Thịnh Sủng

Chương 105


Đọc truyện Thịnh Sủng – Chương 105


Ngày hôm sau, Trầm Tử Trai cho người đưa thư hòa ly đến Vương gia.
Sau khi tin tức bị truyền ra thì tất cả các phủ ở kinh thành đều nghị luận ầm ĩ, cũng có chút không dám tin, tuy phu thê cũng có lúc cãi vã nhưng đâu đến nỗi phải hòa ly.
Bên ngoài lời đồn lại nổi lên tứ phía, nói Hiền ca nhi là đứa bé sinh đủ tháng, Hạ Trọng Phương mang thai con của người khác mà gả vào Tề Vương phủ, Tề vương biết được, không thể nhịn nữa, lúc này mới hưu thê.
Trầm Tử Trai nghe được lời đồn, lại không tức giận, ngộ nhỡ mình không thể thành công, tới lúc đó tự nhiên Vương gia sẽ nghĩ cách chứng minh Hiền ca nhi đúng là nhi tử của người khác, không phải là nhi tử của mình.

Như vậy mới có thể bảo vệ mẫu tử Phương nương.
Trầm Ngọc Tiên không tin Hiền ca nhi không phải là nhi tử của Trầm Tử Trai nên xông thẳng vào thư phòng, tức giận nói: “Ca ca, người muốn hưu tẩu tử thì có thể cưới người khác, ta không quan tâm, nhưng Hiền ca nhi là huyết mạch của vương phủ, sao có thể để Hiền ca nhi ở lại Vương gia? Người không cần, ta cần.

Ta sẽ đi đón hắn về.”
Trầm Tử Trai trầm giọng nói: “Muội muội, những năm này chúng ta làm gì mới vượt qua được? Ca ca có thể sống đến hiện tại đã không dễ dàng gì rồi.

Ta quyết định như vậy đều vì muốn tốt cho mọi người, người khác không tin ca ca, nhưng ngươi phải tin tưởng ta.”
Trầm Tử Trai nghĩ dù sao Phương Chấp Bình cũng là người của Phương gia, sau này dù chuyện có xảy ra như thế nào, Phương Chấp Bình có thể thông qua Phương gia, cầu xin Tiểu Ngọc Lan bảo vệ cho Trầm Ngọc Tiên, dù sao Trầm Ngọc Tiên không mang thai, đối với một số người cũng không tạo thành uy hiếp.
Trầm Ngọc Tiên nghe Trầm Tử Trai nói vậy, nhớ tới những chuyện đã trải qua, chợt mũi cay xè, từ lúc cha mẹ qua đời, hai huynh muội vẫn luôn phải nỗ lực mới tới được hôm nay, mắt thấy ca ca có hi vọng trở thành Hoàng thái tôn, lại xuất hiện thêm một Trầm Tử Hữu.
Trầm Tử Trai thấy Trầm Ngọc Tiên không nói thêm gì nữa, liền nói: “Ngươi đi xuống đi, tất cả đã có ca ca!”
Trầm Ngọc Tiên nhìn Trầm Tử Trai một chút rồi lui xuống.
Thái Phó phu nhân nghe được tin Trầm Tử Trai hưu thê, cũng có chút không dám tin, nàng luôn luôn thương yêu Hạ Trọng Phương nên lập tức cho người chuẩn bị kiệu ngựa, tới Vương gia hỏi thăm tình hình.
Vi Thanh Mi đang trấn an Hạ Trọng Phương, nghe tin Thái Phó phu nhân đã tới, vội đi ra ngoài nghênh đón Thái Phó phu nhân đi vào.
Thái Phó phu nhân vào phòng, thấy mặc dù mắt Hạ Trọng Phương sưng đỏ, nhưng không khóc, chỉ hô một tiếng Phương nương, liền thở dài .
“Tổ mẫu!” Hạ Trọng Phương bật thốt lên, giọng tràn đầy uất ức.
Vi Thanh Mi đã sớm để a hoàn ra ngoài, tự mình rót trà đưa cho Thái Phó phu nhân.
Thái Phó phu nhân nhận lấy, lúc này mới hỏi nguyên do khiến Hạ Trọng Phương và Trầm Tử Trai gây gổ.
Hạ Trọng Phương nói lại mọi chuyện, rồi nói: “Chuyện Vương Gia muốn hưu con, chỉ sợ là kể từ khi trở lại từ Việt Quốc đã nghĩ tới, tuyệt không chỉ là nghe Du nương nói vài lời đồn, liền trong nháy mắt quyết định hưu thê.”
Thái Phó phu nhân cũng biết gần đây Cảnh Tông Hoàng đế khá coi trọng Trầm Tử Hữu, không chừng sẽ để Tứ Vương Gia làm thái tử, hoặc là phong Trầm Tử Hữu làm Hoàng thái tôn.

