Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 36: Đau lòng


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 36: Đau lòng

edit: Phương Moe

Hôm nay nữ nhi chịu uỷ khuất, bữa tối Kiều Thị ăn đều không thấy ngon miệng. Giang Chính Mậu đau lòng thê tử, liền dặn dò nha hoàn chuẩn bị sẵn bữa ăn khuya. Chờ đến khi Kiều Thị từ Cẩm Tú viện của nữ nhi trở lại, vào trong phòng đã thấy Giang Chính Mậu một thân y phục lụa tơ tằm xanh ngọc  thêu chữ vạn, đang ngồi chờ ở trên ghế thái sư.

Ngũ quan Giang Chính Mậu tuấn mỹ kiên cường, vẻ mặt vốn là hờ hững nhưng vừa thấy được thê tử đi vào, nhất thời lộ ra vẻ ôn hoà, tiến lên nắm lấy bàn tay mềm mại của thê tử, hỏi: “Diệu Diệu ngủ rồi?”

Kiều Thị gật đầu, liếc mắt nhìn bàn ăn khuya, mỉm cười nhìn Giang Chính Mậu: “Chàng biết thiếp không ăn khuya mà.” Giang Chính Mậu thường ngày công vụ bề bộn, có lúc bận bịu đến nửa đêm mới từ thư phòng đi ra, Kiều Thị sẽ chuẩn bị cho hắn đồ ăn khuya, còn nếu hắn không bận bịu thì phu thê hai người đều sẽ không ăn khuya. Mà ngày hôm nay, Giang Chính Mậu mới ở thư phòng một chút đã trở về phòng ngủ, phần ăn khuya này hiển nhiên không phải để cho hắn ăn. Kiều Thị biết phu quân của mình tuy là nam nhân lẫm lẫm liệt liệt, có chút bá đạo, nhưng đối với thê tử là nàng thì đặc biệt quan tâm tỉ mỉ cùng yêu chiều.

Phần ăn khuya này là phu quân chuẩn bị cho nàng.

Chỉ là Kiều Thị thích chưng diện làm đẹp, vì vậy để giữ cho vóc dáng được thon gọn yểu điệu, từ mười mấy tuổi nàng đã bắt đầu hạn chế các loại thức ăn dễ béo, trong ngày thường mấy món điểm tâm ngọt nàng cũng không động vào một chút, chứ đừng nói là ăn khuya.

Giang Chính Mậu tất nhiên là hiểu thê tử, nhưng vẫn không buông tha, hắn dỗ dành thê tử: “Buổi tối nàng ăn không nhiều, giờ nhiều hay ít thì cũng ăn một chút, nhé?”

Kiều Thị suy nghĩ một chút, vẫn là không phụ sự quan tâm của Giang Chính Mậu, ngồi xuống bắt đầu ăn. May mà phu quân là người tỉ mỉ, nên đồ ăn chuẩn bị cũng không quá ngọt ngấy. Kiều Thị ăn hết nửa bát tổ yến cũng với bánh táo đỏ, xong rồi phu thê hai người mới đi vào nghỉ ngơi.

Sau khi vận động trên giường một trận thoải mái, Giang Chính Mậu ôm thê tử như phù dung vào trong ngực, hôn một cái lên tóc mai nàng, âm thanh trầm thấp dễ nghe nói: “Nàng đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút.”

Kiều Thị gật đầu, ôm lấy cánh tay phu quân, nói: “Có điều hôm nay hành động của Diệu Diệu làm cho thiếp thật bất ngờ. Lục Linh Lung kia so với Diệu Diệu lớn hơn một tuổi, thân thể cũng khoẻ mạnh hơn, không ngờ nàng lại bị Diệu Diệu đánh ngã…”

Tuy nói đánh nhau là không đúng, đặc biệt là cô nương gia, phải nên đoan trang hiền thục. Các gia đình giàu có trong kinh thành, gia đình nào mà không từ nhỏ đã bồi dưỡng nữ nhi thành có tri thức, hiểu lễ nghĩa? Nhưng trong giọng điệu này của Kiều Thị thì vui mừng là chiếm đa số, hiển nhiên không bởi vì nữ nhi hôm nay có cử chỉ thô tục mà tức giận.

Kiều Thị ngẩng mặt lên nhìn phu quân, hai gò má hồng hồng, đáy mắt mỉm cười nói: “Diệu Diệu thân thể không tốt, thiếp không cầu nàng sau này được hưởng nhiều vinh hoa phú quý, chỉ mong nàng khoẻ mạnh, nhưng nàng luôn được chàng và ba nhi tử che chở bảo vệ, thiếp càng lo lắng ngày sau nàng không thể biết bảo vệ chính mình, bây giờ ngược lại thì tốt rồi, thiếp có thể thấy Diệu Diệu chúng ta có năng lực tự bảo vệ mình.”


