Thịnh Thế Kiều Y

Chương 13ĐÀN BÀ LÀ CON CỌP CÁI


Đọc truyện Thịnh Thế Kiều Y – Chương 13ĐÀN BÀ LÀ CON CỌP CÁI

Sau khi dâng tấu chương lên, Lý tri phủ phái hàng chục binh sĩ canh gác ngày đêm quanh Cố phủ để bảo vệ an toàn cho Thọ vương. Ngoài ra, ông ta còn lấy ra những loại thuốc tốt nhất mà trong phủ của mình có, kèm theo một vạn hai ngàn lạng bạc, đi vào Vọng Nguyệt Các thăm hỏi.

Quan lại ở phủ Tô Châu hay tin đều đến Cố gia an ủi vị vương gia đang sợ hãi vì bị ám sát hụt.

Kỳ lạ là, Thọ vương chỉ nhận lễ chứ không gặp người. Mà lí do thì rất chính đáng là, “Vì quá đau lòng nên không muốn gặp ai”. Thậm chí ngay cả Quận chúa cũng bị chặn lại ngoài cửa.

Điều càng kỳ lạ hơn là, Thọ vương đuổi hết đàn bà con gái trong Vọng Nguyệt Các đi, thay hết bằng hộ vệ trong vương phủ. Lí do rất văn hoa là: “Đàn bà chính là cọp cái”.

Mọi người trong phủ cũng không biết phải làm thế nào với vị vương gia bình sinh đã có tính cách quái gở này, trong lòng đều nghĩ thầm rằng, nhất định là vương gia bị phụ nữ tổn thương nên mới trở nên như vậy.

Trong Lê Hoa Viện, Cố Tùng Đào cũng mơ màng tỉnh dậy, nhưng còn chưa kịp trở mình thì đã ăn ngay một cái tát như trời giáng vào mặt.

“Cố Tùng Đào, ngươi dám lén ta đi tìm kỹ nữ, xem ta không…” 

Cố Tùng Đào ngồi thẳng dậy, tức giận đến mức thở dồn dập, nghiến răng nói: “Ta biết làm sao được. Thọ vương sai ta đi theo để trả tiền. Ông trời phù hộ nên ta mới toàn mạng trở về được. Đợi đến khi nàng trở thành quả phụ, ta xem nàng định làm thế nào?”

Từng lời nói như đâm vào tim Quận chúa, khiến bà ta tức giận đến mức, vò nát cả chiếc khăn trong tay, nhưng rồi cũng chỉ đành âm thầm rơi lệ.

Người chồng trước của bà ta đoản mệnh, ngay lúc phu thê đang sống vui vẻ, hòa thuận với nhau thì đột nhiên lâm bệnh nặng, chưa được ba tháng đã qua đời.

“Được rồi, nàng đừng tức giận, ta thề từ nay về sau ta tuyệt đối sẽ không đến đó nữa.”

Hoa Dương Quận chúa thấy được nhượng bộ liền cảnh cáo thêm: “Nếu chàng còn đi ta sẽ viết thư về kinh cáo trạng.”

“Được, được, được, Quận chúa của ta. Mau giúp ta thay y phục để ta đi đến chỗ vương gia.”

Tuy Cố Thanh Hoàn không bước chân ra khỏi phủ nhưng vẫn biết rất rõ tình hình bên ngoài. Vì quá tập trung vào chuyện của Tiền gia nên cô không hề để ý đến việc Triệu Cảnh Diễm bị ám sát.

Trùng hợp là trong danh sách mà phía Miêu Nhi Hồ Đồng đem đến hôm nay lại có hai chữ A Ly. Lúc này Cố Thanh Hoàn mới chú ý đến, và không khỏi suy đoán, có lẽ là Thọ vương đã đồng ý với đề nghị của bản thân.

Ngay khi cô đang vò đầu bứt tai về chuyện này thì nhị gia Cố Tùng Đào đột nhiên đến đây.

Nguyệt nương và Xuân Nê như gặp phải đại địch, một người ra tiếp đón còn một người thì đứng bên cạnh bảo vệ tiểu thư, trong lòng cả hai đều lo sợ, bất an không thôi.

Vì người này đến quá đường đột nên Cố Thanh Hoàn không kịp suy đoán trước nguyên nhân, chỉ đành im lặng quan sát tình hình.

Cố Tùng Đào mặc một bộ y phục màu xanh, tay áo thêu hình lá trúc, chân mang đôi ủng gấm màu xanh viền hồng, trông phong độ ngời ngời.


