Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 9
Trầm Tử Trai được phong Tề vương, dù là hôn sự của hắn, hay hôn sự của Trầm Ngọc Tiên, cũng đều là tâm điểm chú ý của kinh thành. Nhưng hắn mắc bệnh, người có tâm, chú ý một chút là biết Thái tử không thích Trầm Tử Trai, Trầm Tử Hưng và Trầm Tử An lại càng không lấy gì làm vui vẻ với Trầm Tử Trai, như vậy, tình thế đã thay đổi.
Hiện nay tuổi tác của hoàng đế đã dần cao, một khi Thái tử đăng vị, vốn là người Thái tử không thích, kết cục sẽ như thế nào? Mà bệnh tình của Trầm Tử Trai ngày càng nặng thêm, môn đình (nhà) cũng không náo nhiệt như trước kia, hôn sự của hắn, cũng không ai nhắc tới. Về phần hôn sự của Trầm Ngọc Tiên, bên ngoài thì nói là vì muốn chăm sóc vị ca ca này mà trì hoãn, nhưng Trầm Tử Trai biết, tình hình thực tế không phải như vậy.
Người trong triều điều có mắt cả, ai mà dám rước đứa con gái mà thái tử vốn chẳng ưa về làm con dâu chứ? Về phần nhân phi trong triều, vị trí của Trầm Ngọc Tiên nằm ở đâu? Chính là ở nơi không quá cao cũng không quá thấp, cho nên hôn sự của cô cứ thế mà trì hoãn dài dài.
Cho tới năm ngoái, Trầm Ngọc Tiên tròn mười tám tuổi, chuyện hôn nhân vẫn vậy, có lần tiến cung, gặp phải muội muội Trầm Tử Hưng – Trầm Thanh Toàn, lại bị Trầm Thanh Toàn giễu cợt, nói nàng là thứ con gái lỡ thì không ai thèm rước đi. Đến khi hồi phủ, Trầm Ngọc Tiên tất nhiên là khóc nức nở.
Trầm Tử Trai nghe được chuyện này, liền bảo người chú ý đến tân khoa tiến sĩ, muốn giúp Trầm Ngọc Tiên chọn lấy một vị hôn phu. Hắn nhìn trúng hai người tân khoa tiến sĩ, nhất thời dụng tâm, muốn để Trầm Ngọc Tiên xem tướng rồi chọn lựa, không ngờ người Trầm Ngọc Tiên để ý lại không phải là người hắn đã chọn – Qúy Minh Xuân.
Trầm Tử Trai tra được Qúy Minh Xuân đã có thê thất, xuất thân lại quá mức bình thường, muốn chặt đứt ý niệm trong đầu Trầm Ngọc Tiên. Chỉ là Trầm Ngọc Tiên khó lắm mới nhìn trúng một vị nam tử, cũng là không chịu bỏ cuộc, không chịu gả cho ai ngoài Qúy Minh Xuân, nói nếu không phải Quý Minh Xuân, cuộc đời này nàng sẽ không lấy chồng.
Trầm Tử Trai không thể làm gì khác, đành bảo Tô Lương đi xem ý tứ Quý Minh Xuân, xem thứ hắn lựa chọn như thế nào. Quý Minh Xuân vừa nghe quận chúa nhìn trúng hắn, quay đầu lại liền viết hưu thư, phái người hồi hương đưa cha mẹ lên kinh kỳ, thuận đường gửi hưu thư đưa tận tay Hạ Trọng Phương.
Quý phụ Quý mẫu vừa lên kinh, liền chính thức sai người đến Vương phủ cầu hôn.
Trầm Tử Trên sợ bệnh tình bản thân sắp xong rồi, cũng muốn để Trầm Ngọc Tiên thành thân sớm một chút, nên cho bọn họ làm hôn sự rất nhanh, lại bảo Quý Minh Xuân dẫn cha mẹ vào Vương phủ ở. Trước nhất là tránh cho bọn họ ở bên ngoài sinh sự, bị người lợi dụng. Thứ hai, sau khi vào Vương phủ, có đám người Tô Lương trông chừng bọn họ, không sợ bọn họ tác quái.
Hiện Trầm Tử Trai vừa nghe Hạ Trọng Phương là vợ trước Quý Minh Xuân, không khỏi cười khổ, sự tình cũng thật sự rất “vừa khéo”.
Đúng lúc mưu sĩ Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng cầu kiến, Tô Lương dẫn bọn họ vào phòng, lúc này mới lui ra ngoài.
