Thịnh Thế Hôn Nhân

Chương 726: Không thể nói được


Đọc truyện Thịnh Thế Hôn Nhân – Chương 726: Không thể nói được

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com –

– Đọc nhiều truyện hơn tại website ngontinhplus.com – Anh cười mình đã quá mong chờ, giờ kết quả thất bại khiến lòng anh cảm thấy tê tái.

Loại lạnh lẽo kia như nước đá trong mùa đông đội thẳng từ đỉnh đầu của anh xuống, khiến mỗi lỗ chân lông trên cơ thể anh đều cảm thấy lạnh run.

Bạch Nhược Y đi theo bước chân của Thẩm Đình Thâm, đôi mắt màu hổ phách nhìn chằm chằm vào mặt anh.

Mặc dù có biết Thẩm Đình Thâm là tên mặt liệt, sẽ không thể hiện quá nhiều biểu cảm, nhưng cô vẫn hi vọng có thể nhìn thấy sự khác thường trên gương mặt anh, để cô biết mình phải an ủi anh như thế nào.

Bác sĩ Diệp đi theo phía sau, anh ta muốn lên tiếng nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ đứng ở3cửa phòng đưa mắt nhìn theo bóng dáng bọn họ rời đi.

Khi họ đi ra cổng bệnh viện, thì bên ngoài trời đã hoàn toàn tối đen, màn đêm đen kịt không thấy một vì sao nào.

Thẩm Đình Thâm đột ngột nắm chặt lấy cánh tay của Bạch Nhược Y, làm cô có cảm giác cánh tay mình tê dại, cơn đau nhanh chóng truyền đến đầu óc.

Cô cúi đầu nhìn thì thấy các ngón tay của Thẩm Đình Thâm đang siết chặt vào cánh tay của cô.


Bạch Nhược Y bắt đầu nhớ lại chuyện của năm năm trước.

Khi ở trước mặt cô, tuy anh không thể hiện ra hết như người bình thường, không hét to, không phát tiết, nhưng anh vẫn sẽ để cho cô biết hiện tại anh đang rất khó chịu, ví dụ như khi2anh bình tĩnh nói đùa trước mặt bạn bè rằng mình không sao hết, nhưng lại vụng trộm lén siết chặt tay Bạch Nhược Y như bây giờ.

Bạch Nhược Y để mặc cho Thẩm Đình Thâm bóp mạnh cánh tay của mình, cô cảm thấy sự đau đớn lúc này chẳng bằng một phần vạn nỗi đau ở trong lòng anh.

Một trận gió đêm ùa đến mang theo cả không khí lạnh.

Hít một hơi, khí lạnh như muốn đóng băng cả khí quản, hút vào trong phổi càng làm cho người ta ngạt thở.

Mái tóc dài của Bạch Nhược Y liên tục bị gió thổi bay, có vài sợi tóc lòa xòa trước mặt.

Cô nhớ thật ra Thẩm Đình Thâm là một người có tính cách khá mềm yếu, tinh thần của anh còn mong manh dễ vỡ hơn3rất nhiều so với người bình thường.

Nhưng anh lại phải gánh vác nhiều thứ hơn họ, áp lực lâu dài khiến anh không thể không ngụy trang chính mình.

Phải kiềm chế tính cách thật sự của mình trong một thời gian dài quả thật rất đáng sợ.

Sau này, mỗi lần Thẩm Đình Thâm cảm thấy cực kì khổ sở, anh không giống như người bình thường đi khóc lóc, la ó, hay phát tiết ra.

Mà sẽ tự kìm nén một mình, tự hủy hoại bản thân, giống như lần bị mù vào năm năm trước vậy.

Bạch Nhược Y để mặc cho Thẩm Đình Thâm bóp mạnh cánh tay của mình, cô cảm thấy sự đau đớn lúc này chẳng bằng một phần vạn nỗi đau ở trong lòng anh.

Một trận gió đêm ùa đến mang theo cả không khí lạnh.

Hít9một hơi, khí lạnh như muốn đóng băng cả khí quản, hút vào trong phổi càng làm cho người ta ngạt thở.

Mái tóc dài của Bạch Nhược Y liên tục bị gió thổi bay, có vài sợi tóc lòa xòa trước mặt.

Cô đưa tay gạt, rồi duỗi một cánh tay khác ra muốn ôm lấy cơ thể của Thẩm Đình Thâm.

Nhưng trong nháy mắt đó, Thẩm Đình Thâm giống như nghe thấy được động tác của cô vậy.


Tiếng nói lạnh lùng xen lẫn sự khinh bỉ vang lên rõ ràng bên tai Bạch Nhược Y, “Cô muốn làm gì? Cô cho rằng bây giờ tôi cần cô tới dỗ dành tôi à?” “Tôi…” Bàn tay giơ lên nửa chừng của Bạch Nhược Y trông khá xấu hổ.

