Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 84: Gió mát trăng thanh


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 84: Gió mát trăng thanh

🌟 edit: Phương Moe 🌟

Giang Diệu cảm thấy chính mình đúng là bị sắc đẹp mê hoặc tâm hồn, lần đó hắn đêm khuya còn xông vào hương khuê của nàng nên nàng cảm thấy buổi tối cũng sẽ không có chuyện gì.

Nàng nhiều năm đọc sách như vậy, cũng không biết được chữ đã đi nơi nào hết rồi. Nhưng người trẻ tuổi mới có tình yêu nóng hổi thì ngay cả Thiên vương lão tử cũng không ngăn được.

Giang Diệu dọc theo đường nhỏ lót đá đi qua, đến khi nhìn thấy nam nhân lẳng lặng đứng ở nơi đó đợi nàng, nhất thời khuôn mặt liền ngậm ý cười, nhưng chợt nghĩ tới điều gì đó, nàng liền lùi về sau hai bước, lạnh nhạt nói:

“Vương gia tìm ta có chuyện gì?”

Nghĩ một chút thì rõ ràng chính mình hùng hục chạy tới vậy mà giờ nàng còn làm ra tư thế cao cao tại thượng lạnh nhạt như vậy, Giang Diệu cũng cảm thấy chính mình quá lập dị…

Lục Lưu đi tới, nắm lấy tay nàng, nói:

“Theo Bản vương lại đây.”

Lần này Giang Diệu đúng là do dự, nói lầm bầm:

“Có lời gì thì ở nơi này Vương gia nói luôn không được sao? Nha hoàn của ta còn chờ ở bên ngoài —— “

Lục Lưu hiểu rõ, nàng có thể lại đây gặp hắn, đã xem như là rất dũng khí, hắn không hi vọng nàng chủ động làm cái gì, liền động viên nói:

“Yên tâm, có Lục Hà ở đó.”

Âm thanh của nam nhân nhỏ nhẹ, thái độ ngược lại không tệ, nhưng điệu bộ này vẫn quá bá đạo. Giang Diệu mơ mơ tỉnh tỉnh bị hắn nắm tay đi, đến khi xuyên qua một rừng cây nhỏ u tĩnh, nàng mới thấy trước mắt có một phiến hồ, bên hồ dừng một cái thuyền nhỏ.

Trấn Quốc Công phủ cũng có thuyền hoa, cảnh xuân tươi đẹp là Kiều Thị sẽ mang theo Nhị tẩu và Tam tẩu đi chơi thuyền trên hồ. Chỉ là Giang Diệu khi còn bé từng bị rơi xuống nước, tuy không tính là cực e ngại, nhưng trong lòng nàng vẫn có bóng tối, cho nên nàng vẫn không dám đi lên thuyền. Nếu mà đi lên thuyền, thì chỉ cần nhìn xuống phía dưới thấy hồ nước lăn tăn gợn sóng cũng sẽ doạ sợ nàng một thân mồ hôi lạnh.

Mà thuyền nhỏ trước mắt này, phần thân quá nhỏ hẹp, ngồi ở trên nếu đưa tay ra thì có thể chạm vào mặt nước hồ. 

Giang Diệu ngước mắt hỏi hắn: 

“Vương gia có ý gì?”

Lục Lưu không lên tiếng, chỉ dắt nàng hướng về phía thuyền nhỏ, đi được mấy bước, Giang Diệu liền lúng túng, nói:

“Ta không muốn.”

Nhìn bộ dáng này của tiểu cô nương, Lục Lưu liền hiểu được là nàng sợ, hắn cố ý nói: 

“Có bản vương ở đây, nàng sợ cái gì?”

Hắn nhẹ nhàng vỗ vỗ mặt nàng, dụ dỗ:

“Nếu mà còn chần chừ ở đây vì chuyện này, thì khi tiệc mừng tan là chúng ta cũng phải tản đi. Diệu nhi, ta muốn cùng nàng nói chuyện, có được hay không?”

Đổi lại là thường ngày, Giang Diệu quyết định sẽ không đáp ứng, nhưng hôm nay cũng không biết được là xảy ra chuyện gì, nàng quỷ thần xui khiến liền gật đầu. Chờ đến khi theo Lục Lưu lên thuyền, dưới chân lảo đảo một cái, Giang Diệu có chút hối hận rồi. Nhưng mà hối hận cũng đã chậm.

Lục Lưu đem dây buộc thuyền buông lỏng ra, vốn thuyền nhỏ đang ở bên cạnh hồ, đảo một cái liền phiêu ra ngoài xa.


