Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 33: Nhiệm vụ ám sát
Truyền tống trận quả nhiên di chuyển cực nhanh. Bước vào bước ra, Hỉ Ca liền thấy chính mình đang đứng trong một thành thị màu đỏ – Đông Châu Thành.
Kiến trúc ở Đông Châu Thành rất khác biệt so với Nam Uyên Thành. Nơi này đều là những tòa nhà cao lớn hùng vỹ. Nhìn gần mới thấy mấy tiệm thợ rèn, dược điếm và tiệm chạp phô.
Hai nơi cho cảm giác như hai thái cực vậy. Hỉ Ca mặc dù không học qua kiến trúc nhưng cũng là người biết thưởng thức cái đẹp. Cô định ở trong thành đi dạo một vòng rồi mới cùng Thất Tử đi kiếm mục tiêu ám sát. Ngày xưa tới đây cũng chưa từng đi dạo nên cô không biết nơi này có địa phương nào xinh tươi đẹp đẽ hay không.
Hồi xưa cô ngoạn trò chơi tựa hồ là vì người khác. Hiện tại, cô muốn chơi vì chính bản thân mình, làm chuyện mình muốn làm, đi đến nơi mình muốn đi. Ai ngờ Thất Tử hoàn toàn không có ý định đi dạo phố, trực tiếp dẫn cô đến hiệp hội lính đánh thuê.
“Ngươi tới chỗ này làm chi?”
“Nhận 3 vụ ám sát vẫn tốt hơn là chạy khắp nơi tìm người giết a”
Quả nhiên là thích khách. Hỉ Ca không nói gì, ở phương diện này, cô không thể không thừa nhận, cô không thuần thục bằng hắn.
“Ngươi thường xuyên tới đây làm nhiệm vụ ám sát sao? Ta nhớ nếu liên tục hoàn thành 20 cái nhiệm vụ, hình như hệ thống sẽ thưởng cho cái gì đó?”
“Ừ, một cái huy chương đồng, toàn bộ thuộc tính +1. Nếu giết đủ 100 người sẽ được thưởng cho danh hiệu “liệt sát giả”, hội tâm +10, còn có một huy chương bạc, các thuộc tính +5.” – Thất Tử một bên dò bảng nhiệm vụ ở hiệp hội lính đánh thuê, một bên trả lời câu hỏi của Hỉ Ca.
“Ngươi hình như rất quen thuộc?”
“Lúc rảnh rỗi nhàm chán sẽ đến đây tẩy sát khí (điểm tội ác).” – Thất Tử lựa chọn cực nhanh, lấy tay điểm vài cái liền chọn xong đối tượng. Toàn bộ tin tức của các đối tượng này nhanh chóng hiện lên trên bảng nhiệm vụ của Thất Tử.
** Các trò chơi nhập vai kiểu này đều có phân chia trận doanh để sau này còn mở thế chiến này nọ. Ở trò Thịnh Thế này thì hình như trận doanh lấy ranh giới của đại lục làm cột mốc. Nếu giết người chơi ở cùng trận doanh sẽ bị hồng danh, điểm tội ác tăng. Nhưng nếu giết người chơi ở khác trận doanh, sẽ được ban danh hiệu.**
Hỉ Ca đưa mắt đọc, là 3 người, đều 30 cấp, một thuật sĩ, 2 chiến sĩ. Phần thưởng vô cùng lớn, giết một người được 100 kim, tên thuật sĩ đứng ngay hạng đầu, giết hắn được 300 kim. Cũng không biết tên này đã giết bao nhiêu người, gây bao nhiêu thù rồi.
“Người này thật cao giá.” – Hỉ Ca liếc qua tên của người đó, Sói Xám Ăn Cừu, vừa nhìn thì biết là một tên phúc hắc.
“Cũng tàm tạm” – Thất Tử đưa tay xoa cằm – “Vẫn chưa cao giá bằng ta.”
“Ngươi cũng có tên trên bảng ám sát?” – Hỉ Ca mở to mắt. Cô trước giờ không chú ý đến mấy chuyện này. Nếu là vậy, theo lý thuyết, hẳn phải có nhiều người tìm đến ám sát hắn mới đúng a. Hệ thống cấp tiền thưởng rất là lớn nha. Nhưng mấy ngày nay cô ở cùng một chỗ với hắn, cũng không thấy ai chủ động tìm đến, toàn thấy hắn ra tay giết người thôi.
“Biết ngay ngươi không quan tâm ta a. Trò chơi vừa khởi động, tên của ta đã đứng ngốc ở đầu bảng rồi. Đáng tiếc tới bây giờ vẫn chưa từng bị người ta giết qua lần nào.” – Thất Tử thở dài, một bộ dáng “cao thủ tịch mịch”.
“…” – Hỉ Ca khinh bỉ liếc hắn một cái.
Bảng ám sát của các đại lục không dựa theo sát khí mà tính. Nó dựa vào số người đã giết để phân thứ tự. Cho nên, có những lúc, dù trên người không có sát khí nhưng ngươi vẫn có thể bị toàn thể ngoạn gia truy nã vì tên tuổi xuất hiện trên bảng ám sát. Không có biện pháp, làm người nổi tiếng phải có tí danh thơm.