Kiều Thiệu Nguyên thấy hôm nay Trầm Tử Trai có tinh thần, không khỏi mừng rỡ, cười nói: “Xem ra phương thuốc này của Phương ngự y, là đúng bệnh.”
La Quân Dụng cũng nói: “Thử qua nhiều dược, khiến tràng vị vương gia bị thương tổn, rốt cuộc cũng tìm được dược. Xem ra ít ngày nữa vương gia sẽ khỏi hẳn.”
Tối hôm qua, sau khi Trầm Tử Trai uống sữa dược, y ra một thân mồ hôi, sau lại đi xí vài lần, nửa đêm về sáng thì ngủ rất an giấc, đến sáng sớm nay, y cũng cảm giác được cơ thể khỏe lên rất nhiều, tự biết là Phương ngự y là đúng bệnh hốt thuốc, cười nói: “Phương ngự y nói, còn phải uống thuốc một năm, mới có thể đẩy độc dư trong cơ thể ra.Trong lúc này không được làm gì quá sức.”
Nghe được thân thể Trầm Tử Trai có hi vọng khỏi hẳn, Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng tinh thần đại chấn, nhất thời ngồi xuống nói: “Vương gia chi bằng hãy bảo trọng, lần này vô luận như thế nào cũng không thể để chuyện gì xảy ra.”
Trầm Tử Trai nói: “Đã bảo Tô quản gia phái người âm thầm bảo vệ Hạ cô nương.”
La Quân Dụng nói: “Đúng vậy, hiện nay vương gia còn phải uống sữa dược của nàng ấy, phải bảo hộ cho nàng ấy thật tốt, vạn nhất không thể có sơ suất.”
Nói đến mọi việc bên trong phủ, La Quân Dụng nghe nói Hạ Trọng Phương là vợ trước Quý Minh Xuân, cũng hơi kinh ngạc, nhất thời nói: “Như vậy, vương gia sẽ không tiện nạp nàng làm thiếp .”
Trầm Tử Trai gật đầu nói: “Đợi bổn Vương khỏi bệnh, sẽ tìm cho nàng một nhà thật đàng hoàng tử tế, vinh quang gả nàng đi.”
Kiều Thiệu Nguyên lại đang suy nghĩ đến tình thế trong triều, một hồi nói: “Nếu Vương gia khỏi bệnh, chỉ sợ chỗ thái tử gia lại có chiêu mới.”
Trầm Tử Trai cười lạnh nói: “Hoàng thượng còn ở đây, bọn họ một tay che trời, không quan tâm?”
Kiều Thiệu Nguyên thở dài nói: “Vương gia, hiện nay không lo, chỉ lo sau này. Một khi thái tử gia đăng vị, chỉ sợ vương gia không ổn.”
Nói đến chuyện này, Trầm Tử Trai cũng trầm mặc một hồi, mới nói: “Bổn vương tính thừa dịp hoàng thượng còn kiện khang, cầu xin một lần, đưa muội muội ra kinh, đến đất phong (đất nhà vua ban cho các quan lại Vương gia) sống qua ngày. Chỉ là thứ nhất, gần đây, bệnh còn chưa hết, đi lại bất lợi.
Thứ hai, cho dù hoàng thượng cho ta đi, trên đường ra kinh, chỉ sợ phiêu lưu rất nhiều, không biết có sống được đến đất phong không. Thứ ba, cho dù đã ở đất phong, thái tử gia một khi đăng vị, y muốn làm khó bổn vương, bổn vương ở đâu cũng như nhau cả.”
La Quân Dụng đi ra phía sau bình phong xem thử, thấy không có một ai, liền quay lại đến sạp nhỏ phía trước, hạ giọng nói: “Vương gia muốn sống sót, chỉ có một cách: đó là tìm người thay thế Thái tử gia!”
La Quân Dụng nói những lời này, cũng là nói đúng tâm ý của Trầm Tử Trai, hắn cũng đè nén âm thanh nói: “Đợi bệnh tốt hơn một chút, muốn đưa muội muội ra kinh, trước hết phải đưa muội ấy đến nơi an toàn, ở đây chỉ thêm sự. Một khi việc không thành, nhiều nhất chỉ bổn vương chết mà thôi.”
Kiều Thiệu Nguyên cũng cúi đầu xuống… . Xong, ba người mật nghị đứng lên.
Bên kia, Quý Minh Xuân đã vào trong phòng Quý mẫu, quả nhiên thấy được Hạ Trọng Phương ở đây, liền bước lên thi lễ nói: “Phương nương, những chuyện trong quá khứ, đều là ta lỗi, hiện nay nàng đã thành nhũ nương của vương gia, chúng ta cúi đầu không thấy ngẩng đầu gặp, không bằng bắt tay giảng hòa đi?”
