Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 217: Nửa đêm (thượng)
Mặc dù chủ ý kết hôn không phải là ý nghĩ tự phát nhưng sau khi kết hôn rồi Hỉ Ca vẫn không có tự giác của một “người vợ” gì cả. Cho nên vụ động phòng, cô hoàn toàn không nghĩ tới. Người ta nói lâm trận ma thương (trước khi ra trận mới đi mài dao) chính là trường hợp này đây. Lúc nãy, Sở mụ mụ kéo con gái vào phòng để dạy cho cô một khóa giáo dục giới tính, rồi còn truyền thụ bí kíp phòng the nữa. Tóm lại, từ lúc Hỉ Ca ra khỏi phòng đi tiễn cha mẹ trở về thì cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên. Hỉ Ca suy tính, tối hôm nay có nên đập đầu A Thất cho bất tỉnh không? Như vậy cô sẽ an toàn trôi qua một đêm này… Nếu Sở mụ mụ biết khóa học giới tính của bà đã mang tới bóng ma tâm lý cho con gái bảo bối, không biết sẽ có biểu tình gì đây.
Tóm lại của tóm lại, sau khi A Thất vào phòng, Hỉ Ca liền bắt đầu bất an, cứ có cảm giác ánh mắt của A Thất “không thành thật”. Sự thật thì… ánh mắt của A Thất có bao giờ thành thật đâu a~
“Bà xã ~ ” – A Thất tâm tình bay lên. Hắn nhịn nhiều năm như vậy, rốt cuộc Hỉ Ca đã trở thành người của hắn. Cảm giác này thật mỹ diệu (đẹp đẽ). À thì… nếu ánh mắt của bà xã không giống hung thần ác bá thì càng hoàn hảo hơn.
Hỉ Ca nhịn. Hỉ Ca nhẫn. Không sợ đến nổi lập tức đạp cửa chạy trốn. Cuối cùng, nhìn ánh mắt vô tội của A Thất, cô ổn định tâm tình một chút, khoát tay nói với hắn.
“Anh đi tắm đi!”
“Tuân lệnh bà xã~” – A Thất rất ngoan ngoãn nghe lời.
“Aaaaaaaaa!! Thật khẩn trương!!!” – Hỉ Ca úp mặt vào gối mà gào lên. Cô ở trên giường lăn qua lộn lại. Ô ô ô (tiếng khóc) ~~
Bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, Hỉ Ca đứng bật dậy. Đi đến mở cái tủ âm (trong tường) lấy ra một cuốn sách. Đây là vật phẩm Sở mụ mụ mới đưa tặng cô. Nghe đâu là vật có lịch sử lâu đời trong gia tộc. Lúc Sở mụ mụ thành thân thì được Sở bà nội truyền lại. Bây giờ đến Hỉ Ca nhận được sự chân truyền. Cô mở ra…
… đó là một quyển xuân cung đồ (sách ảnh thuộc loại cấm trẻ nhỏ hehe).
Nhiệt khí nhất thời tập trung hết lên mặt Hỉ Ca. Cô chỉ có thể chấp nhận những “tư thế” bình thường thôi. Mặc dù dựa theo lời Sở mụ mụ nói thì cô và A Thất đều là người luyện võ, hai người có thể thử rất nhiều “tư thế khó”. Bất quá, Hỉ Ca cảm thấy, nếu họ thật sự làm như vậy… nhất định sẽ gặp nguy hiểm chết người! Tập trung nhìn vào “hình” thứ nhất, xem xét kỹ lưỡng gần 2 phút, sau đó lật qua trang kế tiếp. Không phải Hỉ Ca không biết mấy chuyện này, nhưng xem xuân cung đồ đúng là mở mang kiến thức a~
“Bà xã, em đang xem gì đó?” – tiếng A Thất vang lên ngay bên cạnh, một bàn tay hắn đặt hờ trên hông cô.
Mặc dù thân thể hai người còn chưa tiếp xúc thân cận nhưng Hỉ Ca vẫn cảm giác được một trận lửa nóng xuất phát từ chỗ bàn tay kia chạy lên phía trên rồi lan tỏa khắp người. Không rõ là do nhiệt độ trên người của A Thất quá nóng? Hay là nguyên nhân khác?
“Không… không xem gì hết.” – Hỉ Ca trả lời vội vã, “ba” một tiếng, đem quyển sách gấp lại, đầu cũng không dám xoay ngang.
“Vậy à? ~~” – giọng nói A Thất mang theo ý cười, có phần gian trá bên trong. Hắn sờ cằm, nhạc mẫu quả nhiên chu đáo. Vừa nãy hắn còn đang phân vân không biết nhạc mẫu nói chuyện gì với vợ hắn mà cô lại có biểu tình kỳ quái như vậy. Thì ra là chuyện tốt a~~
Hỉ Ca tính toán đem vật chứng quăng vào góc kín đáo, chuẩn bị thủ tiêu, nhưng còn chưa kịp ra tay đã bị A Thất một phen đè xuống giường. Cả người hắn thuận thế nằm trên lưng cô. Hơi thở nóng hổi khiến cả hai đều mất tự nhiên. Hỉ Ca run run. Người này không mặc áo a~ Hơn nữa, tóc vẫn chưa lau, vài giọt nước ngẫu nhiên rơi xuống vai, khiến cô càng thêm khẩn trương.
