Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 42
Tiểu nha hoàn này không suy nghĩ được nhiều, xoay người chạy đi tìm Trầm Hương, kể hết những gì mình nghe được.
Trầm Hương bị dọa đến giật mình, lập tức che miệng tiểu nha hoàn lại, kéo con bé đến chỗ không người, hỏi kĩ lại một lần nữa, đợi tiểu nha hoàn nói xong, Trầm Hương nói ra điểm đáng ngờ: “Khi tiệc còn đang diễn ra, Hạ cô nương theo vương gia trở về phòng, đâu thể nào hẹn hò với quận mã gia ở sương phòng? Nhất định là ngươi nghe lầm rồi.”
Tiểu nha hoàn kêu oan, lật đật biện bạch: “Cô nương đó kêu lớn ghê lắm, còn tự xưng mình là Phương nương mà!”
Trầm Hương là vợ của quản sự, đã từng làm chuyện vợ chồng, đương nhiên nàng biết việc khuê phòng, nàng hơi trầm ngâm, hẳn đã đoán ra vài phần, chẳng lẽ là quận mã gia nhớ thương vợ trước, nhưng không thể ra tay, nên mới ở cùng một chỗ với tiểu nha hoàn, bắt nha hoàn tự xưng là Phương nương? Vậy thì chuyện này, có nên nói cho quận chúa biết không? Dạo này, khó khăn lắm quận chúa mới khỏe lên một chút, nếu có cãi nhau, giận quá trở bệnh thì phải làm sao bây giờ?
Trầm Hương dặn tiểu nha hoàn không được nói với bất kì ai chuyện tối nay, còn nàng thì suy trước tính sau, cuối cùng không dám giấu nhẹm chuyện này, đợi đến khi tiệc tan, Trầm Ngọc Tiên trở về phòng, nàng mới đi vào, bảo các nha hoàn khác lui ra, nàng bước lại tháo trâm cài tóc giúp Trầm Ngọc Tiên, Trầm Ngọc Tiên ngồi lên giường, nàng mới đi qua kề sát tai Trầm Ngọc Tiên, kể lại tất cả những gì tiểu nha hoàn bẩm báo.
Quý Minh Xuân không biết việc mình làm với Thang Viên đã bị người khác nghe được. Đêm nay trở về phòng, vẫn như thương ngày, hắn nhẹ nhàng chân thành ôm vai Trầm Ngọc Tiên.
Trầm Ngọc Tiên quay đầu lại, dốc sức tát một cái thật mạnh lên mặt Quý Minh Xuân, nàng hỏi: “Nữ nhân kia là ai?”
“Nữ nhân nào?” Quý Minh Xuân giả ngu.
“Cút, lập tức cút xéo khỏi Vương phủ!” Trầm Ngọc Tiên lại tát thêm một cái, quát: “Ngươi cho rằng người vương phủ này mù hết sao? Nửa đêm ân ái với nha hoàn, ngươi tưởng thần không biết quỷ không hay à? Còn bảo con tiện nhân đó tự gọi là Phương nương, tự gọi là Phương nương? Quý Minh Xuân, đúng là càng ngày ngươi càng vô sỉ?”
Quý Minh Xuân nghe, quá sợ hãi, hắn biết việc này không thể che lấp được, vội vàng kéo Trầm Ngọc Tiên, luôn miệng xin lỗi: “Chỉ là ta uống chút rượu, nên mất không chế, lại bị nha hoàn kia dụ dỗ, ta mới thất thân. Vốn ta muốn tự nhận tội, nhưng vì sợ quận chúa giận nên mới quyết định giấu việc này đi, sau này mới nhắc lại.”
Trầm Ngọc Tiên đẩy tay Quý Minh Xuân ra, lại tát thêm một cái, nàng hét: “Ngươi coi bản quận chúa là đứa ngốc sao? Nói như vậy mà ngươi cũng nói được à? Lúc trước mắt bản quận chúa bị mù nên mới chọn ngươi làm quận mã!”