Hạ Trọng Phương thấy Quý Minh Xuân đến đây, cũng không muốn ở lại phòng Qúy mẫu thêm một chút nào nữa, liền đứng lên, không thèm quan tâm đến lý lẽ của Quý Minh Xuân, xoay người bước đi.
Quý mẫu nóng nảy, liếc mắt ra hiệu cho Quý Minh Xuân.
Quý Minh Xuân hiểu ý, đuổi theo hai bước giữ chặt tay áo Hạ Trọng Phương, cười nói: “Phương nương, nàng đánh cũng đã đánh, mắng cũng mắng rồi, rốt cuộc còn phải như thế nào, mới có thể tiêu khí giận này của nàng?”
Hạ Trọng Phương giật không lại được tay áo, cả giận: “Quận mã gia, mời người buông tay!”
Quý Minh Xuân làm sao đồng ý buông tay? Chỉ dùng lực nắm lấy tay áo Hạ Trọng Phương, cúi đầu quá thân nói: “Phương nương, ta đã nhận sai rồi, nàng còn không chịu tha thứ ta sao?”
Hạ Trọng Phương nở nụ cười châm biếm: “Thế gian này, phàm là làm sai chuyện gì, chẳng lẽ chỉ cần bồi cái lễ, nhận cái sai, thì chuyện hắn làm sẽ không phải là chuyện sai, có thể tha thứ ngay lập tức sao?”
“Thế Phương nương muốn như thế nào?” Quý Minh Xuân nhìn Hạ Trọng Phương, thấy nàng ăn mặc tươi sáng, mặc dù không đánh phấn, lại điểm môi đỏ mọng, so với hình tượng hôm qua ở sảnh, đẹp hơn không biết bao nhiêu. Nhất thời trong lòng khẽ nhúc nhích, thái độ càng thêm thấp, ôn nhu nói: “Cho nàng đánh thêm một hồi nữa, được không?”
“Nếu Quận mã gia không buông tay, ta sẽ kêu người. Đến lúc đó để cho quận chúa biết, không cần ta phải động thủ, cũng sẽ có người động thủ giúp ta thu thập quận mã gia.” Hạ Trọng Phương cười lạnh nói: “Ta không tin quận mã gia vì ta, lại có gan đắc tội quận chúa!”
Quý Minh Xuân vừa nghe, đành buông tay, trơ mắt nhìn Hạ Trọng Phương rời đi.
Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương phất tay áo bỏ chạy lấy người, bà cũng không dám dừng lại, vội vàng đuổi theo.
Nhưng Vương phủ rộng lớn, Hạ Trọng Phương ra khỏi phòng Quý mẫu, cũng không phân biệt được nên đi hướng nào mới có thể trở lại Tùng Hạc viện, lúc gặp Tiền bà tử đi ra, mới bảo bà đi tìm một tiểu nha hoàn hỏi đường.
Khó khăn trở lại Tùng Hạc viện, sắc mặt Hạ Trọng Phương cực không tốt, nói với Tiền bà tử: “Mẹ, người muốn tìm nữ nhi con rể, đợi con ở trước mặt vương gia sẽ nhắc tới, nhờ ngài ấy phái người giúp người đi tìm, người cũng không cần cầu Quý Minh Xuân. Nếu vì việc này, mà bán đứng con, con cũng không dám dùng Mẹ nữa.”
*Ta cũng không biết tác giả chuyển cách gọi của Hạ Trọng Phương với Tiền bà tử lúc nào nữa @@ Tác giả này là chúa viết nhầm với sai chính tả, không biết có phải vậy không.
Tiền bà tử vừa nghe, đây là chuyện buồn bực của bà, nhất thời cũng hoảng, hiện Hạ Trọng Phương thân phận đã khác xưa, không còn là tiểu cô nương cùng bà vì chút tiền mà ngày đêm châm tuyến. Chính mình vừa mới lôi kéo nàng nhân nhượng Quý mẫu, quả thật có chỗ không thỏa đáng. Bà nghĩ đến đây, vội vàng nhận lời, nói rằng sẽ không bao giờ như thế nữa.
Hạ Trọng Phương thấy Tiền bà tử như vậy, thì thở dài, kéo bà ngồi xuống: “Mẹ, chúng ta là hoạn nạn bên nhau, luôn luôn tương thân tương ái, nay ở trong vương phủ, con cũng chỉ dám tin một mình Mẹ thôi, nếu mẹ không hướng về con, con sẽ cô độc bơ vơ lắm, không chừng con lại bị Qúy Minh Xuân bắt nạt nữa chứ!”
