Thịnh Thế Kiều Y

Chương:2GIẾT MỘT CON GÀ BÉO


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 42GIẾT MỘT CON GÀ BÉO

Lại nói, tên quản lý điền trang thấy Thọ vương về Kinh, lại nghe nói Lục tiểu thư bị bệnh, trong lòng hớn hở vô cùng, những suy nghĩ xấu xa trong lòng lão bắt đầu sục sôi.

Nguyệt nương chính là con mồi đầu tiên nằm trong tầm ngắm của lão.

Năm nay Nguyệt nương gần ba mươi tuổi, bởi vì chưa lấy chồng nên trông trẻ hơn hẳn so với những phu nhân, di nương bằng tuổi. Hơn nữa, dung mạo của bà vốn xinh đẹp, da dẻ nhẵn nhụi, trắng nõn nà, khiến tên quản lý điền trang thèm khát vô cùng.

Lão ta thầm nghĩ, nếu đè được nữ nhân như vậy, ắt hẳn sẽ rất mới lạ.

Lão ta suy nghĩ cả chục ngày, tính toán lừa người đến chỗ đống cỏ khô, sau đó chơi trò “bá vương ngạnh thượng cung”*.

(*) Bá vương ngạnh thượng cung: cưỡng gian.

Ai ngờ Nguyệt nương hoàn toàn chẳng thèm để mắt đến lão ta, thường ngày cũng chỉ quanh quẩn trong tiểu viện. Lão Điền kia không tìm được cơ hội ra tay, sốt ruột tới mức vò đầu bứt tai. Trong lúc sốt ruột, lão nghĩ ra một kế hiểm ác.

Lão ta cố tình đi vào thành một chuyến, tìm một tên lưu manh trong thành mua một ít thuốc mê. Sau đó, lão ta nhân lúc đưa rau đã bỏ thuốc mê vào vại nước lớn.

Thím Lưu trước giờ chỉ múc nước trong chiếc vại lớn kia để nấu nướng. Bà đâu biết rằng, nước trong vại đã bị người ta bỏ thuốc.

Thím Lưu nấu cơm xong, đưa lên cho tiểu thư ăn trước tiên.

Thanh Hoàn ăn miếng đầu tiên đã cảm thấy không đúng. Năm năm nay, cô đã nếm không dưới mấy trăm loại thảo dược, lẽ nào lại có thể không nhận ra thức ăn đã bị bỏ thuốc mê.

Không ngờ lại thật sự có kẻ không sợ chết, dám dùng chiêu bỏ thuốc mê với cô. Thanh Hoàn cười lạnh trong lòng, bình tĩnh mà dặn dò vào tai Xuân Nê mấy câu.

Đêm tối không trăng.

Lão họ Điền kia lén lút tiến vào viện, nghiêng tai nghe ngóng nửa khắc, thấy trong viện hoàn toàn yên tĩnh, lá gan của lão cũng lập tức to lên.

Lão ta mò vào khuê phòng của Thanh Hoàn, thấy một bóng dáng nhỏ xinh ẩn hiện sau bức màn, bàn tay thô kệch xoa xoa mấy cái, nói với cái giọng điệu dê xồm: “Hay lắm, đợi ta ngủ với mấy người kia xong lại nghĩ cách chiếm nàng vào tay nhé.”

Trên ghế dài phòng ngoài, Nguyệt nương và Xuân Nê dựa vào cạnh bàn.


Lão họ Điền cõng Nguyệt nương lên, đi tới gian nhà mà trước đây Thọ vương đã ở.

Trong phòng có hương thơm nức mũi, nhưng lão ta không hề quan tâm. Lão ta đặt Nguyệt nương lên giường xong liền cởi luôn thắt lưng quần của mình.

Lão ta vừa cởi hết sạch thì sau gáy bị đánh mạnh một cái, cả người lập tức ngã lăn xuống đất.

Lúc này, Nguyệt nương cũng ngồi dậy, vừa đấm vừa đá cái lão họ Điền như đang đánh một con heo chết vậy, sau đó, bà châm mấy nén hương trong phòng lên.

Bà nháy mắt với Trần Bình, hai người liền quay lại phòng tiểu thư để bẩm báo.