Dạo gần đây Quý Minh Xuân liên tục bị Quý mẫu càm ràm, đối với Trầm Ngọc Tiên cũng có chút bất mãn, bây giờ lại bị hai cái tát liên tiếp, hắn tức giận, cười lạnh nói: “Không phải chỉ là ân ái với một con nha hoàn thôi sao, ngươi làm gì ghê thế? Chúng ta thành thân cũng đã hơn một năm, sức khỏe của ngươi vẫn tệ như thế, không thể hoài thai được, mà ta, đã hơn hai mươi tuổi rồi, cha mẹ ta rất muốn ôm cháu rồi, rất cấp bách. Ta không thể để Qúy gia tuyệt hậu đươc, vốn nên nạp thiếp, nhưng vì chừa cho ngươi chút mặt mũi, nên ta đã không đề cập đến chuyện này, không phải sao? Nha hoàn kia vừa nhận ân sủng của ta, không chừng trong bụng đã có cốt nhục Qúy gia, sau này đứa nhỏ được sinh hạ nuôi dưỡng trước mắt ngươi, ngươi cũng phải xem nó như hài tử của ngươi…”
Trầm Ngọc Tiên nghẹn ngào nhìn trân trân, đây là do mình lúc trước bướng bỉnh, ngang ngạnh đối nghịch với ca ca, một lòng phải gả cho hắn?
Trầm Tử Trai ngủ đến nửa đêm thì bị đánh thức, là Lục Mộng bước vào bẩm báo: “Vương gia, quận chúa cầu kiến!”
“Bây giờ đã hơn nửa đếm rồi, rốt cuộc là có chuyện gì?” Trầm Tử Trai giật mình, vội vàng bay xuống giường, bảo Lục Mộng đưa Trầm Ngọc Tiên vào phòng.
Mắt Trầm Ngọc Tiên khóc đến sưng đỏ, vừa vào phòng đã khóc: “Ca ca, muội muốn hưu Quý Minh Xuân.”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Trầm Tử Trai vội vàng dìu Trầm Ngọc Tiên ngồi xuống, nhìn Lục Mộng lui xuống, hắn liền hỏi một câu.
Trầm Ngọc Tiên nói sơ qua mọi chuyện, còn chuyện Quý Minh Xuân bảo nha hoàn tự xưng Phương nương, thật khó mà nói nên lời. Nàng nói xong, quyết tâm: “Muội đã bảo Quý Minh Xuân thu dọn đồ đạc, chuẩn bị cho người đưa bọn họ ra khỏi phủ.”
Trầm Tử Trai lại nghĩ, Quý Minh Xuân cũng không phải là phản bội Vương phủ, cũng không làm chuyện gì thương thiên hại lí, chỉ là muốn một nha hoàn mà thôi, không phải là chuyện lớn gì, nhưng thấy Trầm Ngọc Tiên khóc thành như vậy, hắn lại không thể không trấn an. Hắn nói: “Người ta nói một đêm vợ chồng tình nghĩa trăm năm, tuy Quý Minh Xuân có sai, nhưng lúc trước muội quyết tâm phải gả cho hắn, lại buộc hắn đưa cha mẹ vào Vương phủ ở. Hắn cũng là tiến sĩ lang, vốn có tiền đồ, sau khi làm quận mã, tiền đồ mờ dần, không thể tiến thêm một bước. Bây giờ hắn chỉ muốn có thêm một nha hoàn mà thôi, chỉ cần yêu cầu hắn xử lý thật tốt con bé nha hoàn ấy là được. Nếu muội hưu hắn, động tĩnh quá lớn.”
Một nơi khác, Quý Minh Xuân biết Trầm Ngọc Tiên nói thật, nàng đã chạy đến chỗ Trầm Tử Trai khóc lóc kể lể, nhất thời cũng hoảng, vội vàng đi cầu kiến Trầm Tử Trai.
Trầm Tử Trai nghe Quý Minh Xuân cũng đến đây, liền cho người gọi hắn đi vào, trước tiên Trầm Tử Trai mắng hắn một trận, sau đó buộc hắn phải xin lỗi Trầm Ngọc Tiên.
Từ trong phòng Trầm Tử Trai đi ra, Quý Minh Xuân đã thoáng bình tĩnh một ít, hắn kéo góc tay áo Trầm Ngọc Tiên, tìm mọi cách xin lỗi.
Từ nhỏ Trầm Ngọc Tiên đã không có cha mẹ, khi đi theo Trầm Tử Trai vào cung sống, lại được ca ca che chở như phiến băng mỏng, tới khi chuyển ra phủ sống, Trầm Tử Trai lại bị bệnh, nàng vẫn tận lực quản lý mọi việc trong phủ, trong thâm tâm nàng rất khát vọng có người yêu thương mình. Đến khi thành thân với Quý Minh Xuân, Quý Minh Xuân ôn nhu săn sóc, mọi chuyện đều nhường nhịn nàng, thời gian đó, thật như điềm như mật. Nàng luôn lo sợ Trầm Tử Trai có bất trắc, có Quý Minh Xuân ở bên cạnh, nàng cũng an tâm một chút. Tuy miệng nói rằng muốn hưu Quý Minh Xuân, nhưng chỉ là giận quá nói bừa mà thôi, trong lòng vẫn không thể buông được. Nhưng nếu muốn nàng phải tha thứ cho Quý Minh Xuân ngay lập tức, nàng tuyệt đối không làm được.
