Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 45
Hôm trước ngày sinh thần của Vương Tinh Huy, hoàng đế đặc biệt cho phép
ông được nghỉ ba ngày, bởi vậy hôm nay ông không cần phải vào triều, chỉ ở trong phòng nói chuyện với thê nữ, vừa cười nhìn Vương Du và Vương
Tông giúp Vi Thanh Mi kiểm tra hạ lễ.
Vi Thanh Mi vừa xem tờ danh sách hạ lễ, bà vừa nói với Vương Tinh Huy:
“Thiếp nghĩ là vì mình đang ở Vương phủ, mà Vương phủ lại kín cổng cao
tường nên bọn họ mới đi nhiều thế này đây mà! Như vậy thì đến khi sinh
thần của mọi người trong phủ, chúng ta cũng phải châm tình đưa thêm hạ
lễ mới được, thật là nhức đầu.”
Vương Tinh Huy nói: “Sức khỏe nàng không tốt, đừng quá lao lực, việc này nàng giao cho quản sự làm cũng được mà.”
Vương Du biết được chuyện là từ cha mẹ, năm đó khi Vi Thanh Mi sinh hạ
nàng, gặp phải đạo tặc, chạy trốn suốt đêm, do trên đường bị xóc nảy,
khiến thân thể bị hao tổn, cho tới bây giờ, thân thể bà cũng thường đau
nhức, không thể quá mệt mỏi. Nàng cũng khuyên nhủ: “Mẹ ơi, chút việc này mẹ giao cho quản sự đi, mẹ phải tịnh dưỡng thật tốt chứ.”
Nghe con gái nói, Vi Thanh Mi cười: “Dạo này dùng thuốc Phương ngự y kê, mẹ cảm thấy khỏe hơn nhiều rồi. Tuy Phương ngự y còn trẻ tuổi, nhưng y
thuật đúng là xuất sắc, trong Thái Y viện, hắn cũng là một nhân tài kiệt xuất. Hoàng thượng chỉ định hắn tới chữa bệnh cho vương gia, không phải là không có lý.”
Vi Thanh Mi nói xong, trong lòng cũng đột nhiên nghĩ ra, năm nay Phương
ngự y hai mươi hai tuổi, lại chưa đính hôn, ở tuổi này, không phải hắn
xứng lứa vừa đôi với Du nương sao? Luận gia thế hay tướng mạo Phương ngự y đều xuất chúng, nếu không phải vì muốn chữa bệnh giúp vương gia, thì
hắn đã sớm cưới vợ sinh con rồi. Bây giờ hắn đang giúp Du nương điều trị sức khỏe, hai người cũng có nói có cười, nếu như… . Hơn nữa, sức khỏe Du nương yếu như thế, gả ai cũng không bảo đảm, chỉ có gả cho ngự y, để ngự y giúp con bé thường xuyên điều trị sức khỏe mới có thể sống lâu
được.
Trong lòng Vi Thanh Mi có ý nghĩ, vội vàng quay đầu nhìn Vương Tinh Huy, vì ngại Vương Du và Vương Tông vẫn còn ở đây, bà không tiện nói chuyện
này.
Vương Tinh Huy thấy Vi Thanh Mi mỉm cười nhìn ông, nhất thời cũng cười
lại với bà, trong lòng thầm đắc ý, mau nhìn xem, ta đã bao nhiêu tuổi
rồi, thê tử ta, Thanh Mi vẫn còn mê muội ta kìa, con gái còn ở đây, nàng còn nhìn lén ta nữa. Mấy năm nay, nàng đi theo ta đã chịu bao nhiêu cực khổ, bây giờ hồi kinh, ta muốn cho nàng một cuộc sống an ổn, bình yên.
Vương Tông nhớ rất rõ Hạ Trọng Phương đã đưa hạ lễ là một đôi giầy,
nhưng cậu không tìm thấy trong phòng này, nên đi ra sương phòng bên
ngoài hỏi quản sự nương tử, một hồi sau thì cậu bê một cái hộp đi vào,
mở ra cho Vương Tinh Huy xem, cậu nói: “Cha à, đây là do Phương tỷ tỷ
may giày cho người đó, người thử xem có vừa không.”
Vương Tinh Huy thấy sức khỏe của Vi Thanh Mi và Vương Du không tốt, nên
ông không cho hai người họ may giày cho ông, xưa nay ăn mặc, đa phần đều là do các cô nương may vá may, bây giờ ông nghe hạ lễ của Hạ Trọng
Phương là giầy, ông rất vui mừng, nên lấy ra mang thử, đúng là vô cùng
vừa chân, ông không khỏi cười nói: “Ồ, sao con bé lại biết cỡ chân của
ta thế này?”
