Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 50: Thời gian là một cái chớp mắt
edit: Phương Moe
Sáu năm sau…!
Vào cuối thu, trong sân Cẩm Tú viện là hai hàng cây hoa quế, bây giờ đang khoe sắc toả hương, mùi thơm dịu mát lòng người.
Dưới hàng cây hoa quế có hai nha hoàn mặc áo màu xanh lục, nha hoàn đang đỡ cây thang có dáng vẻ cao gầy hơn một chút so với nha hoàn đang ở phía trên ngắt hoa quế; nha hoàn nhỏ nhắn chính là đang túm lấy làn váy, ôm giỏ giẫm lên trên thang, vươn tay kéo một cành hoa quế xuống để ngắt, hoa quế này sau khi thu thập đủ thì sẽ mang đi sấy khô để dự trữ, nếu hết mùa hoa quế thì vẫn có thể làm được túi thơm cùng bánh ngọt.
Kiều Thị vừa vào sân, nhìn thấy hai nha hoàn, liền nhíu mày nói:
“Cẩn thận một chút, đừng té “
Hai nha hoàn này chính là nha hoàn thiếp thân của Giang Diệu, cao gầy chút gọi Bảo Cân, nhỏ nhắn chút gọi Bảo Lục, hai người này đều là Kiều Thị tự mình tuyển, đối với tiểu thư nhà mình là trung thành tuyệt đối.
Kỳ thực, nếu là làm nha hoàn, có thể phục vụ chủ nhân như Giang Diệu, người hầu trên dưới trong phủ đúng là ước ao, cũng coi như là hai người đời trước đã tu luyện phúc phận.
Giang Diệu ở Trấn Quốc Công phủ được sủng ái, liên đới đến nha hoàn bên người nàng cũng có người người nịnh bợ. Cứ như vậy, hai nha hoàn đương nhiên phải rất tận tâm hầu hạ chủ nhân.
Bảo Cân và Bảo Lục vừa nghe âm thanh này, liền vội vàng từ bên cây hoa quế lại đây, hướng về Kiều Thị cùng nhau hành lễ:
“Nô tỳ gặp qua phu nhân.”
Kiều Thị bây giờ đã ba mươi có lẻ, thân là mẫu thân của bốn hài tử, mấy năm qua Kiều Thị đều bảo dưỡng rất tốt, nên dung nhan giống như chừng nữ tử hai mươi, chỉ là trên người có thêm một luồng thành thục mặn mà.
Thí dụ như hôm nay, Kiều Thị ăn mặc một thân váy màu đỏ sẫm hoa văn tiên hạc, chải lên uy đọa kế, dù là thân phận quý giá, cũng chưa bao giờ diện phục trang quá mức đẹp đẽ, nhưng nhìn lại dị thường quý khí.
Ba năm trước, lão Quốc Công gia tạ thế, con trưởng đích tôn Giang Chính Mậu liền thuận lý thành chương kế thừa tước vị Trấn Quốc công, thêm nữa Lão thái thái đã đem toàn quyền quản lý hậu viện giao cho Kiều Thị, địa vị này của Kiều Thị tự nhiên lại cao một đoạn.
Kiều Thị đối với hai nha hoàn Bảo Cân, Bảo Lục là tương đối tín nhiệm, nhìn hai người đều ở bên ngoài sân, mới hỏi:
“Diệu Diệu đâu?”
Bảo Cân so với Bảo Lục lớn hơn một tuổi, bây giờ đã mười bốn, nàng đáp:
“Thưa phu nhân, tiểu thư đang ở trong phòng đọc sách.”
Kiều Thị lẩm bẩm một câu, liền bước liên tục khoan thai đi vào.
Bảo Cân, Bảo Lục liếc mắt nhìn nhau rồi cũng đi theo.
Trong phòng tiểu cô nương đang tập trung tinh thần chăm chú đọc một quyển tập thơ, có lẽ là quá mức chăm chú nên cũng không nhận thấy được người đến, chờ đến khi tập thơ trên tay bị rút đi, tiểu cô nương mới ngẩng đầu lên, hướng về mẫu thân ai oán nói:
“Nương, sao nương đi vào cũng không nói một tiếng?”
Tiểu cô nương khoảng mười hai mười ba tuổi, mặc một thân váy dài màu hồng thêu hoa mẫu đơn, trên đầu mang một cái trâm trân châu, chải lên song bình kế. Làn da của nàng hồng hào mềm mại, mi mắt vừa dài vừa dày, đôi mắt nước long lanh trong suốt vô tội chớp chớp mấy cái, đúng là nhan sắc chim sa cá lặn, khiến người xem tâm đều mềm nhũn.
Kiều Thị cũng thầm than: Nữ nhi thực sự quá đẹp.
Kiều Thị sửng sốt một lúc, mới nắm tập thơ trong tay, nhẹ nhàng vỗ mặt nữ nhi mấy cái, oán giận nói:
“Cô nương gia đọc sách là tốt, nhưng không phải cả ngày cắm đầu vào sách vở như con mọt sách.”
Giang Diệu nói: “Tháng này nữ nhi có ra ngoài chơi cùng Tiết biểu tỷ và Tuyền tỷ tỷ các nàng mà.”
Kiều Thị hiểu mình nói không lại nữ nhi, cũng lười nói lại nàng, chỉ cầm tập thơ trong tay cất đi, quay về Giang Diệu nói:
“Giờ con đi sửa soạn một chút đi, chờ một lúc còn xuất môn cùng nương.”
Hôm qua Kiều Thị đã thông báo cho Nhị phòng Phùng thị cùng Tam phòng Thích thị là hôm nay sẽ đi Hoa Trạch sơn để ngâm suối nước nóng.
Mỗi lần đi như này Giang Diệu đều không tình nguyện đi lắm vì Nhị thẩm thẩm Phùng thị cùng Tam thẩm thẩm Thích thị dọc đường đi cứ thích lôi kéo nàng nói chuyện, hai người này muốn thể hiện ra mình mới là người có quan hệ tốt hơn với cô cháu gái là nàng, hai người đều sắp lên chức bà bà rồi, mà vẫn còn ấu trĩ so bì lẫn nhau.
Giang Diệu chớp chớp mắt nói:
“Nương, nữ nhi có thể không đi không?”
