Thịnh Sủng

Chương 49


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 49

Tới Giản gia, quản sự nương tử Giản gia liền mời Phương Chấp Tâm đi vào
sảnh nhỏ uống trà, nói là Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với thái phó
phu nhân, như bảo nàng đợi ở đây để gặp Hạ Trọng Phương, rồi bà lại dặn
tiểu nha hoàn phải hầu hạ thật tốt, thế này mới dẫn Tiểu Ngọc Lan đi gặp thái phó phu nhân.

Khi Tiểu Ngọc Lan thành thực xuất hiện trước mặt mọi người ở Giản gia,
mọi người không khỏi so sánh bà với Hạ Trọng Phương, chỉ nhìn ra được
một điểm chung, đó là, hai người đều là nữ tử xinh đẹp, về phần tướng
mạo, lại không giống chút nào. Cũng khó trách, Hạ Trọng Phương giống hệt thái phó phu nhân, đương nhiên không thể giống Tiểu Ngọc Lan.

Bạch thị phu nhân dường như muốn cắn nát răng, năm ngoái Giản Phi Văn
mới phong lưu bên ngoài, không biết ông ta có bao nhiêu nợ phong lưu,
thậm chí bên ngoài còn đồn ông nuôi phòng nhì, nhưng vì không ở trước
mắt, bà cũng một mắt nhắm một mắt mở cho qua, nay Hạ Trọng Phương ngày
nào cũng lắc qua lắc lại trước mặt, bây giờ tốt lắm rồi, vì chứng thật
thân phận của nó, lôi ra bao nhiêu chuyện. Ngay cả tình nhân ngày xưa
cũng nhảy đến đây. Việc hôm nay nếu truyền ra ngoài, thật không biết có
bao nhiêu người thầm chế giễu bà không biết giữ chồng!

Giản Phi Văn thấy Tiểu Ngọc Lan vẫn xinh đẹp như năm đó, cách hai mươi
năm không gặp, bản thân ông đã già đi rất nhiều, bà lại vẫn xinh đẹp như trước, không khỏi liếc nhìn bà mấy lần, nhất thời lại vội vàng dời tầm
mắt, che dấu sự luống cuống của mình.

Hạ Trọng Phương nhìn đăm đăm Tiểu Ngọc Lan, thấy mặc dù bà đã hơn ba mươi tuổi, nhưng vẫn động lòng người, thấy quần

áo hoa lệ, hiển nhiên cuộc sống không tệ, nhất thời nàng có chút yên
tâm, thầm nói: cuộc sống của bà rất tốt, đương nhiên mình sẽ bớt đi một
gánh lo.

Thái phó phu nhân đợi Tiểu Ngọc Lan lễ xong ngồi xuống, thế này mới ra hiệu cho Hạ mẫu lặp lại chuyện năm đó một lần nữa.

Nghe xong lời Hạ mẫu nói, Tiểu Ngọc Lan quay đầu nhìn Hạ Trọng Phương,
nhìn một lúc lâu sau bỗng nhiên rơi lệ, bà nói trong nức nở: “Phương
nương, ta xin lỗi con, năm đó ta bị bất đắc dĩ mới đổi con cho Hạ gia,
nếu không, chỉ sợ con đã bị chính thất nương tử giết chết. Nay thấy con
bình an trưởng thành, ta an tâm lắm rồi!”

Lời Tiểu Ngọc Lan vừa ra khỏi miệng, liền thừa nhận năm đó là bà đổi đứa trẻ, đồng thời xác nhận Hạ Trọng Phương là nữ nhi của bà.

Hạ Trọng Phương thấy Tiểu Ngọc Lan khóc, trong lòng cũng khó chịu, lấy

khăn tay qua lau lệ cho bà, rồi lại cúi đầu không nói lời nào.

Thái phó phu nhân đợi Tiểu Ngọc Lan lau lệ xong, liền hỏi: “Nữ nhân điên năm đó, là ngươi giả trang?”

Tiểu Ngọc Lan nhìn Hạ Trọng hương đến khi nàng ngội lại, mới thu hồi tầm mắt rồi đáp: “Là Chương nhũ nương giả trang.”

Tiểu Ngọc Lan kể lại chuyện năm đó, bỏ qua đoạn bảo Chương nhũ nương bế
nữ nhi của mình trộm đổi cho nữ nhi vợ chồng trạng nguyên, còn những
chuyện khác, từng chuyện từng chuyện, kể hết không hề bỏ xót.

Mọi người nghe năm đó bà bị nương tử chính thất đuổi giết, phải sinh nữ nhi trong căn miếu đổ cũng hơi lộ vẻ xúc động.

