Thịnh Thế Kiều Y

Chương 20UỐNG THUỐC SẼ CHẾT NGƯỜI


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 20UỐNG THUỐC SẼ CHẾT NGƯỜI

Triệu Cảnh Diễm vô cùng hưởng thụ sự chú ý của mọi người, đắc ý phe phẩy cây quạt trong tay, ánh mắt sắc bén nhẹ nhàng lướt qua từng khuôn mặt những người ở nơi đây.

Hắn đang tìm kiếm đôi mắt quen thuộc kia.

Đôi mắt của người con gái đó rất to tròn, cũng rất sáng, nhìn qua thì có vẻ bình lặng, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy sâu thẳm tựa bóng đêm, vừa gặp liền chẳng thể quên. Hắn có tự tin rằng, chỉ cần liếc mắt là hắn có thể tìm được cô.

Quận chúa Hoa Dương thấy khách đã đến đủ, lại muốn tỏ vẻ mình và Thọ vương thân thiết nên cố ý kéo tay Triệu Cảnh Diễm, đi đến trước mặt các cô gái, nói to: “Hoa sen trong ao đã nở, các phu nhân, các tiểu thư, mời các vị cùng đến thưởng ngoạn. Bát đệ, hôm nay đệ đi cùng tỷ tỷ được chứ?”

Triệu Cảnh Diễm chỉ cười thản nhiên khi thấy Hoa Dương cố ý tỏ vẻ thân thiết với mình, khẽ phất quạt đáp: “Cảnh Diễm từ chối thì lại thành bất kính rồi.”

Mọi người thấy cảnh này, lại không phải người ngu, ánh mắt họ nhìn về phía Quận chúa mang theo hàm ý khó hiểu. Xem ra vị trí trắc phi kia còn phải qua được cửa Quận chúa này rồi.

Cảnh tượng náo nhiệt phía trước không hề liên quan gì đến Cố Thanh Hoàn. Đêm qua, để tránh tai mắt của Triệu Cảnh Diễm, cô và Nguyệt nương cùng Trần Bình đã phải đi bộ về nhà.

Lúc về đến nơi thì trời cũng đã sáng, cô lười cởi quần áo, cứ vậy ngã thẳng xuống giường ngủ, khiến Nguyệt nương đau lòng, không ngừng mắng Thọ vương lấy oán trả ơn, đúng là kẻ tiểu nhân.

Giữa trưa, Cố Thanh Hoàn vừa tỉnh, Xuân Nê đã xách hộp thức ăn đến.

“Tiểu thư, bữa trưa tới.”

Cố Thanh Hoàn ngáp một cái, hỏi: “Phía trước thế nào?”

Xuân Nê cười hì hì, rồi lại lắc đầu chắt lưỡi: “Tiểu thư đừng nói nữa. Nô tỳ đi ngang qua hồ Nguyệt Nha, suýt chút nữa đã bị mùi son phấn sặc chết. Cũng không biết làm sao mà Thọ vương có thể ngồi yên được ở đó nữa.”

Cố Thanh Hoàn bị lời này chọc cười, ngồi xuống trước bàn trang điểm rồi mới hỏi: “Trời nóng như vậy mà ngắm hoa? Phải là nướng người mới đúng, son phấn trộn lẫn với mồ hôi, dính ở trên mặt, như vậy còn có thể nhìn ra đẹp xấu được. Theo ta thấy, trong lòng Thọ vương này tám phần là đang hối hận đến xanh ruột.”

“Hắn hối hận gì chứ, trái ôm phải ấp, quả là sung sướng hết phần thiên hạ còn gì. Tiểu thư, người không biết chứ, những cô gái kia đều hận không thể ngất xỉu rồi ngã vào lòng Thọ vương đấy.”

“Với thân phận của hắn, mấy vị quý nữ kia chỉ ngất ở trong lòng đã xem như rụt rè lắm rồi. Nếu thật sự không rụt rè, chỉ sợ cả đám đã nhảy bổ lên người hắn rồi.” Cố Thanh Hoàn nói mỉa mai.

Xuân Nê giật mình, vẻ mặt nghĩ đến mà sợ: “Thảo nào trong mấy câu chuyện dân gian lại có nói, phàm là giai nhân gặp được một chàng trai đẹp mắt, chắc chắn đều sẽ quên sạch lễ nghĩ, quên mất phụ mẫu, trong mắt trong lòng cũng chỉ còn chàng trai kia mà thôi.”