Sau khi có người tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, đối tượng bị ám sát trong vòng 3 giờ sẽ không thể hạ tuyến. Cho dù đã đến thời gian hạn định cũng phải trụ lại. Bất quá nếu vượt qua giới hạn thời gian mà còn chưa hạ tuyến, vậy thì thê thảm rồi, toàn bộ thuộc tính đều giảm, đánh quái không có kinh nghiệm, không thể đeo trang bị. Cơ bản chính là tình trạng chờ chết. Cũng may nếu đã nhận nhiệm vụ thì trong vòng 3 ngày người chơi không thể chọn lại cùng một đối tượng. Bằng không đối tượng bị ám sát đã sớm bị người ta dùng chiêu “mài dũa” làm cho mệt chết.
Người chơi sau khi nhận nhiệm vụ, hệ thống sẽ thông báo vị trí cụ thể của đối tượng liên tục trong 3 giờ. Hiện tại, bọn Hỉ Ca nhận được vị trí của người bài danh thứ 3 trên bảng ám sát, chiến sĩ có tên Da Đầu Bóng Lưỡng.
Cụ thể là tên này đang ở ngay trong hiệp hội lính đánh thuê của Đông Châu Thành.
Hỉ Ca cùng Thất Tử nhìn nhau có chút mê mang. Ngay lúc đó, trong đại sảnh có người lớn tiếng mắng chửi.
“Mụ nội nó, đứa nào không có mắt dám nhận ám sát lão tử?!”
Bên cạnh liền xuất hiện một tên chân chó: – “Đầu Bóng Lưỡng ca, khẳng định là mấy tay lính mới miệng còn hôi sữa.”
Hỉ Ca nhún vai, đưa tay làm một tư thế “thỉnh” với Thất Tử. Thất Tử cười cười xuất ra chủy thủ, rồi ở trước mặt Hỉ Ca trực tiếp ẩn thân.
Có thể khẳng định, thực lực của tên Da Đầu Bóng Lưỡng kia cùng lắm chỉ bằng số người hắn đã giết mà thôi. Hỉ Ca đứng trong một góc đại sảnh, nhìn thấy hai tên kia trực tiếp ngã xuống mà không kịp kêu một tiếng, liền trực tiếp xoay người đi ra ngoài.
Trong đại sảnh không có nhiều người cho lắm, khi Đầu Bóng Lưỡng ngã xuống, chỉ có vài người nhìn thấy, nhưng mọi người đều cực kỳ ăn ý xoay đầu qua hướng khác giả ngu. Dám ở trong thành giết người, phỏng chừng là người đã tiếp nhận nhiệm vụ ám sát, đều là hạng cao thủ, không nên đắc tội, cho nên giả ngu là tốt nhất.
Đối tượng thứ hai là một nữ nhân, tên gọi La Lị. Lúc Thất Tử và Hỉ Ca tìm đến, cô ta đang cùng tổ đội đánh boss, 30 cấp biến dị tuyết hồ. Đội ngũ có 3 người. Người bọn Hỉ Ca muốn tìm là cô bé kia?!
Nhìn cô bé cầm một cây cự kiếm, Hỉ Ca đúng là lạnh run một chút. Thực nhìn không ra, một tiểu cô nương đáng yêu dường ấy lại là một tên sát nhân cuồng a. Hỉ Ca vốn tưởng Thất Tử sẽ có chút thương hương tiếc ngọc, sẽ buông tha cho nhiệm vụ này. Ai ngờ hắn trực tiếp vọt tới bên người tiểu cô nương, không nói hai lời trực tiếp cấp một đao. Nếu là bình thường, phỏng chừng Thất Tử cũng không thể nào giây sát được, mấu chốt là tiểu cô nương đang đánh quái đến thời khắc quan trọng, quái vật vừa hung hăng cắn cô một ngụm, dược sư của tổ đội còn chưa kịp thêm huyết thì Thất Tử đã ra tay. Vì vậy mà tiểu cô nương liền anh dũng hy sinh.
Thất Tử giết người xong cũng không buông tha, trực tiếp quay đầu xử lý thuật sĩ và dược sư, sau đó thuận tiện đánh luôn tiểu boss đã mất hơn phân nửa máu, rồi ung dung ôm phần thưởng.
Đối tượng thứ ba, chính là Sói Xám Ăn Cừu. Thất Tử còn chưa đi tìm, tên đó đã tự mang thân tới cửa.
Sau khi giết người rồi thuận tiện đoạt quái, Hỉ Ca đem cái cổ cầm lam trang bạo ra từ quái đi bán 15 kim tệ, tâm tình cực kỳ tốt, lôi kéo Thất Tử đi tửu quán uống rượu.