Kiều Thị không chút suy nghĩ, nói:
“Nhất định phải đi. Suối nước nóng ở Hoa Trạch sơn đối với thân thể con rất tốt, hơn nữa cũng rất tốt đối với da dẻ cô nương gia…”
Có điều nghĩ đến nữ nhi nhà mình da dẻ trắng nõn nà, so với nàng hồi còn trẻ còn muốn thủy nộn hơn, nếu tốt hơn nữa thì nàng cũng không thể tưởng tượng nổi là sẽ tốt đến mức nào.
Giang Diệu được cái ngoan ngoãn, vừa nghe mẫu thân mình lập trường kiên định như vậy, nàng cũng đành mà nghe theo.
Chỉ là trải qua mấy năm nay, thân thể của nàng đã không có việc gì, liền ngay cả Hoa đại phu vẫn giúp nàng xem bệnh, ba năm trước cũng đã rời kinh thành đi du sơn ngoạn thuỷ, Hoa đại phu nói thân thể của nàng đã khỏe mạnh như các cô nương khác nên cũng không cần đại phu là hắn nữa.
Chỉ là Kiều Thị vẫn còn lo lắng, dù nữ nhi thân thể đã khoẻ mạnh như vậy, nhưng chỉ cần có biện pháp khiến thân thể nữ nhi trở nên tốt hơn, Kiều Thị cũng phải để cho nữ nhi thử một lần.
Mà Giang Diệu cảm thấy mình cứ dưỡng rồi tẩm bổ như này, thì thân thể nhỏ bé này của nàng có cho đi bắt hổ cũng không vấn đề gì.
Giang Diệu sửa soạn một phen, khoác lên một cái áo choàng hoa văn mẫu đơn rồi theo Kiều Thị lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa, Nhị thẩm thẩm Phùng thị cùng Tam thẩm thẩm Thích thị đã đang đợi.
Vừa lên xe, Giang Diệu liền ngoan ngoãn chào: “Nhị thẩm thẩm, Tam thẩm thẩm.”
Vẻ mặt hai người Phùng thị cùng Thích thị nguyên bản đều cao ngạo, không ai chịu nói với ai câu nào. Đến khi nhìn thấy mành xe được vén lên, tiểu cô nương đang tiến vào trong xe hướng về phía các nàng nở nụ cười xinh đẹp, hai người mới có chút hoảng hốt.
Tuy hai người này luôn đối chọi nhau gay gắt nhưng cả Phùng thị và Thích thị vẫn phải thừa nhận rằng tiểu chất nữ này quá xinh đẹp, so với mẫu thân Kiều Thị của nàng lúc trước nhan sắc đã nổi tiếng khắp kinh thành thì giờ đây tiểu chất nữ này còn muốn long lanh hơn.
Sinh ra trong gia đình trâm anh thế gia có một không hai ở kinh thành, hơn nữa Trấn Quốc Công phủ có mười Tôn nhi mà chỉ có duy nhất Giang Diệu là tôn nữ, thêm nữa bây giờ Giang Chính Mậu đã là Trấn Quốc công, thân phận như vậy đối với Giang Diệu vốn đã là thiên chi kiều nữ, nhưng ông trời một mực đối với nàng đặc biệt sủng ái, lại ban cho nàng bộ dáng tuyệt sắc, thật là khiến người ghen tỵ vô cùng.
Phùng thị phản ứng lại, mới cười khanh khách hướng về Giang Diệu ngoắc tay nói:
“Đến, Diệu Diệu lại đây ngồi bên Nhị thẩm thẩm này.”
Thích thị cũng không chịu yếu thế, nói: “Diệu Diệu xưa nay thích cùng ta thân cận, nên ngồi bên cạnh ta mới đúng.”
Giang Diệu nhìn hai người, có chút đau đầu, may mà Kiều Thị tới đúng lúc giúp nàng giải vây, để nàng ngồi sát bên mình, lúc này mới khiến Phùng thị cùng Thích thị đều không nói thêm lời nào.
Cách Hoa Trạch sơn còn có một canh giờ lộ trình, trong xe ngựa ba phụ nhân cộng thêm một tiểu cô nương tự nhiên là nói không hết chuyện.
Chỉ là bây giờ cả ba phụ nhân đều có chung chủ đề, chính là chuyện đại sự cả đời của bọn nhỏ.
Ba nhi tử của Kiều Thị qua năm nay liền mười tám, ngoại trừ trưởng tử Giang Thừa Nhượng đã định thân thì hai nhi tử còn lại đều chưa có tin tức gì. Kiều Thị hỏi ý kiến hai nhi tử kia, hai người đều nhàn nhạt nói không vội vã, rồi còn chê các cô nương trong kinh thành này quá xấu, không sánh bằng một sợi tóc của muội muội bảo bối, lấy gái xấu làm vợ không bằng tối ôm gối ngủ. Đúng là mấy câu này của hai nhi tử khiến Kiều Thị tâm đều nát.
Giang Diệu chen miệng vào không lọt, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở trong góc ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài.
Bỗng nhiên, xe ngựa một trận rung chuyển, Giang Diệu không cẩn thận, đầu nhỏ đụng cái “Cốp” vào xe ngựa làm Giang Diệu đau đến nổ đom đóm mắt.
Kiều Thị theo bản năng che chở cho nữ nhi, xoa xoa đầu nàng, ân cần hỏi:
“Đau không?”
Thấy nữ nhi lắc đầu một cái nói không có chuyện gì, Kiều Thị nhíu mày lại, hướng về Hứa ma ma nói:
“Ngươi đi nhìn một chút xem là xảy ra chuyện gì?”
Hứa ma ma hiểu rõ tình huống, đi vào cùng Kiều Thị nói:
“Bẩm phu nhân, là xe ngựa Vệ phủ. Vốn là ở phía sau xe ngựa chúng ta nhưng bỗng nhiên lại vượt lên trước “
Nếu là có việc gấp, muốn vượt qua thì phải nói trước một lời, cứ như thế đột nhiên mà vượt lên, nếu có cái cái gì sơ xuất vậy thì sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Phùng thị nhìn sắc mặt Kiều Thị, hiểu được Kiều Thị là đang đau nữ nhi, tâm trạng sợ là nuốt không trôi cơn giận này, vội vàng khuyên nhủ:
“Đại tẩu, cũng may chúng ta đều không có chuyện gì, chuyện này quên đi thôi.”
Kiều Thị làm sao chịu quên đi?
Lại nghe Hứa ma ma nói:
“Phu nhân, xe ngựa Vệ phủ đã dừng lại. Vệ tiểu thư biết là va phải xe ngựa Trấn Quốc Công phủ, cảm thấy áy náy, liền phái nha hoàn thiếp thân lại đây, hướng về phu nhân biểu thị áy náy.”