Nhưng lúc này Trầm Tử Trai hưu Hạ Trọng Phương, chính là buông tha cho mối liên kết cùng Vương gia, Vi gia và Giản gia, một công chúa Việt Quốc có thể bù đắp được cả Tam Gia sao?
Vi Thanh Mi lại nói: “Việt Quốc cách Cảnh quốc gần, nếu dẫn binh đến kinh thành chỉ cần hơn 1 tuần liền tới, so với Tứ Vương Gia ở phong địa đưa binh đến Kinh Thành, phải sớm hơn một tháng.”
Cũng là nói, nếu Trầm Tử Trai thành thân cùng công chúa Việt Quốc, một khi Kinh Thành có biến, hắn có thể nhờ Việt Quốc chi binh, tranh cơ hội.

Hạ Trọng Phương có chút nản lòng thoái chí, lúc trước vì muốn liên kết với Vi gia, Trầm Tử Trai liền không tiếc gạt nàng, muốn nạp Vương Du làm trắc phi, bây giờ vì muốn lấy được sự trợ giúp từ Việt Quốc, lại không tiếc mà hưu nàng, người như vậy sao xứng là phu quân? Sao có thể phó thác cả đời?
Quý Minh Xuân nghe tin Trầm Tử Trai và Hạ Trọng Phương đã hòa ly, liền cùng Trần Hiên mật nghị, sau đó cầm danh thiếp đến Vương gia cầu kiến Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi.
Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi vốn không gặp Quý Minh Xuân, nhưng sau đó quản gia vào bẩm lại: “Lão gia, phu nhân, Quý lang quân này nói, chuyện lần này có liên quan tới Hiền ca nhi, mong lão gia và phu nhân gặp hắn một lần.”
Vương Tinh Huy kinh ngạc, suy nghĩ một chút nói: “Mời hắn vào!”
Quý Minh Xuân sắp xếp lại đống suy nghĩ trong đầu, đợi khi vào Vương gia, thấy Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, liền trực tiếp nói: “Hiền ca nhi là nhi tử của ta!”
Lời nói của Quý Minh Xuân đúng là đã khiến long trời lở đất.
Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi hai mặt nhìn nhau, sao có thể tin tưởng?
Quý Minh Xuân nói: “Thử hỏi, Tề vương bệnh mấy năm, vẫn không thể gần nữ sắc, sao có thể làm Phương nương mang thai? Lúc đó Phương nương ở vương phủ làm bà vú, bị Quận chúa khi dễ, ta liền.

.

.

.

.

.

.

Sau nàng gả cho Vương Gia, để tránh Vương Gia sinh nghi, ta liền náo loạn khiến Quận chúa hưu phu, ra khỏi vương phủ, tìm đường khác kiếm sống.

Hiện Vương Gia đã hưu nàng, ta muốn cưới nàng, một nhà ba người đoàn tụ.

Đại nhân cùng phu nhân hãy yên tâm, ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Phương nương, bây giờ ta cũng đã thành tâm hối cải, chỉ biết toàn tâm toàn ý đợi nàng.”
“Nói hưu nói vượn? Phương nương há lại là người như vậy?” Vi Thanh Mi không tin lời nói của Quý Minh Xuân, quát bảo hắn câm miệng, nói: “Người cố ý chạy tới hủy hoại danh tiếng của Phương nương, khiến nàng không thể tái hợp cùng Vương Gia đúng không?”
Quý Minh Xuân kêu oan uổng, lại nói: “Sau khi ta ra khỏi Tề Vương phủ hậu, ở Binh bộ lại mất chức, nhưng Tề Vương phủ vẫn không thể động đến ta, sau này càng không thể.


Vả lại hôm nay Tứ công tử mới là người được thế, Tề vương cũng không còn được bao lâu, Phương nương gả cho ta…ta sẽ bảo hộ nàng và Hiền ca nhi chu toàn.

Nếu không, một khi Tề vương thế bại, mặc kệ Hiền ca nhi là con của ai, cũng không thể sống sót.

Phu nhân, ngươi hãy để ta gặp Phương nương một chút!”
Hạ Trọng Phương nghe tin Quý Minh Xuân tới, muốn gặp nàng, không khỏi kinh ngạc.