Cái gì mà thiện lương, cái gì rộng lượng, nàng mặc kệ, nàng chỉ cần nữ nhi không bị một chút oan ức.

Giang Chính Mậu giơ tay vuốt ve mặt thê tử, cười nói: “Diệu Diệu giống nàng!”

Điều này hiển nhiên không phải khen ngợi, mà là hắn trêu trọc nàng.

Lúc này sắc mặt Kiều Thị liền ngượng ngùng.

Nàng cùng thanh mai trúc mã yêu nhau rồi thành thân, đây là chuyện tốt, nhưng cũng có chỗ không tốt, ví dụ như mấy chuyện khi còn bé, từng việc, từng việc đều không gạt được hắn, ngày sau còn bị hắn lôi ra trêu trọc.

Kiều Thị không muốn thảo luận cái đề tài này, vươn tay ra véo vào eo hắn một cái, nhưng Giang Chính Mậu từ thủa nhỏ đã luyện võ, trên người đều cứng rắn, trên bụng cũng là sáu múi chỉnh tề, bên ngoài nhìn nho nhã thư sinh, nhưng bên trong là một bộ dáng vóc săn chắc, cường tráng.

Kiều Thị thu tay về, lườm hắn một cái, nói tiếp: “Ngược lại thiếp cảm thấy Diệu Diệu như vậy rất tốt. Bảo bối của chúng ta, ai cũng đều không được phép bắt nạt.”

“Đúng, không cho bắt nạt.” Giang Chính Mậu phụ hoạ theo thê tử, sau đó lại hỏi: “Hôm nay nàng và đại tẩu đi Tuyên Vương phủ, vậy thương thế của Tuyên thế tử sao rồi?”

Hỏi đến chính sự, vẻ mặt Kiều Thị cũng nghĩ lại một chút, nàng nói: “Thiếp cũng chưa thấy người, chỉ cho Diệu Diệu cùng Nguyên Bảo đến thăm, nghe nói vẫn nằm trên giường dưỡng bệnh, thương thế không nhẹ. Phu quân…hôm qua chàng cũng nói rồi, trên cánh tay Tuyên thế tử toàn máu, thương thế như vậy, thiếp e rằng không nhanh như vậy mà khỏi được.”

Nói tới Lục Lưu, Kiều Thị không nhịn được lại tán thưởng một phen, nàng nói: 

“Nếu ngày sau Diệu Diệu của chúng ta thành thân, có thể gả cho một phu quân như Lục Lưu, thiếp cũng không có gì phải lo lắng nữa.”

Giang Chính Mậu nghe thê tử nói thế nhưng mày nhíu lại, nói:


“Hơi lớn tuổi chút.” Ngữ khí tỏ vẻ ghét bỏ. 

Nhưng nhân gia người ta mới là thiếu nhiên mười bốn tuổi thôi nha!

Kiều Thị không nhịn được cười. Nàng chỉ đang so sánh thôi, lại nói cũng không bảo thành thân ngay với Lục Lưu, nhưng hiện nay nghe Giang Chính Mậu nói như vậy, Kiều Thị lại có chút không vui, vẻ mặt liền bênh Lục Lưu, nói: “Phu quân không phải cũng lớn hơn thiếp sáu tuổi sao? Lục Lưu cũng hơn nữ nhi có tám tuổi mà thôi!”

Đây là đang chê hắn già sao? Giang Chính Mậu liền xoay người đem thê tử đặt dưới thân, hôn nàng một trận tàn nhẫn để trừng phạt.

Nữ nhi của Giang Chính Mậu hắn, ngày sau tất nhiên phải gả cho một phu quân tuổi tác tương đương. Hơn nữ nhi quá nhiều tuổi, hắn không nỡ.

Ngày hôm sau, cục u trên trán Giang Diệu cũng tan một chút, nhưng da dẻ tiểu nữ oa quá mức mềm mại, bây giờ trên trán là máu ứ đọng, e rằng một chốc không thể tan ngay được. Buổi sáng Kiều Thị qua chỗ nữ nhi, nhìn thấy lại không nhịn được đau lòng một phen, đáng lẽ ngày hôm qua không thể dễ dàng tha cho Lục Linh Lung như vậy.

Giang Diệu giơ tay sờ một cái, liền đau đến nỗi hít vào một ngụm khí lạnh, đánh đổi này có chút hơi lớn rồi.

