Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 38
Editor: Holilinhk (Hoanglinstrongtq)
Đả tự: .com
Phương ngự y trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Lúc trước Hạ cô nương không
chịu làm nhũ nương, vì muốn thuyết phục nàng, ta đã đồng ý với nàng rồi, nếu trị hết bệnh cho vương gia, ta sẽ tìm cho nàng một người chồng tốt, điều kiện tối thiểu của người chồng ấy là không được thua kém Quý Minh
Xuân, tất cả đều phải hơn Quý Minh Xuân. Đến lúc đó, nàng có thể ra oai
trước mặt Quý Minh Xuân, có thể mắng chửi hắn trước kia dám hưu nàng,
khiến Quý Minh Xuân phải hối hận cả đời.”
Phương ngự y nói xong, ngừng lại, lại tiếp tục nói: “Hiện giờ mặc dù Hạ
cô nương đã trở thành tiểu thư Giản phủ, nhưng rốt cuộc thì vẫn chỉ là
một nhũ nương, lại thêm thân phận con riêng không đẹp đẽ gì. Sợ rằng
muốn tìm một người chồng tốt cho nàng không dễ. Vốn vương gia là người
ứng tuyển đầu tiên, nhưng vương gia nhiều nhất chỉ có thể cho nàng vị
trí thiếp thị, nói như vậy, nàng làm sao có thể ra oai trước mặt Quý
Minh Xuân? Chỉ sợ đứng trước mặt quận mã Quý Minh Xuân, từ nay về sau
nàng không thể ngẩng đầu dậy nổi. Với sự hiểu biết của ta với Hạ cô
nương, nàng nhất định sẽ không chịu làm thiếp thị. Vậy, sau này ta sẽ là chồng của nàng.”
Trầm Tử Trai nhìn chằm chằm vào Phương ngự y, nghe Phương ngự y nói, hắn mới cười: “Ngươi cho rằng nàng sẽ chọn ngươi?”
“Đương nhiên, điều kiện nào của ta cũng hơn Quý Minh Xuân, ta có thể cho nàng vị trí chính thê, ta sẽ yêu thương nàng.” Phương ngự y nhìn thẳng
vào ánh mắt Trầm Tử Trai: “Ta thuyết phục nàng đến làm nhũ nương, nàng
cứu được vương gia, cũng tức là đã cứu gia tộc Phương thị chúng ta. Hạ
cô nương là ân nhân của vương gia, cũng chính là ân nhân của ta. Tuy là
nàng cho vương gia uống sữa, không thể tránh được việc đụng chạm thân
mật, nhưng là nàng muốn cứu người, ta cũng không ngại.”
Đột nhiên Trầm Tử Trai lạnh mặt, lạnh lùng nói: “Lão phương, ngươi thu hồi tâm tư đi, nàng sẽ không chọn ngươi đâu.”
Phương ngự y cũng lạnh mặt, hỏi: “Vì sao nàng không chọn ta?”
Trầm Tử Trai không chải lại tóc, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn bóng đêm
nặng nề ngoài cửa sổ, nhìn một hồi hắn mới cất giọng: “Tuy nàng không
nói, nhưng bổn vương biết, nàng thích bổn vương.”
“Như vậy, vương gia có thích nàng không? Chấp nhận vì nàng mà buông tay
tất cả chứ?” Phương ngự y nhìn bóng dáng Trầm Tử Trai, hơi xúc động, mặc dù người này bị bệnh, nhưng cũng là một vị vương gia tài mạo song toàn, nữ tử bình thường gặp hắn, sao lại không mê muội? Hạ cô nương thích hắn cũng là chuyện bình thường. Nhưng người như vậy, chắc chắn sẽ không chỉ kết hôn với một thê thất, nếu Hạ cô nương đi theo hắn, chỉ có chịu khổ
mà thôi. Chỉ có đi theo ta, nàng mới có thể hạnh phúc.
Trầm Tử Trai tự hỏi lòng mình, bản thân hắn có thích Hạ Trọng Phương
không? Đáp án là chắc chắn. Nhưng cái thích này có thể khiến hắn từ bỏ
mọi thứ không? Có hay không? Hắn nghĩ xong, xoay người lại nói: “Bổn
vương có thích Phương nương, nhưng muốn bổn vương vì Phương nương mà từ
bỏ hết thảy, tất nhiên là không làm được. Nếu bổn vương bỏ qua mọi thứ,
thì đó không còn là bổn vương nữa, mà là một người hoàn toàn thay đổi.
Mà một người hoàn toàn khác, Phương nương còn thích ta không?”