Trên thuyền có mái chèo, có điều Lục Lưu cũng không có sử dụng, chỉ tùy ý để thuyền nhỏ trôi nổi bồng bềnh ở bên trong hồ.

Bây giờ là chính giữa ngày mùa hè, trên mặt hồ lá sen lấp lánh như ngọc bích, hoa sen dáng ngọc yêu kiều, ở trong gió lung lay yểu điệu. 

Từng trận hương thơm thổi qua, ánh trăng như chiếc mâm bạc treo lơ lửng trên bầu trời cao vời vợi, ánh sáng dịu êm lan toả xuống mặt hồ, chiếu xuống cảnh vật mờ mờ ảo ảo. Gió thổi nhè nhẹ lướt qua như đang thầm trò chuyện với đôi tình nhân. Bốn phía còn có tiếng ve kêu cùng tiếng dế mèn náo nhiệt.

Giang Diệu ở trên thuyền nhỏ, thuyền cứ lắc lư khiến nàng không thể nào tĩnh tâm thưởng thức cảnh sắc đêm trăng, chỉ bĩu môi oán nam nhân, trong lòng âm thầm cầu nguyện mau mau được chạm đất.

Đột nhiên bên tai một trận lạnh lẽo làm Giang Diệu kinh hãi kêu lên thành tiến, nàng nhào vào trong ngực Lục Lưu, sợ đến nỗi ôm chặt lấy hắn, đến khi quay đầu lại nhìn mới nhận ra đó là lá sen sượt qua mặt nàng.

Phản xạ cả kinh như thế khiến Giang Diệu có chút ngượng ngùng, vậy mà nam nhân đáng ghét này còn phát ra tiếng cười trầm thấp.

Giang Diệu vừa thẹn vừa giận, ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn:

“Chàng mau mau đưa ta trở lại.”

Lục Lưu vòng tay ôm lấy eo thon của nàng, để nàng ngồi ổn định vững vàng trong lòng hắn, cử chỉ này của hai người tự nhiên thân mật không nói lên lời.

Mà trong tay hắn, không biết lúc nào đã có thêm một cái đài sen.

Giang Diệu tiếp nhận đài sen xanh mượt, thấy động tác Lục Lưu rất thành thục giúp nàng bóc đài sen, lấy hạt sen đưa đến bên mép nàng:

“Há mồm…”

Giang Diệu còn chưa từng ăn hạt sen tươi như này bao giờ, liền ngoan ngoãn há mồm ăn một hạt… ừm… hạt sen giòn giòn, mềm mại, mùi vị ngầy ngậy lại có chút nhằng nhặng đắng, nhưng hương vị tươi mới cực kỳ. 

Thấy nàng thích ăn, Lục Lưu tiện tay bẻ thêm một cái, cúi đầu giúp nàng bóc một chút.

Tiểu cô nương có đồ ăn, đúng là yên tĩnh ngoan ngoãn hơn. Lục Lưu vươn tay vuốt ve cổ tay nàng, đến khi chạm phải vòng ngọc trên tay nàng, liền nâng cánh tay nàng lên nhìn một chút.

Giang Diệu thấy Lục Lưu xem vòng ngọc trên tay nàng, nhân tiện nói:

“Vừa nãy lúc ta trở về thì gặp phải Thái phi nương nương, đây là Thái phi nương nương đưa ta.”

Trang thái phi không phải là loại người sẽ tùy tiện tặng đồ người khác. Lục Lưu ừ một tiếng, vuốt ve, nói:

“Vòng tay này có vẻ quá người lớn, ngày khác Bản vương tặng nàng cái mới.”

Giang Diệu xưa nay không thiếu đồ trang sức, nhưng nghe xong lời này của Lục Lưu, trong đầu vẫn là rất vui vẻ. Khoé miệng nàng cong cong, đột nhiên cảm giác thấy thuyền nhỏ này lắc lư một chút cũng không còn dọa người như vậy. Nàng nghiêng đầu qua nhìn hắn, lắc lắc đầu nói:

“Không cần.” 

Nàng nhận đồ của hắn làm gì.

Tiểu cô nương xinh đẹp đáng yêu, lúc cười lên làm lộ hai cái má lúm đồng tiền duyên dáng. Nam nhân vất vả suốt ngày, hiện giờ đúng là đang rất hưởng thụ khoảnh khắc nhàn hạ yên tĩnh này.

Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, luôn cảm giác vào lúc này mình nên làm cái gì đó…


Lục Lưu ném đài sen còn lại đang cầm trong tay đi, vươn tay giữ lấy đầu nàng, đem môi mình đè lên.

Giang Diệu hô hấp hơi ngưng lại, nhưng môi nam nhân đã tiến tới. 