Hôm qua vốn đã bàn bạc để hôm nay cùng Kiều Nguyên Bảo tiếp tục đi Tuyên Vương phủ thăm Lục Lưu, nhưng hôm qua lại phát sinh chuyện như vậy, hơn nữa trên đầu nàng là cục ư với vết máu ứ đọng, tự nhiên không thể xuất môn. Có điều việc này cũng vừa vặn hợp ý Giang Diệu —— trước đây tiểu biểu đệ vẫn dính nàng, hôm nay đúng là có thể nhàn hạ luyện tập viết chữ một chút.

Giữa lúc thời điểm Giang Diệu chuẩn bị luyện chữ thì Tiết Kim Nguyệt lại qua chơi với nàng.

Tiết Kim Nguyệt mặc một thân nhu quần sắc cam, chải lên song thùy kế, xinh đẹp hoạt bát, nhìn thấy trên trán Giang Diệu vết máu ứ đọng, lúc này mới đau lòng nói: “Làm sao muội lại thành như vậy a?”


Giang Diệu cười tủm tỉm, cùng Tiết Kim Nguyệt chia sẻ chuyện hôm qua cùng Lục Linh Lung đánh nhau. Tiết Kim Nguyệt nghe xong, hơi kinh ngạc, nhưng nắm nắm đấm nói: “Thật hả giận, lúc trước tỷ đã thấy ngứa mắt rồi, con mắt nàng ta lúc nào cũng cao hơn trán, cả ngày đi theo phía sau La an quận chúa…” La An quận chúa tuy rằng thân phận cao quý, nhưng tính khí quá kém, các tiểu cô nương trong nhóm quý nữ đều không muốn cùng La An quận chúa chơi đùa.

Tiết Kim Nguyệt đau lòng một phen, liền từ trong tay nha hoàn phía sau cầm lấy chiếc diều mang theo từ Tiết phủ, là con diều hồ điệp cực đẹp đẽ, trên đó có đủ các loại hoa cỏ, sắc thái rực rỡ, được làm rất tinh xảo.

Giang Diệu nhìn thấy mắt cũng là sáng lên, yêu thích nói: “Thật là đẹp.”

Tiết Kim Nguyệt ưỡn thẳng lưng rồi dương dương đắc ý nói: “Đây là ca ca tự mình làm cho tỷ, nếu Diệu Diệu yêu thích, con diều này liền tặng cho muội.”

Ca ca Tiết Kim Nguyệt – Tiết Đằng, sau này chính là võ tướng tuổi trẻ tài cao, cùng Cửu công chúa Lục Dục Tú định hôn ước từ nhỏ.

Giang Diệu tuy rằng yêu thích, nhưng cũng không muốn đoạt của người khác, nàng nói: “Không cần đâu, lần tới muội sẽ bảo Nhị ca làm cho muội.” Nhị ca nàng tỉ mỉ, bện châu chấu đều tốt như vậy, thì vẽ diều cũng không thể làm khó được Nhị ca.

Lời này của Giang Diệu làm Tiết Kim Nguyện sửng sốt. Nàng chớp chớp mắt to, nhỏ giọng nói: “Nhị biểu ca còn có thể vẽ diều a?”

Giang Diệu gật gật đầu, một bộ dáng dấp mèo khen mèo dài đuôi: “Nhị ca muội rất lợi hại, ở trong ba ca ca thì Nhị ca là người thông minh nhất. Lần tới học viện có thi đấu đá cầu, muội mang biểu tỷ đến xem một chút, Nhị ca muội rất lợi hại.” Nói nói, nàng không nhịn được lại cường điệu một lần.

Tiết Kim Nguyệt theo bản năng luôn e ngại Giang Thừa Hứa lạnh như băng, nên cũng quên trên người Giang Thừa Hứa có ưu điểm, hiện nay nghe Giang Diệu nói như vậy, đúng là có chút ngạc nhiên. Nàng rũ mắt, nhỏ giọng than thở: “… Thì ra Nhị biểu ca lợi hại như thế.” Nàng đều không nhìn ra đây.

“Vâng.” Giang Diệu mau mau gật đầu.

Nhị ca nàng tất nhiên là lợi hại, mẫu thân đều nói rồi, Nhị ca nàng so với cha, là trò giỏi hơn thầy. Chỉ là, Giang Diệu vẫn còn có chút lo lắng. Hiện nay biểu tỷ mới có tám tuổi, chính là tuổi thiên chân vô tà, nàng có trăm phương ngàn kế để biểu tỷ đối với Nhị ca có ấn tượng tốt, việc này thì không khó. Nhưng nàng cũng có chút bận tâm, nếu ngày sau chuyện này thật sự thành mà Nhị ca nàng đối với biểu tỷ tính khí vẫn ít nói lạnh nhạt như thế, vậy thì do nàng chính là kẻ cầm đầu.