“Bà xã a~ chúng ta không nên lãng phí tâm ý của mẹ~” – A Thất lấy tay mở ra cuốn sách Hỉ Ca đang cầm, nhìn vào. Tình cảnh trước mắt, nói là hai người cùng đọc sách, chi bằng nói hắn đang tra tấn tinh thần của Hỉ Ca thì đúng hơn.
Ở phương diện này, A Thất hoàn toàn không có kinh nghiệm thực chiến. Nhưng mà, hắn là nam nhân… khụ… cho nên thiên phú dị bẩm đương nhiên trội hơn Hỉ Ca. A Thất thật không nghĩ tới, hắn chỉ đi tắm một cái, đi ra liền gặp ngay một kinh hỉ lớn!!! Ừm… cuốn sách này rất đáng giá để nghiên cứu, có thể giúp gia tăng tình thú trong gia đình. À à… tư thế kia rất tốt, đáng giá thử một lần…
“Kia… chúng ta vẫn không nên xem, tranh vẽ quá xấu…” – Hỉ Ca lúng túng. Loại sách này, lúc ở một mình xem thì không thấy gì. Chẳng rõ tại sao A Thất vừa xuất hiện, Hỉ Ca liền cảm thấy cả người từ trên xuống dưới đều bị kích thích, rất không yên lòng.
“Anh… tránh ra chút đi.” – Hỉ Ca có chút thở không ra hơi. Cái loại nhiệt khí này giống như đem toàn bộ lửa nóng từ bên trong đột kích ra ngoài, giống như muốn thiêu đốt cả lớp da thịt cô, rất khó chịu, cô chỉ có thể khiến cho A Thất cách cô càng xa càng tốt mà thôi.
“Không thể nha! Bà xã~” – A Thất cười khẽ. Đầu lưỡi linh hoạt liếm lộng vành tai của Hỉ Ca. Khi hắn nói chuyện, hơi thở nóng rực vừa lúc tiến vào lỗ tai cô. Bàn tay hắn rất không thành thật chui vào áo ngủ sờ loạn. Không gặp trở ngại nào?! A Thất thở ra, cảm giác đúng là thích.
“Bà xã ~ em không mặc áo lót nha ~” – bàn tay tiếp tục hướng lên trên, cho đến khi bao bọc hoàn toàn hai ngọn đồi phía trước, A Thất nhịn không được hít sâu vào một hơi để thuận khí.
“Nói nhiều !!!” – Hỉ Ca giận. Cánh tay cong lại, định dùng cùi chỏ húc một cái vào người phía sau, đáng tiếc, âm mưu không thành.
“Bà xã ~ Chúng mình vừa mới kết hôn a, đây là mưu sát chồng đó ~~ ” – giọng nói không giống ai oán mà có điểm khàn khàn.
“Anh đây là cố ý?” – Hỉ Ca bị A Thất xoay người đặt dưới thân, bàn tay hắn không ngừng mò tới mò lui. Cả người cô bị hâm nóng đến muốn nhũn ra nhưng vẫn cố gắng phản kháng một chút.
“Đương nhiên không có. Thân ái, lại dùng sức…”
Tên nam nhân này!!!! Hỉ Ca tưởng tượng như đang đối phó với Sở Tiếu Ca, cong chân muốn một cước đá bay hắn. Cơ mà cả người cô mềm oặt, không có chút khí lực. Đổi lại, bàn chân bị hắn một tay chộp lấy. Hỉ Ca bỏ cuộc, mặc hắn muốn làm gì thì làm. A Thất lăn lộn vui đùa một hồi liền đem Hỉ Ca khóa ngồi trên người hắn. Lúc này, cả hai đều thở hổn hển.
Mặt đối mặt, Hỉ Ca mới phát hiện, ánh mắt người này, khi nhìn cô, thật nóng. Cả người cô giống như muốn tan chảy ra. Nhưng vấn đề trọng yếu nhất bây giờ là… cô nhìn thấy cái khăn tắm quấn ngang hông A Thất đang nằm dưới đất. Hỉ Ca theo bản năng cúi đầu nhìn. Vật kia của hắn đang rất khí thế đứng thẳng, run run đụng nhẹ vào bụng cô. Đáng chết~~ Cô mới không cần động phòng nha. Chỉ mới nhìn thoáng qua, Hỉ Ca đã ra quyết định, để sống sót mà mở mắt nhìn thấy ánh mặt trời vào ngày mai, cô cần phải lui binh cấp tốc. Đáng tiếc, kế hoạch không thành công. Bởi vì Hỉ Ca vừa giãy dụa thì đã nghe tiếng xé rách vang lên. Áo ngủ của cô cứ như vậy vinh quang hy sinh.
“Thân ái ~ em muốn trốn?” – A Thất cười híp mắt, vẻ mặt cực kỳ lưu manh làm cho Hỉ Ca run rẩy lui ra sau.
“Chúng ta… chúng ta thương lượng một chút được không?” – Hỉ Ca cố gắng cười thật ngọt. Cô còn chưa chuẩn bị tâm lý a… nhất là sau khi nhìn thấy vật kia… càng thêm có chướng ngại… không biết nếu làm thật thì có chết người không? Vẫn là không nên đi!!!!
“Có thể. Chờ chúng ta động phòng xong, em muốn thương lượng chuyện gì cũng được.” – A Thất rất dễ nói chuyện. Có điều, buổi tối hôm nay, chuyện phải xảy ra, ai cũng đừng nghĩ ngăn cản hắn.
Đêm khuya. Trong phòng tân hôn. Chuyện tốt đẹp chỉ vừa mở màn mà thôi…