Thịnh Sủng

Chương 51


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 51

Chạng vạng, Tô Lương đi đón Hạ Trọng Phương nhưng không đón được, khi
trở về ông bẩm lại với Trầm Tử Trai: “Vương gia, Hạ cô nương nói, mặc dù hôm nay đã khỏe hơn nhiều, nhưng cô ấy sợ uống thuốc của cố ấy rồi lại
uống thêm thuốc thúc sữa nữa, dược tính xung đột, tổn hại thân mình,
mong vương gia thứ lỗi, đêm nay sẽ không đến đây.”

Tô Lương vuốt vuốt tay, hiện Hạ Trọng Phương đã được xác nhận là tiểu
thư của Giản phủ, người ta chịu làm nhũ nương đến nay đã là nể tình lắm
rồi, đêm nay không chịu đến, bọn họ cũng không thể cưỡng ép.

Trầm Tử Trai ngẩn ra, hắn cũng hiểu được, thật sự nếu Hạ Trọng Phương
không muốn đến đây cho sữa, kỳ thật cũng không thể bức ép, hắn nhất thời trầm mặc, sau một lúc lâu mới hỏi Tô Lương: “Tô quản gia, ông có cách
gì để nàng tự nguyện đến đây cho ta uống sữa không?”

Tô Lương thở dài nói: “Vương gia, Hạ cô nương đã được chứng minh thân phận, thật không có cách hay có cớ gì cả.”

Trầm Tử Trai bước đi chầm chậm, chốc sau nói: “Bổn vương vẫn còn cần sữa của nàng, nếu nàng thật sự không muốn đến đây nữa, thật đúng là phiền
toái.”

Tô Lương nghĩ nghĩ rồi nói: “Nay chỉ còn một cách, đó là thỉnh chỉ, nhờ
hoàng thượng ban Hạ cô nương cho vương gia làm trắc phi, như thế thì cô
ấy cho sữa cũng danh chính ngôn thuận, lấy thân phận trắc phi sẽ đỡ mất
mặt hơn.”

Trầm Tử Trai gật đầu nói: “Đợi sáng sớm ngày mai ta sắp xếp vào cung cầu kiến hoàng thượng, xin hoàng thượng ban chỉ.”

Đêm nay, Trầm Tử Trai lại uống trà dược, mọi chuyện buồn rầu nên hắn ngủ không ngon, ngày hôm sau thức dậy, vội vàng tiến cung.

Từ cung về, mặt Trầm Tử Trai đen xì.

Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng biết Trầm Tử Trai tiến cung, liền đợi ở thư phòng, tới lúc Trầm Tử Trai vừa trở về, đương nhiên là hỏi diễn
biến thế nào.

Trầm Tử Trai buồn bực nói: “Hoàng thượng vừa nghe Phương nương là cháu
gái Giản thái phó thì không chịu hạ chỉ, chỉ triệu Giản thái phó đến
hỏi. Giản thái phó vừa nghe là bổn vương thỉnh tứ hôn, xin Phương nương
làm trắc phi, ông ta lại từ chối. Hoàng thượng hiếu kỳ hỏi chuyện Phương nương. Giản thái phó nói ra tất cả, còn nói thân thế Phương nương rất
đáng thương, nay mới được khổ tận cam lai, đang tìm lương tế, nhưng thế
nào cũng không làm tiểu thiếp. Nghe ông ta nói, chính là muốn ám chỉ bổn vương không phải là lương tế (rể hiền). Bổn vương có chỗ nào không tốt
chứ?”

Kiều Thiệu Nguyên và La Quân Dụng vừa nghe cũng ngạc nhiên, vốn nói, lấy việc Hạ Trọng Phương đã từng qua lại (đã từng có một đời chồng), có thể lên làm trắc phi của vương gia, đã là không tệ, Giản thái phó lại có
thể từ chối? Ông ta muốn gả cháu gái mình cho nhà nào đây?