Chỉ cho cái nha hoàn thiếp thân nói xin lỗi, nơi nào có thành ý hả?
Giang Diệu được mẫu thân mình ôm vào trong ngực, nhìn khuôn mặt tươi cười của mẫu thân mỹ nhân ngậm lấy phẫn nộ, liền biết mẫu thân nuốt không trôi cơn giận này.
Chỉ là Vệ phủ này, ngày xưa cậy có Thập nhất hoàng tử mà bây giờ Thập nhất hoàng tử sau khi lên ngôi thì người Vệ phủ càng ngày càng kiêu ngạo hung hăng.
Cảnh Huệ đế sủng ái biểu muội Vệ Bảo Linh, nếu không có Hoắc Tuyền của Bình tân Hầu phủ làm Hoàng hậu, thì Vệ phủ sợ là muốn bay ra một Kim Phượng hoàng. Có thể không có cái vị trí Hoàng hậu kia, nhưng Vệ Bảo Linh này sau khi cập kê thì vị trí Quý phi là chạy không thoát. Thêm vào nhiều năm thanh Mai Trúc mã, trong kinh thành này đúng là không ai dám đắc tội Vệ phủ.
Nhắc đến Cảnh Huệ đế, Giang Diệu liền không thể không nhớ tới Tuyên Thế tử bây giờ đã là Tuyên Vương Lục Lưu.
Thích thị xinh đẹp nhưng tính khí nóng nảy, làm sao nhịn được những chuyện này? Nàng xì một tiếng, nói:
“Trước mắt còn chưa tiến cung, bộ dáng đã hung hăng như này, nếu thật sự thành Hoàng phi thì nha đầu này không biết sẽ đem hậu cung nháo loạn đến như nào?” Nói xong, lại đau lòng xoa xoa cái trán của Giang Diệu, nhíu mày nói:
“Nhìn này, đều đỏ rồi.”
Thực ra vết thương cũng không khuếch đại như vậy. Chỉ là tiểu cô nương da dẻ mềm mại, mà Giang Diệu trời sinh quyến rũ, thêm vào được mẫu thân Kiều Thị nuông chiều mọi cách nên da dẻ của nàng đúng là phấn nộn có thể thấm ra nước.
Còn Vệ Bảo Linh này thực ra hung hăng từ trong xương, bây giờ chỉ là vừa mới bắt đầu, chờ sau khi cập kê vào cung, cũng chỉ có Hoắc Tuyền mới có thể áp chế được Vệ Bảo Linh.
Mà Hoắc Tuyền, so với nàng lớn hơn một tuổi, qua năm liền mười bốn, cùng Cảnh Huệ đế đại hôn đã định vào ngày mùng 6 tháng 6.
。・°°・(>_<)・°°・。
Ở một gian xe ngựa khác, thiếu nữ da dẻ trắng như tuyết, đôi mắt hạnh đào, trang phục tinh xảo đẹp đẽ, mười ngón tay vừa nhỏ vừa dài đang nắm trong tay một cái hà bao.
Hầu bao này có màu vàng óng, trong thiên hạ có thể sử dụng cái hầu bao loại này cũng chỉ có một người. Chỉ là nghĩ đến biểu ca thanh Mai Trúc mã, thời điểm tháng sáu sang năm liền muốn cùng người con gái khác đại hôn, đôi tay đang nắm hầu bao của nàng cũng không nhịn được mà nắm thật chặt.
Lúc này nha hoàn thiếp thân của Vệ Bảo Linh sau khi đã đi tạ lỗi thì trở lại xe ngựa báo cáo với Vệ Bảo Linh:
“Tiểu thư, nô tỳ đã thay thế tiểu thư hướng về phu nhân Trấn Quốc công phủ tạ tội. Có điều…” Nha hoàn chớp mắt, muốn nói lại thôi.
Vệ Bảo Linh thoáng liếc nhìn, một đôi mắt trong suốt sạch sẽ, thêm nữa mặt nàng lại thuộc dạng tròn nên khi nhìn càng khiến người ta cảm thấy nàng đơn thuần ngây thơ.
Nha hoàn nói tiếp:
“Nô tỳ chẳng qua là cảm thấy, chuyện này… Tiểu thư ngài, ngài nên tự mình đi…”
Dường như nghe được một chuyện cười, Vệ Bảo Linh nhếch miệng cười cợt, nói:
“Ngu xuẩn, ngươi ở bên cạnh ta lâu như vậy, cũng không có nửa điểm tiến bộ. Trấn Quốc công phu nhân thì làm sao? Biểu ca ta là hoàng thượng, hắn xưa nay thương ta nhất, nếu ta mà hướng về người ta nói xin lỗi thì hắn sẽ đau lòng.”
Tuy biết Cảnh Huệ đế thú Hoắc Tuyền là chắc chắn, nhưng Vệ Bảo Linh biết được, từ nhỏ đến lớn ở trong lòng biểu ca nàng thì thương yêu nhất chỉ là một mình nàng. Nàng đi xin lỗi, còn phải xem biểu ca có chịu hay không chịu nổi.
Nhớ tới Cảnh Huệ đế, tâm tình Vệ Bảo Linh mới tốt chút, dường như nghĩ tới điều gì, nàng quay về phía nha hoàn, hỏi:
“Trong xe ngựa còn có những ai?”
Nha hoàn trả lời: “Bên trong xe ngựa đằng trước, nô tỳ nghe người ta nói có Trấn Quốc công phu nhân, còn có Nhị Phòng phu nhân cùng Tam Phòng phu nhân…”
Nha hoàn dừng một chút, ngẩng đầu nhìn Vệ Bảo Linh, tiếp tục nói:
“Còn có Giang tiểu thư. Có người nói Giang tiểu thư không cẩn thận nên bị va vào đầu một phát, có điều không có gì đáng ngại.”
Giang Diệu.
Vệ Bảo Linh biết, mấy năm qua Giang Diệu này không thiếu trong các buổi tụ họp của các quý nữ kinh thành.
Mà nàng ta cùng Hoắc Tuyền quan hệ vô cùng tốt, hai người xưa nay giao du rất mật thiết.
