Thịnh Sủng

Chương 53


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 53

“Vương gia, vương gia…” Gian ngoài, Phương ngự y cùng Tô Lương gõ cửa gọi lớn.

Nghe thấy giọng nói của Phương ngự y, Hạ Trọng Phương hơi tỉnh táo lại,
cắn mạnh môi một cái, dùng tay đẩy Trầm Tử Trai ra, nói nhỏ giọng:
“Vương gia, mau buông tôi ra, Phương ngự y đến rồi kìa!”

Thiếu chút nữa là Trầm Tử Trai cầm giữ không được, lúc này bị Hạ Trọng
Phương đẩy ra, lại nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, cũng hơi thanh tỉnh,
nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, thở gấp nói: “Tiểu yêu tinh, thiếu
chút nữa bị nàng phá thân rồi!”

Mặt Hạ Trọng Phương đỏ bừng, dùng tay che mặt nói: “Vương gia ăn hiếp
tôi.” Giọng nàng vừa kiều vừa mị, đầy ắp hơi nước, như nhộn nhạo trong
nước.

Trầm Tử Trai nghe, một lần nữa trong đầu lại ngứa lên, hận không thể ôm
nàng vào lòng, nhưng nhớ lại lời dặn của Phương ngự y, gắng gượng nhéo
nhéo cơ thể vài cái, chú ý xiêm y, đợi Hạ Trọng Phương cũng chỉnh lại
xiêm y xong, hắn mới đi mở cửa.

Phương ngự y cùng Tô Lương vừa tiến vào, âm thầm quan sát chung quanh
một lần, cả hai người thấy không có chuyện gì, thầm thở phào một hơi.

Tô Lương chờ khi Phương ngự y đưa thuốc cho Hạ Trọng Phương uống , liền
nói thầm với Trầm Tử Trai: “Vương gia, Phương ngự y nói, hiện giờ người
không thể gần nữ sắc, nếu gần một lần sẽ giảm mười năm thọ đấy!”

Lúc này Trầm Tử Trai vừa mở cửa sổ ra, gió thổi nhẹ qua, cơn nóng bỏng

lúc nãy đã được thổi tan đi không ít, nhất thời hắn nói: “Phương ngự y
nhắc mãi mà, bổn vương biết rồi.”

Chỉ sợ vương gia hiểu rõ mà vẫn tự nguyện dấn thân kìa! Tô Lương trộm
nhìn Hạ Trọng Phương một chút, thấy nàng đà nhan diễm sắc, mị nhãn như
tơ, vội vàng chuyển đầu sang hướng khác, thầm thấy sợ hãi, tư sắc như
vậy, vương gia ở gần có cầm giữ được không đây?

Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương uống thuốc xong, mắt thấy nàng kiều
nhan như hoa, hắn cũng run sợ, vương gia có thể giữ thân được không? Mà
vị thuốc kia lại là chủ chốt, hắn không thể giảm phân lượng xuống được.
Nếu không giảm, Hạ cô nương vẫn tiếp tục uống, dung nhan ngày càng kiều
mị, càng quyến rũ, mà nếu như vậy thật, nam tử ắt bị khiêu khích đến
không thể chịu được! Hắn phải làm thế nào cho phải đây?

Phương ngự y cân nhắc mọi bề, nhất thời nghĩ đến việc Hạ Trọng Phương là tiểu thư của Giản phủ, hiện giờ

ngoại trừ đến Vương phủ cho sữa, nàng cũng không thường gặp khách nam,
càng không có nam tử nào dám bén mảng đến dụ hoặc nàng, trong khoảng
thời gian ngắn, hẳn là không có việc gì. Để hắn nghiên cứu phương thuốc
nào khác, xem có cách gì giải quyết không, sau đó hẵng bàn tiếp.

Đến tận giờ này, Phương ngự y đã hiểu, chính vị thuốc giải độc, cùng tác dụng của Thôi Tình Tố, nên sau khi Trầm Tử Trai uống sữa, mới bị
nghiện, trong khoảng thời gian ngắn, hắn không thể xa Hạ Trọng Phương
được.

Đêm nay khi Trầm Tử Trai uống sữa, vì có Phương ngự y và Tô Lương đứng
ngoài bình phong nghe ngóng, nên hắn yên tĩnh hơn nhiều, không lộn xộn
như khi nãy nữa.

Nhất thời hút sữa xong, Hạ Trọng Phương chỉnh lại y phục rồi rời giường, ra khỏi phòng.

Nơi đó Thanh Trúc, đến giúp nàng đi vào phòng để tắm rửa, nghe Giản Mộc
Huyền tới đón Hạ Trọng Phương, thu dọn một phen, liền dìu Hạ Trọng
Phương đi ra ngoài.

Hạ Trọng Phương theo tay dìu của Thanh Trúc đi một đoạn, thì gặp phải Qúy Minh Xuân chặn đường.

Đèn lồng được thắp sáng trên hành lang, chiếu lên mặt Hạ Trọng Phương
khiến nàng càng thêm diễm lệ khác thường, mày cong môi hồng, thập phần
quyến rũ.

“Phương nương!” Qúy Minh Xuân dừng bước chân, ánh mắt không rời, chỉ e
ngại Thanh Trúc đứng bên cạnh, không tiện làm việc càn quấy chỉ hỏi:
“Nghe nói dưỡng phụ dưỡng mẫu nàng lên kinh thành, đã làm chứng thân
phận cho nàng rồi ư?”


