Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 17


Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 17

Sự xuất hiện đột ngột của Quan Tả cũng không có làm rối loạn nhịp độ cuộc sống của Hỉ Ca, trừ chuyện lúc ở nhà nàng không thể mặc áo quần tùy tiện ra còn lại thì mọi chuyện vẫn ổn, nếu không muốn nói Quan Tả đã phụ trách luôn việc nấu ăn cho hai chị em. Thế cho nên quan hệ giữa Quan Tả và Sở Tiếu Ca càng ngày càng tốt.

Sau bữa tối, Sở Tiếu Ca lôi kéo Quan Tả ngồi ngoài phòng khách miệt mài tám chuyện trên trời dưới biển, Hỉ Ca lắc đầu ngán ngẩm, lẻn chui vào phòng, thuận tiện đóng kín cửa, sau đó leo lên giường mang mũ giáp trò chơi vào.

Khi Hỉ Ca tiến vào trò chơi, thời gian (bên trong trò chơi) chỉ mới là tảng sáng. Nam Uyên Thành chưa có nhiều người qua lại cho lắm, chỉ có vài người chơi thương nhân cấp bậc thấp đang ở thu thập tài liệu. Thời gian đầu, tài liệu phổ có xác suất bạo cực thấp. Hỉ Ca cũng không tính lảng vãng ở đây tốn thời gian với bọn họ (mua tài liệu). Nàng trực tiếp đi đến thuật sĩ liên minh để học kỹ năng công kích “ảo ảnh lưu băng” của cấp 15, sau đó chạy đi giao nhiệm vụ chủ tuyến.

Có lẽ hôm nay vận khí của nàng tốt nên giao nhiệm vụ chủ tuyến lại được cấp cho danh hiệu có tính năng thêm huyết. Hỉ Ca nhìn danh hiệu màu xanh biếc trên đỉnh đầu “Thiên lang vọng nguyệt”, rồi lại nhìn (cột) huyết lượng tăng thêm một mảng, tâm tình cực kỳ sung sướng.

Huyết lượng tăng đồng nghĩa với thời gian tồn tại của nàng càng dài, sẽ không bị người ta quăng một cái kỹ năng liền tử vong, ít nhất nàng cũng sẽ có một cơ hội để phản kích. Kỳ thật chỉ cần có thể kiên trì 2 lần công kích, vậy thì người bình thường cơ bản không có cơ hội xử lý Hỉ Ca. Bởi vì nàng trừ bỏ công kích cực cao đến biến thái còn có một cái huyết tế kỹ năng. Vừa có thể tự thêm huyết vừa có thể tấn công, người như nàng nhìn làm sao cũng là cực phẩm nha.

Đáng tiếc, trò chơi chỉ mới bắt đầu, số điểm thuộc tính của Hỉ Ca quá là kém cỏi. Một thân bổn sự như vậy mà không có đường phát huy. Nàng hiện tại chỉ có thể chậm rãi tích trữ thực lực, thời kỳ hậu chiến mới là mục tiêu của nàng. Huống hồ, có Thất Tử ở đây, đánh quái giết người đều là hắn động thủ, Hỉ Ca cơ bản không cần phí sức.

Mở ra danh sách bạn tốt, tên Thất Tử vẫn xám xịt. Hỉ Ca nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định đi học kỹ năng đào quặng. Dù sao nàng cũng sẽ chuyên sâu vào rèn đúc, có thể tự cung tự cấp nguyên liệu sẽ tốt hơn. Còn nữa, cao cấp thợ mỏ rất khan hiếm. Nếu sau này có đào ra quặng mỏ quý giá, nếu bản thân nàng không dùng được thì cũng có thể đem bán. Nàng vẫn nhớ trong thời kỳ Beta của trò chơi, đến thời hậu chiến, thi thoảng có những quặng thạch mà giá cả còn cao hơn cả một kiện trang bị cao cấp. Đương nhiên cái loại quặng thạch cao cấp này không phải chỉ cần thợ mỏ cao cấp đào suốt 10 ngày nửa tháng sẽ tìm được, chuyện này phải bàn đến vận khí nữa.

