Lâm không phải…”

“Im miệng!”

Thanh Hoàn trách hắn làm ồn nên cắt ngang chẳng cần khách khí.

“Bệnh của lão nhân gia rất phức tạp. Không những chứng tiêu khát mà còn có những bệnh khác nữa. Dùng thuốc ra sao thì ta cần phải cân nhắc kỹ lưỡng trước đã.”

Tưởng Hoằng Văn đường đường là Hỗn thế Diêm vương, từ khi nào lại bị người khác kêu “im miệng” vậy? Vậy mà lúc này, hắn ta không hề tức giận, trong lòng lại còn cảm thấy được an ủi đôi chút.

Cô gái trước mặt nhíu mày. Đôi lông mày lá liễu như miếng vải voan che giấu đi biểu cảm trong đôi mất cô. Màu da tái nhợt, không có lấy một lỗ chân lông.

Thời gian trôi đi mà Thanh Hoàn vẫn không có động tĩnh gì. Cô lại đổi bên bắt mạch.

Tưởng Hoằng Văn đứng bên cạnh, không dám thở mạnh.

Một hồi lâu sau, Thanh Hoàn mở mắt, lạnh lùng nói:

“Lấy giấy bút tới đây.”

Thanh Hoàn viết liền một mạch phương thuốc, sau đó đưa nó cho Tưởng Hoằng Văn.

“Không nắm chắc.”

Tưởng Hoằng Văn lo lắng, lùi lại vài bước. Đến ngay cả cô còn nói không nắm chắc, vậy thì lẽ nào bệnh của lão tổ tông…

Thanh Hoàn không quan tâm sắc mặt của hắn, cô nói tiếp:

“Dùng phương thuốc này bảy ngày. Sau bảy ngày vẫn cần ta bắt mạch lại. Nhớ kỹ, không được phép dùng đồ ngọt nữa.”

“Không cần châm cứu sao?”

Thanh Hoàn nhíu mắt, nói giọng giễu cợt:

“Trên người không có châm, làm sao châm cứu. Phiền Tưởng công tử lần sau có bắt cóc ta thì cũng mang theo kim châm của ta tới cùng.”

Tưởng Hoằng Văn chắp tay, nghiêm mặt nói:

“Lục tiểu thư, đúng là Tưởng Hoằng Văn không phải, mong Lục tiểu thư tha thứ cho.”

Hắn ta không hề có ý đùa cợt mà sắc mặt rất nghiêm túc, giọng nói thành khẩn. Thanh Hoàn khẽ nhếch đôi mắt phượng, thu lại vẻ kiêu ngạo trên khuôn mặt mình.

“Lão tổ tông tuổi đã cao, cứ dùng thuốc trước, từ từ điều chỉnh rồi châm cứu. Bảy ngày sau ngươi tự nghĩ cách đón ta. Nhớ kỹ, châm cứu phải làm ban ngày thì mới không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Tưởng Hoằng Văn vội vàng nói:

“Lục tiểu thư yên tâm. Ta sẽ đích thân đưa Lục tiểu thư về phủ. Lần này coi như ta nợ cô.”

“Ta sẽ nhớ kỹ.”

Thanh Hoàn hừ hai tiếng, bước ra ngoài.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.