Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 39: Gậy ông đập lưng ông


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 39: Gậy ông đập lưng ông

Xe ngựa Tuyên Vương phủ chạy ở trên đường phố rộng rãi, nghe thấy âm thanh rao bán bên ngoài, Lục Lưu ra lệnh ngừng xe lại, phu xe đằng trước hơi bất ngờ một chút nhưng sau đó xe ngựa liền dừng lại.

Bên trong xe, Lục Lưu vuốt ve cánh tay áo, sau đó hắn đưa tay vén màn xe lên, liếc mắt nhìn bên ngoài.

Ở phía ven đường có sạp hàng bán bánh bao, ông chủ là một nam tử khoảng ngoài ba mươi, mày rậm mắt to, nụ cười hiền hậu. Ông chủ đang lớn tiếng rao bán, bỗng nhiên lúc này có một phụ nhân quần vải đi đến, ôm trong lồng ngực một tiểu nữ oa khoảng ba, bốn tuổi. Tiểu Nữ Oa đầu chải lên quán phát, cột dây buộc tóc màu hồng, mi tâm có một nốt ruồi, béo ị, giống như tiểu hài tử trong tranh tết đi ra. Thấy người, tiểu Nữ Oa vui vẻ hô một tiếng “Phụ thân”.

Hai người này chính là thê nhi của ông chủ.

Ông chủ cùng thê tử nói vài câu gì đó, sau đó mới tiếp nhận nữ oa trong tay thê tử, tiểu Nữ Oa được cha mẹ ôm lấy, cười tủm tỉm hôn một cái lên má mẫu thân, sau đó lại hôn một cái lên má phụ thân.

Đây là khung cảnh gia đình quá bình thường, nhưng Lục Lưu lại nhìn cực chăm chú. Hắn thấy tiểu Nữ Oa được ông chủ ôm đến để trên ghế con, rồi đưa cho nàng cái bánh bao nhân thịt, sau đó đến giúp đỡ thê tử rao bán bánh.

Lục Lưu thả mành xuống, hô một tiếng Lục Hà.

Bên ngoài Lục Hà nghe được tiếng vang, vén rèm đem đầu thò vào, hỏi: “Thế tử gia có gì phân phó?”

Lục Lưu lạnh nhạt nói: “Đi mua mấy cái bánh bao.”

Lục Hà biết Thế tử gia không thích ăn bánh bao, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ gật gật đầu, xuống xe ngựa đi mua hai cái bánh bao thịt nóng hổi. Hắn một lần nữa lên xe ngựa, đem hai bánh bao đưa cho Thế tử gia.

Lục Lưu tiếp nhận bánh bao, ánh mắt chăm chú nhìn bánh bao trong tay. Bánh bao nhân thịt thơm phưng phức trắng nõn nà như hai con thỏ con, hiện nay nóng hổi, toả ra từng trận mùi hương khiến người ta cảm thấy đói bụng. Chủ sạp hàng này đúng là người thành thực, bánh bao thịt to lớn, vỏ bánh mềm mại, bên trong nhân thịt đầy đặn, cắn vào một miếng giống như là nhuyễn nộ tiên hương. Lục Lưu một mặt ăn bánh bao, một mặt đăm chiêu suy nghĩ, cuối cùng đem hai cái bánh bao thường ngày không thích ăn, đều ăn hết.

Đến Tuyên Vương phủ, Lục Lưu trước tiên đi đến chỗ Lão vương phi thỉnh an. Lão vương phi biết được hôm nay Tôn nhi có thương thế mà vẫn xuất môn, không nhịn được bèn trách cứ một phen, sau đó lệnh cho Lục Hà, lần tới không cho hắn lại hồ đồ. Lục Lưu thái độ ngoan ngoãn ở trước mặt Lão vương phi đáp lại, rồi tự mình đỡ Lão vương phi vào nhà nghỉ ngơi, sau đó mới tự mình trở về Ngọc Bàn viện.

Trên hành lang, Mạnh thị một thân bối tử sắc cam vừa mới qua thăm nữ nhi, giờ đang đi tìm phu quân Lục Thầm, lúc này vừa vặn lại gặp Lục Lưu đang đi tới trước mặt, Mạnh thị thoáng quỳ gối hành lễ, trên mặt cười vui vẻ nói: “Thế tử.”