Hôm nay hắn uống chút rượu, trên người thoang thoảng mùi thơm của rượu, khiến nàng cũng có chút say rồi.

Mà lúc này hắn hôn nàng, không đơn thuần chỉ là môi chạm môi, mà là một nụ hôn rất sâu…

Giang Diệu có chút chóng mặt, miệng nhỏ bị hắn mút có chút đau, gò má nóng lợi hại, nàng còn nghe rõ tiếng tim mình đập “Thịch thịch thịch”.

Nàng hơi hơi ngửa đầu thở hổn hển, hai gò má như rặng mây hồng, mà nam nhân này không có buông tha, thừa thắng xông lên ngậm lấy miệng nàng mút vào, rồi đầu lưỡi hắn đưa vào trong miệng nàng, cuốn lấy hạt sen mà nàng mới cho vào mồm còn chưa kịp nuốt kia.

Cổ họng Lục Lưu hơi động, đem hạt sen nuốt xuống, trong lòng hắn thầm nghĩ: thật ngọt!

Hắn cúi đầu, đối diện với đôi mắt lấp lánh của tiểu cô nương, thấp giọng nói: 

“Trước khi Đại ca nàng kết hôn, Bản vương sẽ đi Trấn Quốc Công phủ cầu hôn.”

Âm thanh của nam nhân trầm thấp dễ nghe, sàn sạt bên cạnh nàng, rất êm tai.

Gò má Giang Diệu nóng bỏng, đến khi nghe xong lời của Lục Lưu, mới đột nhiên hoàn hồn, ngơ ngác nhìn về phía hắn. Đại ca nàng cùng Tống Loan thành thân định vào ngày mười sáu tháng này. Hôm nay là mùng sáu, theo ý tứ Lục Lưu thì chẳng phải còn mấy ngày nữa sẽ đi sao?

Nàng rũ mắt suy nghĩ một phen. Theo lý thuyết, Lục Lưu là nam nhân có trách nhiệm, không có không công sàm sở nàng, nàng nên vui mừng. Hơn nữa nàng đối với hắn cũng có tình cảm. Chỉ là nàng chưa quên được, đời trước suýt chút nữa thì nàng cùng Lục Hành Chu kết hôn, đời này nếu nàng gả cho Lục Lưu, thì chẳng phải Lục Hành Chu sẽ phải cung cung kính kính gọi nàng một tiếng “Thím ba” sao…

Nói thực sự, Lục Hành Chu bên đó nàng cũng không có lo lắng. Dù sao đã qua nhiều năm, nàng cũng sẽ không vì người không thân thiết mà phải xoắn xít suy nghĩ cái gì.

Chỉ là cha mẹ nàng ——

Giang Diệu chăm chú suy nghĩ một chút, rồi nói:

“Chàng chờ một chút đi.”

Vẻ mặt ôn hoà của Lục Lưu hơi thu lại, hiển nhiên không có cao hứng. Nhưng hắn cũng hiểu, có lẽ cô nương gia muốn rụt rè một phen, không muốn để cho hắn đạt được quá dễ dàng. Hắn hiểu ý nàng cũng đồng ý dung túng cho nàng, chỉ là không thoải mái thì vẫn có một ít.

Hắn nói: 

“Nếu Trang thái phi đi trước Bản vương một bước, đến thời điểm đó nàng muốn khóc cũng không kịp.”

Hắn muốn dọa nàng, có thể dọa một cái là nàng liền gật đầu…

Giang Diệu biết Lục Lưu là một người thông minh, chỉ cần một vòng ngọc, liền để hắn đoán được tâm tư của Trang thái phi. Nhưng nàng cũng không ngốc.

Giang Diệu bĩu môi, nói lầm bầm:

“Chẳng lẽ Vương gia không muốn thay ta hoá giải chuyện này sao?” 


Nghĩ cách bỏ đi ý nghĩ của Trang thái phi, với Lục Lưu mà nói thì không phải là việc khó, nếu hắn ngay cả chuyện này cũng không chịu làm, sợ là đối với việc thú nàng cũng không có bao nhiêu thành ý.

Lục Lưu dở khóc dở cười, nói:

“Nàng tính toán mưu đồ đúng là thật hay, vừa muốn Bản vương giúp nàng làm việc, nhưng lại không cho Bản vương danh phận…”

Hắn dùng môi đụng một cái lên trán của nàng, lời nói ý vị sâu xa:

“Giang tiểu thư, đạo lý không thể tự dưng mà xuất quân… Giang tiểu thư dù sao cũng nên hiểu chứ?”