Mới đầu Vệ Bảo Linh đối với Giang Diệu ấn tượng chỉ dừng lại ở ngoại hình béo mập hồi bé. Nhưng hai năm qua nàng gặp qua vài lần, thời điểm Giang Diệu cùng Hoắc Tuyền đứng chung một chỗ thì đúng là đẹp đẽ đến nỗi không thể hình dung ra. Ngay cả ca ca Vệ Dương Vinh vô học kia của nàng cũng không nhịn được mà ở trước mặt nàng tán thưởng sắc đẹp của Giang Diệu.
Vệ Bảo Linh suy nghĩ một chút, mới quay về nha hoàn nói:
“Biệt viện của Trấn Quốc Công phủ cách viện chúng ta cũng không xa, chờ một lúc nếu có thì giờ rãnh, ta sẽ tự mình đi một chuyến. Trấn Quốc Công phủ này, xác thực không nên đắc tội…”
Vệ Bảo Linh nói xong lại dặn dò thêm nha hoàn:
“Lúc ấy nhớ chuẩn bị lễ.”
Nha hoàn gật đầu đáp lại.
。・°°・(>_<)・°°・。
Biệt viện của Trấn Quốc Công phủ ở Hoa Trạch sơn gọi là Cẩm Đường Uyển.
Cẩm Đường Uyển quanh năm suốt tháng cũng chỉ có mùa thu mới náo nhiệt một chút, những mùa còn lại thì đều bỏ trống.
Kiều Thị hiểu được suối nước nóng đối với thân thể rất tốt, nên hàng năm vào mùa thu Kiều Thị đều sẽ mang theo Giang Diệu đến ngâm suối. Mỗi lần Giang Diệu đến, đều ở tại Cúc Thanh các, bên trong Cúc Thanh các có một cái bể rất lớn, chỉ tiếc Giang Diệu không có tỷ muội ruột nên mỗi lần đi ngâm suối nước nóng đều chỉ lẻ loi một người.
Giang Diệu ngồi ở trong bồn tắm ngâm một lúc, lúc bước ra ngoài da dẻ ửng hồng, gò má mềm mại cũng như hoa đào nở rộ.
Bảo Cân cùng Bảo Lục hầu hạ Giang Diệu mặc quần áo. Giang Diệu cúi đầu, nhìn trước ngực mình hơi nhô lên hai cái tiểu bánh bao nên trên mặt có chút thẹn thùng. So với đời trước vóc người khô quắt thì hiện tại là tốt lắm rồi.
Bảo Cân hỏi: “Tiểu thư đau sao?”
Thân thể tiểu thư đang trong giai đoạn phát triển thành đại cô nương nên thân thể tự nhiên sẽ phát sinh một ít biến hóa, cũng không có cái gì đáng lo.
Chỉ là Giang Diệu da mặt mỏng nên tự nhìn thân thể này của mình không giống với đời trước gầy yếu, trong lòng không tránh khỏi ngại ngùng cùng rất hài lòng.
Đời trước, nàng không dậy thì sớm như vậy, mười sáu tuổi mà vẫn chưa hành kinh nên khiến mẫu thân Kiều Thị gấp sắp hỏng rồi.
Đời này, Giang Diệu nhìn thân thể khỏe mạnh của mình, tính toán sang năm liền có thể thành đại cô nương.
Giang Diệu nói: “Có chút đau. Có điều ta hỏi qua nương, nương nói là bình thường, qua mấy ngày sẽ không sao rồi.”
Khi Giang Diệu còn bé hầu hạ nàng là Ngọc Trác và Phỉ Thúy, nhưng sau đó Ngọc Trác và Phỉ Thúy đến tuổi lập gia đình, Giang Diệu liền nói với Kiều Thị nên hai năm trước đã trả lại giấy bán thân cho hai nàng ấy để họ ra ngoài phủ.
Bảo Cân cùng Bảo Lục này cũng là nha hoàn nhỏ tuổi, Giang Diệu dùng thuận lợi, hơn nữa trong phủ chỉ có một mình nàng là nữ nhi, nên nàng cũng coi hai nha hoàn này xem như tỷ muội.
Bảo Lục lại gần, rõ ràng chỉ lớn hơn một tuổi so với Giang Diệu, nhưng đã có dáng vẻ của người từng trải, nháy nháy mắt nói:
“Nô tỳ nghe nói, hai nơi này phải lớn một chút mới đẹp. Hơn nữa lần trước Thanh Nguyệt bên người Nhị phu nhân cùng nô tỳ nói, Nhị phu nhân còn chuyên môn sai người tìm mấy biện pháp để giúp chỗ đó to lên, mỗi ngày đều dùng nên cũng rất có hiệu quả.”
Chuyện này là tư mật lẽ ra không nên thảo luận, nhưng chủ tớ ba người tuổi tác xấp xỉ nhau, tính tình lại hoạt bá, tán gẫu đến những chuyện này trên mặt tuy thẹn thùng, nhưng trong lòng vẫn là muốn nghe.
Thí dụ như Giang Diệu, vào lúc này liền nghe đến say sưa ngon lành, một bộ dáng vẻ rất là tiếp thu kinh nghiệm.
Nói xong, nha hoàn bên ngoài mới lại đây bẩm báo, nói là Vệ tiểu thư tới thăm.
Giang Diệu vừa mới chải tóc xong, nghe thấy nha hoàn bẩm báo làm nàng cảm thấy đúng là kỳ. Vừa mới nãy vẫn còn ương ngạnh, vào lúc này lại đến xin lỗi.
Giang Diệu xưa nay phân biệt rõ ràng, nàng đứng phía bên Hoắc Tuyền nên tất nhiên là không thích Vệ Bảo Linh, nhưng vào lúc này Vệ Bảo Linh cố ý lại đây, nàng vẫn phải đi ra ngoài gặp gỡ. Giang Diệu cúi xuống nhìn rương trang sức, liền chọn một nhánh trâm hoa nạm hồng ngọc rồi tự mình cắm lên búi tóc, sau đó mới đi ra ngoài gặp khách.
Vệ Bảo Linh mới vừa gặp qua mấy người Kiều Thị, sau khi xin lỗi thì nàng chủ động nói ra muốn vào xem Giang Diệu một chút, nếu không thì trong lòng sẽ rất băn khoăn.
Vệ Bảo Linh ngồi đợi ở sảnh khách của Cúc Thanh các bèn tinh tế đánh giá cách trang trí của Cúc Thanh các.
Trang trí của Cúc Thanh các tuy rằng đơn giản, nhưng vật nào cũng là tinh phẩm.
Trấn Quốc Công phủ đông con cháu, không quan tâm là con trai trưởng hay là con thứ, mỗi người đều rất có tiền đồ.