Lục Lưu trả lời một tiếng “Đại tẩu”.

Mạnh thị khách khí, ân cần nói: “Lần trước Thế tử cứu Linh Lung, thiếp thân cũng không kịp cảm kích một phen.” Nàng xem xét nhìn cánh tay Lục Lưu, hỏi: “Thế tử giờ khỏe hơn chút chưa?”

Lục Lưu nói một câu không đáng ngại, vẻ mặt vẫn lạnh như băng, khiến nụ cười trên mặt Mạnh thị cứng ngắc mấy phần. Chờ Lục Lưu đi rồi, Mạnh thị mới nhìn bóng lưng của hắn, mắng một tiếng: “Kiêu ngạo cái khỉ gì, nếu không phải là có Lão vương phi, vị trí Thế tử này còn không biết là của ai đâu.”

Nếu không có Lục Lưu, Tuyên Vương liền không có con trai trưởng, Vương phủ to lớn mày, tự nhiên là giao cho phu quân Mạnh thị – thứ trưởng tử Lục Thầm.

Chỉ tiếc Lão vương phi che chở Lục Lưu, mà Tuyên Vương này, mặc dù là quỷ phong lưu, nhưng lại hiếu thuận, chỉ cần Lão vương phi còn sống một ngày, đều không thể đem vị trí Thế tử cho con thứ mà hắn thương yêu. Trong đầu Mạnh thị ước gì Lão vương phi sớm chút quy tiên.

Mạnh thị vừa đi vừa lẩm bẩm “Quỷ đòi nợ”, “Sao quả tạ”, chờ tiến vào thư phòng của phu quân, mới tức giận đặt mông ngồi xuống.

Ngồi ở phía sau bàn gỗ lê, là một người thanh niên trẻ mặc thanh y trường bào, khí chất nho nhã, chính là thứ trưởng tử Lục Thầm của Tuyên Vương phủ.

Lục Thầm thấy Mạnh thị tức giận, thì hạ bút xuống, tiến đến nắm hai tay Mạnh thị, ôn nhu: “Làm sao? Là ai chọc nàng tức giận?”


Đôi mắt đẹp của Mạnh thị nén giận, đem chuyện mới gặp phải Lục Lưu nói ra. Sau khi nghe, Lục Thầm cười cười, nói: “Ta còn tưởng là có chuyện gì? Nàng nha, cũng không phải ngày một ngày hai quen biết Tam đệ, tính tình hắn lạnh nhạt, ta đây còn không thấy hắn cười qua bao giờ, nàng đừng để trong lòng.”

Mạnh thị hừ một tiếng, nói: “Làm sao? Chàng không bênh vợ mình, lại bênh đến tận người ngoài rồi.” Mạnh thị càng nói càng tức, trong ngực càng thấy không phục: “… Nếu không có Lục Lưu, chúng ta ở Vương phủ còn có thể thoải mái chút, hơn nữa Chu nhi cùng Linh Lung, thân phận cũng sẽ nâng lên một tầng cao. Chàng tự mình không hăng hái cũng coi như thôi đi, nhưng làm sao cùi chỏ lại chĩa ra bên ngoài.”

Lục Thầm là người thành thật, trong ngày thường đối với thê tử Mạnh thị luôn quan tâm đầy đủ, đau lòng sủng ái, nếu đổi lại là ngày xưa có lẽ hắn đã đi tới mắng người, nhưng hiện giờ nghe xong lời nói này, Lục Thầm buông lỏng tay, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Tam đệ không phải là người ngoài.”

Mạnh thị cười gằn, nói: “Vậy hắn khắc chết chính mẹ ruột của mình, chuyện này cũng không phải ta bịa chuyện chứ? Người ta là thân đệ đệ của chàng, nhưng nghĩ trăm phương ngàn kế đem lại niềm vui cho Lão vương phi, vì phòng ngừa chàng cướp đi vị trí Thế tử này. Người ta mới có mười bốn, nhưng đã thành thục, âm trầm, còn chàng là cái người hiền lành nên toàn bị hắn bắt nạt.”