Trong ngày thường hắn không thích nói chuyện, đêm nay tâm tình dường như 

rất tốt, nói cũng đến là nhiều.

Đạo lý này Giang Diệu đương nhiên hiểu. Nàng do dự một chút, mới đem chuyện Hoắc Nghiễn nói ra với hắn, nói xong nàng thấy trên mặt nam nhân một nụ cười cũng không có, nhân tiện nói:

“… Nên… chuyện của chúng ta chậm rãi lại một chút đi.”

Nếu nàng không phải lo lắng việc vào cung, thì định thân cùng Lục Lưu sớm hay muộn một chút cũng không có gì khác nhau cả. Dù sao nàng vừa mới từ chối Hoắc Nghiễn mà giờ lại định thân ngay cùng Lục Lưu, thực sự là không thoả đáng lắm.

Hơn nữa sau khi đại ca nàng thành thân thì phía trên nàng còn có Nhị ca và Tam ca, lướt qua trong phủ các đường ca còn chưa tính đến, tuổi nàng còn nhỏ, không thể lập gia đình sớm như thế.

Lục Lưu nói:

“Nàng không sợ Bản vương đổi ý?”

Chuyện như vậy, đều là cô nương gia chịu thiệt, hắn nếu muốn quỵt nợ thì nàng nửa điểm biện pháp cũng đều không có.

Giang Diệu suy nghĩ một chút, ngẩng đầu lên nhìn hắn, nói:

“Lục Lưu, ta chỉ không muốn có chuyện gạt chàng. Chúng ta vừa mới bắt đầu, có một số việc nên nói rõ rõ ràng ràng ngay lúc đầu, ngày sau cũng ít xảy ra mâu thuẫn. Còn việc sợ chàng đổi ý, nếu như chàng chỉ muốn chiếm tiện nghi của ta, vậy cho dù chúng ta có định thân rồi thì chàng cũng sẽ có biện pháp để giải trừ hôn ước, đến lúc ấy thanh danh của ta đã bị tổn hại, vậy càng không có cách nào lập gia đình…”

Thói đời chính là vậy, chuyện như vậy nếu xảy trên người nam nhân thì hắn vẫn có thể tìm được nữ nhân khác, nhưng nếu rơi vào người nữ nhân liền biến thành chuyện khiến gia tộc hổ thẹn.

Nàng cúi đầu nhìn tay mình, lẩm bẩm nói:

“… Hơn nữa bi giờ tự nhiên chàng đến cầu hôn, sẽ dọa cha mẹ ta.”

Cha mẹ xưa nay luôn thương nàng, tuy nói Lục Lưu là Vương gia, nhưng nói thật cha mẹ nàng căn bản không muốn nàng gả cho Vương gia hay vào trong hoàng tộc gì cả. 

Trong lòng Giang Diệu khổ não, còn Lục Lưu thì cúi người xuống cọ cọ má hắn vào má nàng, rồi dán sát vào mặt nàng, chăm chú nhìn nàng.

Giang Diệu ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng đối đầu với đôi mắt tĩnh lặng của hắn.

Lục Lưu vươn tay vén sợi tóc mai loà xoà của nàng ra đằng sau, hắn xoa xoa đầu nàng, vỗ về:

“Ta không bắt buộc nàng… vậy chuyện kia ta sẽ chờ nàng!”

Hắn dừng một chút, rồi nói tiếp:

“Muộn nhất là cuối năm nay phải định ra.”

Năm nay Giang Diệu mười ba mà đã liên tục có người tới cửa làm mai, chờ sang năm nàng đến tuổi cập kê, vậy người đến cầu thân chẳng phải là phá cửa mà vào sao? Tuy nói nữ nhân có hàng trăm nhà cầu thân là tốt, nhưng Giang Diệu lại không cần phần hư vinh này. Dù có nhiều nhà cầu thân hơn nữa, thì nàng cũng chỉ cần người mà nàng thích thôi.

Vào lúc này nghe Lục Lưu nói xong, mặt mày Giang Diệu liền toát lên ý cười, nàng càng cảm thấy mình đúng là không có nhìn nhầm hắn.

Nhìn hắn lạnh như băng như vậy, nhưng kì thực so với những ai khác thì hắn cũng sẽ vì người mà đau lòng. Có lẽ tuổi hắn lớn hơn tuổi nàng nhiều một chút cũng là chuyện tốt, sau này nếu như hai người bọn họ mà thành thân, đại để là hắn cũng sẽ nhường nàng rất nhiều.


