Thịnh Thế Kiều Y

Chương:5GIA MUỐN GẶP CÔ TA


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 25GIA MUỐN GẶP CÔ TA

Cố Nhị gia như tên đã lên dây, nhưng lại chẳng thể làm gì, đành cố nén dục vọng, cắn răng đi đến chính phòng của mình.

Đêm tân hôn, Trương di nương phòng đơn gối chiếc.

Sau khi Cố Thanh Hoàn nghe được tin này, chỉ cười thản nhiên. Chó cắn chó, lông đầy miệng, mặc bọn họ ầm ĩ với nhau vậy.

Bên này, Triệu Cảnh Diễm ở Vọng Nguyệt Các lại cười ha hả, tiếng cười vang trời, khiến mọi người trong Các giật mình sợ hãi, âm thầm run rẩy không thôi.

“Gia, liệu có nhầm lẫn gì không? Lục tiểu thư này là một kẻ đần độn, sao có thể là thần y danh chấn Giang Nam.”

Triệu Cảnh Diễm thở hắt một cái, lập tức cảm thấy sảng khoái tinh thần: “A Ly à, ta hỏi ngươi, bản lĩnh của minh vệ và ám vệ vương phủ chúng ta như thế nào?”

“Người do gia dạy bảo, bản lĩnh đều cao cường giống gia.”

Triệu Cảnh Diễm rất hưởng thụ sự nịnh bợ hiếm hoi của A Ly, cười nói rất thân thiết: “Giả sử chúng ta ở Kinh thành, muốn tìm một người, mất mấy ngày?”

“Bẩm gia, lâu thì mười ngày, nhanh thì nửa ngày!”

“Chúng ta đến Giang Nam bao lâu rồi?”

“Gần hai mươi ngày.”

“Đã tìm được người chưa?”

“Bẩm gia, ngoại trừ Lục tiểu thư trong phủ, A Ly đã trèo hết cửa sổ của các tiểu thư khuê các ở Giang Nam này rồi.” A Ly nhăn nhó nói.

Triệu Cảnh Diễm phe phẩy cây quạt, bước nhanh ra khỏi Vọng Nguyệt Các.

“Đi thôi, còn ngớ ra làm gì, gia không trèo cửa sổ, gia muốn đích thân gặp gỡ vị Lục tiểu thư này.”

Cố Thanh Hoàn đứng dậy, mới vừa rửa mặt chải đầu xong đã thấy Nguyệt nương hoảng hốt chạy vào.

“Tiểu thư, tiểu thư, việc lớn không xong rồi, việc lớn không xong rồi!”

Trái tim Cố Thanh Hoàn run lên, Nguyệt nương theo cô năm năm, chưa bao giờ hoảng hốt đến vậy, cô vội bảo: “Đừng nóng vội, từ từ nói.”

“Tiểu thư, Thọ… Thọ vương đến viện chúng ta.”

“Cái gì?”

Cố Thanh Hoàn giật mình đứng phắt dậy, chỉ suy ngẫm trong giây lát liền nói: “Nguyệt nương, bà mau trốn đi. Xuân Nê, giúp ta làm tóc rối tung lên.”


Xuân Nê lo lắng nói: “Tiểu thư…”

Cố Thanh Hoàn nói rất bình tĩnh: “Đừng lo, ta có rất nhiều cách khiến hắn phải sợ mà bỏ chạy.”

Triệu Cảnh Diễm mặc áo gấm mới tinh, phe phẩy chiếc quạt, nhanh nhẹn bước vào viện tử này lần nữa, đôi mắt của hắn không ngừng nhìn quanh bốn phía.

Ngay sau đó hắn nhắm hai mắt lại, chỉ dùng mũi khẽ ngửi mùi hương trong viện, rồi hắn mỉm cười sâu xa, thản nhiên bước vào.

Một tiểu nha hoàn mặc áo xanh bước đến, nơm nớp lo sợ: “Thỉnh an Vương gia.”

“Tiểu thư nhà ngươi đâu?”

Xuân Nê cúi thấp đầu đáp: “Tiểu thư nhà nô tỳ đang chơi đùa ở hậu viện.”

