Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 230: Ai mới có tư cách
Đến thời điểm này, Hỉ Ca không cần thiết giấu diếm quan hệ giữa cô và Sở Nhị nữa. Bất quá, cô không tìm được thời điểm đúng để nói chuyện với anh họ. Hơn nữa, muốn thuyết phục anh họ, sợ là phải tốn không ít khí lực. Mâu thuẫn giữa anh họ và A Thất là chuyện nhỏ, Hỉ Ca để ý chính là quan điểm của Thương Lan công hội. Dù sao Thương Lan cũng là đại công hội đứng đầu Thịnh Thế. Vô luận là nhân lực hay tài lực đều vượt xa Long Môn. Mặc dù, nếu hai bang thực sự bước vào trường chiến đấu sống còn, kết quả còn rất khó nói. Nếu Hỉ Ca tùy tiện chạy qua Thương Lan. Cho dù anh họ đồng ý, đại đa số ngoạn gia của Thương Lan sợ là sẽ không đồng ý. Bọn họ đứng ở vị trí thứ nhất lâu như vậy, làm sao chịu hạ người chứ?!
Vốn dĩ Hỉ Ca còn đang rối rắm suy nghĩ, không ngờ cô vừa trở về từ Tây Vực, đã thấy Thanh Lam cùng thư ký của Thương Lan công hội đến Long thành. Anh họ đúng là không thích tìm phiền toái nha. Thế mà phái Thanh Lam qua đây.
Hỉ Ca đi tới tổng đàn, chưa vào cửa, từ ngoài nhìn vào, điều đầu tiên cô thấy là vẻ mặt cười khổ của Cuồng Vũ. Ngồi đối diện Cuồng Vũ là một nữ dược sư đang không ngừng nói nói. Thấy cô ta nói năng hùng hồn hăng say như vậy, Hỉ Ca không muốn quấy rầy, thế là quyết định đứng ngoài cửa… nghe lén.
Quá nửa ngày, Hỉ Ca hiểu ra vấn đề mấu chốt. Thương Lan muốn hợp tác với Long Môn. Điều kiện hợp tác không sai. Nhưng họ muốn đứng ở vị trí quốc chủ (hoàng đế). Kỳ thật, mỗi quốc gia cứ cách nửa năm sẽ có một lần tái tuyển cử quốc chủ. Chẳng qua, làm vị quốc chủ đầu tiên của Thịnh Thế, đối với nhiều người mà nói, có ý nghĩa rất trọng đại. Hỉ Ca không thích cai quản cả một vương quốc. Cô chính là muốn cái danh hiệu quốc chủ đầu tiên kia thôi. Không phải vì lần thất bại trước. Cô muốn đứng lên vị trí cao cao kia để nói cho mọi người biết, cô có thể bị đánh hạ nhưng cô cũng có thể đứng lên trở lại.
Nữ dược sư nói xong, người đứng bên cạnh Thanh Lam ra hiệu, lúc này mọi người mới thấy Hỉ Ca đang đứng dựa vào cửa, mân miệng cười, không biết đã nghe được những gì.
“Hỉ Ca, ngươi về rồi?” – Thanh Lam cười nói.
“Thanh Lam, đã lâu không gặp. Xem ra, ngươi thăng cấp không tồi nha~” – Hỉ Ca đưa mắt đánh giá, cơ bản hiện giờ toàn thân Thanh Lam đều là trang bị cấp sử thi. Thanh Lam dù sao cũng là chủ lực của công hội, lại đứng trong bảng top kiếm khách. Trang bị này nọ không thể quá xuề xòa. Hỉ Ca quay đầu nhìn lại trang bị trên người mình, vẫn là truyền kỳ bộ trang, còn cấp bậc thì đang lắc lư gần tới 100 cấp. Ta nói, bang chủ cô thực không xứng với chức danh a~
“Các vị, mời ngồi.” – Hỉ Ca cười cười. Vị nữ dược sư vừa rồi còn hăng hái nói chuyện, nhìn thấy Hỉ Ca liền lộ ra vẻ khiếp sợ. Hỉ Ca phải điều chỉnh thái độ, tỏ ra khách khí, giả bộ như cô chưa nghe thấy gì.