Cố Thanh Hoàn híp mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, năm đó di mẫu đúng là bị cái vẻ bề ngoài này lừa dối, nên mới chịu gả cho ông mà.

Xuân Nê hành lễ, chào một tiếng: “Nhị gia.”

Cố Tùng Đào đi đầu, liếc nhìn con gái của mình, thấy cô ngồi trên giường, mải mê chơi đùa hạt trân châu trong tay, trong lòng ông thầm than.

Dung mạo đó, thần sắc đó, đúng là càng ngày càng giống với Xuân Hoa.

Tiếng thở dài chưa chạm đến đáy tim, ông lập tức phất tay ra hiệu cho bốn người đàn bà trông rất to khỏe đi theo sau vào, bắt đầu lục tung toàn bộ đồ đạc trong phòng.

Nguyệt nương thấy tình hình không ổn, vội vàng nói: “Nhị gia, người muốn tìm vật gì thì để nô tì tìm giúp người, xin người đừng làm tiểu thư sợ hãi.”

Cố Tùng Đào chợt có một ý nghĩ trong đầu, nói: “Ngươi ra ngoài.”

Nguyệt nương nháy mắt ra hiệu cho tiểu thư, vội vã bước ra ngoài.

Cố Thanh Hoàn cứ mải mê chơi đùa cây trâm ngọc, dường như không hề nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Nguyệt nương.

Nguyệt nương cố ý dẫn Nhị gia tới bên cửa sổ phòng của tiểu thư nói: “Nhị gia, người gọi Nguyệt nương có việc gì sao?”

“Ta hỏi ngươi, trước khi Xuân Hoa mất, có để lại cho ngươi thứ gì không.”

Nguyệt nương sợ đến mức tim đập thình thịch, lẽ nào lão gia đã biết chuyện cái gối đó.

Lòng bà nóng như lửa đốt, vội vàng quỳ xuống nói: “Nhị gia, Nhị nãi nãi ra đi vội vàng, người chỉ để lại cho nô tì một thứ.”

“Là thứ gì?” Trong mắt Cố Tùng Đào lóe lên một tia sáng.

Nguyệt nương vô cùng cẩn thận rút ra một tờ giấy đã ngả vàng từ trong áo, đưa đến trước mặt Cố Tùng Đào: “Nhị nãi nãi đưa cho nô tì khế ước bán thân, để nô tì rời phủ, sống cuộc sống bình thường.”

Đúng là kẻ ngu.

Vẻ mặt Cố Tùng Đào trông đầy thất vọng. Ông phất tay, lại xoay người trở vào phòng.

“Mấy người các ngươi phải tìm kỹ mọi ngóc ngách cho ta, không được bỏ sót một chỗ nào, kể cả y phục lúc nhỏ của Lục tiểu thư cũng phải kiểm tra.”

“Dạ, nhị gia.”


Cố Tùng Đào bước đến trước mặt con gái của mình rồi ngồi xuống bên cạnh, giả vờ dịu dàng hỏi: “Thanh Hoàn, mẹ con có để lại thứ gì cho con không?”

Cố Thanh Hoàn đột nhiên cười ha ha, ném trâm ngọc đi, bàn tay nắm chặt tay của Cố Tùng Đào, nói với vẻ mặt ngốc nghếch: “Phụ thân, phụ thân, mẹ để lại cho con một thứ rất tuyệt, con dẫn người đi xem nhé.”

Cố Tùng Đào không mấy hy vọng vào vật này, chỉ thuận miệng hỏi: “Đó là vật gì?”

Cố Thanh Hoàn đột nhiên quay đầu lại, khuôn mặt tỏ ra rất thần bí, nói thật nhỏ: “Mẹ dặn không được nói chuyện này với ai cả.”

Thấy vậy, trong lòng Cố Tùng Đào cuối cùng cũng có một tia hy vọng nhen nhóm, ông bước theo cô đến trước bàn trang điểm. Cố Thanh Hoàn lần sờ phía sau chiếc gương, sờ mãi mới lấy ra được một cái túi nhỏ.

“Phụ thân, người xem, mẹ cho con vật này đây.”

“Đây là gì?”

Cố Thanh Hoàn bĩu môi, nhét vào tay ông: “Là thuốc độc. Mẹ nói đó là thứ rất hay, ăn vào là có thể lên trời. Phụ thân người ăn đi, người ăn rồi thì có thể lên trời đấy.”

Cố Tùng Đào bị dọa đến hồn bay phách lạc, luống cuống hất tay làm cho bột trong gói giấy văng ra ngoài.