Cố Thanh Hoàn nói đầy khinh thường: “Được rồi, chúng ta cứ an nhàn phần chúng ta, không cần chú ý những chuyện lặt vặt kia cho mệt. Mau giúp ta chải đầu.”


Xuân Nê cầm lược, rồi lại nhớ đến gì đó: “Tiểu thư, Vương gì đấy cũng sắp đến phương Nam, tối qua tiểu thư có thương lượng đối sách với Phúc bá không?”

Cố Thanh Hoàn vỗ trán một cái, nói một cách nuối tiếc: “Sao ta lại quên mất chuyện này cơ chứ!”

“Hôm nay tiểu thư không thể quên nữa. Lỡ như những kẻ xấu xa kia thật sự muốn đưa tiểu thư đi thì biết làm sao đây?”

“Nếu thật vậy ta cũng không sợ, đợi ta hạ độc vào giếng nước ở Cố phủ, để cho bọn hắn đi gặp Diêm Vương trước rồi nói sau.”

“Tiểu thư nên làm vậy từ lâu rồi.” Xuân Nê cao giọng.

Cố Thanh Hoàn khẽ thở dài, ánh mắt hơi trầm xuống.

Di mẫu dùng độc lợi hại như vậy, vốn có thể cùng Cố phủ đồng quy vu tận. Nhưng dù bị dồn đến bước đường cùng, di mẫu cũng không muốn giết hại người nào, chính là vì muốn tích đức, đổi lấy được một cơ hội cho bản thân sống lại.

Tổ tiên Tiền gia đã dạy rằng, cứu người cứu mạng, không được làm hại người vô tội. Nhân quả luân hồi, sao cô có thể vì mong muốn cá nhân mà phá hủy quy tắc mà lão tổ tông lưu lại được.

“Nhị tiểu thư tới rồi?” Tiếng nói của tiểu nha hoàn truyền đến.

Xuân Nê vội vàng đỡ tiểu thư đến bên giường, liếc nhìn xung quanh, thấy không có kẽ hở, mới kéo màn lại.

Cố Thanh Chỉ phe phẩy quạt lụa đi vào, theo sau còn có hai nha hoàn, mỗi người cầm trên tay một chậu băng.

“Để xuống đi. Lục muội sao còn chưa dậy?”

Xuân Nê nhanh trí đáp: “Tối qua trời nóng, tiểu thư lăn qua lăn lại cả đêm, lúc canh năm mới ngủ.”

Cố Thanh Chỉ nhìn quanh một vòng, đi đến trước mặt Cố Thanh Hoàn, vuốt ve mái tóc cô, miệng than thở: “Lục muội, về sau ta sẽ nói với tổ mẫu, để bọn họ mỗi ngày mang chậu băng tới cho muội. Trời nóng như vậy, đương nhiên là không ngủ được.”

Cố Thanh Hoàn chớp chớp mắt, vỗ tay cười nói: “Không ngủ được, Lục muội không ngủ được.”

“Đúng là một nha đầu ngốc!”

Cố Thanh Chỉ thở dài rồi nói: “Chăm sóc tiểu thư cho tốt, thiếu cái gì cứ đến hỏi ta. Tuy ta là kẻ vô dụng, nhưng ít ra vẫn có thể nói vài câu trước mặt thái thái.”


Xuân Nê tỏ vẻ cảm kích: “Đa tạ Nhị tiểu thư, sao Nhị tiểu thư không đến tiền sảnh?”

“Có gì đâu mà đi. Mặt trời chói chang như vậy, khắp nơi đều là người, bọn họ không ngại nóng, nhưng ta ngại. Được rồi, ta đi về đây, thái thái không thấy ta đâu lại muốn đi tìm.”

Cố Thanh Chỉ đi đến cổng tiểu viện, ánh mắt bỗng trở nên nặng nề.

Vị tiểu thư này của Cố đại gia, mẹ ruột vốn là một nha hoàn, về sau có thái thái làm chủ nên được nâng lên làm di nương, nửa năm sau khi sinh Nhị tiểu thư thì đã lại mang thai tiếp.