Mà Vệ phủ đây? Cảnh Huệ đế tuy đối với Vệ phủ ân sủng đầy đủ, nhưng Vệ Thăng tầm thường vô năng, con trai trưởng Vệ Dương Vinh càng là mười phần mười công tử bột, hai cha con này ít gây chuyện cũng đã rất tốt rồi.
Vệ Bảo Linh vốn có chút không thoải mái, nhưng nghĩ đến còn hai năm nữa là nàng có thể tiến cung, đến thời điểm ấy muốn cái gì mà không có chứ, nghĩ thế nên trong lòng Vệ Bảo Linh thấy thoải mái hơn.
Lúc Giang Diệu tiến vào, liền nhìn thấy Vệ Bảo Linh ăn mặc một thân bối tử mềm mại như đoá phù dung.
Tiểu cô nương ngồi ở trên ghế hoa hồng, trên đầu mang trâm vàng, dưới chân là giày thêu đính trân châu, eo nhỏ quấn một dải lụa dạng đai lưng, ngoại trừ đeo một cái túi thơm giống như các cô nương bình thường thì Vệ Bảo Linh còn đeo thêm một miếng ngọc bội.
Có người nói ngọc bội kia là của Cảnh Huệ đế đưa, xem như là tín vật đính ước của hai người, đây chính là sự tình mà các quý nữ trong kinh thành người người đều biết.
Chỉ là liền như vậy lẫm lẫm liệt liệt đem ngọc bội nam tử đưa mà đeo ở bên ngoài, nghĩ đến cũng chỉ có Vệ Bảo Linh dám làm như thế. Nhưng nam tử kia là là người có thân phận tôn quý nhất Đại Lương thì có ai dám ngay trước mặt nói nàng cái gì?
Giang Diệu tuổi tuy nhỏ nhưng gia thế mạnh, giáo dưỡng tốt, lại thích đọc sách nên một khi nàng muốn bày ra bộ dáng quý nữ đoan trang, dịu dàng thì đúng là không ai bằng. Nàng mỉm cười, nhìn Vệ Bảo Linh, nói:
“Vệ tiểu thư.”
Vệ Bảo Linh nghe tiếng ngẩng đầu, nhìn thiếu nữ tiến vào mặt như hoa như ngọc, đúng là làm nàng hơi run run, sau khi bình tĩnh lại thì Vệ Bảo Linh mới đứng dậy. Nàng vốn là muốn cùng Giang Diệu thân cận một chút, nhưng hiện nay nghe Giang Diệu xưng hô lạnh nhạt như vậy, nàng hiểu được là Giang Diệu không muốn cùng mình dính líu quan hệ.
Vệ Bảo Linh vốn kiêu ngạo, xưa nay không mấy khi nhiệt tình mà lại bị người ta hờ hững nên nàng cũng nhàn nhạt kêu một tiếng:
“Giang tiểu thư.” Mà không phải là hai chữ “Diệu Diệu”.
Vệ Bảo Linh theo bản năng đánh giá một phen, thấy khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu dường như chưa dùng phấn trang điểm mà lông mày như họa, môi như điểm son, da sáng như ngọc, dáng dấp như đoá sen hồng nở rực rỡ dưới hồ.
Vệ Bảo Linh yêu thích trang điểm cùng trang phục lộng lẫy, lại hay tô son điểm phấn, hiện nay thấy Giang Diệu trời sinh quyến rũ, vốn là không thích, lại nhìn thái độ Giang Diệu lạnh nhạt, không giống những cô nương khác luôn nịnh bợ nàng, nàng càng ngày càng là ức đến hoảng.
Vốn trong lòng Vệ Bảo Linh không thừa nhận Giang Diệu không có trang điểm, nàng biết mẫu thân của Giang Diệu đối với son phấn cùng hương liệu rất có nghiên cứu, nên Giang Diệu cũng trang điểm chẳng qua nhìn rất tự nhiên mà thôi.
Hai tiểu cô nương cùng nhau ngồi xuống trả vờ khách khí một phen. Mà Vệ Bảo Linh cố tình đến hơi gần một chút, ngửi thấy mùi vị trên người Giang Diệu có vị ngọt nhàn nhạt, đúng là so với hương liệu bình thường dễ ngửi hơn nhiều.
Vệ Bảo Linh khá yêu thích hương liệu, nàng đoán không ra đây là hương gì nhưng lại kiêu ngạo không muốn hỏi Giang Diệu, nên tâm trạng càng ngày càng ngứa ngáy khó chịu.
Vệ Bảo Linh nói: “Vừa rồi phu xe của ta lái xe lỗ mãng, ta đã răn dạy qua hắn. Nghe nói cái trán của Giang tiểu thư không cẩn thận va vào một phát, ta cảm thấy áy náy, liền lại đây nhìn một cái, cùng ngươi nói tiếng xin lỗi…”
Nàng quay đầu nhìn về phía nha hoàn của mình, nói tiếp:
“Ta mang thuốc mỡ sang đây bồi tội với Giang tiểu thư.”
Nha hoàn lấy một bình nhỏ trong tay áo đưa cho Vệ Bảo Linh.
Vệ Bảo Linh nắm trong tay thuốc cao, hướng về phía Giang Diệu nói:
“Đây là ngọc da cao, Giang tiểu thư nhận lấy đi.”
Ngọc da cao là một loại thuốc mỡ tương đối quý. Ngày thường Vệ Bảo Linh đều coi như bảo bối, nhưng hôm nay nàng có ý định muốn khoe khoang ở trước mặt Giang Diệu, nên nàng là nhịn đau cắt thịt đem nửa bình ngọc da cao hiếm hoi còn lại đưa tới cho Giang Diệu. Nếu Giang Diệu có chút nhãn lực thì tất nhiên có nghe qua tên tuổi của ngọc da cao này.
Tâm tình Vệ Bảo Linh quá mức lộ liễu, Giang Diệu muốn không chú ý cũng khó khăn. Chỉ là Vệ Bảo Linh thân là nữ nhi của Vệ phủ, ngày sau có thể sẽ trở thành Hoàng phi, mà ngay cả ngọc da cao này thôi cũng đã coi như bảo bối, sợ là hoàng sủng này có chút hữu danh vô thực.
Chỉ là mấy năm trước Cảnh Huệ đế kế vị, Đại Lương hai mặt trước sau đều phải chống lại địch, sau chiến tranh thì quốc khố cạn kiệt, Cảnh Huệ đế tuy thủ đoạn non nớt nhưng lại có tấm lòng nhân ái, tự bản thân mình đề xướng tiết kiệm, mỗi lần dùng bữa cũng ăn cực đơn giản, nên đương nhiên sẽ không cho Vệ Bảo Linh nhiều kim ngân châu báu.
