Thịnh Sủng

Chương 32


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 32

Edit: Hoanglinstrongtq

Vài năm nay Trầm Tử Trai bị bệnh, ngoại trừ sinh nhật hàng năm mới mở gia
yến, hắn mời Phương ngự y và vài người bạn tri giao, cùng nhau vui vẻ
một lúc ở bên ngoài, chứ cũng không mở yến tiệc gì, cho nên hôm nay
vương phủ mở tiệc, Trầm Ngọc Tiên hơi lúng túng, nhưng nhờ có Tô Ngọc
Diệp tương trợ, nên mới sắp xếp đâu vào đấy, Trầm Ngọc Tiên nói với Tô
Ngọc Diệp: “Cũng may là chỉ khoản đãi cả nhà Vương trạng nguyên, nếu là
làm đại tiệc, ta e là chết mất.”

Tô Ngọc Diệp hé miệng cười nói:
“Làm nhiều là sẽ có kinh nghiệm thôi. Mà những chuyện vụn vặt này, vốn
là tỷ nên giao cho bà tử hoặc hạ nhân làm, tỷ chỉ cần quản lý là được
rồi.”

Trầm Ngọc Tiên nhất thời so sánh Tô Ngọc Diệp với Vương Du,
thầm nói: nói ra, mình vẫn thấy Diệp nương thích hợp làm tẩu tử của mình hơn!

Trong thư phòng, Vương Tinh Huy hỏi tình hình Vương phủ gần đây, ông cũng hỏi bệnh tình Trầm Tử Trai, nghe được đã bớt bảy tám phần mới yên tâm.

Trầm Tử Trai kể những việc xảy ra trong triều gần
đây: “Vài năm trở lại đây, Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, lại còn lập một đạo quán trong cung, mỗi ngày hỏi thần linh …”

Vương Tinh Huy
nghe hắn nói, ông cũng hơi lo lắng, nếu hoàng thượng quá mức hoang đàng, có lẽ không đợi bọn họ lập mưu ông đã băng hà, khi đó mọi chuyện sẽ
không dễ dàng.

Trầm Tử Trai còn đề cập đến những chuyện hoàng
thượng đã làm với thái tử gần đây, cười nói: “Thái tử gần đây cũng sứt
đầu mẻ trán, cho dù các người có lên kinh, ông ấy cũng sẽ không chĩa mũi nhọn vào mọi người đâu. Mà hình như thái tử muốn hòa hảo với bổn vương, ông ta muốn thông qua Giản gia để ám chỉ điều đó!”

Vương Tinh Huy nghe nói: “Nói như vậy, gần đây thái tử không ổn? Không ngạnh khí bằng trước đây à?”

Trầm Tử Trai cười nói: “Không biết ở đâu mà Tứ vương gia tìm được một cao
nhân đắc đạo, âm thầm đưa vào trong kinh, đưa đến trước mặt hoàng
thượng. Hiện nay hoàng thượng rất nghe lời vị đạo sĩ kia, như vậy thì
làm sao mà thái tử không sợ?”

“Thì ra là thế?” Vương Tinh Huy gật đầu nói: “Nhưng tứ vương gia ở ngoài kinh thành, rất khó vào kinh, trừ
phi hoàng thượng triệu đích danh hắn, nếu không… . Như vậy thì, Vương
gia, đây là cơ hội của người.”

Trầm Tử Trai sắc mặt đoan chính nói: “Bổn vương cũng nghĩ như thế, cho nên ta muốn thỉnh trạng nguyên gia tương trợ một tay!”

Vương Tinh Huy cũng nghiêm túc nói: “Ta theo vương gia đến Vương phủ, ở lại

Vương phủ, đó là ta muốn nói cho vương gia biết, toàn gia chúng ta đều
cậy vào vương gia, có vinh cùng vinh, có tổn cùng tổn.”

Trầm Tử Trai được Vương Tinh Huy bảo đảm, lòng đã thầm quyết định.

Vương Tinh Huy và Trầm Tử Trai ấn định, cũng có tính toán riêng, ông nói:
“Vương gia cứ yên tâm dưỡng bệnh, việc này cần phải tính toán tỉ mỉ mới
được.”

Trầm Tử Trai gật đầu, hắn thấy Vương Tinh Huy còn mặc xiêm y khi vào phủ, ông vẫn chưa rửa mặt, hắn liền cười nói: “Trạng nguyên
gia, dọc đường lên kinh, phong trần mệt mỏi, bây giờ người mau gọi nha
hoàn mang nước cho người rửa mặt đi thôi!”

Vương Tinh Huy cười
nói: “Chỉ lo nói chuyện cùng vương gia, ta quên cả rửa mặt, bây giờ về
gặp nương tử và con gái, thế nào ta cũng bị hai người ấy mắng là nhiều
chuyện cho xem.”