Mạnh thị càng nói càng khó nghe, lông mày Lục Thầm nhăn lại.

Hắn xoay người trở lại bên bàn đọc sách, giọng điệu nặng nề nói: “Tam đệ thuở nhỏ tang mẫu, là hài tử đáng thương. Hơn nữa vị trí Thế tử này, vốn là của hắn, cái gì mà cướp với không cướp.”

Thực sự là thứ không có tiền đồ, Mạnh thị nghiến răng nghiến lợi, thật là chỉ tiếc mài sắt không thành thép. Phu quân cùng nhi tử đều cùng một đức hạnh, ngày sau đều sẽ bị bắt nạt. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là khuê nữ giống nàng. Nhưng nghĩ đến khuê nữ lại kiêu căng ngốc nghếch, Mạnh thị thở dài một tiếng.

Mạnh thị liếc nhìn phu quân đang trầm mặc không nói chuyện.

Mạnh thị là người thông minh, biết được phu quân trung hậu, nghe không được lời nàng nói xấu Lục Lưu, nàng hít sâu một hơi, mới đi tới bên người Lục Thầm, thân thiết đưa tay lên bóp vai cho Lục Thầm, chịu thua nói: “Được rồi, thiếp thân chỉ là oán giận vài câu, gia đừng nóng giận.”

Lục Thầm lúc này mới nói: “Ngày sau đừng nói Tam đệ như vậy.”

Mạnh thị dừng động tác trên tay một chút, lười biếng qua loa nói: “Được, thiếp thân hiểu được.”

Lục Thầm lúc này mặt mày mới hớn hở, đưa tay lên ở trên mu bàn tay của Mạnh thị, nhẹ nhàng vỗ mấy cái, nói: “Nghe nói mấy ngày nữa Chu nhi đi Trấn Quốc Công phủ…”

Nói cái này, Mạnh thị cũng là một trận nén giận, trong lòng lại không nhịn được chửi bới Lục Lưu vài câu. Mạnh thị nói: “Hôm qua Linh Lung cùng Giang tiểu thư náo loạn một chút, ngày mai thiếp thân để Chu nhi đi thăm viếng. Chu nhi cùng ba huynh đệ Trấn Quốc Công phủ quan hệ tốt, cùng Giang tiểu thư thân thiết một chút, ngày sau nếu Chu nhi có thể lấy Giang tiểu thư, vậy thì tốt rồi.”

Lục Thầm đối với tiểu cô nương ngàn kiều bách sủng của Trấn Quốc Công phủ cũng có chút ấn tượng, tuy rằng ốm yếu, nhưng giáo dưỡng vô cùng tốt, lại được cái hiểu lễ phép.

Hắn bật cười nói: “Nàng không phải là đang lo lắng quá xa sao.” Hắn là con thứ. Con trai của hắn, sao có thể xứng với tôn nữ con vợ cả của Trấn Quốc Công phủ? Nhưng lời này, Lục Thầm không dám nói thẳng, chỉ lo thê tử lại tức giận.

Phu thê mười năm có thừa, Mạnh thị nơi nào không biết suy nghĩ trong lòng Lục Thầm? Nàng nói: “Chu nhi chúng ta nhân phẩm cùng học thức, mọi thứ đều xuất chúng, nơi nào không xứng với cái người ma bệnh kia?” Mạnh thị đối với đứa con trai này là cực thoả mãn, thêm nữa Lục Hành Chu vốn là ưu tú, Mạnh thị xem nhi tử, tự nhiên là càng xem càng hài lòng, tự cảm thấy nhi tử mình là thiếu niên ưu tú nhất trong toàn bộ kinh thành này.

Chỉ là ——

Mạnh thị cũng biết vì sao ba đích tôn của Trấn Quốc Công phủ đối với nhi tử mình lạnh nhạt, cuối cùng không phải là do nhi tử ngốc kia của nàng thừa nhận chính mình không cứu Giang Diệu hay sao?

Mạnh thị rũ mắt, tâm trạng có chút phát sầu. Lại tiếp tục như thế, nàng sợ người con dâu này sẽ chạy mất. Không được, hôn sự với Trấn Quốc Công phủ này, nàng nhất định phải leo lên.