Hỉ Ca trước tiên đi đến tiệm tạp hóa mua vài lát sandwiches cùng mấy bình sữa, dùng để bổ sung huyết lượng. Nói thế nào nàng hiện tại cũng là kẻ có rủng rỉnh tiền trong túi, không thể lại ăn bánh mì khô và uống nước lã nha. Huống hồ bánh mì khô của hệ thống đúng là khó nuốt cực kỳ, nếu không phải vì nghèo kiết xác lại cần bổ sung khí lực để đi đường, không ai tình nguyện ăn nó.

Sau khi mua xong mọi thứ, Hỉ Ca mới chậm rãi hướng về phía nam thành, đi đến tổng hội kỹ sư. Mặc dù nói kỹ năng đào quặng ai cũng có thể học nhưng mà học phí của nó lại đáng giá bằng cả một gia tài. Hỉ Ca rút ra 20 kim tệ mà trong lòng âm thầm đổ máu. Sau khi giao tiền, mỏ sư phụ cấp cho Hỉ Ca một quyển sách, rồi thuận tay lấy đại một cây cuốc đã muốn rỉ sắt ném cho Hỉ Ca, vẻ mặt cực kỳ thối, giống như muốn đuổi nàng đi nhanh để ông ta còn quay vào ngủ tiếp.


NPC trong trò chơi này đúng hàng đại gia, xem người chơi như cỏ rác. Hỉ Ca cầm lấy cây cuốc thuộc hàng đồ cổ, cúi đầu ủ rũ bước ra khỏi tổng hội kỹ sư. Nàng đúng là khi không phí tiền mua cái bực bội vào người nha.

Vừa bước ra đường, Hỉ Ca chợt nhìn thấy người quen. Mà bóng dáng của người nọ chỉ vừa thoáng qua liền biến mất ở góc ngã tư đường. Hỉ Ca nhíu mày, sau đó quyết định đuổi theo. Người kia chính là tên dược sư, một trong ba người ngày hôm kia đã giết nàng. Trí nhớ của Hỉ Ca cực kỳ tốt, đặc biệt là cừu nhân thì nàng không bao giờ quên.

Theo đuôi người kia một hồi liền thấy hắn đi ra khỏi thành. Làm Hỉ Ca có chút kỳ quái chính là hắn thế nhưng hướng cửa bắc mà đi. Phía bắc Nam Uyên Thành là khu vực quái 30 cấp. Xem bộ dáng của hắn thì nhiều lắm là 20 cấp thôi, không biết hắn đang có nhiệm vụ gì ở đó đây.

Ngay lúc Hỉ Ca quyết định tiếp tục trộm theo dõi tên kia thì nàng đột nhiên phát hiện bụi cỏ bên cạnh lay động. Có thỏ? Hỉ Ca cúi đầu quét mắt nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng con vật nào, lúc nàng ngẩng đầu liền thấy có hơi thở phả ngay sau ót.

“Muốn dọa chết ta hay sao hả?!” Hỉ Ca quay đầu quả nhiên nhìn thấy Thất Tử đang trưng ra khuôn mặt sáng lạn như hoa. Khoảng cách hai người thực gần. Vừa rồi nếu không phải Thất Tử thối lui nửa bước chân, nói không chừng lúc Hỉ Ca quay đầu hai người đã môi chạm môi rồi.

Thật ra, Thất Tử cũng không phải chính nhân quân tử gì, có điều hắn cảm thấy thời cơ lúc này chưa chín mùi, nếu làm quá lố sẽ dễ thất bại thôi.

“Ta vừa đăng nhập vào trò chơi liền thấy ngươi rậm rịt theo dõi người ta. Thế nào, là cừu nhân?” Thất Tử nghiêng đầu nói nhỏ vào lỗ tai Hỉ Ca.