Quý Minh Xuân thấy mặt Trầm Ngọc Tiên vẫn hầm hầm như cũ, hắn không biết rõ suy nghĩ của nàng, lại càng hối hận, nếu lúc trước hắn không hưu Hạ Trọng Phương, giờ này hắn đã trở thành con rể Giản phủ, còn sợ không nổi tiếng bằng làm quận mã? Mặc dù hắn hối hận, nhưng trên mặt lại hết sức ôn nhu tiểu ý, sử dụng công phu mài nước của mình, thầm thề phải mài cho Trầm Ngọc Tiên hồi tâm chuyển ý.
Cuối cùng thì Trầm Ngọc Tiên cũng tra ra được ai là người ở cùng một chỗ với Quý Minh Xuân hôm đó, là Thang Viên, nàng buộc Quý Minh Xuân phải bỏ Thang Viên, thế này mới yên tĩnh một ít. Nhưng trong lòng vẫn còn giận, chưa nuốt trôi cục tức, tất nhiên là không để ý tới Quý Minh Xuân.
Vợ chồng bọn họ bất hòa, ầm ĩ đến hơn một tháng. Cho đến tháng thứ hai, người Vương phủ lại chuẩn bị thọ yến cho Vương Tinh Huy, Trầm Ngọc Tiên đón tiếp nữ quyến, còn khách nam để cho Quý Minh Xuân giúp đỡ tiếp đãi, hai người thế này mới nói chuyện lại với nhau.
Ngày thọ yến Vương Tinh Huy, số khách đến nhiều hơn tưởng tượng của ông, nhất thời hơi kinh ngạc, Vương Tinh Huy nới với Trầm Tử Trai: “Hay là bọn họ đã biết tình hình?”
Tiếng nói Vương Tinh Huy vừa dứt, Tô Lương bước đến bẩm: “Phủ Thái tử cho người mang quà mừng đến chúc thọ.”
Vừa nghe lời ấy, Vương Tinh Huy và Trầm Tử Trai liếc nhau, rõ ràng thái tử muốn lấy lòng!
Trầm Tử Trai hít một hơi thật sâu, quyết định đè lại ân oán ngày xưa, phân phó cho Tô Lương: “Người đưa hạ lễ đến là ai? Thỉnh vào đi!”
Tô Lương cũng hít sâu một hơi, hít xong ông mới trả lời: “Người đưa hạ lễ đến là … nhị công tử Trầm Tử An.”
Thái tử Trầm Vĩnh Xương có ba con trai và hai con gái, Trầm Tử An đứng hàng thứ hai, nhỏ hơn Trầm Tử Trai một tuổi, cũng là một nhân vật phong lưu tuấn tú.
Chốc sau, Trầm Tử An vào Tề vương phủ, quét mắt nhìn khắp nơi trong Vương phủ, thầm so sánh Vương phủ với thái tử phủ, không khỏi nói thầm: so với phủ thái tử hình như lớn hơn một chút, trách không được đám người mẫu phi nhắc tới Tề vương phủ, đều nói hoàng thượng bất công. Chỉ có hai huynh muội mà lại được ở một phủ đệ lớn như vậy. Phủ Thái tử nhiều người hơn, chỗ ở lại nhỏ hơn.
Hắn theo Tô Lương đi vào, đi một đoạn, lại gặp một đoàn người khác, thấy Tô Lương dừng lại nói chuyện, hắn cũng dừng lại nhìn nhìn cô nương đi đầu, hắn vừa nhìn đã giật mình: vị cô nương này, chẳng lẽ là cháu gái vừa được thái phó phu nhân nhận lại mà mọi người đồn? Thanh thoát như một Thanh cô nương thứ hai. Không, so với Thanh cô nương, nàng quyến rũ hơn một ít.
Năm nay Trầm Tử An hai mươi tuổi, tuy có thiếp thị, nhưng chưa lập chính thê. Lúc ấy, thái tử phi vốn có ý cho Trầm Tử An cưới Giản Mộc Thanh làm vợ, không ngờ Giản Phi Văn có quan hệ tốt với Đức Khánh Công, đã nhanh tay hứa gả Giản Mộc Thanh cho tôn nhi của Đức Khánh Công là Thôi Thừa Chí.
