Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 7
Phương ngự y nghe thấy tiếng kêu cứu, cũng không vội chạy vào, chỉ ở gian ngoài nói: “Hạ cô nương cứ thong thả, sắp xong rồi.”
Trầm Tử Trai vẫn tiếp tục áp lên người Hạ Trọng Phương, nhưng quả nhiên không làm thêm gì cả.
Năm Trầm Tử Trai mười tuổi đã mất phụ mẫu, cùng với muội muội sống qua ngày, tuy là hoàng tôn, nhưng cũng gian khổ khôn cùng. Đến khi Cảnh Tông hoàng đế lên tiếng, huynh muội bọn họ mới được đưa vào hoàng cung nuôi nấng, tình cảnh còn hiểm ác đáng sợ hơn lúc còn ở Vương phủ nhiều. Trong cung, phần nhiều là người của Thái tử, muốn làm khó dễ hai đứa trẻ, khiến cho họ có trạng nhưng không thể cáo thực sự là việc vô cùng dễ dàng.
May nhờ Trầm Tử Trai từ nhỏ đã thông minh hơn người, ở nơi đáng sợ nhất thiên hạ mà vẫn bảo vệ được bản thân và muội muội bình an lớn lên. Đến năm hắn mười sáu tuổi, liền thỉnh cầu Cảnh Tông hoàng đế, cho phép hai huynh muội họ ra ngoài cung, cũng là để chuẩn bị kết hôn. Cảnh Tông hoàng đế yêu thương hắn, vì hắn mà ngoại lệ, phong hắn làm Tề vương, lại xây thêm Tề vương phủ cho hắn.
Trầm Tử Trai được phong làm Tề vương đã đắc tội với hai người. Một là người con lớn nhất của Thái tử, Trầm Tử Hưng, một người nữa là đứa con thứ hai của Thái tử, Trầm Tử An.
Trầm Tử Hưng thân là Thế tử, phụ thân là Thái tử, nhưng trong mắt Cảnh Tông hoàng đế, rõ rằng hắn không bằng Trầm Tử Trai. Về phần Trầm Tử An, ở trước mặt Trầm Tử Hưng, địa vị của hắn vừa thấp vừa… vừa, đây cũng không thể trách được, nhưng thậm chí cả đường đệ Trầm Tử Trai cũng kém hơn, chỉ tự trách bản thân sinh ra muộn.
Trầm Tử Trai được phong Vương, tất nhiên đãi ngộ các thứ đều ngang hàng với các vị thúc thúc, so với Trầm Tử Hưng và Trầm Tử An cũng cao hơn một cấp, trong lòng hắn cũng biết bản thân bị nhiều người ghen ghét, nhân hành sự khiêm tốn, không muốn chọc vào đấm người Trầm Tử Hưng. Nhưng hắn không gây sự, không có nghĩa là người khác phải ngồi chơi giết thì giờ. Mặc dù đã đề phòng đủ thứ nhưng bản thân cuối cùng cũng trúng phải độc mãn tính, việc hắn bị hạ độc, liên lụy quá nhiều người, nếu điều tra ra là thái tử làm, chỉ e là cả thành phải tắm bằng máu tanh, chi bằng cứ im lặng.
Đến lúc này, Trầm Tử Trai bắt đầu nghi ngờ, cái chết của phụ thân năm đó, ắt hẳn không phải đơn giản chỉ vì bệnh, nhưng hiện nay thế đơn lực bạc, việc này không thể cho người đi điều tra, Cũng may khi Tam vương gia Trầm Vĩnh Thái bệnh qua đời đã để lại cho Trầm Tử Trai ba người thân cận đắc lực, ba người này vẫn giúp hắn lo liệu xử lý tất cả, khi Trầm Tử Trai ở trong cung, ba người ở bên ngoài cung chờ hắn, đến khi hắn ra cung xây phủ, ba người này lập tức vào phủ, tiếp tục đi theo hắn.
Ba người này, một là quản gia Tô Lương, hai người khác là mưu sĩ La Quân Dụng và Kiều Thiệu Nguyên.
Trầm Tử Trai bệnh mấy năm nay, mặc dù đóng cửa từ chối tiếp khách, lại âm thầm lệnh cho La Quân Dụng và Kiều Thiệu Nguyên làm một việc khác, bản thân nghĩ, nếu hắn chết đi, thì phải tạo một đường lui cho Trầm Ngọc Tiên, giúp cho nàng tiếp tục bình an sống tiếp.
