Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 3LÒNG ĐÃ CỨNG NHƯ SẮT
“Hai người đừng sợ. Trên thế gian này, con người còn đáng sợ hơn ma quỷ nhiều.” Thanh Hoàn thì thầm.
Gương mặt Tiền Phúc thoáng chốc trở nên trắng bệch. Ông nghĩ đến những gì gặp phải trong mấy hôm nay, một hồi lâu mới lên tiếng: “Tiểu thư nói rất đúng.”
Thanh Hoàn đảo mắt, ngẫm nghĩ rồi nói: “Tuy là ta cũng hiểu sơ sơ, nhưng còn lâu mới được tinh thông như di mẫu. Hầy, chỉ tiếc là di mẫu chẳng còn để lại cái gì.”
Tiền Phúc nói với vẻ căm phẫn: “Cố gia này đúng là hang hùm ổ sói, nuốt sạch những thứ quý giá của nhị tiểu thư, đến cả một cây kim cũng chẳng để lại. Đúng là một đám lòng dạ hiểm độc.”
Nguyệt nương ngẩn người, đột nhiên mở cửa phòng, đi thẳng ra ngoài. Bà nói với hai tì nữ đứng ngoài cửa: “Tiểu thư chưa ăn no, các ngươi đến phòng bếp xem thử đi. Món gì cũng được, chỉ cần còn nóng thì mau mang lại đây.”
Tuy hai tì nữ không muốn đi nhưng lại không dám để Lục tiểu thư đói bụng. Nguyệt nương thấy bọn họ ra khỏi cổng rồi mới đóng cửa, sau đó quay trở lại trong phòng tiểu thư. Bà mở rương, lấy ra một cái gối thêu cứng nhắc.
“Nguyệt nương, bà đang làm gì vậy?”
“Tiểu thư, đây là thứ mà Nhị nãi nãi để lại cho nô tì. Nhị nãi nãi dặn nô tì mang theo nó mà sống.”
Nguyệt nương không kịp nói nữa, mà nhặt chiếc kéo lên, vùi đầu vào cắt đường chỉ của chiếc gối. Bà càng cắt càng sốt ruột, dứt khoát vứt cây kéo đi, hai tay xé thật mạnh.
Một tiếng “Xoẹt” vang lên.
Xen lẫn trong ruột bông là vô số những trang giấy bay tán loạn khắp phòng.
Cố Thanh Hoàn bắt lấy những trang giấy đó, sự kinh ngạc tràn ngập trong mắt cô bé.
Đêm rét, lúc này đã quá canh ba.
Sâu trong rừng trúc, một dáng người mảnh khảnh, dịu dàng đang đứng đó, hoà vào làm một với màn đêm.
Đại nạn sắp đến, tổ phụ cảm nhận được mọi chuyện đã đến hồi kết thúc. Ông giao lại toàn bộ của cải trăm năm cùng với tất cả các phương thuốc gia truyền của Tiền gia cho Tiền Phúc, dặn đem cả tới cho di mẫu, chỉ để giúp Tiền gia giữ lại một hy vọng sống sót.
Trước lúc lâm chung, di mẫu cất hết các phương thuốc và tiền bạc tích luỹ trong nhiều năm vào trong chiếc gối. Bà bị Cố gia ép uống thuốc độc mà chết, lòng đã sớm nguội lạnh, chẳng còn trông mong điều gì.
Dù là thưởng hay phạt, cũng đều là ân vua. Lần này Thái tử chọc giận hoàng đế, Tiền gia cũng chịu liên lụy, không ai có thể sống sót được…
Trong lúc nhất thời, di mẫu không có ai để phó thác số tài sản khổng lồ trong tay, nên bà đã quyết định giao lại chiếc gối cho Nguyệt nương, đảm bảo cho người nô bộc trung thành tận tâm từ thuở nhỏ này một đời phú quý.
Nhưng Nguyệt nương không chỉ không rời đi mà ngược lại còn một lòng một dạ ở bên, che chở cho Thanh Hoàn. Lúc này, bà đã giao lại phương thuốc và số tiền khổng lồ đó cho cô bé.
Tất cả những gì mà người thân của cô đã dùng cả sinh mạng để giữ lại, Cố Thanh Hoàn phải làm sao mới không phụ vong linh người đã khuất đây.
Tiền Phúc và Nguyệt nương ở lại bên cô bé.
Dưới ánh trăng, trong mắt hai người đều loé lên niềm đau thương vô tận.
Từ chiều đến giờ, lục tiểu thư đã đứng đây chừng năm sáu canh giờ, không hề nhúc nhích.
Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài một tiếng, xoay người lại. Trong trời đêm tối đen như mực, đôi mắt cô bé lại sáng tựa sao trời.
“Phúc bá, Lục Phiến Môn đã nói thế nào về vụ án Tiền phủ?”
Phúc bá nói với giọng đau xót: “Sau hôm đó, Lục Phiến Môn đã báo lên Vệ Phủ doãn và Đề đốc Lục Môn ở Kinh thành. Bọn họ nói… bọn họ nói…”
“Nói gì?”
“Vụ án của Tiền phủ, không có ai phóng hoả, thực sự là do thiên tai.”
“Còn ba mươi sáu tiệm thuốc của Tiền gia thì sao?”
Tiền Phúc nghẹn ngào: “Tiểu thư, ba mươi sáu tiệm thuốc của Tiền gia đều đã bị sung công quỹ rồi.”
Cô bé đã sớm liệu được sẽ là kết quả này.
Trong mắt Thanh Hoàn loé lên một tia đau thương, nhưng sắc mặt lại vẫn bình tĩnh như trước.
“Phúc bá, Nguyệt nương, Tiền gia chưa phải chết hết.”
Giọng nói của cô bé nghe nhẹ bẫng, nhưng lại vô cùng dứt khoát.
“Ta phải làm cho mỗi thành trì, mỗi châu phủ trong vạn dặm Cửu Châu này đều có tiệm thuốc của Tiền gia. Ta phải khiến mỗi người tại Cửu châu đều lấy việc được mua thuốc của Tiền gia là vinh hạnh.”
Tiền Phúc, Nguyệt nương đều giật mình sửng sốt, há hốc miệng, trợn tròn mắt mà nhìn tiểu thư của họ.
Sự non nớt trên gương mặt vị tiểu thư trước mắt họ như đã hoàn toàn biến mất. Thân hình gầy gò, nhỏ nhắn ấy bỗng toát ra phong thái lạnh lùng, mỗi hành động cử chỉ đều trầm lặng như trước, đôi môi mỏng khẽ nhấc lên.
Trong lòng Tiền Phúc và Nguyệt nương bỗng nhiên nảy sinh một cảm giác kỳ lạ. Dường như trong trời đất này, duy chỉ có tiểu thư có thể khiến trái tim đã chết của họ lại nở hoa.
Một sáng sớm mùa đông.
Thời tiết âm trầm, lạnh lẽo.
Lửa trong lò sưởi đã tắt từ bao giờ, dù rằng nửa đêm Nguyệt nương đã dậy thêm than một lần.
Hai tì nữ kia thấy Cố gia không ai để ý Lục tiểu thư nên cũng chẳng buồn trực đêm. Tất cả chỉ do một mình Nguyệt nương vất vả hầu hạ.
Tiền Phúc vừa già vừa khập khiễng, bị quản gia của Cố phủ sai đi dọn nhà vệ sinh, làm công việc cực nhọc nhất. Nhưng cũng may ở chỗ, ông có thể đi lại mọi nơi trong phủ, nên vô cùng thuận tiện cho việc nghe ngóng tin tức.
Tiếng mõ của phu canh báo hiệu giờ Mão vang lên, Nguyệt nương lần mò thức dậy. Bà khoác qua quýt chiếc áo bông lên người, cầm đèn, đoạn nhón chân bước vào gian trong, định tém chăn giúp tiểu thư.
“A!”
Nguyệt nương giật nảy người, bởi vì bà thấy tiểu thư đang mở to mắt nhìn mình chằm chằm.
“Tiểu thư, người lại mất ngủ cả đêm sao?”
Thanh Hoàn đặt cuốn sách thuốc xuống, ngáp một cái rồi nói: “Hôm nay mồng mấy rồi?”
Nguyệt nương quay người lại, châm đèn cho sáng hơn. Sau đó, bà bước lên trước, kéo tiểu thư vào lòng, nói: “Mỗi khi tiểu thư đọc sách là lại quên hết cả ngày tháng. Hôm nay là ba mươi Tết rồi.”
Ngày tháng tựa thoi đưa, thoáng một cái đã đến giao thừa. Chớp mắt cô đã đến Cố phủ được gần một tháng, Thanh Hoàn khẽ thở dài trong lòng.
“Qua hôm nay là ta chín tuổi rồi.” Thanh Hoàn cọ đầu vào lòng Nguyệt nương, dán chặt vào người bà.
Nguyệt nương cảm thấy ấm áp trong lòng. Dù tiểu thư có là thần hay yêu chuyển thế, nhập xác gì đi nữa thì cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ.
“Còn không phải chín tuổi sao. Trời vẫn còn sớm, tiểu thư ngủ thêm một lát đi.” Nguyệt nương đau lòng, vuốt mái tóc mềm của cô.
