Thịnh Thế Khói Lửa

Chương 146: Chuẩn bị kiến thành


Đọc truyện Thịnh Thế Khói Lửa – Chương 146: Chuẩn bị kiến thành

“Ui, không nghĩ đến ngươi còn nhận biết bang phái chúng ta a~” – kiếm khách cười hi hi, bộ dáng ấy khiến nụ cười trên mặt Hỉ Ca càng sâu.

“Đương nhiên nha. Bang phái nổi tiếng vô sỉ như vậy, ta đương nhiên phải nhớ rồi. Phải a, ta còn nhớ lần trước lúc các ngươi chạy qua Nam Uyên làm nhiệm vụ, bị người đồ sát đuổi trở về, cảm giác ấy chắc vui lắm nhỉ?” – chuyện đấu khẩu nhàm chán này Hỉ Ca không thích làm, nhưng không có nghĩa là cô không thể làm. Nhìn biểu tình biến sắc mặt của tên kia, Hỉ Ca trong lòng thực sảng khoái. Không khí xung quanh, trong nháy mắt, đột nhiên im lặng. Sắc mặt toàn đội ngũ của Liệp Sát đều dị thường khó coi. Rốt cuộc có người nhẫn không nổi nữa, mở miệng chửi bậy.

“Con bà nó, ngươi muốn tìm chết!!!”

Hỉ Ca vẫn giữ vẻ mặt vân đạm phong khinh mĩm cười: – “Đúng rồi, ta nhớ hình như người dẫn đầu đoàn đội đó gọi là Ẩn Sát. Nhẫn trên tay hắn bị bạo ra, ta vẫn giữ đây này. Có phải các ngươi muốn chuộc lại không?”

Mặc dù chuyện xảy ra đã vài tháng nhưng trí nhớ của Hỉ Ca tốt lắm. Đáng tiếc, ở trong thành không thể PK. Mấy người kia bị Hỉ Ca chọc giận, thực có xúc động muốn mở đỏ giết người. Hỉ Ca liếc mắt nhìn bọn họ một cái, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Không ngờ lúc này lại có tiếng nói vang lên.

“Ta nhớ rõ ngươi là phó bang chủ của Vực Sâu, như thế nào Vực Sâu vừa kiến thành thì ngươi đã trở thành bang chúng bình thường rồi?”

Người lên tiếng là một cô gái. Hỉ Ca không biết cô ta, nhưng nhìn huy hiệu Liệp Sát Bang trên ngực cô ta, biết ngay là người không có ý tốt gì. Lời kia vừa nói ra, chung quanh nhất thời xôn xao. Chuyện Vực Sâu kiến thành là một tin tức lớn của toàn thế giới. Ở đây, không ai ngờ Hỉ Ca lại là phó bang chủ của Vực Sâu… à không… là cựu phó bang chủ.

“Phó bang chủ.”

Nhìn thấy cô gái kia, mấy tên Liệp Sát liền sôi nổi gật đầu chào hỏi. Nữ nhân này là trường hợp cá biệt. Có thể nói cô là nữ ngoạn gia duy nhất ở trong vòng tròn trung của bang Liệp Sát. Chức nghiệp thích khách, kỹ thuật cực kỳ bưu hãn, hơn nữa tâm ngoan thủ lạt, miệng lưỡi cực kỳ độc ác.


Thật tình, không ngờ lại dẫn tới một đại nhân vật, Hỉ Ca nhướng mày: – “Ai biết ta hôm nay có thể là Liệp Sát ngày mai đâu…”

Lam Sắc không hề đơn giản, mà Phần Thiên là người đơn giản sao? Đến cuối cùng, là ai lợi dụng ai còn chưa biết được. Hỉ Ca không có hứng thú nháo sự, nếu lợi ích mà cô muốn có đã cầm trong tay, còn theo chân bọn họ tranh quyền đoạt lợi làm cái gì. Nói thật, nếu cô thật sự có hứng thú với chuyện tranh đoạt này nọ, còn không bằng tự đi xây một ngôi thành để chơi a. Hiện tại, Sở Tiếu Ca có trong tay 2-3 cái kiến thành lệnh kia kìa.