Mà quan hệ hiện nay của vương gia và thái tử đã dịu đi, dần dần trở

thành thí sinh đứng đầu trong hàng ngũ kết hôn, Giản thái phó không nhân cơ hội này kết hôn, ông ta còn muốn làm loạn cái gì?

Bên Giản thái phó, sau khi từ cung về, liền triệu Hạ Trọng Phương vào
nói chuyện, ông nói: “Hôm nay tiến cung, Tề vương cầu kiến hoàng thượng, để thỉnh chỉ tứ hôn, muốn xin con làm trắc phi của hắn. Hoàng thượng
muốn hỏi ý kiến của ta, ta một mực từ chối. Bây giờ về, ngược lại muốn
hỏi con một chút, con với Tề vương có tư ước không?”

Hạ Trọng Phương đối với vị tổ phụ này, luôn cực kì kính sợ, lúc này nghe ông hỏi, lại càng hết hồn, nàng trở lời: “Cháu gái với Tề vương không
hề có gì tư ước gì. Lúc trước cháu gái làm nhũ nương cũng chỉ là bất đắc dĩ. Nay không phải vì lo chuyện không có nhũ nương, sao Tề vương có thể bức mình (đi xin hoàng thượng tứ hôn)? Nhưng cháu gái cũng nghĩ, làm
việc gì cũng phải làm đến nơi đến chốn, cứu Tề vương cũng không thể chỉ
cứu một nửa. Hiện nay nếu không đến Vương phủ làm nhũ nương , ngộ nhỡ Tề vương có chuyện không hay xảy ra, đến lúc đó mọi người nhất định sẽ chỉ trích cháu, nói cháu không chịu cứu người đến cùng, cháu lại trở thành
một người có lỗi mất. Không chừng lại có người sẽ nói là do Giản gia
ngăn cản, mới làm hại đến tính mạng của Tề vương. Bởi vậy, mặc dù còn có lời ra tiếng vào, nhưng cháu gái sẽ làm nhũ nương cho đến khi Tề vương
khỏi hẳn thì thôi.”

Giản thái phó không ngờ Hạ Trọng Phương sẽ nói ra những lời này, nhất
thời nhìn nàng với đôi mắt khác, gật gật đầu nói: “Cháu đó, đứa nhỏ này
đúng là khó gặp, biết suy tính hơn phụ thân cháu nhiều đó.”

Lúc Hạ Trọng Phương đến Giản gia này, nàng đã biết Giản thái phó thất
vọng Giản Phi Văn bao nhiêu rồi, lại nghe Giản thái phó đánh giá Giản
Phi Văn, nàng không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu.

Giản thái phó nói ra câu ấy, cũng ý thức được mình không nên đánh giá
Giản Phi Văn trước mặt vãn bối, nhất thời chuyển sang chủ đề khác, hỏi
Hạ Trọng Phương: “Nếu con muốn làm nhũ nương của Tề vương, sau này khó
tránh những lời ra tiếng vào. Mà sau này tìm chồng cho con, cũng hơi khó đấy.”

Hạ Trọng Phương nói: “Lúc trước cháu gái bị Quý Minh Xuân hưu, phải chịu lời ra tiếng vào còn nhiều hơn bây giờ, hôm nay con là tôn tử là quý nữ của Giản phủ, những người đó muốn nói gì chăng nữa thì đa số bọn họ
cũng sẽ không dám giáp mặt con mà nói, con có thể chịu được. Về chuyện
không có trạch tế, trải qua hôn sự với Quý Minh Xuân, cháu gái cũng hiểu được, muốn tìm lương xứng thật không đơn giản như vậy.”

Giản thái phó thấy Hạ Trọng Phương tự có chủ ý của mình, mặc dù cô đã
trải qua nhiều chuyện khó khăn, khó lòng giữ được chủ tâm, nhất thời ông vui mừng nói: “Cứ đi theo Hà ma ma học, sau này nếu không tìm được
lương tế, Giản phủ sẽ nuôi con, thế nào?”