Trầm Tử Trai đã gọi người đến đưa Vương Tinh Huy đi rửa mặt, lại nói: “Trạng nguyên gia cứ xem đây là nhà mình, muốn sai sử ai thì sai sử.”

Vương Tinh Huy cười ứng, đi cùng với một thằng nhóc nhỏ.

Trầm Tử Trai điều chỉnh lại suy nghĩ, thật lâu sau hắn mới tĩnh tâm lại.

Khi mở yến hội, Trầm Tử Trai hơi ngẩn ngơ như người mất hồn, đến lúc Phương ngự y đi vào bắt mạch, hắn mới thấp giọng nói: “Lão phương, hôm nay ta
ăn cái gì cũng không thấy ngon, chỉ muốn uống sữa, đây gọi là triệu
chứng bị nghiện à?”

Phương ngự y thầm đổ mồ hôi lạnh, suy nghĩ
một lúc rồi nói: “Đã như vậy, để ta sai người bưng sữa bò lên, vương gia uống cho đỡ thèm!”

Trầm Tử Trai lắc đầu nói: “Chỉ muốn sữa người, ta không muốn sữa bò.”

Phương ngự y: “…”

Ngay lúc đó có người đến báo Hạ Trọng Phương đến, mắt Trầm Tử Trai sáng lên, hắn đứng lên nói: “Trông ngóng cả ngày, rốt cục cũng tới.”

Phương ngự y yên lặng: không phải Hạ cô nương mới chuyển đi hôm nay sao? Vương gia, người trông cả ngày thật à?

Mạc bà tử và Thanh Trúc ra ngoài nghênh đón Hạ Trọng Phương, hai người cũng thấy Hạ Trọng Phương trang điểm mà kinh diễm. Thanh Trúc cười nói:
“Giản phủ là ở đâu thế, Hạ cô nương mới chuyển qua, vừa quay lại đã trở
nên xinh đẹp như thế này?”

Mạc bà tử cũng cười nói: “Vừa rồi ta

nhìn lướt qua, còn tưởng rằng Hạ cô nương là vị Thanh tiểu thư của Giản
phủ! Từ khí độ đến tư thái, cô không hề thua Thanh cô nương tí nào.”

Thanh Trúc nhấn mạnh: “Còn hơn cả Thanh cô nương ấy chứ!”

Mạc bà tử gật đầu “Đúng vậy, nhìn dịu dàng hơn Thanh cô nương một chút, như vậy càng động lòng người hơn.”

“Các ngươi cũng ghẹo ta sao?” Hạ Trọng Phương được khen ngợi, nhất thời hơi
xấu hổ, cô cười nói: “Sáng nay vừa đi, bây giờ đã trở về, làm sao thay
đổi nhanh vậy chứ? Chỉ là vì thay một bộ xiêm y mà các ngươi chưa thấy,
tô lên thêm một chút son thôi mà!”

Cười nói, Mạc bà tử và Thanh Trúc dẫn Hạ Trọng Phương cùng Hạ ma ma đi vào.

Thanh Trúc nói nhỏ với Hạ Trọng Phương: “Hôm nay người mà Vương gia muốn
khoản đãi là cả nhà Vương trạng nguyên. Vương trạng nguyên có một nữ
nhi, cùng tuổi tác với Hạ cô nương, thân thể cô ấy không được tốt, mọi
người đang chuẩn bị thuốc cho cô ấy đấy!”

Là vì Thanh Trúc nghĩ,
sau này tất nhiên Tô Ngọc Diệp là chính phi của Vương phủ, nhưng Hạ
Trọng Phương lại là nhũ nương Trầm Tử Trai, hiện giờ là quý nữ của Giản
phủ, tất nhiên sẽ trở thành trắc phi. Còn về phần Vương cô nương vừa
tới, không chừng cũng sẽ trở thành trắc phi. Nhưng trong lòng vương gia, hẳn là hắn sẽ thiên vị Hạ Trọng Phương hơn, cô cũng không hy vọng mỹ
nhân bệnh hoạn Vương Du trở thành trắc phi. Vương gia bị bệnh vài năm
nay, còn quận chúa cũng phải uống thuốc, nếu Vương phủ lại thêm một mỹ
nhân bị bệnh Vương Du nữa, như vậy thì mở tiệm thuốc bắc luôn là được
rồi.

Trầm Ngọc Tiên làm xong việc, lúc này đang ở phòng khách noi chuyện với Vi Thanh Mi và Vương Du, nghe được bẩm báo, nói rằng Hạ
Trọng Phương đã đến, cô nói: “Mời cô ấy vào đi!”