Thanh Hoàn đã ngồi ngay ngắn trên giường, thấy hai người bọn họ vào thì nhẹ nhàng nói: “Nếu lão ta đã tính kế cả ta thì ta cũng không thể không ra đòn hiểm, tránh cho những người phụ nữ nhà lành khác lại bị lão ta hại đời.”

Trần Bình tức giận nói: “Tiểu thư, thiến lão, sau đó ném thứ đó cho chó ăn.”

Thanh Hoàn cười nói: “Đâu cần phải bạo lực như thế. Lão ta ngửi phải hương kích dục kia, tối nay ít nhất cũng phải ba, năm lần mới thỏa. Ném lão ta vào Di Hồng Viện, để mặc lão ta muốn làm gì thì làm.”

“Tiểu thư, thế thì quá nhẹ nhàng cho tên súc sinh này rồi.” Nguyệt nương căm giận nói.

Thanh Hoàn cười nói: “Nơi đó chơi một lần đã mất trăm lượng, lão ta chơi vài lần… chắc chắc táng gia bại sản như chơi. Đúng rồi, nói với ma ma của Di Hồng Viện, nếu lão ta không trả được thì cứ đánh cho một trận rồi bắt viết giấy nợ. Nếu thật sự không ổn thì giữ lão ta lại Di Hồng Viện làm việc vặt cũng được đấy.”

“Vâng!” Trần Bình đáp lại một tiếng, lập tức xoay người đi đến hậu viện xách người đi.

Đêm này, quả nhiên lão họ Điền kia đã bùng nổ uy phong, một đêm ngủ với bảy người, nợ cả ngàn lượng tiền chơi kỹ nữ. Bởi vì lão ta không trả được nên bị người ta đánh cho một trận suýt chết, sau đó đưa thẳng đến nha môn tri phủ.

Lý tri phủ vừa thấy người nọ là người hầu của Cố phủ, để dằn mặt người của Cố phủ một phen, cho nên đã phái nha dịch đi cùng với ma ma của Di Hồng Viện đến Cố phủ đòi nợ. Chuyện này khiến hai vị lão gia của Cố phủ xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên được.

Xưa nay, chuyện trong những gia tộc lớn đều không thể giấu được. Chỉ sau nửa ngày trời, chuyện người hầu của Cố phủ đi chơi kỹ nữ không trả tiền đã truyền khắp phủ Tô Châu.

Vốn dĩ mọi người đã không có thiện cảm với Cố phủ, lần này còn không thêm mắm dặm muối cho chết sao. Cố Nhị gia tức đến mức nôn ra máu, lập tức mời người môi giới đến bán lão họ Điền kia đi, lại phái quản sự trong phủ đến điền trang tuần tra, cảnh cáo một phen.

Tuy người trong điền trang trung thực thật thà, nhưng chẳng ai là kẻ ngốc cả. Đương nhiên bọn họ biết, cả nhà lão họ Điền kia gặp xui xẻo, hoàn toàn không thoát được liên quan với người trong viện kia. Từ đó về sau, vừa nhìn thấy mấy người Nguyệt nương, Xuân Nê là ai cũng đi đường vòng, không dám nói thêm một câu, cũng chẳng dám nhìn thêm một lần.


Giết một con gà béo, còn con khỉ nào dám đưa cổ tới cho người ta thử dao.

Cuối cùng, coi như tiểu viện của Thanh Hoàn đã hoàn toàn yên tĩnh, yên ổn.

Thu qua đông tới, thời tiết dần lạnh đi.

Trận mưa đầu tiên của mùa đông vừa rơi xuống, bệnh của Thanh Hoàn mới xem như thật sự khỏi hẳn, lúc này cũng đã qua hơn hai tháng kể từ lúc Thọ vương rời đi.

Hôm nay cô vừa dậy, Trần Bình liền leo tường vào.

“Tiểu thư, đây là Tống chưởng quỹ cho người đưa đến. Hai người này đều trả một vạn lượng bạc, xin tiểu thư khám bệnh cho.”

Thanh Hoàn nhìn hai cái tên xa lạ, gật đầu nói: “Hẹn ba ngày sau.”

“Sức khỏe của tiểu thư?”

“Không đáng ngại.”