Giang Diệu cười cười, giơ tay vuốt ve gò má tuấn lãng của Lục Lưu, nói:

“Vâng… có điều hôm nay Trang thái phi e là đã làm cho nương của ta sợ, nếu nương của ta vội vã phải cho ta định thân, ta liền để Bảo Cân đưa tin cho chàng. Đến thời điểm ấy chàng tới…”

Hai chữ “cầu hôn”, Giang Diệu không có nói thẳng ra miệng, có điều không cần nàng nói ra thì ai đó cũng hiểu rồi.

Lục Lưu rất biết nghe lời, gật gật đầu nói được. Chỉ là —— tiểu tức phụ này còn chưa thú vào cửa mà đã bắt đầu ra lệnh cho hắn rồi.

Lục Lưu nhéo một cái lên khuôn mặt nhỏ trắng nộn của nàng, cười cười nói:

“Giang tiểu thư thật biết cách sai khiến Bản vương, sai cũng đến là thuận miệng luôn.”

Lúc trước tiểu cô nương này còn kính trọng hắn như kính trưởng bối cơ đấy.

Giang Diệu có chút ngượng ngùng. Nhưng nói thật, nàng xác thực có loại cảm giác thuận lợi sai khiến hắn, cũng là làm khó cho hắn ở loại chuyện này mà đều có thể nhân nhượng nàng.

Nàng nở nụ cười xán lạn nịnh nọt Lục Lưu, lại nghe thấy hắn nói tiếp:

“Sau này nếu Trang thái phi lại tìm nàng nói chuyện thì tốt nhất nàng nên mang theo Trưởng công chúa đi cùng —— “

Trang thái phi là người dịu dàng, dễ hòa hợp, không chút nào giống như là người xấu. Nhưng Giang Diệu biết Lục Lưu nói như vậy nhất định là vì nàng, nàng cũng không hỏi nhiều, vội vàng gật đầu nói:

“Được, ta biết rồi.”

。・°°・(>_<)・°°・。

Sau khi trở về đến chòi nghỉ mát, Bảo Cân và Bảo Lục thấy nàng liền lập tức xông tới, sốt ruột hô:

“Tiểu thư.”

Giang Diệu có chút chột dạ, liếc mắt nhìn về phía Lục Hà cao gầy đứng ở bên cạnh, nàng hiểu được Lục Hà tất nhiên là đã động viên hai nha hoàn này của nàng, nếu không thì hai nha hoàn đã sớm đi tìm nàng rồi.

Giang Diệu coi như không có chuyện gì xảy ra nói: 

“Chúng ta trở về đi thôi.” 

Muộn như này, có lẽ tiệc mừng cũng nên tàn rồi.

Bảo Cân và Bảo Lục gật đầu, đưa tiểu thư nhà mình trở lại, hai người đối với Lục Hà vẫn luôn cản trở thì ngay cả nửa ánh mắt tốt cũng không chịu cho.

Lục Hà bất đắc dĩ cười cười, nhìn chủ tớ ba người rời đi, lúc này mới hướng về trong rừng tìm Vương gia nhà mình.

Đi tới chỗ sáng sủa, Bảo Lục nghiêng đầu nhìn cái cổ của tiểu thư, nhíu mày đau lòng nói: 

“Nhìn này, tiểu thư đã chạy đến chỗ nào vậy?? Trên cổ cũng đều có nốt muỗi đốt rồi.”

Nghe Bảo Lục nói đến, xác thực Giang Diệu thấy rất ngứa, Giang Diệu giơ tay muốn sờ cái cổ, Bảo Cân liền ngăn cản:

“Tiểu thư đừng dùng tay gãi, nếu mà ngứa thì nhịn một chút, chờ một lúc nữa nô tỳ làm sạch chỗ đó rồi giúp tiểu thư bôi thuốc.”

Tuy rằng ở trên thuyền có để hương đuổi muỗi, nhưng muỗi này cũng không hề sợ, cứ thấy người là đốt. Lần này cái cổ bị muỗi đốt ngứa, Giang Diệu đem món nợ này tính lên người Lục Lưu. Có điều nghĩ đến vừa nãy Lục Lưu tự tay bóc hạt sen giúp nàng, đúng là làm nàng cảm thấy hiện giờ trong miệng vẫn còn có mùi vị hạt sen thơm ngát. Đợi nàng hồi tưởng lại một phen thì nơi nào còn mùi thơm ngát nữa, trong miệng nàng tất cả đều là một mùi rượu.

Lúc trước chỉ hôn thì cũng thôi đi, nhưng hôm nay…

Giang Diệu e lệ đến đòi mạng, nhịn xuống không tiếp tục nghĩ nữa, nhanh nhanh trở về tìm Kiều Thị.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.