Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 56
Vừa lúc Phương ngự y bưng chén thuốc sang đây, thoáng cái liền ngăn Hạ
Trọng Phương lại, khuyên nhủ: “Hạ cô nương, Vương gia là bệnh nhân,
trong cơ thể còn sót lại độc vị, tính tình khó tránh khỏi ‘lớn’ một chút (khó chịu), cô đừng tính toán với cậu ta, ha!”
Hạ Trọng Phương tủi thân nói: “Bây giờ tôi là tiểu thư của Giản phủ, mỗi ngày lại chạy sang đây cho sữa, là vì cái gì chứ? Cũng vì muốn bệnh của Vương gia mau khỏi. Thế nhưng chính Vương gia lại không quý trọng thân
thể, còn đuổi tôi đi, tôi không nợ gì hắn, tại sao phải ở lại?”
holilinhk.wp.com
“Vương gia!” Phương ngự y gọi Trầm Tử Trai một tiếng, giọng nói mang ý
trách cứ, “Nếu Hạ cô nương giận, thì không có sữa đâu! Nếu Vương gia
không muốn uống trà dược thì mau tới dỗ Hạ cô nương đi!”
Trầm Tử Trai vừa nghĩ tới chuyện Hạ Trọng Phương đi thật, quả thật mình
phải uống trà dược, nhất thời đành bước lên kéo tay áo Hạ Trọng Phương,
thở dài nói: “Phương nương đừng đi nhé? Nàng đi, bản vương phải làm sao
bây giờ?”
Hạ Trọng Phương cũng không xoay tay nữa, theo lực kéo của Trầm Tử Trai, theo hắn ngồi vào mép giường.
Lục Mộng thở phào, vội rời khỏi phòng, ra ca đứng canh, tự đi qua nói chuyện với Thanh Trúc.
Thanh Trúc nhanh miệng hỏi: “Cãi nhau à?”
Lục Mộng nói nhỏ: “Còn không phải là nghe Trầm Tử An và Phương Chấp Bình xin cưới Phương nương nên giận à?”
Thanh Trúc
mỗi đêm đều cầu cho Hạ Trọng Phương trở lại, khi hầu hạ nàng tắm rửa
thì, cô vẫn thấy trên người nàng có hồng ấn, nên cô rất tin tưởng Hạ
Trọng Phương không lấy người khác! Cô nói: “Sẽ không đâu, Phương nương
sẽ không gả cho người khác.”
Lục Mộng lắc đầu, đã như thế này sao có thể lấy người khác?
Thanh Trúc nói nhỏ: “Dù sao hiện nay Phương nương cũng là tiểu thư Giản
phủ, nếu Vương gia không cho người ta một danh phận, thật sự không tới
cho sữa thì thật là phiền phức.”
Lục Mộng gật đầu nói: “Ta cũng đang lo chuyện này đó! Phương ngự y nói,
hiện nay nếu đổi nhũ nương, thì phải đổi luôn cả phương thuốc, bất lợi
cho bệnh của Vương gia. Nên khuyên Vương gia phải dụ dỗ Phương nương,
phải chữa trị tận gốc rồi hẵng nói chuyện khác.”
Hai người lặng lẽ thì thầm, nhất thời suy đoán sau này ai sẽ lên làm
Vương phi, ai sẽ làm trắc phi, cuối cùng đều nhất trí cho rằng, Tô Ngọc
Diệp đương nhiên sẽ làm Vương phi, Hạ Trọng Phương chỉ có thể làm trắc
phi. Về phần Vương Du, bởi vì thân thể không khỏe, chắc chắn sẽ không có cơ hội làm Vương phi, nhưng muốn nàng ta làm trắc phi, vợ chồng Vương
trạng nguyên chắc chắn sẽ không chịu.
Trong phòng, Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc, lúc này mới thoáng yên lòng, lúc sau xin cáo lui ra khỏi phòng.
Hạ Trọng Phương vẫn chưa trướng sữa, nên ngồi bất động, nàng không thèm để ý đến Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai lén nhìn Hạ Trọng Phương, nhìn một bên sườn mặt, thấy nàng
mặc dù không nói lời nào, nhưng vẫn lộ ra nét mê người chỗ, nhất thời
nhớ đến ánh mắt trầm mê của Trầm Tử An và Phương Chấp Bình khi thấy Hạ
Trọng Phương, đột nhiên lại không thoải mái. Gian ngoài đồn đãi, chưa
chắc đều là giả. Trầm Tử An không chắc là xin cưới Phương nương nhưng
việc động tâm cũng không phải là không có khả năng. Thọ yến lần trước
của Vương trạng nguyên, hắn tới, không từ đầu tới cuối chỉ chăm chăm nói chuyện với Phương nương đó sao? Về phần Phương Chấp Bình tán quan nho
nhỏ ấy, muốn trèo cao đến quý nữ Giản phủ, cũng có khả năng rất lớn.