Trần Bình ngó trong phòng, đến cả chậu than cũng không có, tiểu thư chỉ sưởi ấm bằng lò sưởi cầm tay. Y không khỏi đau lòng nói: “Tiểu thư, để tôi ra ngoài mua cho người chút than, đừng để bị nhiễm lạnh, hại sức khỏe. Nhất định là đám người ác độc của Cố phủ kia đã quên tiểu thư rồi.”

Mùa đông ở Giang Nam, gió thổi lạnh đến thấu xương. Lúc này, trong những nhà giàu đã đốt những chậu than để sưởi ấm từ lâu, nhưng bên Cố phủ mãi vẫn không đưa than đến.

Đúng lúc Nguyệt nương bưng thuốc tiến vào, nghe Trần Bình nói như vậy cũng tức giận hùa theo: “Đừng nói là than, ngay cả tiền tháng trước cũng vẫn chưa đưa tới nữa.”

Thanh Hoàn tới điền trang đã ba tháng, hàng tháng có người hầu bên cạnh lão thái thái đưa tiền sinh hoạt qua đây. Không biết vì sao, tháng này đã qua cả mười ngày rồi vẫn chưa có người đưa tới.

Thanh Hoàn nghĩ một lúc, cười nói: “E là trong phủ xảy ra chuyện gì. Nếu không, chắc chắn Nhị tỷ sẽ giục bọn họ.”

Trần Bình nói: “Tiểu thư, có cần tôi đi nghe ngóng không.”


“Không cần, ta đoán chừng phương diện tiền bạc không dư giả, nếu vậy thì nhanh nhất là trước Tết năm nay, Cố gia sẽ phải vào Kinh, dù gì gót chân của lão đại cũng coi như đã đứng vững được ở đó rồi.”

Thanh Hoàn tính toán thời gian: “Trần Bình, chúng ta không còn nhiều thời gian, phải nhanh chóng làm xong chuyện của mình trước.”

Trần Bình lập tức đáp lời: “Tiểu thư yên tâm, tôi sẽ đi sắp xếp ngay.”

Thanh Hoàn đoán đúng một nửa.

Cố phủ đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện lớn.

Lão đại Cố Tùng Hàm gửi thư về, trong đêm ngắm hoa tiết Trung Thu, vì uống mấy chén rượu nhạt mà Quý phi đã chống đối Hoàng hậu, bị Hoàng đế răn dạy mấy câu. Hôm sau, phủ Thụy vương thiết yến, nhưng không có thiệp mời đưa đến Cố phủ.

Cố lão gia nhận được thư, sợ tới nỗi, cả người toát mồ hôi lạnh. Con út đã bị tước chức quan, nếu con lớn cũng xảy ra chuyện thì Cố phủ thật sự xong đời.

Có câu nói, muốn cởi chuông thì còn cần tìm người buộc chuông. Ông ta lập tức cho người giải cấm túc cho Quận chúa, khôi phục vị trí quản gia.

Ai ngờ lần này Quận chúa vẫn nói là bị ốm không ra ngoài, chỉ ở trong phòng thêu thùa may vá với con gái. Ngay cả Cố Nhị gia đến cũng bị Quận chúa tạt một chậu nước lạnh đuổi ra ngoài.

Thì ra sau khi bị tước chức quan, Cố Nhị gia này trút hết giận dữ lên người Quận chúa, bới lông tìm vết đủ mọi chuyện.

Nhân việc Quận chúa bị cấm túc, ông ta nhanh chóng trèo lên giường của cả ba di nương, sống cuộc sống đêm đêm đều được làm tân lang.

Quận chúa vốn ôm một bụng tức, lần này còn không mượn cớ mà trút giận sao được. Thế nên, Quận chúa liền đùa giỡn Cố Nhị gia đến chết đi sống lại, chỉ thiếu nước quỳ xuống xin tha.

Cố lão gia và Ngụy thị tự biết đuối lý, chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ, ở yên trong phòng không đi ra. Bọn họ để mặc cho con dâu hành hạ con trai mình.

Hành hạ hơn nửa tháng, Quận chúa Hoa Dương trị tất cả mọi người trong phủ một trận xong mới cho Cố Nhị gia vào phòng.

Hai vợ chồng lăn lộn trên giường một đêm xong, liền bàn bạc, thống nhất với nhau rằng, không làm quan ở Giang Nam nữa cũng được, chi bằng vào Kinh thành xin lão Tề vương tìm giúp cho một công việc béo bở.