Giang Diệu vốn không muốn lấy thứ gì của Vệ Bảo Linh, nhưng con người thường hay có thói hư tật xấu, nàng nhìn thấy Vệ Bảo Linh không nỡ lòng đưa thì nàng lại càng muốn lấy của Vệ Bảo Linh.
Giang Diệu mỉm cười tiếp nhận, hướng về Vệ Bảo Linh nói:
“Vậy thì đa tạ.”
Mẫu thân nàng yêu thích đeo trên người nàng núi vàng núi bạc, ngọc da cao này nàng có nhiều đến nỗi vào mùa đông mỗi lần tắm rửa xong, nàng hay dùng để thoa ở lòng bàn chân để hai chân vào mùa đông có thể duy trì mềm mại thuỷ nộn.
Khoé miệng Vệ Bảo Linh hơi méo đi, có chút không ngồi yên được liền đi tới, nàng nói:
“Mùng sáu tháng sau ta muốn mời mấy tỷ muội cùng tụ tập ở Minh Cao sơn trang, Giang tiểu thư cực ít đi ra ngoài, nếu có thì giờ rãnh thì nhất định phải tham gia nhé.”
“Minh Cao sơn trang?”
“Ừm.” Vệ Bảo Linh đắc ý gật gật đầu, “Biểu tỷ ta xưa nay xem ta là thân tỷ muội, liền cho ta mượn sơn trang này. Minh Cao sơn trang phong cảnh rất đẹp, đến lúc ấy chúng ta có thể trò chuyện chơi đùa vui vẻ.”
Minh Cao sơn trang là sơn trang của hoàng tỷ Cảnh Huệ đế – Minh Hà trưởng công chúa Lục Dục Tú.
Tiễn Vệ Bảo Linh đi về, Bảo Lục mới ở trước mặt Giang Diệu che miệng cười, nói:
“Tiểu thư, vị Vệ tiểu thư này thật là đề cao bản thân. Nếu không có nàng ta dặn dò thì phu xe nào dám làm như thế? Hơn nữa ngọc da cao này nàng ta coi như bảo bối, còn nghĩ tiểu thư của chúng ta không có ngọc da cao mà dùng.”
Giang Diệu cũng cảm thấy buồn cười. Ánh mắt của Vệ Bảo Linh lại thiển cận và ái mộ hư vinh như vậy, cùng so với Hoắc Tuyền thì thật là kém xa lắm. Cũng không biết được Cảnh Huệ đế kia con mắt bị làm sao mà có thể một mực yêu thích Vệ Bảo Linh đây?
Sau khi Vệ Bảo Linh đi, Kiều Thị vào nhà hỏi chuyện. Giang Diệu như thực chất kể lại, Kiều Thị nghe xong, ngẩn người nói:
“Diệu Diệu dự định đi?”
Giang Diệu lắc đầu một cái, bĩu môi nói: “Diệu Diệu mới không đi đâu. Nếu mà con đi thì có khi Tuyền tỷ tỷ sẽ lột da con không biết chừng.”
Hoắc Tuyền còn chưa tiến cung, tính tình cũng như khi còn bé hoạt bát. Nàng căn bản liền không thích Vệ Bảo Linh, bây giờ nàng phải gả cho nam nhân trong lòng có bóng hình Vệ Bảo Linh, nên quan hệ của nàng cùng Vệ Bảo Linh càng ngày càng không tốt lắm.
Tuy rằng Hoắc Tuyền không muốn gả, nhưng vì Hoắc gia, cái địa vị này nàng vẫn phải ngồi vào.
Kiều Thị cười: “Vậy con còn đáp ứng.”
Giang Diệu nói: “Con mới không đáp ứng nha. Nàng chỉ nói mời con đi, con nói nếu có thì giờ rảnh liền đi…” Nàng chớp chớp đôi mắt to long lanh nước nói tiếp: “Nhưng ngày ấy con không rảnh đâu.”
Kiều Thị không nhịn được nhéo lấy chóp mũi của nữ nhi, nói:
“Bướng bỉnh.”
Giang Diệu liền nũng nịu vùi đầu vào lồng ngực Kiều Thị, nghiêm túc nói:
“Có điều, con thật lo lắng Tuyền tỷ tỷ…”
Kiều Thị nói: “A Tuyền xác thực là đứa trẻ tốt, tiến cung… Đáng tiếc. Chỉ là hoàng thượng tuy rằng tuổi trẻ, nhưng có một số việc vẫn phân rõ được đúng sai, ngày sau sẽ không làm khó dễ A Tuyền. Hơn nữa bên cạnh hắn lại có Tuyên…”
Nghe ngữ khĩ Kiều Thị nói chuyện dừng lại một chút, Giang Diệu giương mắt nhìn nàng, hỏi:
“Tuyên Vương sao?”
Kiều Thị cúi đầu, đối mặt với đôi mắt to của nữ nhi, thở dài nói:
“Tuy rằng hiện tại Tuyên Vương tai tiếng xấu, nhưng ở trong lòng nương, hài tử kia vẫn giống như trước đây là đứa trẻ tốt, nương sẽ không nhìn lầm người. Những năm này, đứa nhỏ này khẳng định chịu rất nhiều khổ sở. Có điều hiện tại, cũng coi như là hết khổ.”
Nghe mẫu thân mình đánh giá Lục Lưu, Giang Diệu không nhịn được khóe miệng mím lại.
Mùa đông năm ấy, sau khi Lão vương phi đột nhiên chết bệnh, tính tình Lục Lưu càng ngày càng lạnh nhạt, sau đó Tuyên Vương lại xảy ra chuyện, có người nói là chết ở trên người nữ nhân, Lục Lưu tuổi còn trẻ liền thuận lý thành chương kế thừa tước vị. Cũng trong năm đó, Cảnh Hoài đế băng hà, vì nâng đỡ Thập nhất hoàng tử lên ngôi vị hoàng đế, Lục Lưu cũng là tốn không ít tâm huyết. Cảnh Huệ đế dù sao tuổi nhỏ, có nhiều việc hắn sẽ chưa làm được, sau lưng đều là vị đường huynh Lục Lưu này giúp hắn làm, bây giờ Đại Lương dần dần yên ổn, phồn vinh hưng thịnh, Cảnh Huệ đế đế vị vững chắc, nhưng danh tiếng Lục Lưu lại càng ngày càng kém.