Đầu thu khí trời mát mẻ, cũng giống như năm vừa rồi, Lão thái thái lại cùng con dâu và Tôn nhi đi Pháp Hoa tự cầu phúc bái phật.


Lão thái thái mỗi hồi bái Phật Tổ cùng Bồ Tát, đều không thể thiếu vì tiểu tôn nữ mà cầu phúc.

Giang Diệu tuy rằng tuổi nhỏ, thân người ốm yếu cực ít đi ra ngoài, nhưng số lần đi Pháp Hoa tự cũng khá là nhiều. Bây giờ thân thể nàng đã chuyển biến tốt, nhưng ngày nào cũng đều đặn uống thuốc bổ của đại phu kê, rồi một ngày ba bữa ăn cũng nhiều hơn một chút, ban ngày ngoại trừ đọc sách thì nàng còn rèn luyện thân thể, nên càng ngày nàng càng trổ mã bụ bẫm, cứ thế mà thuận lợi phát triển.

Lão thái thái cùng Kiều Thị và Giang Diệu ngồi chung một chiếc xe ngựa, Nhị nhi tức Phùng thị cùng Tam nhi tức Thích thị ngồi chiếc phía sau kia. Lão thái thái luôn an bài như vậy, vừa là muốn thân cận nhiều hơn với tôn nữ, thứ hai là biết Nhị nhi tức cùng Tam nhi tức quan hệ không tốt, cố ý cho hai người cơ hội ở chung để bồi dưỡng tình cảm.

Giang Diệu được Lão thái thái ôm vào trong ngực, lão thái thái nhìn nàng, cười ha hả nói: “Mập hơn rất nhiều.” Lão thái thái ôm tiểu tôn nữ thấy nàng nặng trình trịch, không giống trước đây chút nào, gầy gò suy nhược cùng một đôi mắt đặc biệt to.

Lão thái thái một mặt vuốt ve khuôn mặt của tiểu tôn nữ, một mặt nhìn Kiều Thị nói: “Lần tới Hoa đại phu đến, ngươi hãy cảm tạ đại phu thật nhiều.”

Hoa đại phu có tiếng là y thuật cao minh trong kinh thành. Mà phàm là người có bản lãnh thì tính khí có chút khác người, Hoa đại phu cũng là như vậy. Trong kinh thành này, hầu như đi đến đâu cũng đều có quan to cùng gia đình giàu có, nhưng Hoa đại phu lại không phải ai muốn khám bệnh thì ông sẽ khám. Vị Hoa đại phu này xem bệnh cho Giang Diệu, cũng là vì Kiều Thị từng nhiều lần đi bái phỏng, cuối cùng không tiếc quỳ xuống, mới cảm động Hoa đại phu. Giang Diệu ốm yếu là từ trong bụng mẹ, nếu không có Hoa đại phu diệu thủ hồi xuân, thì bây giờ cũng sẽ không có một Giang Diệu khỏe mạnh. Kiều Thị rất hiểu điều này, nghe lời nói: “Con dâu hiểu được, lần tới nhất định cố gắng cảm tạ.”

Lão thái thái thoả mãn gật gật đầu.

Đến Pháp Hoa tự, Lão thái thái dẫn Kiều Thị, Phùng thị cùng Thích thị đi vào bên trong điện dâng hương, thời điểm đến phòng khách trong hậu viện, liền nhìn thấy Tuyên thị vệ của Vương phủ, đoán được là Lão vương phi của Tuyên Vương phủ cũng đến đây, vì thế mấy người Trấn Quốc Công phủ liền qua bái kiến.

Lão vương phi nhìn Lão thái thái lại đây, bèn nhiệt tình đem người đón đến, cùng nhau ngồi xuống.

Kiều Thị, Phùng thị cùng Thích thị lần lượt hành lễ.

Lão vương phi là người hiền lành, cười phúc hậu nói: “Không cần khách khí như vậy, tất cả ngồi xuống nghỉ ngơi đi.” Sau đó mới nhìn về phía tiểu nữ oa trong tay Kiều Thị, vui vẻ nói, “Diệu Diệu cũng tới.”