“Ừm!” Hạ Trọng Phương lên tiếng, nàng muốn vòng qua người Qúy Minh Xuân đi tiếp về phía trước.

Qúy Minh Xuân lui ra sau hai bước, vô tình cố ý ngăn Hạ Trọng Phương
lại, cười nói: “Nghe dưỡng phụ dưỡng mẫu nàng lên kinh, cha mẹ ta muốn
gặp bọn họ, mọi người ôn chuyện một lúc. Vả lại bọn họ đến kinh thành
một chuyến không dễ dàng gì, mà cha mẹ ta ở kinh thành một thời gian,
cũng đã quen một vài nơi, muốn dẫn họ đi thăm thú một vài nơi, làm một
người chủ hiếu khách.”

Hạ Trọng Phương cười lạnh nói: “Nói chuyện cũ gì? Các người là tri âm tri kỷ à?”

Qúy Minh Xuân lại lui thêm bước nữa, ánh mắt vẫn đảo quanh trên mặt Hạ
Trọng Phương, trong lòng thầm hối hận mình không nhìn ra bảo vật, mỹ
nhân như thê này sao năm đó lại ngu khờ hưu nàng?

Thanh Trúc cũng thầm nhíu mày, rất sợ có người thấy Qúy Minh Xuân nói
chuyện với Hạ Trọng Phương, nhỡ rơi vào tai Trầm Ngọc Tiên trong, rước
phải tội oan, nên nàng ta nói: “Quận mã gia, trời cũng không sớm gì nữa, Phương nương phải vội đi về rồi, nếu chỉ có chút chuyện này, ngày mai
nói sau cũng được.

Qúy Minh Xuân biết Thanh Trúc là người của Tô Lương, nếu Thanh Trúc lén
nói với Tô Lương, rồi nhỡ rơi vào tai Trầm Tử Trai cũng bất lợi cho
mình, nên hắn liền tránh ra.

Hạ Trọng Phương thầm nhổ một ngụm nước bọt, rồi chạy trối chết.

Nơi này Qúy Minh Xuân nhìn chằm chằm dáng người yểu điệu của Hạ Trọng Phương, lại hơi thất thần.

Khi Hạ Trọng Phương trở về Giản phủ, hỏi đến Hạ mẫu nghe cũng coi như an tĩnh, nàng mới yên lòng đi nghỉ ngơi.

Lòng của Hạ mẫu vẫn tính toán, muốn tìm cách ở lại kinh thành mãi không
đi. Nhưng bà khó lòng nói rõ với Hạ Trọng Phương, người Giản gia lại
khinh thường bà là bà tử ở nông thôn mới lên, thì ra muốn ở lại, thực là không dễ.


Hạ phụ cũng suy nghĩ, dưỡng nữ là quý nữ Giản gia, dẫn theo Tiền bà tử
mặc kim mang ngân, cả người khí phái, chẳng lẽ không thể giữ họ lại ư?

Hai lão hợp kế lại, nhớ tới Qúy phụ Qúy mẫu cũng ở kinh thành, tuy là
trước kia vì chuyện Qúy Minh Xuân hưu thê, mà hai nhà xem như có xích
mích với nhau. Nhưng bây giờ Qúy Minh Xuân là quận mã, còn con gái nuôi
của mình lại là nhũ mẫu của Vương gia, sau này không chừng có thể trở
thành trắc phi, một lần nữa thành thân thích với bên Qúy gia. Những
người khác hai ông bà trèo không lên, nhưng Qúy phụ Qúy mẫu cũng đều là
người của trấn Thạch Long ở Giang Nam, mọi người là đồng hương, chẳng lẽ không nắm được tay nhau?

Sáng sớm ngày hôm sau, có bà tử đến bẩm với Hạ mẫu: “Tào đại nương, ở
Vương phủ có một vị bà tử đến đây, nói là cha mẹ của quận mã gia muốn
gặp bà một lần, mọi người tự ôn chuyện, vì vậy mời người sang Vương phủ
một chuyến!”

“Hả?” Hạ mẫu vui mừng quá đỗi, nhất thời vội vàng đi nói lại với Hạ phụ, hai người nhanh chóng chuẩn bị một lát, không hề nói gì với Hạ Trọng
Phương, tự ý ra phu, theo bà tử Qúy Minh Xuân phái tới đến vương phủ.

Qúy phụ Qúy mẫu ở trong vương phủ buồn não ruột, thấy Hạ phụ Hạ mẫu đến, lật đật đứng lên nói: “A, thân gia đến rồi, mau ngồi đi mau ngồi đi!”

Bọn họ hồn nhiên quên mất, Qúy Minh Xuân đã từng hưu Hạ Trọng Phương, hai nhà sớm đã không phải là thân gia.

Lần lên kinh này của Hạ phụ Hạ mẫu, vì thân phận thấp kém, nên không
được ai coi trọng, giờ thấy Qúy phụ Qúy mẫu nhiệt tình, vả lại là đồng
hương, nhất thời đừng nói tới tình cảm, chỉ noi đến tình hình mọi người
trong trấn gần đây, nói được một phen náo nhiệt.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.