“Ta nghe nói, thời kỳ beta, ngươi là người yêu của Minh Độ Thiên? Sau đó bị người ta đá. Thế nào, cảm giác ấy chắc là thích lắm nhỉ?” – Nữ nhân này rõ ràng không có ý buông tha Hỉ Ca, ngược lại có ý khiêu khích.

“Đúng vậy. Đặc biệt là thời điểm giết anh ta, thực là thích ghê lắm. Ngươi có thể thử xem xem… à…. ta quên mất, ngươi còn không có cái thực lực đó.” – Hỉ Ca mĩm cười trả lại một câu.

Hai người, một giấu đao một giấu kiếm, miệng lưỡi đều sắc bén như nhau. Những người đứng xung quanh thì đang hưng phấn, chuẩn bị quay chụp lại hiện trường, ý đồ phát tán lên diễn đàn. Nhưng bọn hắn còn chưa kịp hành động, Thanh Lam đã dẫn theo một đội nhân mã đi đến. Thanh Lam dáo dát nhìn như đang kiếm người, vừa thấy Hỉ Ca đứng giữa đám người liền vui vẻ gọi lớn

“Hỉ Ca! Hỉ Ca!”

Thanh Lam xuất hiện, vị phó bang chủ kia sắc mặt liền trở nên khó coi, cô ta nhịn không được lui về sau nửa bước.

“Hỉ Ca a~ Lão đại nói lần này thủ thành ta sẽ chung đội với ngươi đó… hắc hắc… ngươi phải nhớ chiếu cố ta nha.” – Thanh Lam nói xong liền lạnh lùng quay đầu nhìn lướt xung quanh – “Thế nào, các ngươi có việc tìm Hỉ Ca sao?”


Hỉ Ca không biết Thanh Lam còn có bộ mặt dọa người đến như vậy. Hắn vừa nói một câu, nữ nhân kia cũng không dám mở miệng nói chuyện nữa. Ở Cực Bắc Băng Nguyên, Thanh Lam là đại biểu của uy quyền. Cho dù hắn làm bậy cũng không ai dám nói cái gì. Đây chính là tiếng nói của thực lực, ai biểu hắn có tiền vốn làm chi. Nữ nhân kia dĩ nhiên không ngờ Hỉ Ca lại quen biết Thanh Lam. Chuyện Thương Lan xây thành, mọi người đều biết. Có thể chung tổ đội với Thanh Lam, điều này chứng tỏ thực lực của Hỉ Ca không phải hạng xoàng. Hơn nữa, nghe ý tứ của Thanh Lam, dường như hắn còn có ý ngưỡng mộ Hỉ Ca. Không cần biết đây là hắn cố ý hay vô tình, một câu nói của hắn, nháy mắt đã nâng Hỉ Ca lên một tầng cao mới.

“Ở Di Thất đại lục giết người của họ nhiều như vậy, còn không cho người ta đến chất vấn à!?” – Hỉ Ca tựa tiếu phi tiếu nói, sau đó lôi kéo Thanh Lam – “Đi thôi, theo giúp ta khiêng vài cái túi.”

“Túi gì?” – Thanh Lam tò mò hỏi.

“Là dược phẩm của Cô Tửu gửi qua, cho chúng ta dùng.” – nếu đã đáp ứng hỗ trợ, Hỉ Ca đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ. Mặc dù Thương Lan công hội sẽ chuẩn bị rất nhiều dược phẩm thêm trạng thái, nhưng không có chế dược sư nào lợi hại bằng Cô Tửu. Một đống trân phẩm này, không phải Hỉ Ca mở miệng đòi liền có được. Cô phải dùng một năm tiền lương đổi lấy đó a. Giá tiền này còn không bằng dược phẩm bình thường. Hỉ Ca thật không hiểu, Cô Tửu vì sao chấp nhất với chuyện tiền lương như vậy?