Trấn Quốc Công phủ không bè đảng tranh chấp, chỉ cống hiến cho hoàng gia, các đời đều là trung thành.
Tuyên Vương Lục Lưu đã có quyền thế không tưởng.
Mà mấy năm gần đây Tuyên Vương phủ cùng Trấn Quốc Công phủ không có một chút nào vãng lai.
Thời điểm mấy năm trước, biểu đệ mập của nàng còn ồn ào muốn đi Tuyên Vương phủ tìm Đại ca ca chơi đùa, nhưng hôm nay cũng ngoan ngoãn, không lại náo loạn. Dù sao bây giờ thân phận Lục Lưu đã không giống lúc trước.
。・°°・(>_<)・°°・。
Vệ Bảo Linh trở về biệt viện, chính mình kìm nén đầy một bụng tức giận, nhưng vừa nghe Cảnh Huệ đế đến rồi, nhất thời mừng tít mắt. Nhìn thấy bóng dáng nam tử cao gầy tuấn tú đang đứng ở ngoài sân, Vệ Bảo Linh liền hài lòng chạy tới, vui vẻ nói:
“Biểu ca.”
Cảnh Huệ đế mặc một thân áo bào xanh ngọc, đầu đội kim quan, nhìn bộ dáng nhã nhặn tuấn tú, có phong thái như một thiếu niên quý tộc. Thấy tiểu biểu muội, Cảnh Huệ đế nhếch môi nở nụ cười.
Hắn giơ tay vuốt ve đầu Vệ Bảo Linh, ôn hòa nói:
“Mới đi đâu vậy?”
Vệ Bảo Linh nói:
“Muội đi tới biệt viện của Trấn Quốc Công phủ cùng Giang Diệu nói chuyện một chút, thời điểm mùng sáu tháng sau mời nàng ấy cùng đến Trang tử của Biểu tỷ tụ hội.”
Nói tới Giang Diệu, Cảnh Huệ đế đúng là có chút ấn tượng. Hắn cười cười nói: “Chính là tiểu nữ oa béo trắng kia sao? Khi còn bé khiến người người yêu thích, hiện tại vẫn mập như thế sao?”
Vệ Bảo Linh hiểu được, vị biểu ca này của nàng là hoàng thượng, ngày sau còn muốn Tam Cung Lục Viện, kẻ thù của nàng, không đơn thuần là một người Hoắc Tuyền.
Hiện nay nghe Cảnh Huệ đế hỏi thăm Giang Diệu, tâm trạng Vệ Bảo Linh mơ hồ có cảm giác nguy hiểm, bởi vì Giang Diệu xác thực quá đẹp đẽ, mà nam nhân đều yêu thích cô nương xinh đẹp.
Vệ Bảo Linh ngước mắt, nhìn khuôn mặt anh tuấn của Cảnh Huệ đế, nghĩ Hoắc Tuyền cùng nàng chia sẻ biểu ca cũng coi như thôi đi, nhưng nếu lại thêm một Giang Diệu này nữa, nàng mới không muốn đâu.
Vệ bảo linh cố ý nói:
“Đúng nha, nàng ấy vẫn mập như thế. So với khi còn bé còn muốn mập hơn.”
Cảnh Huệ đế tất nhiên là tin. Hắn xoa xoa mặt Vệ Bảo Linh, nói:
“Muội cũng ăn nhiều một chút, mập mới càng tốt.”
Hai gò má Vệ Bảo Linh ửng đỏ, nắm lấy mu bàn tay của Cảnh Huệ đế, ngượng ngùng nói:
“Muội mới không muốn đâu, nếu như mập, biểu ca liền không thích muội nữa.”
Nhìn tiểu biểu muội này đơn thuần yếu ớt, Cảnh Huệ đế cảm thấy mỗi lần hắn thấy nàng, trong lòng sẽ dễ chịu một ít. Kỳ thực hắn không muốn nàng tiến cung, nhưng hắn cũng không muốn nàng gả cho người khác. Cảnh huệ đế nói:
“Muội yên tâm, ở trong lòng trẫm, vẫn chỉ có một người là muội”
Vệ Bảo Linh biết hắn nói lời này là có ý gì, gật đầu nói:
“Có câu này của biểu ca với muội đã là đủ rồi.”
Cùng Vệ Bảo Linh nói chuyện một lúc, lại nhận lấy hầu bao nàng đưa cho mình, Cảnh Huệ đế mới nói:
“Sắc trời không còn sớm, trẫm phải trở về, còn có rất nhiều tấu chương trẫm còn chưa phê duyệt đấy, ngày mai trẫm còn phải giao cho anh họ nhìn một cái.”
Vệ Bảo Linh không nỡ xa hắn, nhưng vừa nghe hắn nói đến Tuyên Vương, liền nhíu mày lại, nói:
“Biểu ca, người mới là hoàng thượng, làm sao… Làm sao chuyện gì cũng đều nghe Tuyên Vương vậy?”
Cảnh Huệ đế biết được tiểu biểu muội tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện này nên giải thích:
“Bảo Linh, trẫm không muốn muội nói đường ca như vậy, nếu không có đường ca, sẽ không có trẫm hiện tại.”
Vệ Bảo Linh gật đầu, nói lầm bầm: “Nhưng mà, nhưng mà biểu ca không biết người khác đều nói thế nào về biểu ca cùng Tuyên Vương sao? Bọn họ đều nói, Tuyên Vương hắn… Hắn muốn lấy ngôi vị của biểu ca.”
Lời này vốn là đại nghịch bất đạo, đổi lại là những đế vương khác, sợ là mặt rồng giận dữ rồi, nhưng Cảnh Huệ đế nghe xong, cũng chỉ là lắc đầu cười cười, nói:
“Sẽ không. Cái ngôi vị hoàng đế này, coi như đường ca thật sự muốn, trẫm có thể con mắt đều không nháy mà dâng lên cho đường ca.”