Vi Thanh Mi nở nụ cười, “Chuyện nào có khó gì? Hỏi châm tuyến nương một chút chẳng phải sẽ biết rồi sao.”
Vương Tinh Huy mang đôi giày mới rồi đi vài bước, thấy thoải mái, không
khỏi lại gật đầu: “Đứa nhỏ Phương nương này đúng là khéo tay, đôi giày
may rất khéo.”
Vương Du nghe Vương Tinh Huy khen Hạ Trọng Phương, cảm thấy không vui,
nàng lên tiếng: “Nếu cha muốn giày, con sẽ may giúp cha một đôi!”
Vương Tinh Huy nói: “Con cứ lo tịnh dưỡng cho khỏe đi, ba ngày không
sinh bệnh là cha mẹ an tâm rồi. Làm giầy dễ tổn hại mắt, đến lúc đó lại
bị bệnh, mất nhiều hơn được.”
Vương Tông đứng bên cạnh nói: “Phương tỷ tỷ nói, sức khỏe tỷ rất tốt,
ngày xưa giày trong nhà đều do một tay tỷ may hết đấy. Sau khi tỷ tỷ đến kinh thành, cuộc sống không có chỗ dựa, đành giúp tiểu thư nhà Phương
đại hộ thêu đồ cưới đó, vẫn thức đêm, cũng không có việc gì. Nếu tỷ mà
thức nỗi một đêm, đệ cá là tỷ sẽ ngã xuống oanh liệt cho coi.”
Vương Du nghe Vương Tông trêu ghẹo, nhất thời đứng dậy muốn đuổi theo đánh Vương Tông, hai tỷ đệ cười đùa mãi thôi.
Vi Thanh Mi nhân cơ hội nhìn giầy trên chân Vương Tinh Huy, cũng nói:
“Phương nương thật đáng thương. Cũng may bây giờ con bé là tiểu thư Giản gia rồi, đợi chứng minh thân phận xong, tự nhiên Giản gia sẽ đối đãi
với nó thật tốt, cũng coi như khổ tận cam lai.”
Bọn họ nói xong chuyện Hạ Trọng Phương, bên này Hạ Trọng Phương cũng đã nghỉ học, đang vội vàng thêu túi hương.
Tiền bà tử thấy Hạ Trọng Phương gấp gáp, bà hỏi: “Đang thêu cho vương
gia à? Lúc đầu Vương gia đòi Phương nương thêu mười hai cái hà bao, bây
giờ lại đòi thêm túi hương à?”
Hạ Trọng Phương thấp giọng nói: “Không phải cho vương gia ạ, là cho
Phương ngự y. Lúc trước đã hứa với Phương ngự y, nhưng mãi vẫn chưa làm
được, con tranh thủ mấy ngày này, nhanh chóng làm xong đưa qua cho người là được rồi. Vài ngày nữa cha mẹ con lên kinh, lúc đó gặp lại nhau, sợ
là có khoảng thời gian con không thể thiêu thùa may vá được.” Nói xong
âm thầm thở dài, “Không biết bọn họ gần đây như thế nào nữa? Dù sao họ
cũng nuôi dưỡng con từ nhỏ, con rất hy vọng khi tuổi già họ được an ổn.”
Tiền bà tử cũng nghe Hạ Trọng Phương nói chuyện Hạ phụ Hạ mẫu đã lên
kinh, nên bà nghe nàng nói đã hiểu ngay, bà nói: “Cha mẹ con nuôi con
lớn lên, chịu nhiều cơ cực, bây giờ đến Giản phủ làm chứng chuyện năm
đó, Giản phủ sẽ không bạc đãi bọn họ đâu. Con cứ yên tâm!”
Hạ Trọng Phương gật gật đầu: “Bọn họ nuôi con lớn khôn, không biết nhi nữ của họ đã lạc đến phương trời nào rồi?”
Tiền bà tử thấp giọng nói: “Có lẽ, năm đó là ôm nhầm thôi, bọn họ nuôi
lớn con, còn thân nhi của bọn họ, chắc hẳn là mẹ của Phương nương nuôi
rồi.”
Hạ Trọng Phương nói: “Nếu cha mẹ biết là ôm nhầm, tại sao mấy năm nay cha mẹ không đi tìm thân nữ?”
Tiền bà tử nói: “Bọn họ đã cân nhắc nên mới không đi tìm đó con à!”
Hạ Trọng Phương nghĩ cũng phải, ở nông thôn phần đông là nữ nhân, chỉ là nhầm một đứa con gái, cần chi phải bỏ tiền bỏ sức đi tìm thân nữ về, cứ nuôi dưỡng nữ cũng vậy thôi.