Giản Văn Phi thương tiếc nhìn bà một cái, lại nhìn Hạ Trọng Phương, bây
giờ mới chính thức xác nhận, Hạ Trọng Phương đúng là nữ nhi của mình.

Tiểu Ngọc Lan nói chuyện, so sánh với lời kể của Hạ mẫu, toàn bộ được
kiểm chứng, lúc này, mọi người cũng tin, quả thật Hạ Trọng Phương chính
là con gái riêng của bà với Giản Phi Văn.

Lòng Hạ Trọng Phương trăm mối ngổn ngang, không ngờ thân thế của mình
lại khúc chiết ly kỳ như vậy, nhất thời nhìn Tiểu Ngọc Lan, mắt hơi ướt
mi.

Giản thái phó cẩn thận cân nhắc lời của Tiểu Ngọc Lan, sau một lúc lâu
ông nói: “Theo ngươi nói, năm đó bên cạnh ngươi có một vị Chương nhũ
nương giả trang thành bà điên, bế đứa trẻ đổi với đứa con của Hạ gia,
vậy hôm nay, Chương nhũ nương đâu?”

Tiểu Ngọc Lan giật mình, nhưng lập tức bình tĩnh lại, bà đáp: “Chương
nhũ nương vẫn đi theo ta, bây giờ vẫn còn ở Phương gia, thái phó đại
nhân có thể triệu bà đến đây hỏi rõ.”

Giản thái phó vừa nghe, lại bảo quản sự nương tử đi mời vị Chương nhũ nương này tới.

Khi Chương nhũ nương tới Giản phủ, Tiểu Ngọc Lan đã giành nói: “Nhũ
nương nhìn xem, Phong nương của chúng ta lớn lên như thế nào này?”

Lúc trước Chương nhũ nương cũng nghe chuyện Giản thái phó nhận lại cháu
gái, lúc đêm khuya thanh vắng, đã nói chuyện với Tiểu Ngọc Lan chuyện
năm đó. Bây giờ thấy Hạ Trọng Phương giống hệt thái phó phu nhân, bà

cũng thấy cực kì kỳ lạ, lại nghe được lời này của Tiểu Ngọc Lan, tâm
linh tương thông, liền gật gật đầu.

Vị Chương nhũ nương này, năm đó sinh được một nữ nhi, không ngờ vừa hoài thai đứa thứ hai, phu quân đã chết. Người trong tộc đợi bà sinh con
xong, vừa ra tháng đã tìm có đuổi bà ra khỏi gia môn.

Lúc ấy bà như cùng đường, nhưng nhĩ đến có một người tỷ muội làm quản sự nương tử trong nhà của Cố phú thương, liền tìm đến đó nương tựa, không
ngờ lại bị từ chối ở ngoài cửa. Vừa lúc gặp phải Tiểu Ngọc Lan muốn đi
vào Cố gia, cũng bị đuổi ra ngoài. Hai người nói chuyện với nhau, cảm
thấy rất hợp ý nhau.

Tiểu Ngọc Lan thấy bà vừa sinh em bé không lâu, vẫn còn sữa, liền bảo bà mỗi ngày đều nên nặn sữa ra, để duy trì nguồn sữa, đến lúc đó làm nhũ
nương cho con gái của mình.

Chương nhũ nương vừa nhe, đương nhiên đồng ý, bà theo Tiểu Ngọc Lan đi
về biệt viện , đối với Tiểu Ngọc Lan rất trung thành và tận tâm.

Tiểu Ngọc Lan lại hứa hẹn, hứa rằng sau này sẽ tìm cách để nhũ nương dẫn theo hai đứa con, để cả nhà ba người họ đoàn tụ với nhau.

Năm đó sau khi đổi em bé trong miếu đỏ, Chương nhũ nương cũng về kinh thành với Tiểu Ngọc Lan, vẫn theo bên người bà.

Sau Tiểu Ngọc Lan gả vào Phương gia làm thiếp thất, đồng thời Chương nhũ nương cũng gả cho một vị quản sự của Phương gia làm kế thất (vợ kế), ba năm trước, bà đã giúp đưa nữ nhi của Chương nhũ nương lên kinh thành,
an bài gả cho người ta.

Nên bây giờ, Tiểu Ngọc Lan nói gì, bà nghe nấy.

Giản thái phó thấy Chương nhũ nương hành lễ xong ngồi xuống mới nói:
“Chương nhũ nương, ngươi nói lại chuyện ở căn miếu đổ năm đó đi.”