Hôm nay Giang Diệu một thân nhu quần thêu hoa tử lăng, một hai tháng nay lại càng được nuông chiều hơn, bây giờ khuôn mặt không giống ngày xưa nhỏ gầy suy nhược mà là mập mạp khoẻ mạnh, phấn nộn hồng hào. Bộ dáng của Giang Diệu đều được kế thừa ưu điểm cùng nét đẹp của Kiều Thị và Giang Chính Mậu, đôi mắt to linh động trong suốt, có cảm giác hút hồn người đối diện, khiến tâm người nhìn đều mềm nhũn.

Vào lúc này Giang Diệu ngoan ngoan chào Lão vương phi, sau đó nhìn về phía bên cạnh Lão vương phi, nàng thấy cả Lục Lưu cũng đến đây rồi.

Lục Lưu mặt như bạch ngọc, ngũ quan tuấn tú, mặc một bộ cẩm bào màu tím rượu, nhìn khí sắc đã khá hơn lúc trước, thương thế có lẽ là tốt lên rồi.

Hôm nay bồi Lão vương phi tới dâng hương, ngoại trừ Tôn nhi Lục Lưu, còn có cháu dâu thứ trưởng Mạnh thị. Mạnh thị ăn mặc phú quý hoa lệ, dung mạo đoan trang, trang phục sáng loáng, nhìn Giang Diệu bên cạnh Kiều Thị, mới nói: “Diệu Diệu nhìn lại mập hơn rồi, đúng là tốt nha…” Tuy là khen, nhưng trong lòng lại nghĩ, nếu lại mập thêm nữa, ngày sau lớn rồi sẽ rất xấu, vậy coi như phiền phức. Dù sao ở trong lòng Mạnh thị, đã đem Giang Diệu xác định là con dâu của mình.

Mạnh thị lại nhìn Lục Linh Lung bên cạnh nói: “Sự tình lần trước, Linh Lung còn chưa cùng Diệu Diệu xin lỗi thật tốt, giờ đã đến đây rồi, Linh Lung bồi Diệu Diệu cùng đi ra ngoài chơi thôi.”

Giang Diệu nhìn dáng vẻ Lục Linh Lung bất đắc dĩ, nàng thật có chút không muốn miễn cưỡng nàng ta. Nhưng Lão thái thái đã lên tiếng: “Tiểu hài tử trong lúc đó, đánh lộn rất bình thường, Diệu Diệu mới vừa rồi không phải nói muốn đi ra ngoài sân xem hoa quế sao? Vậy con và Linh Lung tỷ tỷ cùng nhau đi đi.”

Lần trước sự tình ở Tuyên Vương phủ, Lão thái thái đương nhiên là biết được, nhưng hôm nay Mạnh thị có ý định muốn hai hài tử hòa hảo, mà Lão vương phi cũng ở chỗ này, nàng thế nào cũng phải cho người ta một mặt mũi.

Lão thái thái đều lên tiếng, Giang Diệu tự nhiên cũng không thể nói cái gì. Ngược lại nàng cùng Lục Linh Lung, lúc ở trong phòng vẫn giả vờ giả vịt cố gắng ngoan ngoãn, ra đến ngoài sân thì có lẽ ai cũng chẳng thèm phản ứng ai đó.


Có điều với Giang Diệu mà nói, Lục Linh Lung tính khí kiêu căng đều thể hiện hết lên mặt, không giống như Tạ Nhân thích ở sau lưng giở trò, nên cùng Lục Linh Lung ở chung vẫn là dễ dàng.

Mạnh thị cười, rồi mới nhìn về phía Lục Hành Chu đều im lặng nãy giờ, nói: “Chu nhi cũng đi cùng hai muội muội đi, chăm sóc các nàng một chút.”

Lục Hành Chu đã mấy ngày nay chưa từng thấy Giang Diệu nên vẫn không có cơ hội cùng nàng ở chung, vào lúc này chính là không kiềm chế nổi muốn chủ động bồi hai tiểu cô nương cùng đi ra ngoài, không ngờ Mạnh thị mở miệng trước, hắn liền nở nụ cười tự nhiên nói: “Vâng, Chu nhi nhất định chăm sóc thật tốt muội muội cùng Diệu Diệu.”