“Ồ, đưa ta đi xem nào.”

Triệu Cảnh Diễm khép quạt lại, chắp tay sau lưng đi trước hai bước, hắn thấy phía sau không có động tĩnh, quay đầu lại nói: “Đi trước dẫn đường đi.”

Xuân Nê do dự nói: “Vương gia, tiểu thư nhà nô tỳ…”

Triệu Cảnh Diễm dùng quạt nâng cằm Xuân Nê lên, ngả ngớn hỏi: “Thế nào, sợ ta ăn tiểu thư nhà ngươi sao?”

Mặt Xuân Nê đỏ bừng, vùng chạy đi, đưa tay chỉ: “Vương gia tự đi xem đi.”

Triệu Cảnh Diễm nhướng mày rất đắc ý, chắp tay sau lưng, không nhanh không chậm bước đi.

Hắn vừa bước chân vào hậu viện, một nắm bùn đã bay đến trước mặt, dính chặt lên người hắn.

“Trúng rồi, trúng rồi, Xuân Nê, ta ném trúng rồi, chơi vui quá, chơi vui quá đi.”

Không đợi Triệu Cảnh Diễm mở mắt ra, một bóng người đã nhào đến trên người hắn, bàn tay giật tóc hắn thật mạnh.

Xin lỗi Triệu Cảnh Diễm, vì tự bảo vệ mình, ta chỉ có thể để ngươi chịu khổ thôi, Cố Thanh Hoàn vừa trét bùn trong tay lên mặt hắn, vừa buông tiếng thở dài niệm A Di Đà Phật trong lòng.

“Không đúng, không đúng, không phải Xuân Nê.”

Lục tiểu thư cười ngây ngốc, dùng bàn tay đầy bùn nhéo mạnh hai cái lên khuôn mặt trắng trẻo của Triệu Cảnh Diễm, dường như đang phân biệt gì đó.

“Ngươi tránh ra!”

Lục tiểu thư không đợi Thọ vương kịp mở mắt đã đẩy hắn rất mạnh rồi chạy mất: “Xuân Nê, Xuân Nê, chúng ta đi chơi, đi chơi bùn nào.”


Triệu Cảnh Diễm lảo đảo một cái, từ từ mở mắt, sợ hãi nhìn thoáng qua người mình, toàn thân cứng ngắc, không thể động đậy.

A Ly xông đến, vừa định hỏi thăm thì bị một mùi tanh xộc vào mũi khiến cậu ta phải nghiêng đầu sang chỗ khác.

Triệu Cảnh Diễm ngừng thở, bỗng nhiên cảm thấy trên trán mình đang có thứ gì cựa quậy bèn trợn mắt nhìn lên, đó là một con giun dài đến ba tấc.

Triệu Cảnh Diễm hít một hơi, chau mày gượng cười ba tiếng, không hé răng mà thốt lên một câu: “A Ly, cứu ta!”, rồi lập tức hôn mê bất tỉnh.

A Ly đâu kịp nghĩ nhiều nữa, lập tức bế ngang chủ tử nhà mình lên, phóng như bay ra ngoài.

Cố Thanh Hoàn ló người ra từ sau một thân cây, che miệng ho khan vài tiếng, trong mắt lộ ra ý cười.

Cô đã sớm đề phòng cái tên này rồi, loại bùn thối này chắc hẳn đã đủ khiến cho hắn sợ chết khiếp. Chí ít trong mười ngày tới, hắn sẽ không dám bước chân vào viện này nửa bước.

“Tiểu thư, nô tỳ đã mang nước đến rồi, tiểu thư mau đi tắm đi, khó ngửi chết đi được.” Vẻ mặt Xuân Nê đầy ghét bỏ.

Cố Thanh Hoàn theo Xuân Nê vào nhà, ung dung phủi bùn trên tay: “Xuân Nê à, nếu lần sau hắn còn dám đến, ta sẽ giội nước cống đầy đầu hắn.”

“Tiểu thư, cô thật ác quá.”

Trong lòng Cố Thanh Hoàn thoải mái, nhả ra hai chữ.

“Đáng đời!”

Trong Vọng Nguyệt Các, đám hậu vệ bận rộn múc nước, đổ nước.