Hạ Trọng Phương nghĩ đến tình cảm của mình, lòng hơi giận, chỉ cúi đầu không nói gì.
Cuối cùng Trầm Tử Trai nhớ lại lời dặn của Phương ngự y, nói rằng nếu Hạ Trọng Phương giận, sẽ không dễ ra sữa, nhất thời thở dài, tiến lên khẽ
động vào tay áo của Hạ Trọng Phương, thấp giọng nói: “Bản vương chỉ là
nói lẫy một câu thôi mà, nàng muốn giận bao lâu đây?”
Hạ Trọng Phương nhìn lại Trầm Tử Trai, thấy đôi mắt – trông mong của
hắn, cũng mềm lòng, đành nhoẻn miệng cười: “Ai dám tức giận với người
chứ?”
“Được rồi được rồi, không giận là được rồi.” Trầm Tử Trai thở phào, dùng tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, thấp giọng nói: “Trầm Tử An và Phương
Chấp Bình đến cùng là xảy ra chuyện gì? Dẫu sao nàng cũng phải nói với
bổn vương vài câu chứ.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe lại giận, nhưng không phát tác, thầm dò xét
Trầm Tử Trai, thản nhiên nói: “Có thể như thế nào đây? Hơn nữa, dựa vào
cái gì mà tôi phải nói với Vương gia?”
“Nàng…” Trầm Tử Trai thấy bộ dạng nàng của Hạ Trọng Phương, đánh cũng
không đánh được, mắng cũng không được, nhất thời dùng tay kéo, kéo Hạ
Trọng Phương vào trong lòng, tìm đúng môi của nàng, hạ môi mình xuống.
Hạ Trọng Phương ra sức giãy giụa, thầm muốn đẩy Trầm Tử Trai ra, làm sao đẩy được? Chỉ chốc lát sau, đã yếu ớt tựa vào người Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai thấy gò má Hạ Trọng Phương như có hoa đào hiện lên, sóng
mắt như nước, như giận như oán, hấp dẫn lòng người, mà trên thân thể lại có mùi thơm ám chuyển phảng phất, nhất thời ôm càng chặt hơn, môi dần
dần trượt xuống cổ Hạ Trọng Phương, lẩm bẩm nói: “Phương nương, nàng bảo bổn vương phải làm sao mới có thể bỏ nàng được đây?”
Trong người Hạ Trọng Phương có dược lực phát tác, hơi khó chịu, tự nắm
vạt áo của mình: “Vương gia trướng sữa rồi, uống nhanh thôi!”
Trầm Tử Trai vén vạt áo Hạ Trọng Phương lên, xé hung y, cúi đầu ngậm lấy chỗ đẫy đà của nàng, hung hăng hút một cái, miệng đầy chất ngọt, nhưng
ngực lại đắng nghét, nàng không chịu làm trắc phi, bản thân lại không
cách nào cưới nàng làm chính phi, lẽ nào cứ mặc cho nàng gả cho người ta ư?
Trầm Tử Trai vừa mút, vừa đưa một tay xuống phía dưới, kéo một chân của
Hạ Trọng Phương lên, để lên đầu gối của chính mình, bên đầu gối còn lại
thì rướng về phía trước, mè nheo bên bắp đùi của Hạ Trọng Phương, khiến
nàng run lên một cái, người mềm hẳn đi.
Trầm Tử Trai suy nghĩ, nếu không so đo chuyện Hạ Trọng Phương đã từng
qua cửa (từng có một đời chồng) mà cưới nàng làm chính phi, cố nhiên là
hoàn thành tâm nguyện của nàng, nhưng nếu như vậy thì phải mất hôn sự
với Tô Ngọc Diệp bên này, cũng tương đương với việc mất sự trợ giúp của
Tô thục phi, đối với đại sự của bản thân thì cực kì bất lợi. Nhỡ một
ngày đại sự không thành, thái tử đăng vị, trở mặt với nhau, mình và Hạ
Trọng Phương có thể náu thân ở đâu đây?
Thế nhưng vừa nghĩ tới sau này có một người đàn ông khác ngậm lấy chỗ
đẫy đà của nàng, khiến nàng trằn trọc dưới thân, rên rỉ cùng mọi tư thái kiều mị thì hắn thật không thể chịu nổi.