Hắn muốn làm gì?
Quý Minh Xuân ở trong sảnh đợi một lát, thấy Hạ Trọng Phương tới, liền nói: “Phương nương, ta tới cầu hôn nàng!”
“Phi!” Hạ Trọng Phương cả giận nói: “Mau cút đi!”
Quý Minh Xuân cũng không giận, ngược lại còn cướp lời nói: “Phương nương, nàng hãy nghe ta nói, chỉ có gả cho ta, nàng mới có thể bảo vệ Hiền ca nhi, nàng hiểu không?”
Hạ Trọng Phương lạnh lùng nhìn Quý Minh Xuân nói: “Mẫu tử chúng ta tình nguyện chết cũng sẽ không đi theo ngươi.

Ngươi nên khôn khéo một chút, hãy tỉnh lại đi!”
Quý Minh Xuân vội la lên: “Phương nương, sao nàng vẫn không xác định rõ tình thế đây?”
Hạ Trọng Phương phất tay áo nói: “Ngươi cho rằng ta vẫn là thôn cô dễ dàng lừa gạt lúc trước? Chỉ bằng vài ba lời nói liền muốn dỗ ta, để ta đi theo ngươi? Khi ta theo ngươi, thế lực của Vương gia và Vi gia cũng sẽ nghiêng về phía ngươi, để Tứ công tử có thêm trợ lực? Như thế, Tứ công tử nhất định thành công, Tề vương nhất định sẽ thua cuộc?”
Hạ Trọng Phương cười lạnh nói: “Quý Minh Xuân, chỉ sợ ngươi và Tứ công tử mới là người không rõ tình thế.

Tề vương hưu ta, cũng chưa chắc sẽ để các ngươi ức hiếp.

Hắn lại không chỉ có thể nhờ Vương gia và Vi gia trợ giúp.”
Quý Minh Xuân bị nhìn thấu mưu kế, cũng hơi kinh ngạc, Hạ Trọng Phương quả nhiên không phải là Hạ Trọng Phương dễ thuyết phục lúc trước rồi.
Hạ Trọng Phương nói dứt lời, đã đi ra ngoài cửa rồi nói: “Mau cút đi, nếu không, ta sẽ gọi người tới tiễn ngươi đi.”
Quý Minh Xuân vừa đi, Vi Thanh Mi liền vào sảnh, tất nhiên là cẩn thận hỏi: “Phương nương, những lời Quý Minh Xuân nói, đến tột cùng là.


.

.

.

.

.”
Hạ Trọng Phương cắn răng nói: “Hắn nói bậy nói bạ mà thôi.

Hiền ca nhi chính là con trai của vương gia.

Nếu ngay cả mẫu thân cũng không tin con, còn ai sẽ tin con?”
Vi Thanh Mi nghe vậy, đi lên kéo tay Hạ Trọng Phương nói: “Không phải mẫu thân không tin con, mà là lời hắn nói, cũng có mấy phần đạo lý, ngộ nhỡ.

.

.

.

.

.

đến lúc đó muốn bảo hộ Hiền ca nhi, cũng chỉ có thể để Hiền ca nhi nhận người khác làm phụ thân thôi.”
Hạ Trọng Phương ngửa cổ nói: “Mẫu thân, ta sẽ không để cho Hiền ca nhi nhận người khác làm phụ thân.

Mặc kệ Vương Gia có nhận con hay không, hắn vẫn là con trai của vương gia, sẽ không thay đổi.”
Lúc này, thật ra Trầm Tử Trai đang chờ Cảnh Tông Hoàng đế triệu kiến.

Thành thân với Vũ Văn Thực, tất nhiên cũng là một lối đi tốt, nhưng không phải là lối thoát tốt nhất.