Chương nhũ nương bình tĩnh lại rồi kể, bà cũng giấu đi chuyện đã đổi em
bé với con của vợ chồng Vương Tĩnh Huy, còn những cái khác thì thành
thật nói hết.

Mọi người đã xác minh lại lần nữa, lúc này thân phận Hạ Trọng Phương đã được chắc chắn.

Một lúc sau, mọi người rời khỏi phòng khách, chỉ còn lại Hạ phụ Hạ mẫu cùng Tiểu Ngọc Lan và Hạ Trọng Phương nói chuyện

Buổi sáng Hạ mẫu kéo Hạ Trọng Phương đi, một tiếng lại một tiếng gọi là

Phương nương, bà gạt lệ nói: “Khi đó bế con về nhà, chúng ta vẫn coi con như thân nữ mà nuôi dưỡng, bây giờ thấy con thành quý nữ, thím cũng rất vui!”

Mười mấy năm Hạ Trọng Phương xem Hạ mẫu như mẹ ruột, mà Hạ mẫu đối xử
với cô và tỷ tỷ, bề ngoài cũng xem như công bằng, quả thật không quá bạc đãi, nàng cũng cảm kích công ơn dưỡng dục của Hạ mẫu, bây giờ vỗ lưng
Hạ mẫu, thấp giọng nói: “Đến kinh thành một chuyến cũng không dễ dàng,
cứ ở lại chơi một thời gian rồi hãy về nhà!”

Hạ mẫu đồng ý, nhất thời buông Hạ Trọng Phương ra, kéo nàng đi qua gặp
Tiểu Ngọc Lan, thấp giọng nói: “Dẫu sao cũng là mẹ đẻ của con, gọi một
tiếng mẹ đi!”

Hốc mắt Tiểu Ngọc Lan còn hồng hồng, khóe miệng lại mỉm cười, vừa dịu
dàng vừa thân thiết nói: “Không dám nhận tiếng mẹ đâu, Phương nương cứ
gọi ta là di nương đi!”

Đối mặt với Tiểu Ngọc Lan, một tiếng “mẹ”, Hạ Trọng Phương thật sự không gọi được, lại nghe Tiểu Ngọc Lan nói, nàng cũng xuôi theo liền nhẹ
giọng gọi: “Di nương!”

“Ừ!” Tiểu Ngọc Lan ứng, do dự một chút,

Vẫn là dùng tay sờ sờ đầu Hạ Trọng Phương, thấp giọng nói: “Tâm nương
tới đây cùng với ta, nói ra cũng thật khéo, lúc ấy ở Phương gia, chúng
ta đã gặp nhau một lần! Nhưng khi đó lại không biết Phương nương là ai.”

Hạ Trọng Phương hồ đồ nửa ngày, nghe Hạ mẫu kể chuyện cũ, nghe Tiểu Ngọc Lan nói là đã gả cho Phương gia như thế nào, trong chốc lát khó liên hệ với chuyện Phương gia chính là nhà mẹ đẻ Phương Chấp Tâm, khi nghe Tiểu Ngọc Lan nói, mới “Hừm” một tiếng: “Di nương là vợ kế của Phương đại
hộ?”

Tiểu Ngọc Lan thẹn thùng một chút, cúi đầu nói: “Đúng vậy. Nhưng Phương
nương cũng đừng trách di nương. Di nương ở Phương gia, mặc dù từ sớm đã
nghe Giản thái phó muốn nhận lại cháu gái ruột, cũng nghe Tâm nương nhắc đến chuyện của Phương nương. Nhưng thân phận di nương như vậy, ta muốn
tránh người khác đàm tiếu về con nên mới không tiện ra mặt, vậy…”

Hạ Trọng Phương giật mình ngẩn ra, chưa kịp nói gì, Hạ mẫu đứng bên cạnh đã xen vào nói: “Được rồi, nếu đã nhận nhau, những chuyện cũ cũng đừng
nên nhắc tới nữa!”

Khóe mắt Tiểu Ngọc Lan lườm Hạ mẫu một cái, mang theo tia chán ghét,
nhưng khi chuyển sang Hạ Trọng Phương lại thân thiết hẳn ra, bà cười
nói: “Nay con là quý nữ của Giản phủ, về sau di nương cũng không tiện
tới tìm con, nếu con có chuyện gì cứ bảo Tâm nương nói với ta cũng được. Đứa nhỏ, Tâm nương này tuy là do nương tử chính thất đẻ ra, nhưng ở
chung với di nương rất hòa thuận. Nhà chồng con bé ở gần nhà mẹ đẻ nên
cũng thường về nhà.”