“Một ngày vui như thế này, tại sao phía nam vẫn chẳng có chút động tĩnh gì vậy?” Nếu là trong kinh thành, e rằng bây giờ đã có tiếng pháo trúc rộn ràng, đánh thức người ta dậy từ lâu rồi.
“Tiểu thư có điều không biết rồi. Trước đây vốn là cũng có, nhưng Quận chúa sợ ồn ào nên nhị gia đã dặn dò quản gia đút ngân lượng cho từng nhà để người ta đốt pháo muộn hơn một chút.”
Thanh Hoàn cười nhạt.
“Chỉ thấy tiếng người nay cười,
Nào ai nghe tiếng người xưa khóc.”
Một người đàn ông mà vợ cả mới chết được ba tháng đã gióng trống khua chiêng đón vợ mới về không nói, ngay cả chuyện sống chết của con gái ruột mà ông ta cũng chẳng ngó ngàng, nhưng lại tỏ ra tình sâu nghĩa nặng với Quận chúa như vậy.
Nguyệt nương biết tiểu thư nghĩ gì, nhỏ giọng kể lể: “Nhị gia thành thân hơn nửa tháng, vẫn luôn ở lại phòng của Quận chúa. Ngày ngày dính vào với nhau, đến cả đi nhà xí cũng phải cùng vào cùng ra.”
Thanh Hoàn cúi đầu không nói gì.
“Mà chuyện khiến người ta tức giận hơn là, Nhị gia còn coi đứa con riêng mà Quận chúa mang đến như con đẻ, đồ dùng ăn mặc đều là loại tốt nhất, còn thân hơn cả con ruột. Quả thực là không biết xấu hổ.”
Nguyệt nương căm phẫn bất bình. Thanh Hoàn thì lại cười, hoàn toàn không thèm để ý.
Đa số đàn ông trên đời này đều bạc tình bạc nghĩa vậy đấy. Người phụ thân trên danh nghĩa này của cô chẳng qua cũng chỉ là trắng trợn hơn chút mà thôi.
“Cốc, cốc, cốc.” Ba tiếng gõ cửa vang lên.
“Lão già Tiền Phúc này, sao hôm nay đến sớm thế, còn để ai ngủ không vậy…”
“Mong cô nương thông cảm cho. Tôi có vài việc tìm Nguyệt nương. Chút bạc này gửi các cô mua chút hoa cài…”
“Ồ, hôm nay đưa nhiều bạc đó. Đi đi, đi đi. Nhớ tránh các vị tiểu thư ra đấy.”
“Lão già này đúng là một lòng với Nguyệt nương. Ngày nào cũng chạy vào viện chúng ta.”
“Mặc kệ lão ta. Có tiền là được rồi. Dù gì cái tiểu viện này cũng chẳng có ai tới cả.”
Thanh Hoàn nghe được, bỗng có cảm giác lo lắng trong lòng. Trước giờ Tiền Phúc chưa từng vào tiểu viện sớm như vậy.
“Nguyệt nương, mau đi xem xem là chuyện gì?”
Nguyệt nương vén màn lên, vội vàng đi ra.
Thanh Hoàn tập trung tinh thần lắng nghe một lúc lâu, thấy gian ngoài không tiếng động gì, cô bé không khỏi hoài nghi.
“Nguyệt nương!”
“Dạ. Nô tì tới ngay.”
Giọng nói bà mang chút nghẹn ngào. Trực giác của Thanh Hoàn cảm thấy không ổn, vội tung chăn chạy ra ngoài.
Tiền Phúc và Nguyệt nương thấy tiểu thư đột ngột chạy ra ngoài, vội vàng quay lưng lau nước mắt.
“Chuyện gì vậy?”
“Tiểu thư…”
Sắc mặt Thanh Hoàn tối sầm lại, cô dùng ngữ khí nghiêm trọng hơn hỏi: “Có chuyện gì?”
Tiền Phúc đột nhiên quỳ xuống đất, nước mắt chảy đầy trên gương mặt già nua của lão: “Tiểu thư, Thịnh gia xảy ra chuyện rồi.”
Thân thể Thanh Hoàn lảo đảo, cô bé vội vàng đưa tay vịn lên tường, giọng run run hỏi: “Thịnh gia xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu thư, trong kinh đưa tin đến, mười ngày trước Thịnh gia… đã bị tịch thu tài sản và xử chém rồi.”
Như nghe tiếng sét đánh bên tai, Thanh Hoàn yếu ớt kêu lên một tiếng, cả người mềm nhũn, ngất đi.
“Tiểu thư, tiểu thư!”