Lát sau, nha
hoàn dẫn Hạ Trọng Phương cùng Hà ma ma đi vào trong, Trầm Ngọc Tiên thấy Hà ma ma, không khỏi vui mừng nói: “Ma ma cũng đến à? Vốn ta muốn đưa
thiệp mời, chỉ sợ ma ma không tới, thật không ngờ…”

Vi Thanh Mi thấy Trầm Ngọc Tiên không giới thiệu Hạ Trọng Phương, bà nghĩ có lẽ Hạ
Trọng Phương là nữ quyến trong nhà, cũng không để ý lắm, đợi đến khi Hạ
Trọng Phương đi vào, bà mới kinh hãi, tiểu cô nương này sao lại giống cô cô Tinh Huy như thế? Khi nghe Trầm Ngọc Tiên nói chuyện với Hà ma ma,
bà mới ‘Hả’ một tiếng, gọi: “Hà ma ma!”

“Trạng nguyên phu nhân!” Hà ma ma nghe tiếng gọi Vi Thanh Mi, không khỏi mỉm cười bước lên gặp lại.


Vi Thanh Mi giật mình ngẩn ra, nở nụ cười, kéo Hà ma ma ngồi kế bên người, “Ma ma, trước kia ma ma gọi con là Mi nương mà, bây giờ tự nhiên lại
đổi tôn xưng, thật là con không quen.”

Hà ma ma cười nói: “Tháng
trước mới nhận được thư của con, không nghe con đề cập tới chuyện lên
kinh, không ngờ bây giờ con đã lên kinh rồi.”

Vi Thanh Mi nói:
“Tháng trước ma ma nhận được thư, cũng tức là con viết trước đó một
tháng nữa, lúc đó con không biết là sẽ lên kinh thành. Đến khi biết mình phải lên kinh thành, con có viết thư cho ma ma mà, chỉ là tụi con đi
thuyền, sau lại đổi thành đi xe ngựa, nên đi được nhanh, tụi con cũng
nhanh tới kinh thành hơn.”

Hà ma ma nghe Vi Thanh Mi nói, bà thấy thoải mái hơn. Bà thấy Hạ Trọng Phương ngồi chỗ ghế bên dưới, liền kêu
Hạ Trọng Phương đến bên người, giới thiệu cô cho Vi Thanh Mi biết, bà
cười nói: “Đây là Phương nương ở Giản phủ, đại nữ nhi của Giản Phi Văn.
Thân thế đứa nhỏ này lận đận lắm, cũng không phải lớn lên ở Giản phủ,
gần đây mới được nhận về. Nói ra thì, con bé với tụi con cũng là bà con, con bé lẽ ra phải gọi con một tiếng bá mẫu đó.”

Hạ Trọng Phương nghe lời Hà ma ma cúi đầu chào Vi Thanh Mi: “Bái kiến biểu bá mẫu!”

Chuyện năm đó, Vi Thanh Mi cũng kín đáo chê bai thái phó phu nhân ít nhiều, bà càng không có ấn tượng tốt với Giản gia, nhưng khi nghe Hạ Trọng Phương gọi bà tiếng ‘biểu bá mẫu’ một cách giòn tan, bà không hề thấy phản
cảm, mà có chút mềm lòng, chỉ nói: “Ngồi xuống rồi nói!”

Hạ Trọng Phương chỉ mới gặp Vi Thanh Mi, nhưng không hiểu cảm giác thân thiết
tại sao lại dâng tràn, nghe lời bà nói, thậm chí cô hơi an lòng, nhất
thời ngoan ngoãn ngồi xuống, cô thấp giọng nói: “Tổ mẫu nghe nói gia
đình biểu bá mẫu lên kinh, tổ mẫu vui lắm! Bà có dặn con hỏi thân thể Du cô nương như thế nào rồi? Đã mời đại phu chưa, uống thuốc nào rồi? Kinh thành có nhiều danh y, điều trị sức khỏe thật tốt mới là chuyện cần
phải làm.”

Vi Thanh Mi nghe thái phó phu nhân hỏi, bà nhất thời cười lạnh: “Không phải bà chỉ lo cho mình thôi sao?” Nói xong thì im lặng.

Hạ Trọng Phương hơi xấu hổ, nhưng vẫn kiên trì chuyển đạt lại lời nói của thái phó phu nhân.

Vi Thanh Mi nghe xong, không nói gì nữa, chỉ hỏi tuổi tác Hạ Trọng Phương
bao nhiêu, vì sao không phải lớn lên ở Giản phủ, vân vân….

Hạ
Trọng Phương nghe bà hỏi, cũng biết chuyện của mình không lừa được ai,
nhất thời cúi thấp đầu, nói sơ lược lại, giọng nói nhỏ như muỗi kêu:
“Bây giờ con làm nhũ nương cho vương gia!” Cô nói tới đây, trong giọng
nói có chút ủy khuất.