Có lẽ là vì khi ở cữ không điều dưỡng cẩn thận, hoặc là khoảng cách thời gian giữa hai lần mang thai quá gần, cho nên mới ba tháng đã sinh non. Từ đấy, thân thể của vị di nương này cũng trở nên yếu ớt, chưa được một hai năm đã ra đi.

Thái thái thương xót đứa cháu gái này còn nhỏ đã không có mẹ, bèn để lại bên người nuôi dưỡng. Đại gia vào kinh, Nhị tiểu thư khăng khăng đòi ở lại, thái thái thấy cháu gái này có tình có nghĩa, bởi vậy càng yêu thương hơn.

Xuân Nê tiễn Nhị tiểu thư xong, vừa quay lại thì đã thấy Cố Thanh Hoàn đứng ở cửa, khẽ nói: “Trong phủ nhiều người như vậy, năm năm qua cũng chỉ có Nhị tiểu thư là thường quan tâm đến tiểu thư.”

Cố Thanh Hoàn định nói gì đó, nhưng cuối cùng lại thôi.

“Tiểu thư, tiểu thư…” Tiếng gọi của Nguyệt nương từ xa vọng đến.

“Có việc gì mà vội vàng vậy?” Sắc mặt Cố Thanh Hoàn khẽ thay đổi.

“Tiểu thư, Quận chúa gọi người đến phía trước.”

Cố Thanh Hoàn nhíu mày: “Đang yên đang lành, sao lại nhớ đến ta vậy?”

“Tiểu thư, phu nhân của Lý tri phủ là Triệu thị đòi gặp mặt tiểu thư.” Nguyệt nương lau mồ hôi, thở hổn hển nói.

“Mấy vị phu nhân này, trời nóng như vậy, thích giày vò bản thân thì cũng thôi đi, giờ lại còn muốn giày vò tiểu thư nhà chúng ta nữa.” Xuân Nê tức giận.

Cố Thanh Hoàn khẽ suy tư: “Hôm nay Hứa thị có đến không?”

“Hứa thị chỉ là di nương, làm sao được phép xuất đầu lộ diện.”


Cố Thanh Hoàn thầm nghĩ không ổn. Hứa thị phá hỏng hôn sự của hai phủ, lý do không gì hơn là đùn đẩy lên người Lục tiểu thư, Triệu thị không cam lòng, hẳn là muốn nhân cơ hội này để thăm dò.

Cô bỗng nhanh trí nói, “Xuân Nê, ngươi qua đây, ta dạy ngươi cách hóa trang cho ta.”

Cố Thanh Hoàn nói rất đúng, giờ phút này Triệu Cảnh Diễm đang hối hận vô cùng, hắn đúng là đầu óc có vấn đề mới nghĩ tới cái trò ngắm hoa này.

Đi quanh một vòng, chẳng những không tìm được người mà còn gặp phải vài cô gái nóng đến choáng váng. Cái mùi phấn son tỏa ra từ trên người bọn họ phả vào mặt, khiến Triệu Cảnh Diễm thiếu chút nữa nôn ngay tại trận.

Hắn không nhịn được nữa, bèn nháy mắt với A Ly.

A Ly hiểu ý, vội vàng cao giọng nói: “Vương gia có lệnh, lệnh các quý nữ hoặc làm thơ, hoặc vẽ tranh, trình bày tài nghệ.”

Các quý nữ thưa dạ một tiếng rồi tản đi.

Triệu Cảnh Diễm thở dài một hơi, nói nhỏ: “Hôm nay người đến đầy đủ cả chứ?”

“Hồi gia, không thiếu một người, ngược lại còn nhiều thêm mười mấy tiểu thư vừa đến tuổi cập kê.”

“Không đúng, vì sao không có cô ta, chẳng lẽ bản vương phán đoán sai?”

“Gia, con hẻm kia nằm trên đường đến ba phủ.”

“Ba phủ nào?”

“Hồi gia, đó là Lưu phủ, Trương phủ và Cố phủ.”

Chân mày anh tuấn của Triệu Cảnh Diễm giương lên: “Còn phí lời làm gì, tra cho ta!”

“Kẻ đần độn của Cố phủ đến, mau xem này!”