Cuồng Vũ đứng lên nhường chỗ. Hỉ Ca ngồi xuống ghế thành chủ, mĩm cười nhìn Thanh Lam.
“Phó bang chủ Thanh Lam không biết tìm ta có chuyện gì trọng yếu muốn nói sao?”
Hỉ Ca xưng hô như vậy làm cho Thanh Lam đỏ mặt xấu hổ, có chút không quen. Bất quá, lần gặp gỡ này là dưới danh nghĩa của bang hội, tình nghĩa và lợi ích không thể nhập nhằng, hắn thân là phó bang chủ của Thương Lan không thể làm gì gây tổn hại đến công hội được.
“Là về kiến quốc lệnh. Hỉ Ca hẳn là có hứng thú đi.” – Thanh Lam mở miệng liền đi ngay vào vấn đề. Kỳ thật, vấn đề giữa bọn họ không phải là tranh giành kiến quốc lệnh, mà là sau khi lấy tới kiến quốc lệnh thì ai sẽ ngồi lên ngôi vị. Mặc dù hiện tại bàn tới vấn đề này thì hơi sớm, nhưng nói trước đỡ mất lòng, nếu đợi đến lúc có được kiến quốc lệnh, lỡ lúc ấy có ý kiến bất đồng về vị trí quân chủ, không lẽ hai bên lại đánh nhau vỡ đầu đổ máu hay sao?!
“Đương nhiên. Ai lại không muốn làm vua chứ?!”
“E hèm, cho dù liên minh với Kinh Lôi thì cơ hội thắng Khổ Độ của ngươi vẫn không lớn.”
Thanh Lam nói lời này đã đủ khách khí. Cái gì “cơ hội không lớn”, cơ bản chính là “không có cơ hội” gì luôn. Khổ Độ có bao nhiêu nhân số? Long Môn lại có bao nhiêu nhân số. Khổ Độ chỉ dùng nước miếng cũng đủ dìm chết bọn họ nha~ Muốn cô buông tha ý niệm làm vua sao? Cho dù bàn tay thì nhỏ nhưng Hỉ Ca lại có dã tâm rất lớn. Hỉ Ca mĩm cười hỏi lại.
“Chẳng lẽ Thương Lan thì sẽ có cơ hội thắng Khổ Độ sao?”
“Ách…” – Thanh Lam sửng sốt một chút, lập tức cười khổ. Hỉ Ca đúng là không chút lưu tình, chẳng nể mặt mũi. Hắn sớm nghe nói miệng lưỡi Hỉ Ca rất độc. Không ngờ hôm nay mới có dịp nếm thử.
“Cho nên ta nghĩ tới chuyện hợp tác.” – Thanh Lam không muốn màu mè, nói ngay trọng điểm.
“Có thể. Ta muốn chức vị quân chủ, những cái khác thì sao cũng được.”
“Hỉ Ca…” – Thanh Lam thở dài. Trừ bỏ Hỉ Ca, có lẽ không có người thứ hai dám nói chuyện với hắn như vậy.
“Phó bang chủ, ta có thể nói đôi lời không?” – nữ dược sư mở miệng, đại khái bị lời nói của Hỉ Ca làm cho nổi giận. Thanh Lam liếc mắt một cái, hơi nhíu mày, lại nhìn Hỉ Ca, phát hiện cô tỉnh rụi nghiêng người chuẩn bị lắng nghe, thế là hắn không ngăn cản.
“Hỉ Ca bang chủ, ngươi có biết Thương Lan công hội có bao nhiêu thành viên không?”
Cuồng Vũ định mở miệng trả lời đã bị Hỉ Ca giơ tay ngăn lại. Người ta muốn phô trương thanh thế, như thế nào không cho người ta cơ hội chứ.