“Là vị bằng hữu tông sư chế dược sư của ngươi? Ta cho hắn vị trí trưởng lão, gọi hắn đến Thương Lan công hội đi. Khẳng định so với chuyện ngồi ngốc ở Vực Sâu tốt hơn nhiều. Hình như ta nghe nói hắn bị Vực Sâu đá ra rồi?” – Thanh Lam vẻ mặt chờ đợi. Bạn bè của Hỉ Ca toàn là người không bình thường. Còn có một người tên là Cuồng Vũ nữa, chính là cựu thành viên của Thiên Nhãn. Đường dây thông tin của người này nhất định không nhỏ, cho dù không thể lấy đến mấy tin hữu dụng, mò ra chuyện bát quái cũng tốt lắm.

“… à, Cô Tửu vừa rút khỏi bang phái, hắn hiện giờ có chứng sợ hãi chức vụ trưởng lão.” – Hỉ Ca nửa thật nửa giả nói.

Đoạn đối thoại của hai người nói ở kênh trước mặt, cho nên những người đứng xung quanh đều nghe được. Vị phó bang chủ của Liệp Sát sắc mặt càng khó coi. Rõ ràng là Hỉ Ca cố ý. Tông sư chế dược sư mà Vực Sâu lại giữ chân không nổi. Đây chính là một loại tín hiệu, mặc kệ nguyên nhân đằng sau là như thế nào, người chơi rồi đây sẽ xì xào bàn tán.


Không ngờ lần này Cô Tửu ra tay rất hào phóng, đại khái thời gian này hắn không tìm được chỗ nào để quăng bỏ dược, cho nên toàn bộ đều quăng cho Hỉ Ca. Chất đầy 2 cái túi to. Nhìn Hỉ Ca lấy ra đan dược gia tăng trạng thái có giá mấy chục kim tệ, rồi độc phấn trị giá mấy trăm kim tệ, Thanh Lam muốn chảy nước dãi đầy đất. Thật là đại gia a~ Hắn mặc dù là kẻ có tiền nhưng không thể nào có đan dược vô hạn để sử dụng như này. Kỳ thật, chủ yếu là do phần trăm thành công của Cô Tửu cao hơn người khác, tiền bỏ ra tuy nhiều nhưng thành phẩm thu được cũng nhiều không kém. Hỉ Ca rất tò mò, Cô Tửu rốt cuộc lấy tiền ở đâu ra? Trước giờ không thấy Cô Tửu đem dược đi bán. Không lẽ tên này là bại gia tử?

Sau khi phân loại đan dược đâu ra đó, thuận tiện quăng cho Thanh Lam một ít, Hỉ Ca mở thông tấn khí gọi cho Cô Tửu. Chốc lát sau, tiếng nói từ bên kia truyền qua.

“Lấy đến rồi? Đừng quên ghi cho ta cảm nghĩ sau khi sử dụng.”

“… chờ chúng ta thủ thành xong, ta sẽ hỏi thăm.” – Hỉ Ca bất đắc dĩ thở dài, tật xấu của Cô Tửu vẫn không bỏ.

“Thật đáng tiếc. Ta cùng Cuồng Vũ đang bận làm nhiệm vụ, bằng không ta cũng chạy qua xem náo nhiệt.” – Cô Tửu có chút tiếc hận nói. Hắn cùng Cuồng Vũ vận khí cực tốt, vậy mà ở trên Di Thất đại lục tìm được di tích bản đồ. Hắn, Cuồng Vũ, còn có bọn Tiểu Tà đang đi thăm dò bản đồ mới.

“Hì… chờ ta kiến quốc, không phải ngươi còn cơ hội nháo sự sao?” – Hỉ Ca cười hì hì nói.

“Là ngươi nói đó nha. Ta chờ. Đợi ngươi kiến quốc xong, cho ta cái vương niệm hoàng đế là được.” – Cô Tửu cũng cười hi hi trả lời.

“À… chuyện này ta sẽ để Thất Tử bàn luận với ngươi.”