Hắn nhìn Vệ Bảo Linh, nói tiếp: “Kỳ thực trẫm cảm thấy, đường ca so với trẫm càng thích hợp làm hoàng đế. Hơn nữa, nếu mà trẫm không làm hoàng đế, chúng ta là có thể như hình với bóng, đồng thời du sơn ngoạn thủy…”
Vệ Bảo Linh nhìn nam nhân trước mắt, tưởng tượng nếu hắn không có ngôi vị hoàng đế, cùng nàng trải qua một cuộc sống bình dân tầm thường thì nàng liền không chịu nổi. Nàng yêu thích biểu ca, cũng yêu thích vinh hoa phú quý, từ nhỏ đã muốn làm Hoàng hậu. Bởi vì gả cho biểu ca, liền có thể làm Hoàng hậu, cho nên nàng đối với biểu ca mới càng thêm yêu thích. Nhưng nếu là không thể, nàng cũng sẽ không yêu thích hắn như thế.
Bây giờ Tuyên Vương quyền thế quá lớn, nhưng đến cùng vẫn là giúp đỡ biểu ca xử lý triều chính, hôm nay nếu nàng vội vàng làm biểu ca thật sự đem ngôi vị hoàng đế cho Tuyên Vương thì cuối cùng tổn thất còn không phải nàng sao?
Vệ Bảo Linh lập tức nói:
“Là muội sai rồi, không nên nói Tuyên Vương như vậy. Nếu như Tuyên Vương đã giúp đỡ biểu ca như thế, biểu ca càng phải nỗ lực làm một vị hoàng đế tốt.”
Vệ Bảo Linh đơn thuần vui tươi mỉm cười, lẳng lặng nhìn hắn chăm chú, nói:
“Một thời gian sau nữa muội có thể gả cho biểu ca, muội nhất định cũng cố gắng hầu hạ biểu ca, vì biểu ca mà chia sẻ.”
Bên trong tâm Cảnh Huệ đế liền ấm áp. Hắn không nỡ để nàng tiếp xúc với bất kỳ việc dơ bẩn nào, ngày sau để nàng tiến cung, hắn chỉ có thể cố gắng che chở nàng, làm sao có thể để nàng giúp hắn chia sẻ cái gì?
Cảnh Huệ đế cúi người hôn một cái lên trán Vệ Bảo Linh sau đó mới rời khỏi biệt viện.
Sau khi rời khỏi Hoa Trạch sơn, Cảnh Huệ đế tiện đường đi một chuyến tới Tuyên Vương phủ.
Cảnh Huệ đế xưa nay không bao giờ róng trống khua chiêng thể hiện mình là bậc đế vương, tiến vào Tuyên Vương phủ cũng rất tự nhiên như nhà mình, đều không cần bọn hạ nhân vào bẩm báo, liền một đường thông suốt tiến vào Ngọc Bàn viện của Lục Lưu.
Cảnh Huệ đế tiến vào thư phòng Lục Lưu, nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ mặc một bộ cẩm bào xanh, hiện nay chính là chấp bút làm việc công, lúc này khoé miệng Cảnh Huệ đế mới nhếch lên cười, khoanh tay dựa vào cửa, cà lơ phất phơ huýt sáo một tiếng, nói:
“Đường ca.”
Nam tử ngẩng đầu liếc mắt nhìn, sau đó đi tới trước mặt Cảnh Huệ đế hành lễ.
Cảnh Huệ đế bĩu môi, bất mãn nói:
“Ai, trẫm đều nói bao nhiêu lần rồi, lúc không có người không phải hành lễ.”
Lục Lưu mặt không hề cảm xúc, mở miệng nói:
“Quân là quân, thần là thần, mặc kệ có người hay không có người ngoài, đều cứ phải như vậy.”
Cảnh Huệ đế gãi gãi đầu, ủ rũ nói:
“Được rồi.”
Hắn nhìn đường ca của mình một bộ dáng vẻ lạnh như băng, liền không nhịn được thở dài, thật tiếc cho gương mặt tuấn mỹ kia.
Hành lễ xong, hai người ngồi xuống đàm luận chuyện chính sự.
Cảnh Huệ đế đối với Lục Lưu xưa nay tín nhiệm, hôm nay vì sao lại xuất cung hắn tất nhiên cũng không có ẩn giấu. Nói xong, hắn mới nhỏ giọng hỏi:
“Đường ca, ngươi nói có phải là trẫm sai rồi không? Bảo Linh là cô nương tốt, trẫm từ nhỏ nhìn nàng lớn lên, nhưng nàng tâm tư đơn thuần, trong cung này, sợ là không thích hợp với nàng… Nhưng mà trẫm yêu thích nàng. Trẫm lần trước cùng nàng đề cập tới chuyện tứ hôn cho nàng với một vị hôn phu thật tốt, nhưng nàng vừa khóc, tâm trẫm đều nát…”
Lải nhải nói rồi hồi lâu, thấy người bên cạnh không nói tiếng nào, Cảnh Huệ đế ngẩng mặt lên, nhìn nam nhân ngồi ở phía sau bàn, tay cầm bút chắm chú viết, căn bản không nghe lọt tai lời nói của hắn.
Đúng vậy, vị đường ca này của hắn không gần nữ sắc, không nói chuyện yêu đương thì làm sao hiểu tâm tình của hắn?
Cảnh Huệ đế thở dài một tiếng, lúc này mới nghĩ tới điều gì, hướng về phía Lục Lưu trừng mắt nhìn, nói:
“Đường ca, ngươi có biết hôm nay ai cũng đi tới Hoa Trạch sơn không?” Tuy là giọng điệu nghi vấn, nhưng trong lòng Cảnh Huệ đế bức thiết hi vọng đối phương hỏi hắn, sau đó hắn sẽ kìm nén không nói vội, cuối cùng mới ban ân giống như chậm rãi trả lời.
Nhưng ngừng hồi lâu, cũng không thấy đối phương lộ ra một tí vẻ mặt cảm thấy hứng thú, tâm Cảnh Huệ đế ngứa ngáy, liền nói:
“Được rồi được rồi, trẫm biết ngươi muốn biết, trẫm sẽ nói cho ngươi biết ngay.” Hắn cười hắc hắc, nói:
“… Là Giang tiểu thư Trấn Quốc Công phủ, chính là tiểu nữ oa khi còn bé mà đường ca rất yêu thích đó, bộ dáng mềm mại mập mạp, thiếu mất răng cửa cũng rất đáng yêu.”
Dứt lời, bút trên tay Lục Lưu mới thoáng ngừng lại.
Cảnh Huệ đế tiếp tục nói:
“Bảo Linh hẹn nàng ấy mùng sáu tháng sau đi Trang tử của hoàng gia chơi đùa. Nghe Bảo Linh nói, nàng so với khi còn bé còn muốn mập hơn, ha ha ha… Khẳng định là nàng bị ba cái ca ca kia nuôi đến mập.”