Đọc truyện Thịnh Thế Điềm Hôn: Cô Vợ Nhỏ Đừng Hòng Bỏ Trốn – Chương 2
Bốn năm sau,
Một chiếc xe đen đứng đỗ trước cổng cô nhiên viện. Bước xuống xe là một người đàn ông mặc bộ âu phục đen, đeo kính râm, tóc vuốt ngược ra sau nhìn trông rất soái.
” Hoắc tổng chính là nơi này” Trợ lí của hắn nói
” Đi vào” Hoắc Vân Tri lạnh lùng nói.
Vừa vào đến, thì Hoắc Vân Trì thấy một cảnh đánh nhau giữa đứa trẻ đang đánh nhau. Hắn định cản nhưng thôi, mặc kệ bọn trẻ trực tiếp đi vào phòng thủ tục nhận nuôi trẻ. Bên trong có một người phụ nữ trung niên đang làm việc. Thấy hai người đi vào bà liền đứng dậy
” Hai cậu đến đây là để nhận nuôi trẻ à hay là làm từ thiện vậy” Người phụ nữ trung niên hỏi
” Chúng tôi để nhận nuôi trẻ.” Trợ lí nói
Nghe vậy người phụ nữ trung niên đi ra tủ sách lấy một đống tài liệu rồi ngồi xuống, bảo hai người đó cũng ngồi xuống. Người phụ nữ trung niên đưa tài liệu về những đứa trẻ, Hoắc Vân Trì cầm tài liệu lên. Bỗng có tiếng rầm cửa phòng mở ra. Một cậu bé kéo theo cô bé vào.
” Sơ ơi em ấy bị thương rồi” Cậu bé nói
” Y Y sao lại bị thương rồi. Nào lại đây ngồi con chảy máu rồi kìa” Sơ nói
Thanh Y lại gần bà rồi ngồi lên trên ghế. Sơ đi lấy thuốc sát trùng rồi lấy khăn cho vào chậu nước. Vết thương của cô bé khá to, khi sơ lau giúp cô mặc dù đau nhưng vẫn cắn môi chịu đựng. Sau khi băng bó xong, cô bé rời khỏi ghế ngồi, nhìn hai người đàn ông đang ngồi đằng kia cô nhận ra một trong số họ chính là người yêu của chị mình. Thanh Y tự hỏi sao hắn lại ở đây, định nhận nuôi đứa bé nào sao. Thanh Y đi đến cửa vừa cầm vào tay nắm.
” Sơ tôi nhận nuôi đứa bé tên Thanh Y” Hoắc Vân Trì nói
Nghe hắn nói vậy, Thanh Y quay đầu lại nhìn, bất giác lạnh sống lưng. Sơ gọi cô đến nhưng có vẻ cô còn chần chừ. Gọi lần thứ ba cô mới bước tới. Sơ kéo Thanh Y đến trước mặt Hoắc Vân Trì. Hắn nhìn cô, hắn có chút ngạc nhiên không ngờ khi cô lớn hơn một chút lại có thể xinh đẹp như vậy, lại có nét giống với Thanh Kiều. Sơ quay lại bàn làm việc lấy tờ giấy thủ tục xin nhận nuôi con rồi đưa cho hắn. Hoắc Vân Trì cầm bút rồi viết viết. Sơ khẽ cúi xuống xoa đầu Thanh Y.
” Y Y à. Con đã được nhận nuôi rồi. Sống chung với con ba năm ta cũng coi con như con ruột của mình. Bây giờ con đi rồi ta có chút buồn. Nhớ lời ta, nhất định phải sống tốt, nhớ nghe lời họ nhé. Đừng quậy phá khi còn ở đây.” Nói đến đây sơ rơi nước mắt
” Sơ đừng khóc mà. Con thương sơ nhất. Con cũng không muốn xa người đâu. Sơ…..” Thanh Y nói.
” Ngoan, họ nhận nuôi con chắc chắn sẽ cho con cuộc sống tốt. ” Sơ nói
” Vậy….sau này con có thể quay về đây không” Thanh Y hỏi
” Chúng ta sẽ luôn chào đón con. Đi mạnh khỏe nhé. Con yêu” Sơ nói
Thanh Y ôm lấy bà. Hoắc Vân Trì không có nhiều thời gian liền ra hiệu cho trợ lí mình. Trợ lí nắm tay cô bé bảo với sơ là đến giờ phải đi rồi. Sơ liên buông cô bé ra, tiễn cô bé ra ngoài. Vừa ra khỏi phòng tất cả các bạn cô liền chạy đến. Duy nhất có một cậu bé nắm tay cô.
” Y Y em đi rồi. Anh sẽ nhớ em lắm. Thi thoảng gửi thư cho anh được không. Sau này khi lớn hơn rồi, chắc chắn ta sẽ còn gặp lại nhau nhé” Cậu bé nói
” Vâng. Nhất định sẽ gặp lại. Tạm biệt anh Lăng Duật Ngôn. Tạm biệt tất cả mọi người.” Thanh Y nói
Trợ lí dắt tay cô lên xe. Hoắc Vân Trì đi sau nhìn chằm chằm vào Lăng Duật Ngôn. Ánh mắt sát khí của hắn khiến cậu rùng mình. Sau khi lên xe Thanh Y cho cửa kính xuống vẫy tay tạm biệt mọi người. Hoắc Vân Trì kéo cô về chỗ ngồi cho cửa kính lên, thắt dây an toàn cho cô và bảo trợ lí nhanh chóng đi.