Suy nghĩ này lại vô tình trùng hợp với ý tưởng của Cố lão gia. Chức quan của lão Đại trong Kinh thành nguy hiểm trùng trùng, Cố phủ đã bị mất danh tiếng ở Giang Nam, tiền bạc thì chỉ ra không vào, thà rằng vào Kinh thành nhờ cậy lão Tề vương, sau đó từ từ tính tiếp.

Vì vậy, từ trên xuống dưới Cố phủ đều bận rộn chuẩn bị cho chuyện vào Kinh thành, còn hơi sức đâu mà đi lo chuyện một kẻ điên lạnh hay nóng.

Trần Bình truyền tin tới, Cố phủ sắp vào Kinh, Thanh Hoàn cười khẩy, mọi thứ đều nằm trong dự tính của cô. Xem ra bệnh điên của cô cũng phải khỏi sớm một chút mới được.

Hôm đó, Thanh Hoàn uống xong chén thuốc cuối cùng, liền lấy một viên ô mai ngậm trong miệng, đi tới hành lang trêu chọc hai con chó mực lớn.


Chó mực vừa thấy cô bé tới đã sủa hai tiếng.

Xuân Nê đi theo, cười nói: “Tiểu thư, hai con chó này cũng biết ý ghê. Bọn nó thấy nô tỳ chưa bao giờ sủa, chỉ biết trợn trắng mắt thôi.”

Xuân Nê vừa dứt lời, con chó mực đột nhiên cáu kỉnh, quay mặt về phía cửa sủa một trận điên cuồng.

Xuân Nê biến sắc: “Có người đến, tiểu thư mau vào phòng đi.”

Thanh Hoàn gật đầu xoay người vào phòng. Cô thầm nghĩ, trời vừa mưa gió thế này, ai lại đến điền trang được.

Cố Thanh Chỉ ngồi trên ghế dài nhìn Lục muội muội cười ngây ngô, trong lòng khẽ thở dài.

Rèm được vén lên, người phụ nữ theo hầu bước đến trước mặt Nhị tiểu thư: “Bẩm Nhị tiểu thư, đã mang than củi đến rồi, thời gian không còn nhiều, chúng ta phải về thôi.”

Cố Thanh Chỉ sầm mặt xuống, lạnh giọng nói: “Vội cái gì, ngay cả trà mà ta cũng chưa uống ngụm nào, ngươi ra ngoài kia đợi, ta còn có chuyện muốn nói với Lục muội muội.”

Người hầu mập kia lẩm bẩm nói: “Có chuyện gì để nói với một kẻ ngốc chứ, Quận chúa vẫn đợi nô tỳ bẩm báo đấy.”

Cố Thanh Chỉ trừng mắt lên, đứng bật dậy khỏi ghế, vung tay tát bà hầu một cái.

“Một nô tỳ thấp kém lại dám ở sau lưng mắng chủ tử là kẻ ngốc, ăn tim gấu gan báo rồi chắc. Đừng nói là ngươi, cho dù là Quận chúa nhà ngươi cũng không dám lên mặt trước mặt Lục muội như vậy.”

Đánh hay lắm, Nhị tỷ, không hổ là cô nương mà lão thái thái đích thân dạy dỗ. Thanh Hoàn cười híp mắt nhìn bà hầu mập, trong ánh mắt toát ra sự tán thưởng.

Xem ra sau khi Quận chúa quản lý lại nhà cửa, nước lên thì thuyền lên, ngay cả nô tỳ dưới tay cũng hống hách theo, không coi chủ tử ra gì cả.

Gương mặt già nua của bà hầu mập kia đỏ bừng lên, nhưng lại không dám xuýt xoa tiếng nào, chỉ có thể xốc mành lên đi ra ngoài.

Cố Thanh Chỉ đợi người rời đi lập tức phẩy bàn tay bị đau. Cô xoa tóc Thanh Hoàn, buồn bã thở dài nói: “Gần đây sức khỏe Lục muội sao rồi?”

Thanh Hoàn làm như hiểu lời cô nói, cười toe toét ngây ngô: “Khỏe, khỏe.”

“Muội hiểu gì chứ, nha đầu ngốc.”

Cố Thanh Chỉ chua xót, trong phòng này lạnh như vậy mà Lục muội vẫn cười nói hi hi ha ha được, thật sự là…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.