“Phải. Lúc ở hang sói, ngươi giết 3 người bọn họ. Sau đó bọn họ đều chạy tới giết ta.” Hỉ Ca ló đầu ra khỏi thân cây, phát hiện tên dược sư kia không có đi tiếp, hình như đang chờ người, thế là nàng đứng đó tán chuyện với Thất Tử.

“Ngươi như thế nào đắc tội bọn hắn?” Thất Tử xác định lúc ở hang sói bọn người kia căn bản không nhìn thấy Hỉ Ca. Trong danh sách cừu nhân của họ cũng chỉ có tên hắn mà thôi, không có lý nào lại tìm Hỉ Ca gây phiền toái a.


Hỉ Ca thế là đem sự tình giản lược nói ra, Thất Tử một phen cười nhạo, nhưng thấy nàng trừng mắt tức giận, hắn liền thu liễm, ôn tồn hỏi.

“Bọn hắn giết ngươi như thế nào?”

“Giây sát a. Tên thuật sĩ quăng ra một chiêu liền đem ta giây sát.” Hỉ Ca thở dài. Trong một ngày bị người ta giết 2 lần, mà đều là giây sát. Nàng nghĩ lại cũng thấy đau lòng a.

“Thật là bất hạnh!” Hỉ Ca đang đứng đưa lưng về phía Thất Tử nên không thấy ánh mắt của hắn xẹt qua tia băng lãnh. Về phần hắn nói ai là người bất hạnh thì còn chưa thể xác định.

“Này, ngươi nói nếu ta đánh lén tên đó thì có trái với đạo nghĩa giang hồ hay không?” Đứng canh nửa ngày cũng không thấy có ai tới, Hỉ Ca trong lòng bắt đầu xao động.

“Ngươi thật xác định lúc đánh nhau người chết sẽ không phải là ngươi?” Thất Tử nghẹn nửa ngày mới trả lời lại một câu. Hỉ Ca hung tợn liếc hắn một cái sắc lẻm.

Nếu chủ động công kích, nhiều lắm là bị gia tăng giá trị tội ác, mà giá trị tội ác có thể tẩy trừ. Hỉ Ca quan sát địa thế xung quanh một chút. Nơi này không có người, không có quái, nếu bất thình lình đánh lén, chắc chắn có thể dễ dàng giết chết tên kia.

“Nếu lát nữa ta không thể giết chết tên kia ngay lập tức, ngươi liền đi lên bồi cho hắn thêm một đao” Để ngừa vạn nhất, Hỉ Ca vẫn quyết định nhờ cậy Thất Tử. Mặc dù nàng rất tự tin vào bản lĩnh (thực lực) của mình nhưng lại không mấy tin vào vận khí (may mắn) của bản thân a. Nàng cho rằng từ lúc bắt đầu trò chơi tới nay, nàng một mực là số con rệp.

“Được.” Thất Tử lơ đãng nghiêng người đứng tựa vào thân cây, nhìn vào nửa khuôn mặt của Hỉ Ca trong tầm mắt, khóe miệng hắn nhếch lên lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người.


Khi tên dược sư di chuyển xoay lưng về phía nàng, trong nháy mắt Hỉ Ca liền huy động pháp trượng quăng ra kỹ năng băng đống thuật. Tên dược sư phát hiện có người công kích, đang chuẩn bị phản kích thì hai cái băng tiễn của Hỉ Ca đã đánh lên người hắn lấy đi 1800 huyết lượng. Nhưng lúc này Hỉ Ca cũng đã bị lộ hành tung.

Tên dược sư vừa liên tục thêm huyết cho bản thân vừa huy động cây dược sừ trong tay. Một đạo bạch quang hướng Hỉ Ca đánh tới.

Bất quá hắn còn chưa kịp nhìn thấy Hỉ Ca ngã xuống thì trên cổ hắn đã xuất hiện một tia máu đỏ khiến hắn trực tiếp tử vong. Hỉ Ca bị đánh trúng một chiêu, huyết lượng chỉ còn lại vài chục điểm. May mắn lúc nãy nàng vừa được thưởng một cái danh hiệu thêm huyết, bằng không nàng đã đi chầu diêm vương rồi.