“Ta không biết. Muốn nói gì, mời ngươi nói thẳng.”
“Được, ta sẽ không khách khí. Thương Lan có 3 vạn thành viên. Là đại bang đứng đầu Thịnh Thế. Chắc hẳn không cần bàn tới vấn đề thực lực của chúng ta. Vậy ta xin hỏi, Long Môn có thể so sánh với chúng ta sao?”
“Không thể.” – Hỉ Ca trả lời ngay. Cô tự biết khả năng của Long Môn.
“Còn có, theo chỗ ta biết, thời gian vừa rồi Long Môn trải qua một vụ nội loạn. Lực ngưng tụ của quý bang khiến ta không thể khen ngợi à…”
Hỉ Ca gật đầu, đây là sự thật. Xem ra, người ta trước khi tới đây đã tìm hiểu kỹ càng, thiệt đáng khen. Lại nhìn biểu tình trên mặt Thanh Lam, phỏng chừng chuyến này trở về hắn sẽ tăng lương cho cô ta rồi.
“Ta thừa nhận quý bang thực vĩ đại. Nhưng cùng với Thương Lan chúng ta so sánh là không thể nào. Xin hỏi, ngươi vì sao lại cảm thấy bản thân có đủ tư cách ngồi lên vị trí quân chủ kia?”
Hỉ Ca nhịn không được cười khổ, đúng là một châm đâm thẳng nha. Nếu không có tinh thần vững vàng, sợ rằng người nghe được những lời này sẽ nghĩ bản thân thật vô dụng, sau đó kiếm sợi dây thừng treo cổ cho xong.
“Còn nữa sao?” – Hỉ Ca thấy nữ dược sư ngừng lời liền hỏi.
“Tạm thời chỉ có nhiêu đó.”
“Vậy đến ta. Xin hỏi, Thương Lan công hội có người từng kiến quốc qua sao?” – Hỉ Ca chậm rãi nhìn lướt qua những thành viên Thương Lan vì màn độc thoại kia mà rơi vào trạng thái hưng phấn.
“Chuyện này có quan hệ gì? Cho dù chưa từng kiến quốc qua, chúng ta vẫn có thể từ từ tìm hiểu.” – nữ dược sư có lẽ hiểu được ý đồ của Hỉ Ca nên nhanh miệng phản bác.
“Từ từ tìm hiểu?” – Hỉ Ca cười lạnh – “Ngươi có bao nhiêu thời gian để tìm hiểu đây? Để kiến quốc cần kiến quốc lệnh và bản đồ hoàn chỉnh. Cần bao lâu để đánh tới bản đồ hoàn chỉnh? Quốc chiến cần bao lâu? Quốc phòng cần bao lâu? Xây dựng ngân khố cần bao lâu? Đợi ngươi tìm hiểu cho xong mấy vấn đề này, sợ rằng ngươi chưa kịp hoàn thành quốc phòng thì đối phương đã kiến quốc xong rồi. Vậy, cho ta hỏi, ngươi tân tân khổ khổ chiếm được tiện nghi vào lúc này để làm gì thế?”
Những lời này Hỉ Ca nói ra có chút khi dễ người khác. Bởi vì đối phương cho dù có tài ăn nói sắc bén, chung quy chưa từng chân chính đứng trên vị trí thống lĩnh của một quốc gia, cơ bản không thể nào mường tượng được chuyện này phức tạp cỡ nào.
“Chúng ta không làm được, chẳng lẽ ngươi làm được sao?” – nữ dược sư không phục.
“Thời kỳ nội trắc, ta và Minh Độ Thiên cùng nhau kiến quốc. Hiện tại, trừ bỏ Minh Độ Thiên, chỉ có ta mới đủ khả năng trong vòng 2 tháng hoàn thành chuyện này mà không lãng phí một giây nào cả.”