Nếu không phải Phương ngự y đã căn dặn, chỉ cần đụng đến nữ sắc sẽ tổn
mười năm tuổi thọ, có lẽ giờ này Phương nương đã thật sự trở thành nữ
nhân của hắn rồi, không sợ nàng ‘chuyện chưa thành thì tiếp tục cố gắng’ nữa, sẽ theo ý bổn vương hết.
Trầm Tử Trai hút xong một bên đẫy đà, lại đổi sang hút bên kia, chốc sau ngồi thẳng dậy, nâng đầu gối lên, nâng hông của Hạ Trọng Phương lên, để cho nàng cưỡi lên đầu gối của hắn, lay động thân thể nàng….
Toàn thân Hạ Trọng Phương mềm yếu, ôm thật chặt cổ của Trầm Tử Trai, kêu lên: “Vương gia, tôi ngồi không được!”
Trầm Tử Trai dùng một tay ôm Hạ Trọng Phương vào trong ngực, để cho nàng ngửa nửa người ra, hắn cúi đầu hút, vừa di chuyển, chỗ lửa nóng để ở
ngoài động hoa đào của Hạ Trọng Phương, trong lòng đấu tranh dữ dội, bây giờ “thịt” nàng, nàng chắc chắn là chạy không thoát, không thể làm gì
khác hơn là chấp nhận làm trắc phi. Nhưng bổn vương phải giảm thọ tới
mười năm lận!
Đại nghiệp muốn mưu, mỹ nhân muốn có. Như vậy thì không thể làm gì khác
hơn là chịu giảm thọ mười năm! Trầm Tử Trai quyết tâm, cầm giữ không
được, hút một lát rồi lấy tay sờ tìm chỗ co rút ấy của Hạ Trọng Phương,
ngón tay khiêu khích trêu chọc, vừa xoa vừa nhu, ngón tay vuốt nhè nhẹ
nơi nào đó, nghe
tiếng Hạ Trọng Phương thở gấp, liền hỏi nhỏ: “Có muốn bản vương thỏa mãn nàng hay không?”
Hạ Trọng Vương biết cử chỉ này của mình không ổn, nhưng nàng không thể
khống chế được, đành đẩy Trầm Tử Trai ra, năn nỉ nhỏ: “Vương gia, thả
tôi đi đi!”
Trầm Tử Trai có để ý nàng sao? Chỉ tiếp tục dùng ngón tay dò đến khi Hạ
Trọng Phương ướt đẫm một mảnh, rồi nương vào đó thâm nhập thêm nữa, trừu động, vừa động vừa gọi: “Phương nương, Phương nương!” Gọi một tiếng rồi che môi Hạ Trọng Phương lại, cuốn lấy lưỡi thơm tho của nàng, mút nhẹ.
Hạ Trọng Phương vô lực phản kháng, dựa vào người Trầm Tử Trai, đợi khi
Trầm Tử Trai thả ra, đã rên rỉ. Nàng thở dài nói: “Vương gia, Vương gia, tôi, tôi…”
Trầm Tử Trai phủ bên tai Hạ Trọng Phương hỏi: “Muốn bản vương…” Giọng nói soạt soạt khàn khàn, gián đoạn, hàm ý khiêu khích.
Gương mặt Hạ Trọng Phương như lửa cháy, chóp mũi ngửi thấy vị đạo trên
người Trầm Tử Trai, lý trý hoàn toàn biến mất, tay ngọc chặt chẽ vịn vào Trầm Tử Trai, thân thể để sát vào, mặc cho Trầm Tử Trai động thủ.
Trầm Tử Trai cúi đầu ngậm chỗ đẫy đà của Hạ Trọng Phương, hít một hơi,
thấy đã uống hết sữa, không khỏi nhẹ nhàng cắn cắn chỗ đỏ bừng.
Hạ Trọng Phương bị đau, hơi tỉnh táo lại, nàng cắn chặt môi, cắn đến mức môi muốn chảy máu, lúc này mới dùng hết sức đẩy Trầm Tử Trai ra.
Trầm Tử Trai như tên đã lắp vào cung, không còn cách nào kiềm chế được, hắn ôm sát Hạ Trọng Phương, động tác kéo váy nàng xuống.
Hạ Trọng Phương cắn vai Trầm Tử Trai một cái, kêu lên: “Vương gia, sẽ giảm thọ mười năm đấy.”
Trầm Tử Trai bị cắn một cái, cũng đã tỉnh táo lại, nhất thời buông Hạ
Trọng Phương ra, để tùy nàng nhảy xuống giường, thở gấp nói: “Phương
nương, vì nàng, bổn vương nguyện ý tổn thọ mười năm.”