Thái tử phi biết việc này, chỉ nói qua vài câu. Mà Trầm Thanh Toàn là bạn thân của Giản Mộc Thanh, hai người thường lui tới, Trầm Tử An tất nhiên biết Giản Mộc Thanh, đối với Giản Mộc Thanh cũng hơi để ý, đến khi biết nàng đã bị hứa gả cho người ta, hắn đành phải ậm ực nuốt cục tức. Bây giờ bỗng nhiên thấy Hạ Trọng Phương, hắn lại nghĩ Hạ Trọng Phương là cháu gái mà Giản gia mới nhận về, cũng chưa hứa cho ai, nếu như…
Ý niệm trong đầu Trầm Tử An vừa chớp, lại lập tức bác bỏ, thầm nói: vị Hạ cô nương này tuy tướng mạo xinh đẹp, nhưng lại có thân phận tẻ nhạt, không thể làm vợ, nếu làm thiếp cũng không tệ. Nhưng chắc chắn người Giản gia sẽ không cho con cháu mình là thiếp thị đâu, đúng là suy nghĩ ngu ngốc.
Hạ Trọng Phương phát hiện Trầm Tử An nhìn nàng, đã nói chuyện với Tô Lương xong, vội vàng dẫn nha hoàn bước đi.
Trầm Tử An nhìn theo Hạ Trọng Phương đến khi đã khuất bóng, hắn mới hỏi thăm Tô Lương về thân thế Hạ Trọng Phương.
Tô Lương thuận miệng đáp, dẫn Trầm Tử An đi vào gặp Trầm Tử Trai và Vương Tinh Huy.
Hạ Trọng Phương trở lại trong phòng, chuẩn bị lấy đôi giày mới thêu làm hạ lễ tặng cho Vương Tinh Huy, đang lúc bận rộn , Thanh Trúc bước vào cười nói: “Tông nhi đến rồi!”
Vương Tông vào phòng, cười hỏi Hạ Trọng Phương: “Huyền ca ca đâu, sao lại không thấy?”
“Hắn tìm Phương ngự y nói chuyện rồi.” Hạ Trọng Phương đáp một câu, thấy đầu Vương Tông chảy đầy mồ hôi, vội lấy khăn dài lau cho cậu, lại hỏi: “Sao lại chạy qua đây? Tùy tùng đâu?”
Vương Tông cười: “Hôm qua sư phụ dạy một bài thơ tên là Hoàng hạc lâu, ‘Hoàng Hạc còn suông với chốn này’*, tự muốn đến tùng hạc viện nhìn người ta nuôi tùng dưỡng hạc, nhưng hạ nhân không cho ta tới đây, còn nói ta rất ầm ĩ, sợ làm kinh động vương gia. Không cho thì ta lén đi vào là được. Phương tỷ tỷ đừng nói ra nha, nha.”
*Người dịch: Ngô Tất Tố.
Hạ Trọng Phương cười: “Ta không nói, những người khác cũng biết. Đệ chạy loạn như vậy, cẩn thận bị mắng đấy.” Nói xong nàng đi châm trà, đưa cho Vương Tông uống, rồi lại sợ cậu nóng, lấy cây quạt, quạt gió cho cậu.
Vương Tông cười nói: “Phương tỷ tỷ đối với đệ thật tốt!” Nói xong thấy đôi giày Hạ Trọng Phương để trên bàn dài, liền hỏi: “Là làm cho ai vậy?”
“Là quà mừng thọ, chuẩn bị cho trạng nguyên gia đấy, chỉ sợ ông không thích.” Hạ Trọng Phương thấy Vương Tông hứng thú với đôi giày, liền hỏi: “Đệ cũng thích kiểu dáng này?”
Vương Tông cười: “Thích chứ! Phương tỷ tỷ giúp đệ làm một đôi như vậy đi, đến lúc đó đệ với cha một lớn một nhỏ mang vào, đáng yêu lắm, đúng không?”
Hạ Trọng Phương cười nói: “Được, đến lúc đó sẽ giúp đệ làm một đôi.” Nàng nói xong, sợ hạ nhân không tìm ra Vương Tông sẽ sốt ruột, nàng vội bảo Mạc bà tử đưa Vương Tông đi ra ngoài.
Vương Tông vừa đi, Thanh Trúc lại đi vào: “Hạ cô nương, mẫu thân quận mã gia tới!”
Tiếng nói vừa dứt, Quý mẫu đã vén mành đi vào, vừa thấy Hạ Trọng Phương, khí thế hung hăng mắng: “Phương nương, rốt cuộc ngươi đã dùng cách gì, lại khiến Đại Lang với quận chúa chiến tranh lạnh một tháng? Tuy ngươi bị Đại Lang ruồng bỏ, nhưng hôm nay cũng phong quang sáng sủa rồi, cần gì hại Đại Lang chứ?”