Cô biết rõ hiện giờ Thẩm Đình Thâm đang rất cần sự an ủi,3sở dĩ anh nói như vậy chẳng qua cũng chỉ là nói linh tinh mà thôi.

Nhưng ở trước mặt người mà mình thích, chẳng ai quá tự tin cả.

Và chính câu hỏi sứt sẹo này của anh đã khiến lòng Bạch Nhược Y dao động.

Suy nghĩ muốn ôm chầm lấy anh lúc đầu hoàn toàn biến mất.

“Thôi quên đi.” Bên trong giọng nói lạnh nhạt của Bạch Nhược Y mang theo sự mất mát, cánh tay dừng giữa không trung từ từ hạ xuống, vạch ra một đường cong nhạt nhẽo.

“Hừ.” Thẩm Đình Thâm cười lạnh, bàn tay đang bóp chặt lấy cánh tay của Bạch Nhược Y càng dùng sức hơn.

Tư thế kia như muốn bứt một miếng thịt từ trên tay Bạch Nhược Y xuống vậy.

Bạch Nhược Y bị đau đến mức cả khuôn mặt nhăn lại, cô nuốt nước bọt mấy lần, một lúc lâu sau mới khó chịu, nói: “Đau, anh làm tôi đau quá, thả tôi ra.”

“Tôi làm cho cô đau quá?” Tiếng nói của Thẩm Đình Thâm lạnh như sắt, xen lẫn cả sự mỉa mai, “Bạch Nhược Y, tôi làm cho cô đau lắm hả? Vậy năm năm qua, cô đã khiến tôi như thế nào?” Nhắc đến chuyện xảy ra trong năm năm này, Bạch Nhược Y nhìn vào đôi mắt trống rỗng của Thẩm Đình Thâm, tim cô như bị dao cắt.

“Đúng…” Thật ra thì Bạch Nhược Y cũng không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ là nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của Thẩm Đình Thâm, hai mắt cô lại đỏ ửng lên, vô thức muốn xin lỗi anh.


Lúc này, Bạch Nhược Y muốn nói rõ cho Thẩm Đình Thâm biết tất cả nỗi nhớ nhung của mình trong năm năm qua, và sự thật Thanh Ly chính là con gái của anh.

Nhưng bây giờ Thẩm Đình Thâm còn đang sa vào trong sự tuyệt vọng vì đôi mắt mù lòa không cách nào chữa khỏi được, anh căn bản không thèm để ý đến giọng nói nghẹn ngào của cô.

Giờ Thẩm Đình Thâm không chỉ là một người mù, mà còn là một kẻ điếc.

Anh đứng giữa bóng tối vô tận, giữa vực sâu vô biên, chỉ có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng cùng thống khổ lũ lượt theo nhau mà đến.

Thẩm Đình Thâm thật sự quá đau khổ, cho nên không thể không ngắt ngời Bạch Nhược Y, “Bạch Nhược Y, cô có biết cô là một người không có trái tim không, cô biết không? Tôi rất yêu cô, tôi chưa từng mong cô có thể yêu tôi nhiều như tôi yêu cô, nhưng tôi cũng nghĩ rằng cô yêu tôi nhiều hơn những người khác.

Tôi không muốn quan tâm chuyện gì đã xảy ra năm năm trước khiến cô rời tối mà đi, nhưng sao cô có thể nhanh chóng kết hôn với thằng đàn ông khác như vậy? Sao cô có thể sinh con với thằng đàn ông khác hả? Lúc cô đi cùng với thằng đấy, trong năm năm qua, đã có đêm nào có nhớ tới tôi chưa? Có nghĩ tới thằng Thẩm Đình Thâm này đã phải trải qua quãng thời gian như thế nào không hả?”

Sao cô có thể không nghĩ được! Năm năm qua, có một ngày nào mà cô không nhớ anh đâu? Cô hé miệng muốn nói những lời trong lòng ra.

Nhưng đúng vào thời khắc đó, Thẩm Đình Thâm lại nói ra những câu làm tổn thương cô sâu sắc, “Bạch Nhược Y, tình yêu của cô dành cho tôi làm tôi cảm thấy quá rẻ mạt, khiến tôi buồn nôn.”] Lời lên đến miệng nhưng cuối cùng Bạch Nhược Y lại không nói ra được.

Cũng được, nếu anh đã cảm thấy tôi yêu anh quá rẻ mạt, quá buồn nôn, vậy thì tôi sẽ không tiếp tục yêu anh nữa.

Có vô số cơ hội, nhưng anh lại không muốn cho cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.