Hạ Trọng Phương suy nghĩ, tinh thần không khỏi chán nản. Cha mẹ nuôi lớn mình lại chính là dưỡng phụ dưỡng mẫu, hiện thời cha ruột thì lạnh nhạt với mình, mẹ đẻ không biết đã lạc ở nơi nào. Biết thân thế, quả thật
rất phức tạp.
Tới chạng vạng, Hạ Trọng Phương đã thêu túi thơm xong, dọn dẹp một phen, bảo Giản Mộc Huyền hộ tống nàng đến vương phủ.
Đến Vương phủ, nàng đến phòng dược để gặp Phương ngự y, đưa túi thơm qua: “Phương ngự y, túi thơm đã thêu xong rồi này.”
Phương ngự y vừa nhận túi thơm, thấy tinh xảo lạ thường, biết là nàng đã dụng tâm thêu ra, nhất thời cười nói: “Cảm ơn Phương nương!” Nói xong,
hắn mở hộc thuốc, lấy ra hai viên thuốc bỏ vào túi thơm, thắt lại rồi
đeo bên hông.
Hạ Trọng Phương thấy kỳ quái, nàng hỏi: “Túi hương không bỏ hương hoàn*
hoặc hương bánh vào sao? Sao Phương ngự y lại bỏ thuốc vào?”
*Hương hoàn: viên hương nho nhỏ thường được đựng trong túi thơm ngày xưa.
Phương ngự y cười nói: “Thuốc này có thể khử mùi thanh tâm, mặc dù bây
giờ chưa hết tháng bảy, nhưng vẫn còn nắng nóng lắm, khi có nhiều người, khó tránh khỏi tạp vị, nếu trên người mang theo viên thuốc này, chỉ cần lấy ra ngửi ngửi sẽ ổn cả.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe, thích thú nói: “Như vậy thì, Phương ngự y cũng cho tôi hai viên nhé.”
Phương ngự y cười nói: “Nếu Hạ cô nương thích, ta sẽ làm viên thuốc khác cho, ta sẽ bỏ thêm hương liệu, giảm thuốc lại, như vậy sẽ không còn
ngửi thấy mùi thuốc
nữa, rất thích hợp cho nữ nhân.”
Hạ Trọng Phương cười: “Vậy tôi chờ hương hoàn của Phương ngự y đó nha.”
Phương ngự y gật đầu: “Hôm kia là sinh thần của Vương trạng nguyên, khi
đó có nhiều khách, có vài nữ quyến đánh phấn quá dày, mùi phấn cứ xộc
tới, lúc trạng nguyên phu nhân tiếp đãi, bà chịu không nổi, bà có hỏi ta hai viên thuốc này để mang theo! Đợi khi điều chế hương hoàn xong, ta
phải mang qua cho bà một ít mới được.”
Hạ Trọng Phương liền hỏi thăm tình hình sức khỏe của Vi Thanh Mi, nàng
hỏi: “Sức khỏe của Trạng nguyên phu nhân như thế nào? Có thể điều trị
hoàn toàn không?”
Phương ngự y đáp: “Là do khi bà sinh con đầu lòng bị kinh sợ quá mức,
lại thêm đường đi xóc nảy, nên bị thương tổn sức khỏe. Sau đó không chú
tâm điều trị, hàng năm lại hao tâm tổn trí, lam ảnh hưởng nghiêm trọng
đến sức khỏe. Nếu bây giờ tĩnh tâm dưỡng bệnh, sau ba năm có thể sẽ ổn.”
Hạ Trọng Phương vừa nghe liền thở phào: “Có thể điều trị tốt là được rồi.”
Phương ngự y nhìn Hạ Trọng Phương rồi nói: “Hạ cô nương thật quan tâm đến trạng nguyên phu nhân.”
Hạ Trọng Phương có chút cảm khái nói: “Thân phận của tôi thế này, người
ta thấy tôi, mặc dù không nói thành lời, nhưng ai cũng khinh thị cả. Khi Trạng nguyên phu nhân thấy tôi, bà rất thân thiết, không hề tỏ vẻ khinh thị chút nào, rõ ràng là bà thương xót cho tôi thật. Khi tôi gặp trạng
nguyên phu nhân, không hiểu sao tôi lại cảm thấy rất an lòng. Tôi chỉ hi vọng sức khỏe bà thật tốt, đừng sinh bệnh hay gặp tai ương gì.”
