Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 151: Chúc ngươi may mắn


Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 151: Chúc ngươi may mắn

Hỉ Ca vào trò chơi liền phát hiện hộp tin của mình đầy ngập tin tức, phần lớn là tin của Cô Tửu, còn có của Phần Thiên. Hỉ Ca đứng ở Thương Lan thành, nhìn cảnh tượng tấp nập trước mặt, có loại cảm giác giống như cô vừa xuyên không. Bây giờ mới vừa qua 12 tiếng đồng hồ không tới mấy phút đi, như thế nào cả tòa thành liền nháy mắt trở nên phồn thịnh hoa lệ như vậy? Lại nhìn cửa hàng bán đấu giá trước mặt… trời ạ… là cửa hàng cấp 5 đó, tốn bao nhiêu kim tệ để thăng cấp a?

Cửa hàng vũ khí của cô đến bây giờ mới thăng đến cấp 3 thôi. Mỗi khi thăng cấp, chi phí bỏ ra chính là tiền để mua thêm diện tích đất cho cửa hàng. Nói như vậy, cửa hàng đấu giá này hiện giờ hẳn là nơi có diện tích lớn nhất ở đây.

Hỉ Ca vừa đi vừa mở thông tấn khí. Nhìn ra được Cô Tửu đã không còn kiên nhẫn nữa, bởi vì âm thanh vừa kết nối liền nghe tiếng hắn dồn dập hỏi tới.

“Ngươi đang ở đâu?”

“Ở Thương Lan thành. Ngươi còn chưa qua đây sao?” – Hỉ Ca có chút kỳ quái hỏi. Thành vừa xây xong sẽ mở thông lộ, chẳng lẽ Cô Tửu bị lạc đường?

“Thương Lan thành còn chưa mở thông lộ đâu. Hiện tại chỉ có những người nhận được thư mời mới có thể đi vào.” – Cô Tửu thở dài. Hắn vừa nhận được tin của Hỉ Ca liền chạy như điên qua, kết quả bị chặn lại ở truyền tống trận vì người ta căn bản không cho ngoại nhân vào.

“Như vậy sao? Vậy ngươi đợi một lát. Ta đi lấy thư mời cho ngươi. Trước vào tửu lâu dùng khăn ủ ấm đi, vùng đất này thật sự rất lạnh.”

“… sao không nói sớm chớ?!” – Cô Tửu nghiến răng. Hắn không nghĩ tới có thể vào tửu lâu tìm được khăn ủ ấm. Đáng thương cho hắn, đứng phơi thân giữa gió lạnh, trên người chỉ mặc một ngoại bào đơn sơ của dược sư, ước chừng đã hơn hai giờ rồi… đồ đàn bà lòng dạ ác độc…

“…” – Hỉ Ca cảm thán ngửa đầu nhìn trời rơi lệ. Đây chính là vấn đề trí năng đó!!!! Biết không thể nói lý lẽ với tên kia, Hỉ Ca tiếp tục ôm tâm tình cười nhạo Cô Tửu, tắt thông tấn khí, sau đó gửi tin tức cho Thanh Lam. Rất nhanh liền thấy người chạy tới đưa thư mời cho cô.


Hỉ Ca từ đầu đã có danh hiệu khách quý của Thương Lan công hội, cho lên đi ra đi vào đều không gặp trở ngại gì. Hơn nữa, truyền tống về Băng Nguyên Thành còn được miễn phí. Thật tốt quá. Về sau mỗi ngày lại về đây truyền tống miễn phí. Thật ra, danh hiệu khách quý không có thực quyền, nhưng đeo danh hiệu này lên, lúc ở trong thành mua đồ sẽ được giảm giá.

Dựa theo chỉ dẫn của Cô Tửu, Hỉ Ca tìm Chức Nam, mua một bộ áo khoác da gấu. Chức Nam tựa hồ đặc biệt yêu thích da gấu. Lần trước lúc thủ thành, tiêu diệt đại boss Băng Tuyết Hùng Vương xong, Chức Nam liền đi qua lột da cất đi. Lúc đi ngang qua cửa hàng đấu giá, Hỉ Ca thoáng ngừng lại. Cát Tường lần này chính là mở cửa hàng đấu giá ở Thương Lan thành. Hừ… Hỉ Ca hếch mũi, khinh bỉ kẻ có tiền!!!!

Cô Tửu đúng là người biết hưởng thụ, hắn đi vào tòa tửu lâu còn bề thế hơn cửa hàng bán đấu giá. Hỉ Ca ngốc lăng đứng ở cửa. Mấy địa phương loại này… khiến người ta có chút áp lực. Tửu lâu này có lẽ là tòa nhà cao nhất của tất cả thành trấn ở Băng Nguyên. Ngẩng đầu, thế nhưng nhìn không tới đỉnh tòa nhà, chỉ thấy mặt trời chói chang trên cao. Cả tòa nhà nhìn qua giống như trong suốt, hình như là dùng một khối thủy tinh đẽo đục mà thành. Loại kiến trúc này Hỉ Ca chỉ mới nghe qua chứ chưa nhìn thấy bao giờ. Nghe nói chủ cửa hàng phải đạt 10 vạn điểm tôn kính mới có thể dùng đến loại kiến trúc đặc thù này.