“Trong Hí kịch thường diễn, vì mỹ nhân, có thể vứt bỏ tất cả, đó chỉ là
muốn cho các nữ tử xem kịch vui vẻ mà thôi! Một người nam tử, không có
chí tiến thủ, không mưu được sự nghiệp, chỉ trầm luân trong tình yêu, vì một người nữ tử, đã chấp nhận từ bỏ tất cả, cùng cô gái ấy mai danh ẩn
tích, du sơn ngoạn thủy, từ nay về sau tiêu dao tự tại, hạnh phúc cả
đời. Chuyện này có thể sao? Cho dù bổn vương nguyện ý, thái tử sẽ bỏ qua cho bổn vương chứ?”
Trầm Tử Trai nói xong, giọng nói nhỏ dần, hắn thở dài: “Hơn nữa, từ nay
về sau thấp nhập trần ai, cuộc sống nam nữ thế tục không thể khiến bổn
vương chấp nhận sống qua ngày. Nhân sinh trên đời, đương nhiên muốn ngồi trên ngồi trước, hưởng địa vị cao sang quyền quý, giương cánh bay cao,
dùng đôi cánh mạnh mẽ để bảo vệ người nữ tử mà mình yêu thương. Chứ
không phải dùng một đôi cánh gãy, làm chim cũng không thể bay cao, cùng
người nữ tử mình yêu yếu ớt bước đi, chết già ở nơi thâm sơn cùng cốc
chẳng tên chẳng tuổi.”
Phương ngự y nghe nói xong: “Nói đến nói đi, vương gia không thể cưới Hạ cô nương làm vương phi, chỉ muốn chiếm giữ nàng?”
Trầm Tử Trai đáp: “Đúng, bổn vương sẽ chiếm giữ nàng, để cho nàng làm nhũ nương bổn vương cả đời.”
“Vương gia, ngươi nói lý lẽ một chút.” Phương ngự y tức giận.
“Bổn vương không thích phân rõ trái phải thì làm sao?” Trầm Tử Trai cảnh cáo Phương ngự y: “Ngươi, lão Phương, không được để ý đến Phương nương
của ta!”
Từ phòng Trầm Tử Trai đi ra, sắc mặt Phương ngự y rất không tốt, thiếu chút nữa đã giật rơi rèm cửa.
Một nơi khác, Giản Mộc Huyền đã hộ tống Hạ Trọng Phương về đến trước cửa Giản phủ, cậu nhìn Hạ Trọng Phương được nha hoàn dìu xuống, lại đổi
sang kiệu nhỏ đi vào phủ, đi qua hai cửa, mới xuống kiệu bước đi.
Giản Mộc Huyền sóng vai cùng Hạ Trọng Phương đi vào, vừa hỏi dò: “Tỷ tỷ năm nay mười tám hả?”
Hạ Trọng Phương bật cười: “Biết rồi còn cố hỏi.”
Giản Mộc Huyền cười khà khà: “Nhị tỷ đã hứa hôn, cuối năm nay nhị tỷ sẽ
xuất giá, ta nghĩ rằng tuổi tác của tỷ lớn hơn nhị tỷ mà lại không nghe
tin tức gì cả, tỷ tỷ đã đặt tâm tư lên ai rồi sao?”
Hạ Trọng Phương ngạc nhiên, một hồi lâu mới nói: “Việc này không phải
một đứa trẻ như đệ nên quan tâm, lo đọc sách của đệ thật tốt đi, mấy
chuyện khác ít quan tâm một chút.”
Giản Mộc Huyền quýnh lên, dứt khoát nói rõ: “Tỷ tỷ thấy Phương ngự y thế nào? Còn đệ thấy, hắn cũng được lắm, làm tỷ phu cũng không tệ!” Nói
xong không đợi Hạ Trọng Phương phản ứng, đã đi nhanh vào, thoáng chốc đã không thấy bóng dáng tăm hơi.
Hạ Trọng Phương đứng tại chỗ sững sờ một chút, đợi nha hoàn bước lên, cô mới đặt tay lên vai nha hoàn về phòng.
Cả đêm, Hạ Trọng Phương luyện viết chữ dưới đèn xong thì lấy kim chỉ ra, bắt đầu thêu túi thơm đã hứa với Phương ngự y hôm trước.
Tiền bà tử thấy cô chăm chú thêu, liền nhẹ nhàng hỏi: “Lại là cho vương gia à?”
Hạ Trọng Phương đáp: “Đây là cho Phương ngự y.”