Nói chuyện đến khi giờ không còn sớm nữa, Hạ Trọng Phương mới về phòng, tự đi tắm, tắm rửa xong thì đi qua phòng Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai đã nghe nha hoàn bẩm báo, nói là Hạ Trọng Phương đã tặng
một cái túi thơm cho Phương ngự y, lúc mặt mày hắn u ám thì vừa Hạ Trọng Phương bước vào, hắn hỏi ngay lập tức: “Còn mười một cái hà bao của bổn vương đâu?”
“Tôi chưa thêu mà!” Hạ Trọng Phương thấy sắc mặt Trầm Tử Trai không
giống bình thường, cô hơi không hiểu, rồi cũng nhẹ giọng nói: “Gần đây
tôi muốn học hơi nhiều, tan học thì muốn học từ viết chữ, thời gian thêu thùa may vá cũng ít đi. Đợi khi nào tôi rỗi toi sẽ thêu hà bao cho
vương gia nhé. Bây giờ Vương gia cũng có thiếu hà bao đâu, cần gì phải
giục người ta vậy chứ?”
“Được lắm được lắm, nàng không có thời gian thêu hà bao cho bổn vương,
vậy tại sao lại có thời gian thêu túi thơm cho Phương ngự y?” Trầm Tử
Trai ép sát mặt Hạ Trọng Phương mà nói: “Có phải nàng sinh dị tâm, nhìn
trúng Phương ngự y rồi hay không?”
Hạ Trọng Phương từng bước lui ra phía sau, phất tay áo nói: “Câu hỏi của Vương gia không hề có chút đạo lý nào. Tuy tôi là nhũ nương của vương
gia, nhưng tôi không phải nô tỳ, tôi thêu hà bao túi thơm cho ai chăng
nữa, người có thể chất vấn tôi chỉ có những người trưởng bối như cha mẹ, chắc chắn không tới lượt vương gia chất vấn đâu. Vả lại tôi nhìn trúng
ai, cũng có cha mẹ trưởng bối làm chủ, vốn dĩ vương gia không được xen
vào.”
Trầm Tử Trai vốn đang bực bội đầy mình, nghe những lời này hắn càng thêm tức giận, bước gần từng bước: “Ý nàng là, bổn vương không được quản
nàng?”
Hạ Trọng Phương thấy vẻ mặt giận dữ của Trầm Tử Trai, nàng cũng thất
kinh, nàng không lui nữa, mà ưỡn ngực lên: “Vương gia muốn lấy thế đè
người à?”
“Ừ, đè người đấy, thế nào?” Trầm Tử Trai duỗi tay ra, đã ôm ngang lấy Hạ Trọng Phương, ném nàng lên giường, rồi đè lên, hung hăng nói: “Bổn
vương sẽ đè nàng cả đời, để xem nàng có cách gì xoay người?”
Hạ Trọng Phương không khỏi giãy dụa, vừa dùng tay đánh vào Trầm Tử Trai, lại vừa muốn xoay người lại.
Làm sao Trầm Tử Trai lại để nàng giãy dụa, hắn đè tay nàng lại, vừa mở
cổ áo nàng ra, xốc lên lại cởi hung y của nàng, cúi đầu ngậm láy chỗ đủ
bừng, hung hăng hút, đợi đến khi nàng mềm oặt đi, mới buông ra, hắn vẫn
tiếp tục đè người, hỏi nàng: ” nàng còn dám thêu túi hương cho Phương
ngự y không?”
Hạ Trọng Phương không đáp, vẫn dùng tay đẩy Trầm Tử Trai ra.
Trầm Tử Trai nhất thời bất chấp tất cả, chộp lấy hai bên cổ áo của Hạ
Trọng Phương, kéo mạnh một cái, đã vạch hết xiêm y của nàng ra, không
chỉ kéo xiêm y của nàng, hắn còn men theo ánh nến, nhìn “ngọc cơ thắng
tuyết” của Hạ Trọng Phương, hai điểm nho nhỏ trước ngực rung động, quyến rũ lòng người, nhất thời hắn nuốt nước miếng, giọng nhỏ như sa: “Còn
dám thêu túi hương cho kẻ khác không?”
Trên người Hạ Trọng Phương chợt lạnh, lập tức lấy tay che ngực lại, gọi
khẽ, không đáp lời Trầm Tử Trai, chỉ vội vàng muốn dùng xiêm y che đi
thân thể.
Trầm Tử Trai không cho nàng dùng xiêm y che lại, hắn cúi đầu ngậm lấy
chỗ đỏ bừng ra sức liếm mút, bàn tay to tham lam chạy xuống dưới bụng Hạ Trọng Phương, ngón tay như xà khẽ trượt, hắn lại ngẩng đầu hỏi lại một
lần nữa: “Có dám hay không…”