Lục Hành Chu dẫn Lục Linh Lung đi tới bên cạnh Giang Diệu, hướng về nàng vươn tay ra, nói: “Diệu Diệu, chúng ta ra ngoài chơi đi.”

Nụ cười của tiểu thiếu niên như ánh mặt trời, vốn là được nhiều người yêu thích, nhưng Giang Diệu không có cách nào quên được tình cảnh đời trước, nên không có đưa tay ra. Nàng suy nghĩ một lát, đi tới bên cạnh Lục Linh Lung, sau đó nắm chặt tay lục Linh Lung —— cả hai tình huống đều chán ghét nhưng nàng tình nguyện cùng Lục Linh Lung dắt tay.

Còn Lục Linh Lung vì Giang Diệu mà lòng bàn tay đều bị phạt đánh sưng đỏ, đau đến nỗi làm nàng khóc vài ngày nên sớm đã đem Giang Diệu coi là người đáng ghét nhất. Hơn nữa nàng biết, Giang Diệu nhìn tuổi còn nhỏ đơn thuần đáng yêu, nhưng ra tay tàn nhẫn cực kỳ. Tiểu nữ oa nhìn vô hại như thế, lại đem cánh tay của nàng bấm đến xanh xanh tím tím, vài ngày mới tiêu xuống được.

Lục Linh Lung biết, nàng chán ghét Giang Diệu, Giang Diệu cũng là chán ghét nàng, mà bây giờ Giang Diệu chủ động nắm tay nàng, đúng là khiến Lục Linh Lung có chút kinh ngạc nhìn Giang Diệu.

Có điều, bàn tay trong tay nàng mềm mại nhiều thịt, sờ vào có chút lành lạnh, Lục Linh Lung cũng không thấy chán ghét lắm, nhưng chỉ cần liên tưởng tới ngày ấy nàng đánh nhau với Giang Diệu, còn có tên lợn mập kia dánh rắm lên mặt nàng nhất định không chịu đứng lên là lại thấy tức giận.

Lục Linh Lung liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ của Giang Diệu ngây thơ thân mật, trong lòng mắng thầm: đồ dối trá, ở trước mặt người khác mới giả vờ ngoan ngoãn!

Ba người đi ra ngoài, đến khi mọi người không nhìn thấy, Lục Linh Lung mới giật tay trở về, dáng vẻ rất không tình nguyện.

Nhìn Lục Linh Lung dáng dấp vênh váo tự đắc, Giang Diệu quay về phía Thanh Mai nói muốn khăn tay, rồi sau đó nàng cúi đầu lấy khăn lau lau bàn tay vừa nắm tay với Lục Linh Lung.

Khuôn mặt Lục Linh Lung nhất thời tức giận đến tái mét, nàng hướng về Lục Hành Chu cáo trạng: “Ca ca, ngươi nhìn nàng xem.”

Lục Hành Chu sờ sờ đầu muội muội, nhìn tiểu nữ oa bên cạnh ngoan ngoãn khéo léo, chỉ cảm thấy nàng đáng yêu lại được người yêu thích, nên cũng không có nửa điểm tức giận. Xác thực là muội muội của hắn không đúng, nàng chỉ phản kích một chút, cũng không có cái gì không đúng, hơn nữa còn biểu lộ ra tính tình thật sự nha.

Lục Hành Chu nụ cười ôn hoà, nói: “Diệu Diệu đừng nóng giận, tính tình Linh Lung luôn như này chứ nàng không ác ý.”

Nàng biết chứ. Nhưng biết rồi thì thế nào? Không có ác ý cũng không thể tùy tiện có thể kiêu căng, Lục Linh Lung muốn ứng phó nàng, nàng như thường có thể ứng phó lại nàng ta. Chỉ là, chuyện như này mà đặt vào lúc trước, Giang Diệu cũng sẽ không tính toán gì với tiểu nữ oa bảy tuổi, nhưng nghĩ đến Lục Linh Lung từng bắt nạt tiểu biểu đệ, Giang Diệu liền biết người như Lục Linh Lung sẽ không thể nhường nàng một bước.