Cho tới năm ngoái, Phương ngự y đắn đo viết ra một lương phương (phương thuốc lành tính) nói hắn chỉ cần tìm được vị thuốc kia, thì độc sẽ được giả, tính mạng của hắn cũng sẽ bảo toàn. Trầm Tử Trai nhất thời đại hỉ, thiên mưu vạn mưu cũng không bằng sống cho thật khỏe.
Trầm Tử Trai trước nay cũng là một người sống vô cùng nghiêm túc, nhưng đêm nay, sau khi uống sữa dược, tự biết đây là cơ hội giải độc duy nhất, làm sao dám không nghe lời Phương ngự y? Phương ngự y bảo hắn cứ từ từ từng bước một, hắn tự nhiên cũng ngầm hiểu, ra sức cô gắng cho tiểu nhũ nương khí huyết sôi trào, để dược tính phát huy tới mức tối đa. Lúc này nghe bé tiểu nhũ nương la lớn gọi Phương ngự y, hắn nhân lúc này lại vén xiêm y của nàng lên một chút, lại đưa miệng tới chỗ đẫy đà hút hút, hút cho đến hai giọt sữa cuối cùng đã chui tọt vào miệng hắn, khi ấy mới buông nàng ra, chỉnh y ngồi ngay ngắn, giọng điệu đứng đắn nói: “Được rồi, mau đứng lên đi.”
Cả người Hạ Trọng Phương mềm nhũn, ngồi lên một hồi mới khôi phục lại, nhất thời chỉnh trang y phục rồi ngồi lại xuống, cột chắc vạt áo, gương mặt thanh tú vẫn còn đỏ, tâm can vẫn còn nhảy loạn, chỉ dám nhìn lén Trầm Tử Trai, thấy hắn đã ngồi ngay ngắn, nhắm mắt dưỡng thần, vân đạm phong khinh, cũng may là vừa rồi cô thấy được bộ dáng lỗ mãng của hắn, không khỏi mắng thầm: Giả bộ giỏi!
Nghe bên trong không còn động tĩnh gì nữa, Trầm Ngọc Tiên mới gọi: “Ca ca, đã xong rồi sao?”
Trầm Tử Trai mở mắt, thấy Hạ Trọng Phương đã mặc xiêm y xong mới bảo: “Được rồi, các người vào đi.”
Phương ngự y tiên phong chạy vào trước, bước lên trước một bước, đầu tiên là bắt mạch cho Trầm Tử Trai, cười nói: “Bây giờ, huyết khí chảy mạnh, có lợi cho việc phát huy dược tính, không tệ không tệ.” Lại bảo một a hoàn: “Chuẩn bị nước nóng, để cho Vương gia ngâm khoảng nửa canh giờ, sau đó lại đi nghỉ.”
Trầm Ngọc Tiên thấy sắc mặt Trầm Tử Trai hồng hào, không phải thần sắc mang bệnh như mọi khi, không khỏi đại hỉ, chỉ vây quanh hắn.
Qúy Minh Xuân đi vào, không chen vào trước mặt Trầm Tử Trai, mà lại đứng nhìn lén Hạ Trọng Phương, thấy vẻ mặt đào hoa của Hạ Trọng Phương, dưới ánh đèn, tươi như đào lý, lại hồi tưởng lại phong cảnh trước ngực nàng lúc nãy rình xem được, chỉ thấy tâm tình khẩn trương hẳn lên, lúc nãy bị tát một cái bây giờ lại thấy nhớ thương nàng, tâm tình kiểu gì kì vậy?
Hạ Trọng Phương bất giác ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy Qúy Minh Xuân nhìn mình, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đúng vậy, mình là hận người này, hận người này vô tình vô nghĩa hưu mình, suýt chút nữa bản thân đã bị ép vào đường cùng. Nhưng hôm nay quạt cho hắn một cái tát, vả lại, đêm nay, bản thân chẳng xem hắn ra gì mà cùng với Vương gia lăn qua lăn lại, lần này bớt giận, cừu hận trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa. Có lẽ bởi vì mình quá yêú đuối, bản thân ngoại trừ hận hắn, cũng không còn gì khác. Nếu mình mạnh mẽ hơn, không cần phải ngồi đây mà ôm hận trong lòng, cứ như thế bước đi có khi lại hay hơn.
Hiện nay, việc cho Vương gia uống sữa đã thành công bước đầu, thân phận nhũ nương dĩ nhiên cũng đã được xác định, người Vương gia cần chính là mình đây, tự nghĩ, nếu muốn trả thù Quý Minh Xuân, đây chính là cơ hội, phải nắm chắc.