“Uhm, kỳ thật Phương ngự y là người tốt, gia thế tốt, tướng mạo cũng ổn, là một người chống không tệ!” Tiền bà tử thuận miệng nói: “Sau này ai
gả cho cậu ấy, ắt có phúc lắm.”
Hạ Trọng Phương nghe, cũng suy nghĩ một chút.
Chạng vạng ngày hôm sau, khi Hạ Trọng Phương tới Vương phủ, lúc Phương
ngự y bắt mạch cho cô, cô liếc mắt nhìn kỹ Phương ngự y một cái, thấy
mắt mũi hắn khá tuấn tú, khí độ tao nhã, mặc dù tướng mạo không khôi ngô bằng Trầm Tử Trai, nhưng lại mang một cho người nhìn một cảm giác khác
hẳn, hắn cũng là một tuấn nam tử. Đột nhiên cô nhớ tới lời nói của Giản
Mộc Huyền, mặc dù cô tự thấy không thể, nhưng lời nói đã ra đến miệng:
“Tuổi tác của Phương ngự y cũng không nhỏ, vì sao vẫn chưa cưới vợ?”
Phương ngự y nghe cô hỏi, cực kỳ nghiêm túc đáp: “Năm đó vốn ta đính hôn với tiểu thư Nghiêm gia, nhưng vì hoàng thượng hạ chỉ, yêu cầu ta phải
trị liệu cho vương gia, lúc ấy ta đã biết, nếu ta không chữa trị cho
vương gia khỏe lại, mệnh này của ta cũng sẽ tận nên khéo léo từ chối hôn sự với tiểu thư Ngiêm gia. Tiểu thư Nghiêm gia không lâu sau đã đính
hôn với người khác, năm ngoái đã gả cho người ta. Ta nghĩ, một ngày bệnh của vương gia còn chưa khỏi thì ngày đó mệnh của ta vẫn còn trong vòng
nguy hiểm, bởi vậy ta không thể cưới vợ. Đợi khi vương gia hết bệnh rồi, ý chỉ hoàng thượng ta đã hoàn thành xong, khi đó mới nói đến việc hôn
nhân.”
Hạ Trọng Phương gật đầu: “Thì ra là thế!”
Phương ngự y giải thích toàn bộ, hắn cũng hỏi dò: “Hạ cô nương đến Giản
phủ, thái phó phu nhân có vì Hạ cô nương tìm quý tế chưa?”
Hạ Trọng Phương lắc đầu: “Còn phải đợi cha mẹ tôi từ Giang Nam lên kinh
thành đã, sau khi chứng minh thân phận rõ ràng, mới nói đến chuyện kết
hôn! Hơn nữa, bây giờ tôi là nhũ nương của Vương gia, hôn sự này không
tiện nói đến.”
Phương ngự y muốn nói gì đấy, nhưng thấy giờ không còn sớm nữa, liền đi bào chế thuốc.
Hạ Trọng Phương trở về phòng, tự đi tắm rửa thay y phục. Chỉ đợi Phương
ngự y điều chế thuốc xong, là cô đi qua phòng Trầm Tử Trai.
Cùng lúc đó, Tô Ngọc Diệp cũng mang một cái giỏ đến phòng Trầm Tử Trai,
vừa cười vừa mở giỏ ra, bên trong là một chùm vải tươi ngon, nói với
Trầm Tử Trai: “Là Lĩnh Nam sang đây cống vải, Thục phi nương nương được
hai giỏ, người đưa đến Tô phủ, ban cho cha mẹ ta một giỏ, cha mẹ ta nhớ
vương gia rất thích ăn loại quả này, không để ý đến chuyện trời đã tối,
mới nhận được đã bảo Lam Tử mang một nửa sang đây. Loại quả này khi đã
ngắt ra, da sẽ dần chuyển thành màu đen, không thể để qua đêm. Vương gia nên ăn nhiều một chút.”
Trầm Tử Trai thấy Tô Ngọc Diệp ân cần, vả lại đống vải này là do Thục
phi nương nương ban và là do Tô phụ Tô mẫu cho người đưa sang, không
tiện từ chối ý tốt của cô, nên hắn nói: “Cứ để đấy, lát nữa bổn vương
ăn.”
Tô Ngọc Diệp để khay vải xuống, nhưng cũng không đi, cô bảo Lục Mộng
bưng nước đến, rửa sạch tay, sau đó cầm một trái vải lên, lột vỏ, đưa
đến bên miệng Trầm Tử Trai, nói một cách e thẹn: “Vương gia nếm thử đi!”