Tự quăng cho mình một cái huyết tế, Hỉ Ca thầm thấy may mắn được Thất Tử hỗ trợ, nếu không lúc nãy ai chết trước còn chưa biết nha. Nàng hiện tại đối phó kiếm khách với kỹ năng tấn công ở cự ly gần (cận chiến) thì còn dễ dàng, nhưng đối phó với loại chức nghiệp chuyên tấn công ở cự ly xa (viễn công) như dược sư, thuật sĩ và vũ giả thì không nắm chắc cho lắm.

Tên dược sư vừa về làng, Hỉ Ca liền nghe thấy tiếng người vọng lại từ phía xa. Thất Tử kéo Hỉ Ca núp vào sau thân cây, như lúc trước ghé vào lỗ tai nàng thổi gió.

“Hai tên kia đến.”

“Thuật sĩ giao cho ngươi” Hỉ Ca hoàn toàn không khách khí. Dù sao đối với Thất Tử mà nói, giết người là chuyện cơm bữa, cũng chỉ tăng thêm 2 điểm tội ác mà thôi.

“Ta rất cao giá nha” Thất Tử vừa cười vừa nói.

“Khỉ, 1 ngân tệ, miễn trả giá.” Hỉ Ca nói xong liền thật sự móc trong ba lô rồi ném ra đằng sau 1 ngân tệ.

Thất Tử đón lấy ngân tệ, cười mị mị đem bỏ vào hầu bao. Mặc dù hắn có hơn 300 kim, bất quá trong mắt hắn thì 1 ngân tệ này tựa hồ còn đáng giá hơn.


Hai người vừa đến có chút kỳ quái nhìn xung quanh. Đồng bọn vừa rồi còn nói chuyện ước hẹn, như thế nào đến nơi lại không thấy bóng dáng. Kiếm khách tên gọi Gia Tử vừa định mở tin tán gẫu ra hỏi thăm thì băng đống thuật của Hỉ Ca đã ném tới.

Phía bên kia, hành động của Thất Tử nhanh hơn nàng vài phần, hắn và tên thuật sĩ đã quần nhau một trận. Băng đống thuật có thời gian làm lạnh không lâu lắm, vừa đủ cho Hỉ Ca sử dụng hai lần băng tiễn. Kiếm khách dù sao cũng là chức nghiệp cận chiến, không thể nào công kích tới Hỉ Ca được. Cho nên nàng dùng 4 cái băng tiễn liền cho tên kiếm khách đi thăm địa phủ.

Sau khi hàng phục kiếm khách, Hỉ Ca quay đầu xem Thất Tử, phát hiện hắn thế nhưng còn đang chơi trò mèo vờn chuột với tên thuật sĩ. Hỉ Ca nheo nheo mắt, nói.

“Đừng đùa nữa”.

Thật không rõ vì sao hắn lại thích giết người như vậy. Cũng may người hắn giết không phải là nàng. Cho dù là ai, bị Thất Tử xem là địch nhân, đều sẽ sống không an ổn a.

Tiếng nói của Hỉ Ca liền hấp dẫn sự chú ý của tên thuật sĩ. Hắn nhìn thấy Hỉ Ca, còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc thì đã bị Thất Tử cứa cổ.

“Ngươi có thể nào không cắt cổ người ta không?” Tuy biết cần cổ là chỗ yếu hại. Nhưng nói thật, Hỉ Ca mỗi lần nhìn thấy loại hành vi giết người này của Thất Tử liền rùng mình.

“Không có biện pháp, là quán tính” Thất Tử nhún vai trả lời.

Tên thuật sĩ bị giết bạo ra một tấm da dê. Đây là loại vật phẩm có xác suất bạo dẫn 1/100, không biết có phải là thứ gì tốt không. Thất Tử đi qua cầm lấy tấm da dê lên đọc, đại khái hắn nghiên cứu đến hơn 5 phút sau mới ngẩng đầu nói.

“Không biết là cái khỉ gì!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.