Cố Tùng Đào trợn ngược mắt, ngã ngửa ra sau, nằm thẳng đơ.

Cố Thanh Hoàn vừa nhảy vừa vỗ tay hoan hô: “Ha ha, phụ thân thăng thiên rồi, phụ thân thăng thiên rồi!”

“Bộp!”

Cố lão gia vỗ tay xuống thư án cái rầm, người thì đứng bật dậy, tức giận quát mắng: “Nghiệt súc, ngay cả phụ thân của mình mà nó cũng dám đùa giỡn, người đâu…”

“Phụ thân!”

Sắc mặt Cố Tùng Đào trắng bệch, vội khuyên: “Phụ thân, người đừng chấp với đứa bé đó làm gì, nó chỉ là một đứa ngốc thôi mà. Nếu để truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ làm tổn hại danh tiếng của người sao?”

Cố lão gia tức đến bộ râu cũng dựng ngược lên: “Mau đuổi nó ra ngoài, để nó ở trong nhà là có tai họa. Chỉ tiếc số ngân lượng đó. Con nói xem, Tiền thị sẽ giấu nó ở đâu?”

Cố Tùng Đào lắc đầu cho thấy mình cũng không biết.


Cố lão gia rất chướng mắt với bộ dạng nhu nhược, vô dụng của con trai. Ông ta đang định răn dạy vài câu thì thấy tổng quản Cố phủ chạy hớt ha hớt hải vào: “Bẩm lão gia, nhị gia, người của Lý phủ đến cầu kiến lão gia, Nhị gia và Quận chúa.”

Khuôn mặt Cố lão gia đầy ý cười, “Lý tri phủ đã đồng ý với hôn sự này rồi sao?”

“Tiểu thư, tiểu thư, quả thật Lý phủ đã từ chối hôn sự này rồi, tiểu thư đoán không sai chút nào.”

Xuân Nê vén màn bước vào phòng, vẻ mặt đầy vui mừng: “Lão gia nghe xong, tức giận đến nỗi, mặt cũng tái xanh. Nhị nãi nãi còn hất tay làm vỡ cả một cái bình quý, rồi chửi Lý tri phủ không có mắt, còn nói sẽ quay về bẩm báo với Tề vương cho ông ta biết mặt.”

Cố Thanh Hoàn đang đứng trước bụi hoa dâm bụt, nghe kể xong, chỉ nhẹ nhàng quay người lại. Nhìn đôi mắt trong trẻo, sáng ngời của tiểu thưcá nhà mình, Xuân Nê cũng cảm thấy rung động.

Tiểu thư đã mười ba tuổi, dung mạo ngày càng xinh đẹp. Lỡ như tiểu thư bị gả cho tên ngốc nhà Lý phủ thì phải làm sao bây giờ.

Cố Thanh Hoàn không hề biết được những suy nghĩ trong lòng Xuân Nê, chỉ khẽ cười và nói: “Vậy phụ thân đáng kính của ta thì sao?”

“Nhị gia sao? Nhị gia hình như rất vui mừng, còn nói bằng lòng nuôi tiểu thư cả đời.”

“Chân tiểu nhân và ngụy quân tử, kẻ sau càng đáng sợ hơn kẻ trước. Phái người báo cho Hứa thị, đêm nay đến khám lại, đã đến lúc bản thần y thực hiện lời hứa với bà ta rồi.”

Quận chúa chán nản ngồi phịch xuống ghế, nha hoàn dâng ly trà lên cho nàng.

Quận chúa giận đùng đùng, cầm chung trà lên uống một ngụm, nào ngờ nước trà còn quá nóng. Mụ ta càng thêm tức giận, ném vỡ cả cái tách trà bằng sứ Thanh Hoa xuống đất, rồi giáng thẳng cho nha hoàn một bạt tai.

“Con tiện tì độc ác này, muốn ta bị bỏng chết sao?”

“Mẫu thân sao lại nổi nóng với nha hoàn thế?”

Ngô Nhạn Linh tay cầm khăn, thướt tha đi đến, “Cách này không được thì ta dùng cách khác. Mẫu thân, hôn sự của con ngốc đó vẫn còn nằm trong tay người, người muốn nó tròn hay méo thế nào cũng chỉ là chuyện đơn giản mà thôi.”

Quận chúa Hoa Dương ôm con gái vào lòng, than thở: “Ta nào phải vì chuyện hôn sự của con ngốc đó, ta tức giận là vì phụ thân con nói muốn nuôi nó cả đời.”