Sau vài mũi châm cứu, Thanh Hoàn yếu ớt tỉnh lại.
Cô bé quay đầu nhìn hai người đang quỳ dưới đất, nước mắt lã chã. Phụ thân họ Thịnh, ở rể Tiền gia. Thịnh gia có thể coi như nhà nội của cô bé.
“Hai người đứng dậy đi. Ta có chuyện cần hai người đi làm.”
Thanh Hoàn cố nén đau thương, nói gằn từng chữ: “Tiền Phúc, hôm nay bá hãy chuộc thân rồi vào kinh ngay trong đêm, giúp người Thịnh gia liệm xác.”
Hai chữ “liệm xác” vừa thốt ra, Tiền Phúc lại càng khóc lớn hơn, “Tiểu thư, lão nô đi rồi, tiểu thư phải làm sao?”
“Bá yên tâm, đã có Nguyệt nương chăm sóc ta. Hãy tìm nơi non xanh nước biếc rồi chôn cất họ. Bá cũng cẩn thận một chút.”
“Lão nô lập tức đi ngay. Tiểu thư bảo trọng.”
Thanh Hoàn gật đầu, để mặc nước mắt rơi xuống vạt áo. “Nguyệt nương, bà tiễn Tiền Phúc xuất phủ, tiện thể ra ngoài mua chút vàng mã, thay ta tiễn người Thịnh gia một đoạn.”
“Vâng, Tiểu thư.”
“Giúp ta chuyển lời tới họ, thù này, sớm muộn gì ta cũng sẽ báo.”
“Tiểu thư, tiểu thư hãy chăm sóc cho mình trước thì hơn.” Nguyệt nương khóc không ra tiếng.
Thanh Hoàn cười thê thảm: “Hai người đi đi. Cả đêm ta ngủ không ngon, giờ muốn ngủ bù một giấc.”
Tiếng pháo vang lên, tiệc mừng đoàn tụ đã bắt đầu.
Phòng khách của Cố phủ được giăng đèn kết hoa, bày hơn chục bàn tiệc. Các nha hoàn và tì nữ qua lại không ngừng, tiếng cười nói cũng vang lên không ngớt.
Thanh Hoàn nằm trên giường lắng nghe âm thanh nhộn nhịp bên ngoài, từ từ nhắm mắt lại. Đột nhiên nghe được chuyện của Thịnh phủ, bởi vì cảm xúc quá kịch liệt, vừa phẫn nộ vừa lo lắng, bởi vậy đến chiều thì cô bé bắt đầu sốt. Thấy tiểu thư càng lúc càng sốt cao, Nguyệt nương sốt ruột không chịu được, bèn đi cầu xin Nhị gia.
Tiếng bước chân truyền tới, tấm màn cửa được vén lên, có người nào đó bước đến bên giường.
Trong giây lát, một bàn tay thô ráp phủ lên trán cô bé.
“Đang yên đang lành lại nằm ngay đơ ra đấy, sống dở chết dở, hại lão nương đến chén rượu An Sinh cũng không được uống.”
Đàm ma ma đứng nhìn xuống người nằm trên giường, lạnh lùng nói: “Nguyệt nương, đây là thuốc trị thương hàn. Mỗi ngày ba chén, sắc xong thì đút cho tiểu thư nhà ngươi uống.”
Nói xong, Đàm ma ma che khăn rời khỏi nhanh như thể chạy trốn thứ gì đó đáng sợ, chẳng muốn ở lại thêm một khắc nào.
Nguyệt nương cầm thuốc, đang định đi sắc thuốc thì Thanh Hoàn cất giọng khàn khàn: “Qua đây.”
“Tiểu thư…” Nguyệt nương chần chừ bước tới.
Thanh Hoàn dồn lực mở mắt thì một mảng máu loang lổ chói mắt trên cái trán trắng ngần của Nguyệt nương đập thẳng vào mắt cô.
Một giọt nước mắt rơi xuống bên gối rồi biến mất. Cô đường đường là đích nữ của Cố phủ, vậy mà đi xin thuốc lại phải để tì nữ dập đầu cầu xin đến vỡ đầu, chảy máu.
Đúng là hay thật!
Thanh Hoàn không tức giận mà ngược lại, khoé miệng còn nở một nụ cười.
“Nợ tiền trả tiền, nợ mạng trả mạng. Nguyệt nương, những khổ nhục chúng ta chịu, sớm muộn gì cũng có ngày ta sẽ đòi lại.”
Ánh trăng sáng tỏ, đêm tối vẫn vậy.
Cố Thanh Hoàn hiểu rõ rằng, trái tim của cô, nay đã cứng rắn như sắt.