Phương ngự y vội trăm việc cũng không quên Hạ Trọng Phương, bảo một a hoàn: “Ra ngoài gọi Tiền bà bà và Thanh Trúc vào đây đưa Hạ cô nương về đi. Bây giờ người cô ấy vô lực không tự về được đâu.”
Tự có a hoàn ra gọi Tiền bà tử và Thanh Trúc.
Tiền bà bà và Thanh Trúc nãy giờ đứng bên ngoài đợi, lúc này nghe được có gọi đến tên mình, vội chạy vào phòng, vừa lúc nhìn thấy Hạ Trọng Phương từ sau tấm bình phong đi ra, lập tức chạy tới đỡ, đưa nàng về phòng.
Hạ Trọng Phương về phòng một lúc thì có a hoàn mang nước tới cho nàng tắm rửa, thay xiêm y khác sạch sẽ, lúc này mới nằm dài trên giường, khuôn mặt đỏ ửng như hoa anh đào vẫn còn đó, chưa hề tiêu tan.
Đợi Thanh Trúc lui xuống, Tiền bà bà liền hỏi quá trình diễn ra như thế nào, cười nói: “Rốt cuộc là chuyện đó diễn ra như thế nào vậy con?”
Hạ Trọng Phương lúc này hiểu ra, mắc cỡ vùi mặt vào trong chăn, nhất thời khó chịu nói: “Là như thế ấy.”
Tiền bà bà thấy nàng như vậy cũng không hỏi nữa, chỉ cười: “Nếu muốn đứng dậy, cái chức nhũ nương của Vương gia này không phải ai muốn làm là có thể làm. Bà có nói chuyện với Thanh Trúc, theo Thanh Trúc nói thì, những nhũ nương của Vương gia khác, đi ra khỏi cửa, phu nhân các phủ khác còn phải nịnh bợ nữa kìa, không phải nhũ nương nhà bình thường có thể so sánh được. Sữa đã được Vương gia dùng, sau này nói chuyện hôn sự, có khả năng là không đắt tế như Phương ngự y nói, nhưng tìm một vị hôn phu bình thường, thật quá sức dễ dàng.”
Hạ Trọng Phương thở dài: “Lúc đầu bị hưu, suýt chút nữa cháu bị buộc phải chết, chỉ sợ ở lại quê nhà, không sớm thì muộn chữ tử cũng rơi xuống đầu, đành phải lên kinh. Còn về phần tìm Quý Minh Xuân nói chuyện đạo lý, kỳ thực không để trong lòng lắm, chỉ là ôm nó một chút để còn có động lực sống mà thôi! Hôm nay con được làm nhũ nương, mặc dù con không mong mọi chuyện sẽ như thế, nhưng rốt cuộc nó lại giúp con sống tiếp. Về việc hôn phu, để tự nhiên.”
Nàng đang nói thì Thanh Trúc bước vào: “Bẩm, Phương ngự y tới.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, vội lấy chiếc áo choàng thêm bên ngoài rồi xuống giường.
Phương ngự y đi vào thấy Hạ Trọng Phương ngồi, liền nói: “Cô nương cứ nằm xuống đi, đêm nay đã dày vò một đêm, coi chừng cảm lạnh.”
Phương ngự y người nói vô tâm, Hạ Trọng Phương người nghe hữu ý, nhất thời nhớ lại chuyện khi nãy, mặt lại đỏ, vội vàng lui sát vào giường. vẫn giữ tư thế ngồi, hỏi: “Phương ngự y còn gì muốn dặn dò sao?”
Phương ngự y nói: “Trước tiên là phaỉ cảm ơn Hạ cô nương, nếu không có cô nương, bệnh của Vương gia khó lòng trụ nổi.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe lời của Phương ngự y, cuối cùng cũng cởi bỏ chút xấu hổ khi cho Vương gia uống sữa: “Phương ngự y đã hứa tìm cho ta một đắt tê, dĩ nhiên không cần cảm ơn.”
Phương ngự y cố gắng ưỡn ngực nói: “Hạ cô nương, đắt tế sẽ có cho cô, cô nương cứ yên tâm.”
Lòng tham của Hạ Trọng Phương bỗng dưng nổi lên, thấp giọng: “Tôi muốn tương mạo của vị hôn phu đừng quá bình dân, tuấn tú một chút nha.” Vừa nói xong, nàng lập tức hối hận, cái này đòi hỏi hơi quá lố rồi! Bản thân chỉ là một tiểu thôn cô, yêu cầu đắt tế, còn muốn anh lãng tuấn tú, Phương ngự y có thoản mãn cho cô không đây?