Ngô Nhạn Linh tựa đầu vào vai mẫu thân, cười lạnh lùng: “Lời nói của phụ thân, đã có khi nào được thực hiện chưa, huống hồ phía trên còn có tổ phụ. Trái lại con thấy, mẫu thân nên chú ý đến hôn nhân đại sự của con mới đúng.”

Quận chúa Hoa Dương mỉm cười hiểu ý, nhìn con gái với ánh mắt tán thưởng.

Đứa con gái này của bà ta, dung mạo tuyệt mỹ, vừa thông minh lanh lợi, vừa tinh thông cầm kỳ thi họa. Có thể nói là một trời một vực với ba đứa con gái của Cố Tùng Thọ.

“Con của ta, yên tâm đi. Mẫu thân đã viết thư cho ông ngoại của con, cũng đã đánh tiếng trước với Thọ vương rồi. Họ sẽ để ý mối hôn sự này giúp con, bà ngoại con còn nói sẽ chuẩn bị cho con một phần của hồi môn.”

Ngô Nhạn Linh thẹn thùng: “Mẫu thân muốn gả con đến kinh thành?”


Quận chúa nói với giọng khinh thường: “Tất nhiên là phải quay về. Phủ Tô Châu nhỏ bé này làm sao có nhà nào đủ xứng với con. Năm đó, nếu không phải vì phụ thân con mất sớm, mẫu thân làm sao có thể bằng lòng gả đến Cố gia.”

Ngô Nhạn Linh nghĩ đến kinh thành rực rỡ, phồn hoa mà mong mỏi không thôi.

“Quận chúa, hai vị di nương xin gặp.”

“Đang lúc này, hai mụ đàn bà đó đến đây để làm gì?” Ngô Nhạn Linh châm biếm.

Hoa Dương liếc mắt nhìn, nói với con gái mình: “Đương nhiên là sợ ta phá hỏng hôn sự của Tam tiểu thư và Tứ tiểu thư rồi.”

“Hai đứa ngu ngốc đó cả ngày chỉ biết đấu đá nhau, lại còn là thứ xuất nữa, có thể gả được cho nhà nào tử tế chứ?”

Đang lúc hai mẹ con trò chuyện thì hai vị di nương Lưu, Hứa đi vào, lần lượt hành lễ.

Ngô Nhạn Linh ngẩng đầu ưỡn ngực, để nha hoàn đỡ tay đi thẳng ra ngoài không thèm liếc nhìn hai người bọn họ.

Miêu Nhi Hồ Đồng.

Vẫn là hàng người dài dằng dặc, đứng rất trật tự, không ai phát ra tiếng động.

Trong hàng, một người đàn ông mặc đồ đen đứng cầm dù che cho một người đàn ông cao lớn, có vẻ khá tuấn tú, dù rằng chiếc dù đã che mất nửa khuôn mặt của người kia.

Mọi người xung quanh đều không nhịn được mà nhìn liếc qua, âm thầm chế nhạo.

Đêm hôm thế này, lại không gió không mưa, chẳng lẽ não hai người này có vấn đề, chứ khi không lại cầm dù đứng che như đúng rồi.

A Ly bị người ta nhìn nhiều quá, xấu hổ cúi thấp đầu, nhưng cũng không dám oán than một câu, chỉ dám lặng lẽ liếc nhìn người đứng dưới chiếc ô.

Hứa thị đưa tay ra, Cố Thanh Hoàn nhíu mày, bắt mạch cho bà ta một hồi lâu.

“Như thế nào rồi thần y?”

Cố Thanh Hoàn lạnh nhạt nhìn bà ta, viết phương thuốc lên giấy, nói: “Đến Khánh Phong Đường bốc thuốc, mỗi ngày uống đúng giờ, uống liên tục bốn tháng, trong vòng nửa năm chắc chắn sẽ có tin vui. Nếu như không có, ngươi có thể đến đây dỡ biển hiệu của ta.”

Hứa thị vui mừng đến nỗi không biết làm phải sao, vội vã quỳ xuống khấu đầu ba cái thật mạnh.

Khấu đầu xong, bà ta lại gần nàng, nói với giọng lấy lòng: “Ta đã thực hiện việc mà thần y giao cho. Người còn việc nào cần ta làm nữa không?”

“Không cần, chữa một bệnh, làm một việc. Hai ta đã hết nợ. Người tiếp theo.”

Cố Thanh Hoàn nói rất dứt khoát, sau đó bưng trà tiễn khách luôn.

Cô vừa nhấp được hai ngụm trà thì một khuôn mặt gợi đòn đã xuất hiện ngay trước mắt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.