Trầm Tử Trai không muốn làm Tô Ngọc Diệp mất mặt mũi trước mặt đám người Lục Mộng, nên ngậm vải vào miệng, nói qua loa: “Được rồi, cô về đi!”
Đám người Lục Mộng đã cúi đầu từ sớm, làm như không thấy gì, đang tính
đưa Tô Ngọc Diệp đi ra ngoài, chợt nghe tiểu nha hoàn bên ngoài bẩm báo, nói là Vương Du đến đây.
Trầm Tử Trai hơi bất ngờ, thời gian cả nhà Vương trạng nguyên ở Vương phủ, Vương Du luôn tỏ ra rụt rè , sao bây giờ lại đến đây?
Lục Mộng đã bước ra đón Vương Du vào.
Tô Ngọc Diệp nghe Vương Du đến, cô cũng dừng chân lại không đi nữa, ngồi lại ghế dựa.
Vương Du vừa bứơc vào, đã thấy Tô Ngọc Diệp ở đây trước, lại nhìn sang
chùm vải trên bàn, đã hiểu được đại khái, cô cười: “Vải này là do Diệp
cô nương mang đến sao? Nhưng mà thứ này ăn nhiều nóng lắm, ăn nhiều
chẳng có ích lợi gì, vương gia bị bệnh, càng không thể ăn nhiều.”
Trầm Tử Trai hỏi: “Du cô nương đến đây có chuyện gì không?”
Trước mặt mọi người, Vương Du lấy ra một cái hộp, mở ra, lấy ra một
quyển sách: “Nghe nói vương gia bệnh lâu thành y, ta cũng có biết một
chút về y dược, lúc trước tìm được một quyển sách y thất truyền đã lâu,
đúng lúc ta cũng thích xem sách về các loại bệnh, trong lúc vô tình thấy quyển sách này, trong sách có đề cập đến cách trị căn bệnh mà vương gia đang mắc phải, nên ta mang đến cho vương gia xem thử.”
Tô Ngọc Diệp thấy Vương Du lấy quyển sách ra một cách trịnh trọng lạ
thường, nói thầm trong bụng: không phải sách y dược nên đưa cho Phương
ngự y sao? Vội mang tới cho vương gia làm cái gì? Chẳng lẽ đúng là vương gia dùng thời gian để xem sách?
Thấy Trầm Tử Trai nhận lấy sách, mở ra xem, Vương Du bước đến chỉ điểm,
nói chứng bệnh này rồi chứng bệnh kia, phải dùng phương thuốc gì để chữa khỏi,… vân vân.
Hạ Trọng Phương tắm rửa xong, khi đi tới phòng Trầm Tử Trai, chỉ thấy
Trầm Tử Trai ngồi ở bàn dài, bên trái là Vương Du đang đứng lật sách,
vừa thảo luận gì đấy. Mà bên phải hắn, là Tô Ngọc Diệp đang đứng mài
mực.
“Hạ cô nương đến!” Lục Mộng thấy mọi người nói chuyện vui vẻ không chú ý Hạ Trọng Phương đi vào, cô đành tự bẩm một câu.
Trầm Tử Trai quay đầu lại, thấy mặt Hạ Trọng Phương không chút thay đổi
bước đến, hành lễ với hắn xong thì đứng sang một bên rồi im lặng, hắn
hơi buồn cười, đây gọi là dấm chua à?
Tô Ngọc Diệp thấy Hạ Trọng Phương ăn mặc kiều mỵ, cô nghiến răng, chỉ là nhũ nương thôi mà, mỗi ngày mặc như vậy là để dụ dỗ ai thế? Mỗi ngày
Vương gia đều uống sữa của cô ta, chẳng lẽ, chẳng lẽ…
Hạ Trọng Phương thản nhiên liếc mắt nhìn Tô Ngọc Diệp và Vương Du, trong lòng không phải không có cảm giác gì, không hiểu tại sao lại không thể
vui nổi.
Vương Du thấy Hạ Trọng Phương liếc mắt nhìn, cô ta nói: “Hạ cô nương, ta nghe Phương ngự y nói, nếu nhũ nương tức giận, sữa sẽ không tốt đâu. Cô nghiêm mặt như vậy, là tối kỵ lắm đó nha.”
Linh: mấy ai được như anh Phương, lo lắng mọi điều cho người mình yêu,
anh có thể làm nhiều thứ cho HTP mà TTT không thể làm được, hạn như anh có thể thắng thắn nói rằng anh sẽ yêu thương HTP cả đời, để cho một
người nhũ nương, một người có thân phận con riêng như HTP làm chính thê.