Triệu Cảnh Diễm ngâm mình dưới nước, thở dài khoan khoái, hắn bỗng thò tay lên mũi ngửi thử, trên mặt hiện ra vẻ ngượng ngùng, cắn răng rầu rĩ mà “hừ” một tiếng.

“Gia, nhất định là chúng ta nghĩ sai rồi, Lục tiểu thư kia điên khùng như vậy, sao có thể là Kim đại phu cho được.”

Triệu Cảnh Diễm cũng hơi đờ đẫn. Chẳng lẽ mình đã nghĩ sai ngay từ đầu? Đôi tay vừa trắng lại vừa mịn, vừa mềm mại lại vừa bóng nhẵn kia lại không phải tay tiểu thư khuê các?

Dù sao cũng không thể là tay đàn ông chứ? Nghĩ tới đây, Triệu Cảnh Diễm ảo não đập tay xuống nước, nước văng đầy người A Ly.

“Mặc kệ đi, còn nước còn tát, mau phái người đi kiểm tra tường rào hậu viện của cô ta cho gia, một tấc cũng không được bỏ sót, nếu thật sự không phải, chúng ta bắt đầu lại từ đầu.”

A Ly gật đầu, xoay người đi sắp xếp.

Một lát sau hắn lại đi vào, bốn thị vệ theo sau mang theo một thùng gỗ lớn.


“Gia, nước đây.”

Triệu Cảnh Diễm vò tóc rồi ngửi, tức ngực buồn nôn không thôi: “Lần sau phải chặn kẻ điên kia cách xa ta mười trượng.”

A Ly lặng lẽ bĩu môi. Gia tự đưa mình tới cửa, còn trách ai nữa.

Triệu Cảnh Diễm đứng dậy, đổi sang thùng khác ngâm mình, mặt hắn âm trầm nói: “Đừng có ở đấy mà cằn nhằn, mau tới giúp gia gội đầu, gội từng sợi một, gội thiếu sợi nào, gia sẽ nhốt ngươi và kẻ điên kia chung với nhau.”

Cố Thanh Hoàn rửa mặt rồi ra ngoài, trong lòng có phần không yên. Cô cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, cầm sách thuốc xem vài trang, ngờ đâu chữ trong sách không ngừng nhảy nhót, khiến cô hoa cả mắt.

“Xuân Nê, đi xem xem Vọng Nguyệt Các có động tĩnh gì không.”

“Tiểu thư, nô tỳ đi ngay.”

Cố Thanh Hoàn ném sách thuốc, đẩy cửa sổ ra, hít vài hơi không khí mới mẻ.

Chuyện gì đã xảy ra vậy? Đang yên đang lành, sao tên đó lại mò đến tiểu viện của cô? Chẳng lẽ hắn điều tra ra được gì đó? Cố Thanh Hoàn cảm thấy khí huyết toàn thân dâng trào, hai mắt như nổ đom đóm.

Nguyệt nương lặng lẽ đứng đằng sau Cố Thanh Hoàn, lo lắng nói: “Tiểu thư, sẽ không có việc gì chứ?”

Cố Thanh Hoàn lắc đầu nói: “Có việc gì cũng không sợ.”

Nguyệt nương yên lặng nhìn tiểu thư một lát, rồi xoay người rót cho cô một chén trà nóng.

“Tiểu thư, uống ngụm trà cho mát họng.”

Cố Thanh Hoàn đưa tay cầm lấy, uống hai ngụm, nói: “Đợi Xuân Nê thăm dò về rồi nói.”

Uống xong nửa chén trà, Xuân Nê cũng đã trở lại.

Cố Thanh Hoàn thấy Xuân Nê mồ hôi đầy đầu, đưa chén trà đang uống dở trên tay cho cô bé. Xuân Nê uống một hơi cạn sạch, lau miệng nói: “Tiểu thư, Thọ vương vẫn đang tắm, không có động tĩnh gì khác.”

“Tại sao hắn lại đến viện của chúng ta?”