Hạ Trọng Phương tuyệt đối không thể tưởng tượng được Giản thái phó sẽ
nói ra một câu như vậy, nhất thời mắt sáng lên, như không dám tin, cô
hỏi lại một câu: “Thực có thể sao?”

Giản thái phó mỉm cười nói: “Tiểu thư Giản gia ta, nếu thật sự không
muốn lấy chồng, đương nhiên Giản gia sẽ nuôi, có cái gì mà không thể ?
Nhưng muốn đứng vững, muốn kiên định, thì phải có bản lĩnh, có kiến thức của riêng mình, thậm chí phải có tiền riêng. Chỉ cần con có được một
trong số chúng thì con không cần lấy chồng cũng có thể sống tiêu dao tự

tại.”

Sau khi Hạ Trọng Phương bị hưu khí, kỳ thật đối với chuyện lập gia đình, tâm nàng rất lo sợ, lo rằng khi tái giá, mình lại bị hưu nữa thì biết
làm sao? Lúc nãy nghe Giản thái phó nói, như được mở thêm cánh cửa sổ
trên mái nhà, không khỏi nhảy nhót, thì ra nàng không bắt buộc phải lấy
chồng?

Từ thư phòng Giản thái phó đi ra, Hạ Trọng Phương bước đi nhẹ nhàng
không ít, cảm thấy tảng đá lớn trong lòng đã được hạ xuống. Lúc trước
nàng vẫn luôn lo lắng bản thân mình đã trải qua quá nhiều chuyện, mình
sẽ không được gả cho người trong sạch nữa. Hiện giờ nàng biết mình có
thể không cần phải lấy chồng, nàng hiểu ra rằng, có nhiều chuyện không
nhất thiết phải lo lắng nhiều như vậy. Chỉ cần chính mình học kiến thức
thật tốt, còn phải tìm cách để tự lo liệu cho bản thân, không chừng cũng có thể sống tiêu dao tự tại như nam tử!

Tiền bà tử đợi trong phòng, thấy Hạ Trọng Phương đã trở về, nhất thời
đón nàng đi vào, khi thấy Hạ Trọng Phương không buồn rầu,ẩtái lại còn
mang vẻ mặt tươi vui nữa, nhất thời hỏi: “Thái phó đại nhân gọi Phương
nương đi qua là có việc vui muốn thông báo à?”

Hạ Trọng Phương buột miệng: “Tổ phụ nói, Tề vương xin hoàng thượng tứ hôn cho con làm trắc phi của hắn.”

Tiền bà tử không đợi Hạ Trọng Phương nói thêm đã chúc mừng: “Lần này
chúc mừng Phương nương, đúng là ‘thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh’.”

*Thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh: Dùng tay rẽ mây thấy vầng trăng sáng.

Hạ Trọng Phương che miệng cười nói: “Bà bà, con còn chưa nói xong mà!”

“Chuyện Phương nương nói, tất cả nhất định đều là tin tốt.” Tiền bà tử
thấy Hạ Trọng Phương cười đến khoát họat, nhất thời cũng cười hì hì rộ
lên.

Ngay sau đó Hạ Trọng Phương nói: “Hoàng thượng hỏi ý kiến của tổ phụ, tổ phụ từ chối Tề vương, không chịu cho con làm trắc phi.”

“Hả?” Tiền bà tử hả miệng, gương mặt đang tươi cười bỗng khựng lại, một
hồi lâu mới nói: “Đã như vậy, Phương nương vui vẻ chuyện gì?”

Hạ Trọng Phương nói: “Cái con vui đó là, tổ phụ thật lòng xem con như
cháu gái để đối xử, người thật lòng xem con là tiểu thư Giản gia, thật
lòng đặt con trong lòng. Trong lòng của tổ phụ, con cũng giống với Thanh cô nương. Xin bà bà nghĩ lại xem, nếu Tề vương xin cưới Thanh nương làm trắc phi, tổ phụ có đồng ý không? Người của Giản gia có đồng ý không?