Hỉ Ca cảm thấy bản thân thực may mắn. Lúc trước vì tò mò nên cô đi theo Minh Độ Thiên giải quyết chuyện trong chuyện ngoài khi kiến quốc. Quả thật là một hành động sáng suốt!!!!!!
Nữ dược sư không nghĩ tới Hỉ Ca có thể tự tin trả lời như vậy, vẫn không phục.
“Ta nhớ rõ, cuối cùng đế đô vẫn bị Minh Độ Thiên đem người vây công phá hủy. Xem ra, ngươi cũng không phải là một quốc vương vĩ đại gì.”
Nữ nhân đấu với nữ nhân, minh tranh ám đầu (đánh trước mặt lẫn đánh lén) là chuyện không thể tránh khỏi. Đáng tiếc, vấn đề này đã không còn lực sát thương với Hỉ Ca nữa.
Hỉ Ca cười cười lắc đầu: – “Chuyện này và chuyện ta có đủ tư cách ngồi ở vị trí quân chủ hay không là hai vấn đề khác nhau. Kia là việc riêng giữa ta và Minh Độ Thiên.”
“Việc riêng? Ha hả, vì một chút việc riêng mà hủy diệt cả một quốc gia sao?” – đối phương không tin.
Sự thật thì chuyện điên cuồng kiểu này nói ra sẽ không có mấy người tin. Nhưng mà sự thật vẫn là sự thật. Lại nói, những người có thực quyền thường có chút máu điên trong người, không phải sao?
“Bởi vì ngươi không phải là ta. Nếu có một ngày ngươi đứng ở vị trí trên cao kia, có lẽ ngươi sẽ hiểu.” – lời này mười phần cao ngạo, khiến đối phương hoàn toàn biến sắc. Nhìn thấy đối phương lại chuẩn bị nói cái gì, Hỉ Ca đứng lên, hai tay chống lên bàn, từ trên cao nhìn xuống, nói tiếp.
“Nếu ngươi đang lo lắng chuyện kia sẽ xảy ra lần nữa (Hỉ Ca bị giết ở quốc chiến), vậy thì ngươi cứ yên tâm. Chắc hẳn ngươi có xem qua bản tuyên truyền video của trò chơi đi? Thích khách áo trắng từng giết Minh Độ Thiên, theo ý ngươi, là người thế nào?”
“Rất mạnh.” – ở điểm này tất cả ngoạn gia đều nhất trí với nhau.
“Cho nên, lần đầu tiên hắn có thể giết được Minh Độ Thiên, vậy lần thứ hai cũng có thể giết quân chủ của đối phương.” – ánh mắt Hỉ Ca chợt lạnh, cô hận nhất là bị người phản bội. Cô tuyệt đối sẽ không để cho chuyện này xảy ra lần nữa.
“Ngươi biết hắn?” – Thanh Lam kích động vọt tới trước mặt Hỉ Ca. Không riêng gì Thanh Lam, cơ hồ toàn bộ thành viên của Thương Lan đang có mặt đều chấn kinh.
“Hắn không phải là muội phu (em rể) của bang chủ các ngươi sao?!” – Cuồng Vũ ngồi ở một bên chen miệng nói vào. Cuồng Vũ hiểu ý đồ của Hỉ Ca. Thông tin này, nên để người ngoài nói ra vẫn tốt hơn.
“Muội phu của bang chủ?” – Thanh Lam trợn mắt, chăm chăm nhìn Hỉ Ca – “Không phải là… tên kia chứ?”
Thất Tử? Là Thất Tử. Tên kia tuy rằng rất mạnh, nhưng mà… Phải biết rằng thích khách áo trắng trong bản video chính là thần tượng trong lòng Thanh Lam. Khi trở lại trò chơi, hắn mém chút đã theo nghề thích khách rồi. Giờ so sánh nhân vật trong truyền thuyết kia với… Thất Tử… hai hình tượng thiệt là khác xa nhau một trời một vực a~ Thanh Lam tuyệt vọng rồi.