Vi Thanh Mi hơi nghẹn ngào không nói nên
lời, sau một lúc lâu bà mới nói: “Tuổi con còn trẻ, nhưng lại trải qua
nhiều chuyện thế sao?” Nói xong vỗ vỗ tay Hạ Trọng Phương một cách thoải mái, “Việc này không phải là việc con muốn làm, đều là bất đắc dĩ, con
đừng tự khinh mình!”

“Phu nhân nghĩ như vậy thật sao?” Hạ Trọng
Phương được Vi Thanh Mi an ủi, nhất thời vui sướng, ngẩng đầu nghiêm túc nói: “Được những lời này của phu nhân, mạnh mẽ hơn những thứ khác
nhiều!”


“Con bé này, thật khác với người của Giản gia!” Vi Thanh
Mi cười cười, quay đầu gọi Vương Du lại đây nói: “Vị này là Phương nương ở Giản phủ, nói ra mới biết là cùng tuổi với con, sinh cùng tháng với
con, nhưng con bé ra đời sớm hơn, mau gọi tỷ tỷ đi.”

Vương Du
nghe Vi Thanh Mi giới thiệu, liền biết là tiểu thư trong phủ Giản thái
phó, chỉ là lúc trước nghe nói đại tiểu thư Giản phủ là Giản Mộc Thanh,
Phương nương nào ở đây?

Mặc dù cô nghi ngờ, nhưng thấy mẹ thân thiết
với Hạ Trọng Phương, cũng không dám chậm chạp, vội vàng chào hỏi, gọi Hạ Trọng Phương một tiếng Phương nương.

Phương nương cũng gọi Vương Du một tiếng Du nương.

Chốc sau khai tiệc, tất cả mọi người đều là thân hữu, không phân biệt nam
nữ, mọi người ngồi xuống, khách và chủ cùng thế hệ thì ngồi cùng một
bàn, vừa ăn vừa ôn chuyện.

Lúc tiệc đang diễn ra, Vi Thanh Mi kể
chuyện Hạ Trọng Phương cho Vương Tinh Huy nghe, bà gọi Hạ Trọng Phương
đi qua bái kiến Vương Tinh Huy.

Vương Tinh Huy đối với việc năm
đó thái phó phu nhân bỏ mặc bọn họ, thật không để ý như Vi Thanh Mi, bây giờ nghe thân thế lận đận của Hạ Trọng Phương, điều đó khiến ông nhớ
tới sự cực khổ của họ khi ở ngoài thành, cảm thấy gia đình họ và Hạ
Trọng Phương là đồng bệnh tương liên, thật sự ông không hiểu Hạ Trọng
Phương làm nhũ nương của Trầm Tử Trai thì có gì mà không thể gặp người,
nên ông nói: “Đã là biểu tỷ muội của Du nương thì cũng nên gần gũi một
chút!”

Hạ Trọng Phương mừng rỡ, đây là nói, vợ chồng Vương trạng nguyên không gạt bỏ cô, cho phép cô kết giao với Vương Du?

Lúc này, Tô Ngọc Diệp đang khe khẽ nói nhỏ với Vương Du, cô nói thân thế của Hạ Trọng Phương cho Vương Du biết.

Vương Du nghe nói, nhìn lại Hạ Trọng Phương, trong mắt cô ta ánh lên vẻ khinh miệt. Khi Hạ Trọng Phương về chỗ ngồi, ngồi cạnh bên cô ta, thái độ của cô ta lạnh nhạt đi hẳn.

Vốn Hạ Trọng Phương đang nói chuyện với
Vương Du, thấy cô ta hờ hững, nhất thời cô cũng hiểu được, cô ta không
muốn kết giao với mình! Thôi được, dù sao vợ chồng Vương trạng nguyên
không đóng mặt lạnh với mình là được, điều đó đã khiến cô vui mừng ngoài sức tưởng tượng rồi.

Lúc tiệc diễn ra, Trầm Tử Trai thừa dịp
người khác không chú ý, liếc nhìn Hạ Trọng Phương vài lần, trong lòng
ngứa ngáy, chỉ mới có nửa ngày không gặp, dường như cô ấy kiều diễm hơn
nhiều lắm! Như vậy thì tí nữa vừa uống sữa vừa ngắm phong cảnh!
>.

Trầm Tử Trai nhớ tới chỗ đẫy đà kia của Hạ Trọng
Phương, nhất thời món ngon trên bàn cũng mất vị, ước gì có thể ngay lập
tức được ngậm chỗ đỏ bừng của Hạ Trọng Phương một chút, mạnh mẽ mút…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.