Nhất định là không chứ gì? Bây giờ Tề vương muốn xin cưới con làm trắc
phi, tổ phụ cũng không đồng ý như vậy, mặc kệ con đã trải qua chuyện gì, trong lòng tổ phụ, con cũng như tiểu thư chính thất không thể làm trắc
phi của người ta.”

Tiền bà tử nghe xong nửa ngày, mới tổng kết một câu: “Thì là, Tề vương
muốn xin cưới Phương nương làm trắc phi, thái phó đại nhân không chịu
đồng ý, Phương nương biết được chuyện này, rất vui vẻ.”

Hạ Trọng Phương không thấy Tiền bà tử tươi cười, nên nàng nói: “Hình như bà bà không vui?”

Có thể vui nổi sao? Con cho Tề vương uống sữa mấy tháng ròng, bị nhìn bị sờ bị hút, lại ngang nhiên không chịu làm trắc phi của Tề vương? Tình
hình kiểu

này làm sao có thể tìm trạch tế đây, khó lắm đây!

Các nàng đang nói chuyện, Linh Chi đã hổn hển chạy vào thông báo:
“Phương nương, không ổn rồi, Tào đại nương với Lã bà tử đang ầm ĩ lên
kìa, đứng trong sân kéo tóc lẫn nhau, chửa ầm lên!”

Hạ Trọng Phương kinh hãi một chút, vội cùng Tiền bà tử đi ra ngoài sân,
quả nhiên thấy bọn nha hoàn tụ lại một chỗ nhìn cuộc hỗn chiến, mà Hạ
mẫu cùng Lã bà tử, tóc đã bị kéo xõa ra, trâm cài tóc cũng đã rơi hết
xuống đất, hai người không ai nhường ai, còn luôn miệng chửi mắng nhau.

“Đây đều là người chết à, sao còn không mau kéo ra?” Hạ Trọng Phương hơi đen mặt, quát mấy bà tử và nha hoàn vây xem một tiếng.

Chúng bà tử thấy Hạ Trọng Phương đi ra, nhất thời mới lên tiếng can
ngăn, nhân cơ hội bấm Hạ mẫu mấy cái, rồi đẩy bà ra, thế này mới tách Hạ mẫu với Lã bà tử ra. Hạ mẫu còn muốn nhảy tới đánh Lã bà tử, lại nghe
Hạ Trọng Phương quát một tiếng: “Thím, đây là Giản phủ, không phải ở
nông thôn, cũng không thể lại giở thói ngang ngược!”

Hạ mẫu thoáng định thần, rồi đột nhiên ngồi bệt xuống đất khóc: “Phương
nương, dẫu sao ta cũng là đường mẫu của con, những người này dám ăn hiếp ta, con phải làm chủ cho ta đi.”

Hạ Trọng Phương trầm mặt nói: “Rốt cuộc là vì sao cãi vã?”

Sớm có bà tử nhanh mồm nhanh miệng nói, nói là khi Hạ mẫu dến đây, thấy
Lã bà tử không hành lễ, liền quát mắng một câu, vì thế hai người ầm ĩ
lên, cuối cùng ra tay quá nặng.

Hạ Trọng Phương cười lạnh nhìn Lã bà tử mà nói: “Bà bà là người ở đâu?
Lại dám đánh nhau với khách?” Nói xong chỉ vào hai bà tử khác: “Kéo Lã
ma ma xuống, tát hai bạt tai, phạt ngân lượng tháng này, nếu không phục
thì hãy đi thanh minh trước mặt lão phu nhân đi.”

Lã bà tử thấy Hạ Trọng Phương mang thái phó phu nhân ra, nhát thời cũng
không dám nhiều lời. Hai bà tử khác kéo Lã bà tử xuống, tự vả miệng hai
cái.

Hạ mẫu thấy Hạ Trọng Phương cứng rắn xử trí Lã bà tử, nhất thời đắc ý,
ta biết Phương nương sẽ làm chủ cho ta mà. Nuôi nàng mười mấy năm, cũng

không phải là nuôi không.