Hạ Trọng Phương cũng biết, chuyện Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ của mình, nhất
định là không giấu được Phương gia, cũng không giấu được Phương Chấp
Tâm, để Phương Chấp Tâm liên hệ giúp, thật ra cũng rất tiện.


Mà Tiểu Ngọc Lan cũng dự định khi trở về Phương gia sẽ nói với Sài thị
chuyện mình là mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương nhằm tăng thêm vị trí của mình ở Phương gia.

Đúng vậy, bản thân bà không sạch sẽ, bà sinh ra đứa con gái riêng không
trong sạch, nhưng chẳng phải đứa con gái riêng không trong sạch ấy đang
làm quý nữ ở Giản gia sao? Bà làm thiếp thất của Phương đại hộ, bà có nữ nhi thân sinh là quý nữ Giản gia, dựa vào điểm này, Phương đại hộ phải
nhìn bà cao một chút, Sài thị cũng phải ưu ái bà hơn.

Nhờ Hạ Trọng Phương mà Phương Chấp Tâm dễ dàng giải quyết một việc khó
cho chồng, hiện giờ được cả nhà chồng nâng trong lòng bàn tay. Mình làm
mẹ đẻ của Hạ Trọng Phương, Phương gia có thể không cưng mình sao?

Các nàng bên này nhớ lại chuyện xưa tình cũ ở Vương phủ kia, Trầm Tử
Trai cũng đã nhận được tin tức, biết Hạ phụ Hạ mẫu đã lên kinh, đang ở
Giản phủ chứng thực thân phận của Hạ Trọng Phương.

Nhất thời Tô Lương đi vào nói: “Quản sự nương tử Giản phủ đến nhà Phương đại hộ, mời một vị thiếp thất của ông ta đến Giản phủ nói chuyện. Vừa
mới cho người đi thăm dò, đã điều tra ra, vị thiếp thất Tiểu Ngọc Lan
của Phương đại hộ, đúng là hồng nhan tri kỷ của Giản Phi Vân năm đó. Có
lẽ, Tiểu Ngọc Lan là mẹ đẻ của Hạ cô nương. Dưỡng mẫu xuất hiện cùng mẹ
đẻ, lần này, thân phận của Hạ cô nương nhất định sẽ làm sáng tỏ.”

Trầm Tử Trai vừa nghe nói: “Làm sáng tỏ cũng tốt, Phương nương cũng có
thể an tâm làm quý nữ Giản gia.” Hắn nói xong, lại cho người đi gọi
Phương ngự ý đến, bảo Phương ngự y đi qua Giản gia bắt mạch cho Hạ Trọng Phương, lại nói: “Không phải hôm qua Phương nương bị đau đầu sao? Hôm
nay lại phải nhận người thân, không biết sức khỏe thế nào rồi? Lão
Phương à, ngươi qua đi xem!”

Trầm Tử Trai vốn định bảo Phương ngự y đưa Hạ Trọng Phương đến Vương phủ dưỡng bệnh, nhưng nghĩ lại, Hạ Trọng Phương mới nhận lại mẹ đẻ, dưỡng
mẫu lại đang ở Giản phủ, e là không thể thoát thân chỗ nào được, nếu hắn cứ kiên quyết muốn mời cô qua đây, bản thân hắn cũng không sao mở miệng được. Nhưng mà…

Phương ngự y thấy vẻ mặt Trầm Tử Trai, rõ ràng là đang nhớ Hạ Trọng
Phương, hắn không đành lòng nhìn nhiều, một hồi sau hắn nói: “Vương gia
thật bị nghiện sữa rồi, chi bằng chúng ta mời một nhũ nương khác, để
Vương gia hút trước?”

“Nói cái gì? Sao bổn vương tùy tiện uống sữa người ta được? Ngoại trừ
Phương nương ra, bổn vương không thèm uống sữa của người khác.” Trầm Tử
Trai bất mãn nhìn Phương ngự y. “Lão Phương này, có phải ngươi muốn giúp Phương nương thoát khỏi thân phận nhũ nương, nên mới không để ý đến sức khỏe của bổn vương hay không?”

Phương ngự y lúng túng, hắn che trán nói: “Vương gia thật là trung trinh!”

Nội tâm Trầm Tử Trai giãy giụa trong chốc lát, cuối cùng quyết định:
“Như vậy đi, chạng vạng, bổn vương với ngươi đi qua Giản phủ một chuyến, đợi khi gặp Phương nương, ngươi cho Phương nương uống thuốc thúc sữa,
bổn vương uống sữa rồi sẽ đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.