Thấy ca ca mình giúp đỡ người khác, Lục Linh Lung buồn bực dậm chân, vẻ mặt đều sắp khóc.

Lục Hành Chu đến cùng là lớn tuổi nhất, thấy hai người quan hệ không mấy vui vẻ, nên hắn phải dỗ dành, dụ dỗ mãi mới dẫn được hai tiểu tổ tông này cùng nhau đi ra sân xem hoa quế.

Pháp Hoa tự hoa quế nở rộ, mùi thơm ngào ngạt. Bên trong hậu viện có một cái hồ sen, vì giờ đã qua mùa hè nên những bông hoa sen đã bắt đầu héo úa, ngay cả những chiếc lá màu xanh ngọc bích cũng đã dần ngả màu vàng.

Lục Hành Chu thấy Lục Linh Lung nghịch ngợm, hắn liền dặn dò: “Muội đừng đi quá gần hồ sen.”

Lục Linh Lung liền hướng về phía Lục Hành Chu làm một cái mặt quỷ, sau đó cúi đầu, khoé miệng nhếch lên dường như muốn tính toán chuyện gì đấy. Nàng ngẩng đầu lên, quay về phía Thanh Mai đang theo hầu hạ bên Giang Diệu, ngoan ngoãn khéo léo nói: “Ta có chút đói bụng, ngươi có thể đi lấy giúp ta ít bánh hoa quế không?”

Thanh Mai là nha hoàn thiếp thân mà Kiều Thị an bài đi theo Giang Diệu, vì sợ Giang Diệu còn nhỏ tuổi dễ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nên Kiều Thị để Thanh Mai đi theo che chở cho nữ nhi. Vào lúc này Lục Linh Lung lại muốn Thanh Mai đi lấy bánh ngọt, đúng là đem nàng vào thế khó.

Thanh Mai đang muốn từ chối yêu cầu của Lục Linh Lung thì đã thấy Giang Diệu đi lại đây, dáng dấp cực hiểu chuyện, nghiêng đầu nhỏ, nói:

“Thanh Mai tỷ tỷ, tỷ liền giúp nàng ấy đi lấy một chút bánh ngọt đi.”

Thanh Mai nhìn tiểu thư nhà mình khuôn mặt tinh xảo, môi hồng răng trắng, nhìn thật đáng yêu, nàng suy nghĩ một chút rồi mới gật đầu nói: “Vậy được, Tiểu thư đợi nô tỳ đi lấy bánh ngọt một chút, nô tỳ sẽ lập tức trở về, nhưng tiểu thư đừng chạy lung tung cẩn thận lại ngã.”


Giang Diệu lập tức gật đầu đáp lại.

Nhìn Thanh Mai đi rồi, lúc này Lục Linh Lung mới đi đến bên cạnh Giang Diệu, khuôn mặt nhỏ nhuộm ý cười, nói: “Diệu Diệu thật tốt.” Thái độ hiểu chuyện, nhiệt tình này với thái độ vừa nãy tuyệt đối không giống nhau, chắc chắn có ý đồ.

Giang Diệu không biết trong tải hồ lô của Lục Linh Lung bán thuốc gì, tốt nhất nàng cứ nên cẩn thật, sau đó Giang Diệu khẽ mỉm cười, lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, phối hợp nói lời khách sáo với Lục Linh Lung:

“Không cần khách khí.”

Lục Linh Lung ừ một tiếng, đôi mắt linh động di chuyển, sau đó chỉ chỉ bên hồ sen đột nhiên nhô ra một con thỏ con, vui vẻ nói: “Diệu Diệu xem kìa, thỏ con thật là đáng yêu, chúng ta tới xem đi.”

Tiểu hài tử, đều yêu thích thỏ con đáng yêu, huống hồ đây còn là con thỏ trắng nhỏ, thân hình mập mạp, mềm mại như cục bông, đang cúi đầu gặm củ cà rốt, trông thật là ngây thơ đáng yêu. Giang Diệu xác thực yêu thích, nhưng nàng không lập tức chạy tới, mà chỉ cười tủm tỉm nhìn Lục Linh Lung trước mặt, nói: “Chúng ta cùng đi đi.”