Tiền bà tử vừa nghe, lòng cực kì hổ thẹn, vì tìm nữ nhi con rể, bản thân lại quên chuyện vui buồn của Hạ Trọng Phương. Nhân nói: “Phương nương yên tâm, Mẹ về sau chỉ một lòng vì Phương nương mưu sự . Nếu Phương nương trở thành nương tử của quý nhân, tự sẽ ra sức giúp Mẹ tìm người, hà tất phải cầu người khác cơ chứ?”
Lúc này Hạ Trọng Phương mới yên tâm, nhìn bộ dáng Quý Minh Xuân và Quý mẫu, rõ ràng là có mưu ma chước quỷ, nếu lần sau Tiền bà tử không hướng về nàng, lại bị Quý mẫu lợi dụng, bản thân rất khó phòng bị.
Cùng lúc, Thanh Trúc dẫn người tiến vào bày bữa ngọ thiện (cơm trưa), Hạ Trọng Phương liền vừa cười vừa nói với Tiền bà tử, hiềm khích tiêu tan.
Tiền bà tử cũng thở phào, đợi Hạ Trọng Phương dùng bữa xong, tiêu thực, lại nhìn nàng ngủ trưa, mới vừa rồi nghĩ lại mọi việc, cũng thấy không nên lại gần Quý mẫu, miễn cho sinh sự.
Hạ Trọng Phương thức dậy, đã thấy một vị nha hoàn đến thỉnh nàng. Nha hoàn kia cười nói: “Quản gia gia nói thỉnh Hạ cô nương đến khách sảnh gặp lão sư (thầy cô giáo).”
“Lão sư gì?” Hạ Trọng Phương mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ.
Nha hoàn liền đáp: “Là Phương ngự y cho người mời Hà ma ma đến, nói là chờ cô nương thông thơ từ thi họa, là có thể dạy tài nghệ cho Hạ cô nương.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe liền mừng rỡ, trang điểm đoan trang chỉnh tề, mới đi gặp lão sư.
Phương ngự y mời lão sư, là ma ma dạy các quy tắc trong cung cấm. Vị ma ma này họ Hà, tài nghệ song tuyệt, vài năm nay đã không còn dạy cho người khác, nhân cùng phụ thân Phương ngự y có chút giao tình, thấy Phương ngự y phái người tới mời mình, thế mới đến đây.
Hà ma ma thấy Hạ Trọng Phương, hỏi nàng vài kiến thức sơ lược, miễn cưỡng cũng xem như biết đọc sách, những cái khác thì không biết gì, kém như thế bảo bà phải dạy như thế nào đây?
Hạ Trọng Phương liền kính cẩn hành lễ nói: “Hà ma ma, ta nhất định sẽ chú ý học tập, tuyệt không lười biếng. Thỉnh Hà ma ma dạy ta!”
Hà ma ma thản nhiên nói: “Như vầy đi, trong lúc dạy học ta sẽ xem thử, nếu như có vài phần, ta sẽ nể mặt Phương ngự y mà dạy cô, còn nếu như vài phần tư chất cũng không có, thì đành vậy chẳng còn cách nào khác cả.”
Hạ Trọng Phương luôn cam đoan là sẽ học thật tốt, không phụ chi ân.
Hà ma ma khá nghiêm túc, thích người khác đa lễ, thấy Hạ Trọng Phương lễ độ, vẻ mặt liền ôn hòa một ít, nói: “Hôm nay cũng đã trễ, sẽ không kiểm tra cô chuyện này nọ đông tây. Hiển nhiên lúc bắt đầu, vào mỗi sáng sớm giữa giờ mão (6h) ở Tình Vũ các, về phần học cái gì, đến lúc đó lại an bài.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, đứng dậy nói lời cảm tạ, rồi cáo lui trở về phòng.
Nàng vừa về đến phòng, nha hoàn liền tiến vào nói: “Hạ cô nương, Phương ngự y mới bốc thuốc mới, đang sắc thuốc. Nói là thỉnh Hạ cô nương bây giờ dùng bữa tối, dùng xong cách một canh giờ sẽ mời cô nương qua uống thuốc.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, vội ứng (đồng ý), tự gọi người truyền bữa tối.
Bên kia, nhìn thấy trời tối, Trầm Tử Trai vẫn đang ngồi viết chữ, viết một hồi lại gác bút, lại nhìn lên trời, hơi có chút chờ mong.
Nói, đã đến lúc uống sữa chưa vậy, khát sữa?