“… vô sỉ!” – Cô Tửu nghĩ tới Thất Tử liền run rẩy. Không có chuyện gì liền đem tên kia ra hù dọa người ta a~

Tán gẫu xong, Hỉ Ca đi theo Thanh Lam về tổng đàn của Thương Lan Công Hội. Đối với sự xuất hiện của Hỉ Ca, đại bộ phận bang chúng là tò mò. Hỉ Ca phát hiện, không hiểu sao rất nhiều kiếm khách nhìn thấy cô liền chảy nước miếng!!!! Có cần khoa trương như vậy không nha…


“Khụ… các ngươi nhìn cái gì… lập tức lùi ra xa cho ta.” – Thanh Lam nhìn thấy Hỉ Ca có vẻ bị kinh hách liền xấu hổ mắng thuộc hạ một tiếng, sau đó dẫn Hỉ Ca đi vào đại sảnh.

Trong đại sảnh, chỉ có Sở Nhị cùng thành viên cao tầng của Thương Lan đang ở. Hỉ Ca nhìn thấy Sở Nhị, hơi do dự, một lúc sau mới mở miệng gọi một tiếng nhị ca. Quan hệ thân thích của bọn họ vẫn không nên công bố ra. Người khác biết thì không sao cả, điểm mấu chốt là Hỉ Ca sợ Thất Tử biết được, khẳng định người này sẽ tất tốc chạy trở về. Thất Tử thường nói với Hỉ Ca rằng Sở Nhị là thành phần nguy hiểm, nhắc nhở cô phải li khai Sở Nhị càng xa càng tốt. Hỉ Ca thực không hiểu, lúc trước là Thất Tử giới thiệu cô với Sở Nhị, không phải sao?

“Ngồi đi. Đợi Thất Tử lên rồi chúng ta lại bàn chuyện sau.” – Sở Nhị không để ý xưng hô của Hỉ Ca. Chính là nhếch mép cười có chút dọa người. Hỉ Ca gần đây mới phát hiện, Sở Nhị chính là loại người phúc hắc.

Mọi người tụ cùng một chỗ, tán láo đủ chuyện trên trời dưới đất. Mặc dù là người xa lạ nhưng tên tuổi Hỉ Ca đã được Thanh Lam nhắc tới nhiều lần, cho nên chỉ một chốc mọi người liền thân quen lên.

Đại khái khoảng nửa giờ sau, Thất Tử log in. Thất Tử có thể nhìn thấy tọa độ của Hỉ Ca. Quả nhiên không lâu sau hắn liền tìm tới.

Thất Tử và Sở Nhị vừa nhìn thấy nhau, không khí xung quanh liền nóng lên. Hỉ Ca nhanh tay kéo Thất Tử ngồi xuống bên cạnh mình, cách xa Sở Nhị. Tình cảnh quỷ dị trước mắt này, một lời không thể nào diễn tả nổi. Thân đang ở địa phương của đối thủ, nếu Sở Nhị hô một tiếng, bang chúng Thương Lan lập tức vung kiếm ra trận, đó mới là chuyện vui nha.

Sở Nhị nói chuyện rất ngắn gọn đơn giản. Lúc kiến thành, có hai cổng thành cần phải thủ vững. Hắn cần 2 chủ đội. Bất quá, đến lúc phân người vào từng đội, xung đột liền xuất hiện. Thất Tử nhất định muốn cùng một chỗ với Hỉ Ca. Nhưng Sở Nhị lại đem Hỉ Ca xung vào đội của hắn. Hai người không nói câu nào, lôi nhau ra ngoài đánh loạn cả lên.

Hỉ Ca nhìn họ, thật sâu thở dài. Hai người này, rốt cuộc là thâm cừu đại hận chuyện gì a????

Hỉ Ca nhàm chán chống cằm ngồi ở đại sảnh chờ người trở về. Những người khác thì không ôm hy vọng gì, bèn quay sang thảo luận với Thanh Lam. Thế là, trong tình trạng Sở Nhị lẫn Thất Tử đều không có mặt, thành viên đội ngũ cứ như vậy được chỉ định xong. Thanh Lam đem hai người kia phân chung một đội, đem Hỉ Ca phân đến đội của hắn. Này là sao? Tinh thần dũng mãnh khiêu khích lão đại như thế, thiệt là đáng ngưỡng mộ mà!!!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.