Con đường tốt nhất ở trong tay Cảnh Tông Hoàng đế.
Cảnh Tông Hoàng đế nghe tin Trầm Tử Trai hưu thê, quả nhiên vỗ án giận dữ nói: “Người đâu, tuyên Tề vương vào cung!”
Trầm Tử Trai nghe Cảnh Tông Hoàng đế truyền mình vào cung, lúc này cũng không bất ngờ, vội chuẩn bị tiến cung.
Cảnh Tông Hoàng đế thấy Trầm Tử Trai tới, liền chỉ vào hắn nói: “Hồ đồ, đường đường là Tề vương, hôn sự lại như trò đùa, nghĩ hưu thê liền hưu thê, còn ra thể thống gì?”
Trầm Tử Trai nói: “Hoàng tổ phụ bớt giận, Tôn nhi thật sự ở vào tình thế bất đắc dĩ.”
Cảnh Tông Hoàng đế vẫn luôn xem xét kỹ lưỡng Trầm Tử Trai, một lúc lâu sau mới nói: “Đem Hiền ca nhi vào cung, trẫm tự mình nuôi dưỡng.”
“Hoàng tổ phụ!” Trầm Tử Trai đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin vào tai mình.
Cảnh Tông Hoàng đế lặng lẽ nói: “Được rồi, đi xuống đi!”
Hoàng tổ phụ nếu muốn nuôi dưỡng Hiền ca nhi, như thế sao có thể lập Trầm Tử Hữu làm Hoàng thái tôn đây? Đột nhiên suy nghĩ của Trầm Tử Trai có chút sáng tỏ.
Đợi Trầm Tử Trai đi xuống, Cảnh Tông Hoàng đế tự mình triệu kiến hai ám vệ.
Hai ám vệ nhất nhất bẩm những hành động gần đây của Trầm Tử Hữu, lại nói: “Binh bộ có gần một nửa là người của Tứ Vương Gia.”
“Đều cho rằng trẫm già rồi!” Cảnh Tông Hoàng đế cười lạnh một tiếng, lúc này mới vẫy tay để cho ám vệ lui ra.
Sau khi Trầm Tử Trai xuất cung liền trực tiếp đến Vương gia, trước tiên gặp Vương Tinh Huy và Vi Thanh Mi, lại đi gặp Hạ Trọng Phương, nói thẳng: “Hoàng tổ phụ có chỉ, muốn ôm Hiền ca nhi vào cung nuôi dưỡng.”
Hạ Trọng Phương có thể để bị hưu cũng không nguyện ý bị người ngoài hoài nghi Hiền ca nhi không phải là nhi tử của Trầm Tử Trai, nếu Hiền ca nhi có thể vào cung, đạu biểu việc Cảnh Tông Hoàng đế và Trầm Tử Trai thừa nhận hắn là huyết mạch của Hoàng thất, lời đồn sẽ tự sụp đổ.

Nhưng muốn nàng buông tay, để Hiền ca nhi đơn độc vào cung lại tuyệt đối không thể.

Nàng quýnh lên nói: “Vương Gia, Hiền ca nhi từ nhỏ đã luôn bên cạnh ta…ta không thể để cho các ngươi ôm hắn đi.

Muốn ôm hắn đi, trừ phi ta chết.”
Trầm Tử Trai cau mày nhìn Hạ Trọng Phương, rất nhanh lại nói: “Như vậy, ngươi cùng Hiền ca nhi đều đi vào cung đi, dù sao bên cạnh Hiền ca nhi cũng cần người hầu hạ, ngươi thân là mẫu thân, để ngươi hầu hạ hắn cũng thỏa đáng.”
Vi Thiên Trạch tuân lệnh Trầm Tử Trai, tung lời đồn ra ngoài, nói Cảnh Tông Hoàng đế muốn lập Hiền ca nhi làm Thái Hoàng thái tôn, đã cho người tới đón Hiền ca nhi vào cung.
Năm đó Cảnh Tông Hoàng đế cũng là do Thái Tổ phụ lập làm Thái Hoàng thái tôn, cuối cùng cũng được lên ngôi.

Khi đó, Thái Tổ phụ của Cảnh Tông hoàng đế tuổi tác đã cao, hai đứa con trai lại chết trước hắn, tôn nhi đều không đủ tài đức để làm Hoàng đế, cuối cùng Hoàng đế quyết định chọn Cảnh Tông Hoàng đế, phong hắn làm Thái Hoàng thái tôn, để bên cạnh nuôi dưỡng, dạy cách làm bậc đế vương.

Sau khi Cảnh Tông Hoàng đế đăng vị, ngồi đế vị mấy chục năm, cũng coi là một vị Đế Hoàng có thành tích trong Lịch Đại Hoàng Đế rồi.
Bây giờ truyền ra tin Cảnh Tông Hoàng đế muốn phong Thái Hoàng thái tôn cũng có hơn phân nửa mọi người tin.
Trầm Tử Hữu nghe được lời đồn, vội cho người đi tìm hiểu tin tức, rất nhanh đã có người báo lại nói:” Quả thật Hoàng thượng đã hạ chỉ, muốn ôm Hiền ca nhi vào cung nuôi dưỡng.”
Sắc mặt Trầm Tử Hữu đại biến, gọi mưu sĩ nhanh chóng đến thương nghị..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.