Trừ bỏ Thương Lan công hội, không ai ở Cực Bắc Băng Nguyên có đủ tài lực như thế. Hỉ Ca phát ngốc đứng ở ngoài cửa chừng 2 phút, sau đó mới hồi thần, đè nén nội tâm kích động, nhấc chân bước vào Băng Nguyên tửu lâu. Bởi vậy mới nói, nam nhân đều không phải là người có tế bào nghệ thuật. Đặt cái tên cũng phàm phu tục tử như vậy!!!

Cả tửu lâu có 7 tầng lầu, phân biệt từ cao đến thấp. Nghe nói, tầng thứ bảy chỉ có người chơi với địa vị cao cấp mới có thể đi vào. Trên tầng bảy có 3 gian phòng. Thái độ phân biệt đối xử, phân chia giai cấp như vậy, không những không làm cho người chơi thóa mạ, ngược lại còn gợi hứng thú của không ít người. Rất nhiều người chơi ở các đại lục khác lục tục chạy tới đây, chỉ vì tò mò muốn biết họ có thể đi vào tầng lầu thứ mấy của tửu lâu….

Hỉ Ca bước vào, tầng trệt đã đầy nghẹt người. Cô nhìn lướt qua, không thấy bóng dáng Cô Tửu đâu cả. Đang lúc Hỉ Ca ngó nghiêng tìm người, một thị nữ mặc phấn trang màu hồng đi tới. Toàn bộ thị nữ ở đây đều là người chơi, không có lấy một NPC nào luôn.

“Tiểu thư, xin chào. Xin hỏi tiểu thư là đang tìm người sao?” – thái độ phục vụ tốt lắm, ít nhất nụ cười trên mặt kia không hề giả dối.

Hỉ Ca gật đầu: – “Ta có hẹn với bằng hữu. Hắn gọi Cô Tửu, là một dược sư.”


Hỉ Ca không dám xác định Cô Tửu có thể xưng tên ra hay không. Không rõ tên kia có hứng thú với chuyện hắn rốt cuộc được xếp ở tầng thứ mấy hay không.

“Xin chờ một chút.” – Thị nữ rời đi, chốc lát sau đã trở lại – “Bằng hữu của tiểu thư đang đợi ở tầng 5. Xin mời theo ta.”

“…” – Hỉ Ca có chút ngạc nhiên. Thật là đi lên sao. Không nghĩ tới Cô Tửu có thể lên tới tầng 5. Nhìn không ra, tên kia lại có thực lực như vậy.

Càng lên cao, trang hoàng càng hoa lệ. Quả nhiên, địa vị bất đồng, đãi ngộ cũng bất đồng. Hỉ Ca đi lên, đột nhiên nhìn thấy một đám người đang đi xuống. Thật xảo! Không nghĩ tới Phù Đồ đã trở lại Cực Bắc Băng Nguyên. Cô còn chưa đi tìm hắn, hắn đã tự mình dâng tới tận cửa. Phù Đồ nhìn thấy Hỉ Ca thì dừng bước, đứng ở trên cao nhìn xuống. Hỉ Ca nhếch mép cười. Có người sinh ra đã yếu (ớt), nên cho người ta cơ hội đứng trên cao nhìn xuống một lần. Hỉ Ca thật biết phối hợp với hoàn cảnh. Kỳ thật, Phù Đồ không tính quá yếu, miễn cưỡng có thể đánh ngang ngửa với Hỉ Ca. Trong đám người trước mặt còn có vị phó bang chủ, cô gái lần trước bị Thanh Lam dọa một tiếng liền bỏ chạy. Một người đánh với một đám người là chuyện viễn tưởng. Cho dù Hỉ Ca mọc thêm 10 cánh tay, chỉ sợ cũng không thể toàn thân mà trở ra.

Thị nữ dẫn Hỉ Ca lên lầu, nhìn không khí có vẻ không đúng, bất quá là người có chức nghiệp đạo đức, cô ấy liền tiến lên, đứng trước mặt đám người, cúi đầu lễ phép nói: – “Thỉnh quý khách nhường cho một con đường. Vị tiểu thư này cần đi lên lầu trên.”

“Như thế nào, gặp phó bang chủ đều không biết chào hỏi sao?” – Phù Đồ cố ý làm khó dễ. Sau khi Phi Khuynh Thành rời đi, Phù Đồ trực tiếp ngồi lên vị trí phó bang chủ của Vực Sâu. Mặc dù hắn vẫn phụ trách Liệp Sát Bang, nhưng với người bên ngoài, hắn hiện giờ là phó bang chủ của Vực Sâu.

“Phần Thiên còn không dám ép ta gọi hai tiếng “bang chủ”. Như thế nào, ngươi cho rằng ngươi so với Phần Thiên càng có thể đại biểu Vực Sâu sao?” – Hỉ Ca cười lạnh, một chút cũng không nể mặt mũi.