Hạ Trọng Phương quát xong Lã bà tử, liếc mắt nhìn Tiền bà tử một cái, sau đó xoay người đi vào phòng.

Tiền bà tử hiểu ý, tự nắm lấy Hạ mẫu, theo sau Hạ Trọng Phương vào phòng.

Đợi khi vào phòng, sai nha hoàn đi chỗ khác, Hạ Trọng Phương mới chuyển
hướng sang Hạ mẫu: “Thím à, dù sao nơi này cũng là Giản gia, không phải
Hạ gia, nếu thím muốn khoe khoang thì mời thím về lại Hạ gia rồi khoe.”

“Phương nương, Phương nương, con hãy nghe ta nói!” Hạ mẫu hơi nóng nảy,
nói: “Ta thấy bọn chúng lén nói xấu sau lưng con, liền muốn trút giận
thay con, nên mới mắng vài câu,”

Hạ Trọng Phương bình tĩnh nhìn Hạ mẫu nói: “Ta không quan tâm, ta là
tiểu thư Giản gia, chúng nô tài như thế nào, thì đã có tổ phụ tổ mẫu
cùng cha mẹ làm chỗ dựa, không cần thím phải ra tay trút giận. Mà thím
hiện là khách, càng phải tự trọng.”

Hạ mẫu cực xấu hổ, tiếng nói ngày càng nhỏ, “Phương nương, ta nuôi con
mười mấy năm nên mới không thể nhìn ai khinh thường con thôi!”

“Thế chuyện năm đó Qúy Minh Xuân hưu ta, vì sao thím không ra mặt giúp
đỡ?” Hạ Trọng Phương nhắc tới chuyện xưa, nàng cười lạnh: “Nay ta đã có
người ra mặt giúp đỡ, thím lại đến đây nhiều chuyện? Làm ầm ĩ như vậy,
thím sợ người ta không biết thím là dưỡng mẫu sao?”

Hạ mẫu thì thầm không thể phản bác, nhất thời nói: “Phương nương, tuy
thím có sai, nhưng những người này dám coi thường thím, rõ ràng là xem
con không ra gì, con nên ra mặt giúp thím mới là.”

“Không phải đã ra mặt rồi sao?” Giọng Hạ Trọng Phương không hề lên cao,
chỉ nói: “Thím đến đây mới hai ba ngày, đã dám cãi nhau ầm ĩ, nếu ở lại
lâu hơn, sợ là muốn lật tung nóc nhà Giản phủ lên. Sáng sớm ngày mai,
hãy thu thập này nọ, rồi hồi hương đi!”

Hạ mẫu không thể ngờ được Hạ Trọng Phương lại mở miệng đuổi bà đi, nhất thời đứng như trời trồng.

Hạ Trọng Phương cũng biết, hôm nay nàng dám ra tay giáo huấn Lã bà tử
cùng Hạ mẫu, bọn họ sẽ bẩm lại cho Giản thái phó biết, nhưng nàng tin
tưởng và hơi lo lắng. Giản thái phó thật sự xem nàng như cháu gái, như
vậy, nàng cũng có thể giống tiểu thư chính thất, làm tiểu thư thì nên có uy phong chứ không phải mặc cho Lã bà tử cưỡi lên đầu cũng không dám
lên tiếng, một mặt dàn xếp ổn thỏa.

Lã bà tử dám chửi mắng rồi đánh nhau với Hạ mẫu, không phải là nghĩ nàng không dám tỏ rõ uy phong của mình sao? Nàng cũng muốn làm một lần, để
cho nhóm bà tử nhìn xem, ai là chủ tử, ai là nô tài? Nếu không, cũng
không thể để mặc cho bọn họ tản mạn được.

Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương giáo huấn Lã bà tử với Hạ mẫu, không
khỏi âm thầm lấy làm lạ: nhìn nhìn, Phương nương thay đổi cực kì lợi hại a ~! Như vậy thật có tư thế và uy phong của một quý nữ Giản phủ nha.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.