Nhưng đời trước, nàng từng thấy Nhị ca bộ dáng đau khổ khi biểu tỷ chết, nàng cảm giác dường như Nhị ca cũng muốn chết theo biểu tỷ. Nhìn Nhị ca giống như nam nhân tính tình nhạt nhẽo lạnh lùng, nhưng tận trong xương tuỷ lại là phần tình cảm cực nóng bỏng và thâm tình, ngay cả nàng là muội muội đều chưa từng phát hiện ra Nhị ca nàng thực sự rất yêu biểu tỷ Tiết Kim Nguyệt. 

Một mặt là biểu tỷ, một mặt là ca ca của nàng, Giang Diệu có chút khó có thể lựa chọn. Nhưng nếu thật sự muốn chọn, nàng khẳng định là lựa chọn giúp Nhị ca. Dù sao khi đó biểu tỷ cũng là yêu thích Nhị ca. Chỉ cần nàng hơi nhắc nhở Nhị ca, thêm vào Nhị ca nàng lại thông tuệ, sẽ không thể đi vào vết xe đổ của đời trước.


Lục hà vừa bưng chén thuốc không cùng cơm từ bên trong đi ra, đã thấy một cái nắm cơm xanh mượt mập mạp “Cộc cộc đát” chạy tới, nhìn tiểu mập mạp không kịp dừng bước, thân thể lập tức đụng vào người của hắn. Thấy Tiểu mập mạp muốn ngã chổng vó, Lục Hà vội vàng giơ tay đỡ hắn, mỉm cười nói: “Nguyên bảo công tử.”

Kiều Nguyên bảo ngẩng mặt lên, lộ ra một gương mặt mập mạp trắng nõn, mắt đen láy như hắc mã não, chớp chớp hỏi: “Đại ca ca tỉnh rồi sao?”  âm thanh trẻ con thật dễ nghe.

Lục Hà nói: “Thế tử đang đọc sách.”

Kiều Nguyên Bảo “Ồ” một tiếng, sau đó hài lòng chạy tiến vào.

Bên trong Lục Lưu đã sớm nghe được âm thanh ở bên ngoài. Trong tay là một quyển binh thư, Lục Lưu nghiêng đầu nhìn một chút, chỉ thấy một tiểu hài tử mập mạp mặc xiêm y màu xanh lam, còn phía sau hắn là hai nha hoàn, ngoài ra không có thêm ai khác. Lục Lưu thu hồi mắt, cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Kiều Nguyên Bảo tất nhiên không có ý thức đến tâm tình trong mắt Lục Lưu, bèn chạy tới gọi: “Đại ca ca.”

Lục Lưu ừ một tiếng.

Kiều Nguyên Bảo lại hỏi: “Cánh tay của Đại ca ca còn đau không?” Hỏi xong hắn lại tự mình bắt đầu nói thầm: “Vẫn còn đau đi, không nhanh như vậy khỏi đâu.”

Lục Lưu thích thanh tĩnh, tiểu mập mạp này có chút ồn ào, nên không khỏi nhíu mày. Hắn hít sâu một hơi, đem sách trong tay gác qua một bên, hỏi: “Hôm nay chỉ một mình ngươi đến sao?”

“Đúng nha, đúng nha.” Kiều Nguyên Bảo gật đầu, nhớ tới chuyện hôm qua, lại bắt đầu đau lòng: “Cái trán của tiểu biểu tỷ bị sưng đau, nên phải ngoan ngoãn chờ ở nhà, không thể cùng Bảo Bảo đến thăm Đại ca ca.”

Lục Lưu dường như là không có nghe thấy, ánh mắt lẳng lặng nhìn ra bên ngoài.

Hồi lâu, mới quay đầu, nhìn tiểu mập mạp trước mặt, nói: “Vậy chúng ta đi thăm tiểu biểu tỷ của ngươi một chút, có được hay không?”

Kiều Nguyên Bảo nghiêng đầu nhỏ, nhìn  Đại ca ca trước mặt, càng phát giác vị Đại ca ca này thân thiết thiện lương, không chỉ quan tâm hắn, còn quan tâm tiểu biểu tỷ của hắn nữa. Kiều nguyên bảo vội vàng gật đầu, nói: “Được… Được.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.