Làm cho Hỉ Ca kinh ngạc chính là ở Đông Châu Thành cũng nhìn thấy Cát Tường tửu lâu. Không ngờ Cát Tường có thể đem sinh ý đến tận nơi này. Quả nhiên là người kinh doanh. Hỉ Ca nhìn tấm bảng hiệu sâu kín cảm thán. Trong khi cô còn đang vì vài kim tệ mà phấn đấu cực khổ, người ta đã muốn bay qua đại lục khác kiếm tiền rồi a. Bần – phú (giàu nghèo) chênh lệch quá rõ ràng. Nghĩ nghĩ, trí tuệ của cô cũng không quá kém đi, vì sao còn chưa kiếm được tiền đâu?
Hỉ Ca cùng Thất Tử cũng không vào được quán rượu. Bọn họ bị chặn ngay tại cửa. Chính xác là Thất Tử bị chặn. Hỉ Ca từ đầu tới đuôi đều không có ra tay với tiểu cô nương La Lị. Cho nên bọn người kia không nghĩ một nữ sinh nhu nhược như cô lại có quan hệ gì với tên thích khách vô sỉ ti bỉ đi ám sát con gái nhà người ta kia.
Hỉ Ca thực không nghĩa khí trốn ở một bên xem náo nhiệt. Sự thật thì cô vẫn thích đánh lén hơn.
Sói Xám Ăn Cừu tựa hồ có tên tuổi khá lớn. Ít nhất thì khi bọn họ bao vây Thất Tử, bên trong Cát Tường tửu lâu cũng không có một người dám đi ra xem náo nhiệt. Toàn bộ đều trốn trong quán ló đầu ra nhìn, ánh mắt tràn ngập tò mò.
“Ngươi giết Phong Nguyệt?” – Sói Xám Ăn Cừu thần sắc thực bình tĩnh nhìn Thất Tử. Khuôn mặt tuấn tú xuất hiện một nụ cười lạnh nhạt. Hỉ Ca nhìn như thế nào cũng không thấy hắn ta phù hợp với hình tượng phúc hắc mà cô tưởng tượng trong đầu.
“Ai cơ?” – Hỉ Ca thấy cùng Thất Tử bàn chuyện hắn giết ai, thuần túy là một vấn đề nhàm chán. Hắn căn bản chưa từng nhớ qua tên người bị hắn giết. Đương nhiên, hắn đối với tên cừu nhân lại nhớ dai cực kỳ, tâm trả thù đặc biệt nặng. Đó là đánh giá của Hỉ Ca giành cho Thất Tử.
“Sánh Cùng Phong Nguyệt, sáng hôm nay ngươi đoạt boss còn giết đội ngũ của cô ấy.” – Sói Xám Ăn Cừu tính tình cực kỳ tốt, còn chưa có trực tiếp ra tay. Hỉ Ca lắc đầu, đối phó với loại người như Thất Tử, không nên đứng đó nói nhiều a, trước tiên nên đem hắn giết chết, sau đó tâm sự chuyện cũ với thi thể của hắn í, bằng không đều có thể tùy thời đi bán muối nha!
“Nga~ không nhớ” – Thất Tử thập phần vô lại hướng Sói Xám Ăn Cừu cười cười, sau đó tay trái hơi nâng lên, bộ dáng thủ thế mà Hỉ Ca rất quen thuộc.
Haiz~~ Hỉ Ca thở dài, xuất ra pháp trượng, trực tiếp cấp Sói Xám Ăn Cừu một cái băng trùy, đồng thời chủy thủ của Thất Tử cũng đã bay đến cần cổ anh ta. Bất quá người này không phải tay mơ, vậy mà tránh được công kích của Thất Tử, trên cổ chỉ để lại một vệt máu nhỏ.
Khi đồng bọn của anh ta chuẩn bị đối phó Thất Tử, Hỉ Ca đã quăng qua 25 cấp băng đống thuật, đem bọn họ chế trụ. Mặc dù chỉ có ngắn ngủi một giây, nhưng đã đủ cho Thất Tử bồi một đao. Hỉ Ca lại tới thêm một cái băng trùy. Hai người họ hợp lực đem con mồi cơ bản không thể phản kháng kia giết chết. Có điều, huyết lượng của Thất Tử cũng cạn gần tới đáy.
Thấy Sói Xám Ăn Cừu bị ám toán, những thủ hạ của hắn ta thập phần kích động. Cũng may Hỷ Ca kịp thời cho Thất Tử một cái huyết tế. Mà Thất Tử cũng không theo chân bọn họ dây dưa, trực tiếp nắm tay Hỉ Ca, sau đó quanh người bọn họ hiện ra một đạo kim quang, nháy mắt liền biến mất.
Nhiệm vụ đã hoàn thành, còn lưu lại để người ta luân bạch hay sao a!
“Thất Tử, ta nhớ kỹ tên ngươi.”
Đối với Thất Tử mà nói, là cừu nhân thì chẳng phân biệt ngươi ở đại lục nào. Ít đi hay nhiều thêm một tên cũng chẳng ảnh hưởng gì tới hắn. Có điều, kẻ thù lần này có vẻ thuộc loại “không chết không ngừng” trả thù nha.