Hạ Trọng Phương thấy Trầm Tử Trai không còn bức người nữa, nên nàng vừa
dùng xiêm y che, vừa thở dốc nói: “Vương gia người nguyện ý tổn thọ mười năm, nhưng người có từng hỏi tôi có chấp nhận thân mật với người như
thế này không? Tự đáy lòng của người, người chưa từng suy nghĩ cho người làm thiếp.” Nói rồi không đợi Trầm Tử Trai trả lời, đã đẩy cửa đi.
Thanh Trúc thấy Hạ Trọng Phương đi ra, vội vàng đỡ nàng về phòng tắm
rửa. Nhất thời tắm rửa xong, lại đỡ nàng đi ra ngoài, muốn đưa nàng ra
ngoài cửa phủ.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, Thanh Trúc nói: “Phương nương cũng đừng tính toán với Vương gia quá, Vương gia bị bệnh vài năm rồi, tính tình
có lúc khó tránh khỏi “lớn” (chảnh) một chút.”
Hạ Trọng Phương buồn bã nói: “Thanh Trúc, các cô đều cho rằng ta nên
nghĩ cho hắn, nhưng ai có thể nghĩ cho ta hả? Không sai, hiện tại ta là
tiểu thư Giản phủ, nhưng cũng chính vì lẽ đó mà làm việc đối nhân xử thế cái gì cũng phải chú ý đến mặt mũi của Giản gia, nếu có thể thì không
được dính vào. Hiện giờ, mỗi ngày sang đây cho sữa, nói dễ nghe là tới
cứu mạng Vương gia, nói khó nghe, đó là bị coi thường. Đã như vậy, Vương gia nhà cô còn muốn làm mình làm mẩy, bảo ta sao chịu đựng hắn. Ta cũng là người mà, cũng muốn có người suy nghĩ một ít cho thân phận làm thiếp chứ.”
Thanh Trúc nghe, cô không nói được lời nào, thật ra trong thâm tâm, cũng vì Hạ Trọng Phương mà tủi thân.
Đang nói, bên kia có tiếng nói truyền sang, là Vương Du giúp đỡ Vi Thanh Mi đi về phía bên này.
“Phu nhân!” Thấy Vi Thanh Mi, Hạ Trọng Phương liền dừng bước, tiến lên hành lễ.
Vi Thanh Mi thấy quần áo Hạ Trọng Phương đơn bạc, nên bà nói: “Đá tháng
tám rồi, sớm muộn gì trời cũng lạnh, sao con lại mặc có một bộ xiêm y
vậy. Bộ dáng như vậy mà ra phủ, gió thổi một cái là cảm lạnh liền đó.”
Nói rồi bảo Thanh Trúc: “Trở về phòng tìm một cái áo choàng mỏng cho
Phương nương phủ thêm.”
Thanh Trúc đáp lời chỉ bảo, Hạ Trọng Phương ở tại chỗ chờ.
Vương Du thấy Vi Thanh Mi quan tâm Hạ Trọng Phương, cực kỳ khó chịu, cau mày nói: “Mẹ à, không phải mẹ nói hơi lạnh phải về phòng sao?”
Vi Thanh Mi cười cười nói: “Cùng Phương nương đợi một lúc rồi đi cũng không muộn mà.”
Hạ Trọng Phương thấy Vi Thanh Mi quan tâm nàng, chút không vui trong
lòng biến mất không ít, có chút ấm áp len vào, thấp giọng nói: “Tạ ơn
phu nhân đã quan tâm!”
Nàng nói, thấy Vương Du tựa đầu vào vai Vi Thanh Mi làm nũng, trong lòng tràn đầy mong ước, phải chi trạng nguyên phu nhân là mẹ ruột của mình
thì tốt quá rồi!
Vi Thanh Mi lại hỏi sức khỏe Thái phó phu nhân, nghe gần đây bà ăn ngon
ngủ yên, liền gật đầu nói: “Qủa nhiên phương thuốc của Phương ngự y có
hiệu quả, đã như vậy thì khi dùng hết thuốc, phải mời Phương ngự y đi
qua đó bắt mạch lại một lần nữa mới được.”
Hạ Tọng Phương nói: “Tổ mẫu cũng nói như vậy đấy ạ!”
Vừa nói chuyện, Thanh Trúc đã cầm áo choàng tới, Hạ Trọng Phương liền cáo từ Vi Thanh Mi rồi đi.
Đợi Hạ Trọng Phương đi, Vương Du lập tức bĩu môi nói với Vi Thanh Mi: “Nàng ta như vậy, mẹ để ý làm chi?”