Phương ngự y nghe xong, trong lòng lập tức hành một bản so sánh ba cột, một là chính Phương Cố Ngôn hắn, một là Trầm Tử Trai còn lại là Qúy Minh Xuân, hỏi Hạ Trọng Phương: “So với Vương gia thì thua một chút, còn so với Qúy quận mã thì đẹp trai hơn một chút, có được không?”
Hạ Trọng Phương không khỏi nở nụ cười, đáp: “Nếu có được vị hôn phu như thế, nửa đêm tôi còn phải tỉnh dậy ngồi cười nữa ấy chứ, sao dám nói không được?”
Phương ngự y vừa nghe đã thở phào một hơi, chỉ cần Hạ cô nương không yêu cầu phải tuấn lãng hệt như Vương gia đã là tốt lắm rồi.
Hạ Trọng Phương lại hỏi: “Chuyện cho bú sữa này, khoảng bao nhiêu ngày lại làm một lần vậy ạ?” Này, cô háo sắc vừa vừa thôi nha, dám hi vọng mỗi ngày đều đi đút sữa sao?
Phương ngự y đáp: “Mỗi đêm trước khi đi ngủ làm một lần. Hạ cô nương ban đêm đúng là không rãnh, nhưng ban ngày thì nhàn rỗi mà, có thể học thơ từ thi họa, cũng có thể chút nhạc khí tự tiêu khiển. Tương lai xứng với đắt tế, sau này phu thê hai người cũng có chuyện để nói.”
Tâm Hạ Trọng Phương có chút nhảy nhót không yên, không cần cả ngày phải làm việc, có thể học thơ từ thi họa, đây chính là hướng đi lúc ban ngày của cô! Oa!
Phương ngự y đang muốn đi, quay đầu lại nói: “Da Hạ cô nương hơi tối, cần phải bảo dưỡng thật tốt. Ngày mai ta sẽ mang bạch phu cao cấp đến cho Hạ cô nương dùng. Đây là do các mỹ nhân trong cung điều chế, hiệu quả rất tốt. Chỉ trong ba tháng, da dẻ sẽ trắng lên rất nhiều, chỉ là không được phơi nắng quá nhiều.”
Cái khác không nói, chỉ nghe đến mỹ bạch trắng da, Hạ Trọng Phương muốn nhảy cẫng lên, cười nói: “Cảm ta Phương ngự y. Cái này tốt lắm, nếu Phương ngự y không tìm được hôn phu tuấn lãng cũng không sao đâu, tôi cũng chấp nhận rồi.”
Phương ngự y sửng sốt, sờ sờ mặt mình đáp: “Dù sao đi nữa hắn cũng đẹp trai rồi, cô cứ yên tâm.”
Phương ngự y cất bước, Tiền bà bà tiến đến ngồi một góc giường, tay dịch chăn, một bên nói nhỏ: “Người của Phương ngự y thật không tệ.”
Hạ Trọng Phương cũng nói: “Đúng thế.” Nói xong cũng nhắm mắt.
Tiền bà tử nhìn nàng ngủ, mới ra ngoài rửa mặt, tự an giấc bên trong phòng.
Một nơi khác, Qúy Minh Xuân và Trầm Ngọc Tiên sau khi Trầm Tử Trai an giấc cũng đã trở về phòng.
Đợi đến khi rửa mặt xong, Qúy Minh Xuân kéo tay Trầm Ngọc Tiên lên giường, phủ lên người nàng: “Nương tử, ta cũng muốn uống sữa.”
“Đi, đi.” Trầm Ngọc Tiên không thể không cười, đẩy Qúy Minh Xuân ra, nhưng lại không thể đây ra nổi, nhất thời hai người cuộn lại thành một.
Đang lúc dây dưa, Qúy Minh Xuân đã cởi hung y (áo yếm) của Trầm Ngọc Tiên ra, cúi đầu ra sức mà mút, âm thanh “Tặc tặc” lại vang lên: “Ngọt quá!”
Trầm Ngọc Tiên đêm nay nghe thấy âm thanh của Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương vốn đã xuân tình nhộn nhạo, cũng cố gắng phối hợp với Qúy Minh Xuân, hai người dần chìm vào lạc thú.
Qúy Minh Xuân có chút tiếc nuối nho nhỏ, của quận chúa không to như của Phương nương, cũng không tròn như Phương nương! Nếu có thể sờ được một tí, mút được một cái, thì càng sảng khoái~~