“Nô tỳ nghe nói Thọ vương này vốn muốn đến viện của Linh tiểu thư, ai ngờ nửa đường gặp phải Tam tiểu thư, Tứ tiểu thư, hắn muốn tránh hai người này nên mới…”

Hai đứa con gái của vợ lẽ kia một lòng một dạ muốn làm trắc phi của Thọ vương, vì thế giáo dưỡng gì cũng vứt ra sau đầu cả, luôn kiếm cớ để vô tình gặp được Thọ vương.

Thì ra là như thế, Cố Thanh Hoàn lặng lẽ thở phào, tâm trạng căng thẳng cũng được thả lỏng. Xem ra cũng không phải là hắn có ý định đến xò xét.

“Không sao rồi, chúng ta dùng cơm thôi.”

Cố Thanh Hoàn nhẹ nhõm nói.

Đêm trăng.


Vạn vật tĩnh lặng.

Triệu Cảnh Diễm hô khẽ một tiếng: “A Ly, có muỗi, mau đuổi muỗi cho gia.”

“Gia, gia yên lặng chút đi, hai tay A Ly chưa hề dừng đâu.”

“Im miệng!”

Triệu Cảnh Diễm ngồi xổm trên cây, trên đầu đầy lá cây, tức giận nói: “Nếu không phải là ngươi vô dụng thì làm gì cần gia tự thân xuất mã, gia đường đường là Thọ vương, thân thể tôn quý, chẳng lẽ còn phải tự mình đuổi muỗi.”

“Gia…”

“Còn dài dòng nữa gia ném ngươi vào Di Hồng Viện đấy.”

“Gia, mau xem kìa, có động tĩnh.”

“A, có động tĩnh? Mau tránh ra, mau tránh ra, đừng cản trở tầm mắt gia.”

“Tiểu thư, không có ai!”

Cố Thanh Hoàn mừng thầm, vịn tay Nguyệt nương như mọi khi, hóp lưng lại như mèo rồi chui ra khỏi lỗ.

Trần Bình nhảy xuống khỏi xe ngựa, vén rèm xe lên: “Tiểu thư, mời!”

Cố Thanh Hoàn khẽ gật đầu, không nói gì rồi cùng Nguyệt nương lên xe.

Trần Bình nhìn quanh vài lần, thấy không có gì khác biệt, bèn đi vòng đến đầu xe, nhẹ nhàng nhảy lên ngồi vững vàng trên xe ngựa.

Xe ngựa đi chậm rãi, vải gấm bọc quanh bánh xe giúp xe không phát ra tiếng động nào.

Trên cây ngô đồng lớn, ánh mắt Triệu Cảnh Diễm như phát sáng, thật muốn ngửa mặt lên trời cười dài.

Một người là thần y danh chấn Giang Nam, một kẻ là đồ đần độn, ngu si của Cố phủ. Nếu không phải ám vệ tìm được ở bức tường hậu viện của Lục tiểu thư có một cái lỗ ẩn sau bụi cây, khiến hắn sinh lòng nghi ngờ thì hoàn toàn không thể liên hệ hai người này lại với nhau.

Chỉ thiếu một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi là hắn đã bị người khác gạt rồi.

Triệu Cảnh Diễm không nhịn được sự kích động trong lòng mà đứng phắt dậy, hoàn toàn quên mất hiện giờ mình còn ngồi xổm trên cây.

“Tê!”

Hắn vỗ lên cái đầu đang đau nhức của mình, hai mắt sáng rực như sói đói thấy con mồi, hưng phấn nói: “Đi theo.”

Xe ngựa của Cố Thanh Hoàn vào hẻm Miêu Nhi. Cô được Nguyệt nương đỡ xuống xe rồi dìu vào trong góc hẻm. Dáng vẻ hai người giống như bệnh nhân đang đi xem bệnh vậy.

Vào đến Kim phủ thì có gã nô bộc đến đón hai người ngay. Nguyệt nương ra hiệu với hắn, gã nô bộc lập tức vui vẻ, vội kính cẩn mời hai người vào.

Ba người lời dụng bóng đêm, đi mấy bước qua sân vườn, nhanh nhẹn biến mất sau một gốc cây.

Triệu Cảnh Diễm nằm phục ở bờ tường, nhìn đến trợn mắt há mồm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.