“Ngay cả dũng khí cúi đầu còn không có. Khó trách ngươi không thể ngồi được ở vị trí phó bang chủ của Vực Sâu.” – nữ phó bang chủ của Liệp Sát đứng bên cạnh lên tiếng nói giúp.

“Ta chỉ cúi đầu trước người mạnh hơn mình. Hắn xứng sao?” – Hỉ Ca liếc mắt nhìn nữ thích khách, nhếch miệng nói. Nữ nhân này miệng lưỡi thật lợi hại. Nhưng là, Hỉ Ca cô là tiểu bạch ư?

“Không cần nói nhiều. Ngươi trước hết giải thích vì sao lại giết thành viên bang hội đi.” – Phù Đồ vội vã mở miệng.

Hỉ Ca bĩu môi: – “Giải thích cái gì mới được? Giết người là Thanh Lam. Ngươi có hứng thú thì cứ tìm hắn mà nói chuyện.”

“Đừng tìm cớ. Huynh đệ bị giết trở về đều nói là do ngươi giết. Danh sách cừu nhân của bọn hắn còn có tên ngươi. Không cần đổ trách nhiệm lên người Thanh Lam. Đây chính là tội…”

“Ồ, ta có tội gì?” – Hỉ Ca nhìn người trước mặt suy nghĩ nửa ngày cũng tìm không ra cái tội gì để buộc lên người cô, liền giúp hắn một phen – “Là cấu kết với Thương Lan công hội ý đồ mưu sát bang chúng. Tội danh này sao?”

Phù Đồ vừa định gật đầu đã bị nữ thích khách kéo áo cản lại: – “Đừng tưởng ngươi có Thương Lan công hội làm chỗ dựa thì không ai dám nhạ vào ngươi (gây phiền toái). Ra tay giết chết bang chúng của mình, ngươi nhất định phải cho người ta một cái công đạo chứ. Dù sao, ngươi vẫn là người của Vực Sâu không phải sao?”

“Công đạo đương nhiên ta sẽ cấp. Bất quá, ngươi hình như không phải là người của Vực Sâu à? Lời này, không đến phiên ngươi mở miệng.”

Hỉ Ca cùng Phù Đồ còn đang giằng co tranh chấp, bên dưới lại đi lên 3 người. Cả 3 người đều mang trang bị cực phẩm. Đi đầu là một nam nhân trẻ tuổi, mày rậm mắt to, thoạt nhìn khoảng 20 tuổi, trên người mặc một áo bào thuật sĩ, nếu Hỉ Ca nhìn không lầm thì đó là một kiện sử thi trang bị. Các thuật sĩ trên top ten BXH thực lực Hỉ Ca đều đã gặp qua. Nhưng người trước mắt này, giống như từ trên trời rớt xuống, cô không hề biết. Thấy Phù Đồ chắn đường, người nọ không những không chuyển sắc mặt, ngược lại còn dừng chân, đem thị nữ kéo qua một bên, hứng thú đứng nhìn.

Nữ thích khách cười cười: – “Xin lỗi, là ta nói nhiều. Chúc ngươi may mắn.”


Nói xong liền kéo Phù Đồ đi xuống. Lúc bọn họ đi ngang qua, Hỉ Ca nhận được một ánh mắt khiêu khích. Tốt lắm. Đối thủ lần này có vẻ ngang tài ngang sức. Hỉ Ca cười, cuối cùng trò chơi đã không còn nhàm chán nữa. Phù Đồ vừa đi, Hỉ Ca quay đầu tìm thị nữ, vừa lúc nhìn thấy nam thuật sĩ kia. Hắn vậy mà đứng lại chào hỏi cô.

“Xin chào! Ta gọi là Khờ Dại.”- Sáng lạn tươi cười, thái độ lễ phép, tên gọi quỷ dị, trang bị cực phẩm, hắn thành công để lại ấn tượng tốt trong lòng Hỉ Ca.

“Xin chào, ta là Hỉ Ca.” – Hỉ Ca vừa mở miệng liền nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống.

“Hỉ Ca, sao bây giờ mới đến?” – Cô Tửu ló đầu ra từ cầu thang phía trên.

“Ngươi muốn mời ta ở lại ăn một bữa cơm hay là hiện tại liền theo ta đi?” – Hỉ Ca cười cười, quơ quơ tấm thiệp mời trong tay.

“Ngươi đừng có mơ. Bây giờ đi liền.” – Cô Tửu tuyệt đối không lãng phí tiền trên người Hỉ Ca, nếu ở lại trễ một chút, thật không biết Hỉ Ca sẽ ăn hết bao nhiêu tiền của hắn.

“Đồ keo kiệt.” – Hỉ Ca bĩu môi khinh bỉ, không tình nguyện bị Cô Tửu lôi kéo xuống lầu.

Hỉ Ca đã rời đi, Khờ Dại vẫn một mực dõi mắt nhìn theo: – “Cô ấy là ai?”

“Cựu phó bang chủ của Vực Sâu. Có quan hệ thân mật với Thứ. Nghe đồn em trai của cô ấy là một trong bốn lão đại của Thứ.” – nam kiếm khách đứng phía sau Khờ Dại trả lời.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.