Cố Thanh Hoàn vừa xuất hiện liền khiến mọi người chú ý.

Đôi môi của cô được tô màu đỏ thắm, son phấn bôi trét đầy mặt, khóe miệng chảy nước bọt. Cô nhảy chân sáo đến trước mặt các quý nữ, nhìn bên trái một cái, liếc bên phải một phen, trông rất tò mò.

Miệng cô thì kêu lên mấy câu rất càn rỡ: “Tỷ tỷ thật xinh đẹp, muốn sờ sờ, muốn ôm ôm!”

Các quý nữ nhao nhao bịt mũi bỏ chạy, hận không thể tránh xa tám trượng.

Quận chúa Hoa Dương vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Lục tiểu thư, tức giận đến ngã ngửa, nhưng lại không thể phát tác được.


Phu nhân Triệu thị của Lý tri phủ ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Quận chúa, cô nương như vậy vẫn nên giữ lại trong phủ, bớt ra ngoài gây họa cho người khác thì hơn.”

Quận chúa Hoa Dương cười khổ: “Hài tử này tuy ngu ngốc, nhưng tâm địa tốt, trang điểm lên cực kỳ xinh đẹp.”

Triệu thị cười nhạt, điên khùng đến như vậy còn dám nói xinh đẹp, Quận chúa này quả là vô lý. Xem mình là đồ ngu hay sao. Nếu phải cưới người như vậy vào cửa, trong phủ bà ta còn có ngày yên bình sao?

Triệu thị cười nhạt, trong nụ cười mang theo vẻ châm biếm, không nói lời nào mà tìm phu nhân khác nói chuyện.

Quận chúa Hoa Dương âm thầm nghiến răng, lạnh lùng nói: “Người đâu, đưa Lục tiểu thư về.”

Cố Thanh Hoàn thay đổi ý nghĩ, bỗng dang hai tay ôm chặt lấy Quận chúa, “Nương, đừng, đừng bắt con đi, đừng bắt con uống thuốc, uống thuốc sẽ chết mất, nương… nương…”

Lời này vừa nói ra, cả hồ Nguyệt Nha đều rơi vào yên tĩnh, đến tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy. Chẳng lẽ Tiền thị này là bị ép uống thuốc độc mà chết?

Quận chúa ngẩn người, bực bội đẩy Thanh Hoàn ra, tức giận nói: “Nói bậy cái gì, người đâu, đưa Lục tiểu thư về.”

Đàm ma ma vội vàng dẫn theo hai người đàn bà tiến đến, mỗi người kẹp một tay, nhấc bổng Lục tiểu thư lên, một trong hai người nhân cơ hội nhéo người Lục tiểu thư một cái.

Bàn tay thô ráp kìm giữ cánh tay nhỏ nhắn của Lục tiểu thư, mọi người thấy mà giật mình.

Lục tiểu thư này tuy ngu si, nhưng cũng là tiểu thư con vợ cả của con trai thứ Cố gia. Thế mà giờ đây, đến cả một người hầu cũng dám ra tay với cô bé trước mặt bao người, thật không biết bình thường Lục tiểu thư này còn bị đối xử ra sao.

Cố Thanh Hoàn lạnh người, tia cười nhạt ánh lên trong mắt.

Cô ra sức giãy giụa, gào lớn: “Cha, bạc là nương để cho con… cha không thể cướp… Con có bạc… con có rất nhiều bạc, con không muốn đi hầu hạ Hiền vương, con có bạc… con không muốn đi hầu hạ Hiền vương!”

Đàm ma ma sợ đến biến sắc, vội vàng móc một cái khăn tay trong ngực áo ra nhét mạnh vào miệng nàng.

Lục tiểu thư sợ đến nước mắt chảy ròng, ra sức lắc đầu, sự hoảng sợ trong mắt khiến người ta nhìn mà thấy thương tiếc.

Nguyệt nương và Xuân Nê đứng một bên, trong lòng lo lắng cho tiểu thư không thôi. Trời ạ, trước đấy tiểu thư cũng đâu dặn là chuyện này sẽ xảy ra đâu.

“Chết tiệt!”

Mặt Quận chúa Hoa Dương đỏ bừng, thẹn quá hóa giận nói: “Còn không lôi tiểu thư về nhốt lại cho ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.