Nụ cười của Lục Linh Lung cứng đờ, sau đó gật đầu, liền đi cùng với Giang Diệu đi xem thỏ nhỏ, chỉ là bước chân lại thoáng chậm lại một chút, cố tình để Giang Diệu đi ở phía trước.

Thỏ con không sợ người lạ, chỉ mải mê gặm cà rốt. Thời điểm cách thỏ con khoảng hơn chục bước đi bộ, Giang Diệu bỗng nhiên dừng lại.

Lục Linh Lung không nhịn được hỏi: “Diệu Diệu, muội sao… Làm sao lại dừng lại rồi?”

Giang Diệu thân thủ nhanh nhẹn vươn tay ra nắm chặt tay Lục Linh Lung, thái độ kiên định nói:

“Chúng ta cùng đi.”

Thấy Lục Linh Lung hơi bất đắc dĩ nên Giang Diệu càng nắm chặt hơn, nói cái gì cũng không để nàng ta tránh thoát, lôi kéo nàng ta cùng đi tới. Nhưng thái độ Lục Linh Lung vừa mới hiền lành, giờ liền thay đổi ngay lập tức, nhíu mày nói không muốn, càng đi đến gần thỏ con thì Lục Linh Lung càng gấp gáp, thế là nàng liền giựt mạnh tay mình ra khỏi tay Giang Diệu uốn éo xoay người muốn rời đi.

Có lẽ biên độ động tác của Lục Linh Lung quá lớn, dưới chân không biết giẫm phải cái gì, liền bị trượt một cái, thân thể Lục Linh Lung liền hướng phía hồ sen mà lao xuống.

“Vù vù” một tiếng.

Lục Linh Lung rơi vào trong hồ, nhất thời bọt nước bắn lên tung toé.

Lục Linh Lung không biết bơi, giờ khắc này rơi xuống nước, hai tay ở trong ao liền giẫy giụa, thân thể lúc chìm lúc nổi muốn hô cứu mạng.

Lúc này Giang Diệu mới xoay người nhìn Lục Hành Chu đáng há hốc mồm, chớp chớp mắt mấy cái, chỉ vào Lục Linh Lung đang như vịt giãy chết ở trong hồ, vẻ mặt vô tội nói: “…Hành Chu ca ca, nàng bị ngã xuống…”

Lục Hành Chu giờ mới phản ứng lại, liền vội vàng nhảy vào hồ sen lạnh lẽo cứu muội muội.

Giang Diệu lẳng lặng đứng ở trên bờ, vẫn chưa kêu người đến cứu.

Lục Linh Lung này có tâm địa xấu nhưng lại không có đầu óc để làm chuyện xấu.

Nhìn vị trí của thỏ con đang ngồi trên đống cỏ này, mà vừa vặn đống cỏ này lại gần hồ sen nên quanh năm ẩm ướt, phía trên mơ hồ có thể thấy toàn rêu xanh, vừa nhìn thì sẽ biết vị trí này dễ dàng trơn trượt, nếu nàng chỉ chú ý thỏ con mà chạy tới, thì việc bị rơi xuống hồ sen cũng không có gì là bất ngờ. Hơn nữa vẻ mặt cùng cử chỉ của Lục Linh Lung quá mức chột dạ, muốn nàng không muốn nghĩ nhiều cũng không được.

Thời tiết hôm nay cũng không lạnh, lại có Lục Hành Chu đến cứu đúng lúc, rồi người lớn trong phòng khách cách đó không xa, nên chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì lớn. Chỉ có điều Lục Linh Lung sẽ phải uống no nước hồ mà thôi.

Nàng muốn cho nàng ta uống nhiều một chút, cho nàng ta bài học để nàng ta biết thế nào là gậy ông đập lưng ông.

Thấy Lục Hành Chu đã ôm được Lục Linh Lung, lúc này nàng cũng nên gọi người tới cứu rồi, nhưng ngay giữa lúc nàng đang chuẩn bị há mồm ra để gọi người, thì trước ngực bỗng nhiên có một cánh tay vòng tới, trực tiếp đem nàng ôm lên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.