Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 3: Tam Thúc


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 3: Tam Thúc

Lục Lưu là trưởng tử duy nhất của Tuyên Vương Phủ.

Lúc trước, Tuyên Vương phi mãi vẫn không mang thai, thì trắc phi Vưu thị
vừa vào cửa cái bụng không chịu thua kém liền sinh cho Tuyên Vương hai
nhi tử. Con cả là Lục Thầm cùng con thứ là Lục Dịch cách biệt nhau hai
tuổi. Khi Lục Thầm mười hai tuổi, Tuyên Vương muốn đem cho Tuyên Vương
phi nuôi nấng, nếu Tuyên Vương phi không sinh được con thì Lục Thầm sẽ
trở thành con trưởng. Nhưng lúc này, Tuyên Vương phi lại mang thai nên ý định này liền bỏ đi. Sau đó, trong lúc Tuyên Vương phi sinh ra nhi tử
Lục Lưu, thì băng huyết mà chết. Tuyên Vương phi chết được ba năm, Tuyên Vương liền tái giá, cưới muội muội ruột của Tuyên Vương phi – Tống Vân
Dao. Tuyên Vương đem cái chết của thê tử đổ lên người Lục Lưu, nhưng Lục Lưu lại là trưởng tử duy nhất nên vị trí Thế tử này, tự nhiên là hắn.
Có điều, nếu Tuyên Vương phi không sinh ra Lục Lưu thì Thế tử của Tuyên
Vương phủ đã là của Lục Thầm, như vậy thân phận Lục Hành Chu cũng sẽ
khác. Mà Tuyên Vương phi khi mang thai thì đã hơn ba mươi, nên tuổi Lục Lưu so với con trai lớn của Lục Thầm là Lục Hành Chu chỉ hơn có bốn
tuổi.

Xét theo bối phận thì Lục hành Chu phải gọi cung kính Lục Lưu một tiếng “ Tam thúc.”

Đời trước Giang Diệu cực ít ra ngoài, coi như cùng Lục Hành Chu lui tới,
cũng chỉ là hắn đến Trấn Quốc Công phủ. Thế nên Lục Lưu nàng chưa từng
thấy mặt. Ai có thể nghĩ đến vị Tuyên thế tử sau này sẽ trở thành một
nhân vật hết sức lợi hại.

Coi như nhiều lần chúng đại thần hướng về
Cảnh Huệ đế kết tội Tuyên Vương Lục Lưu, cũng không có cách nào lay động địa vị của Lục Lưu trong triều. Tiểu hoàng đế đối với Lục Lưu tín nhiệm mười phần, từ lâu đã vượt qua mức quân thần bình thường.

Lúc đó
Tuyên Vương đã chết, Lục Lưu liền kế vương vị, rất nhiều lời bàn tán
không tốt về hắn như là “Quyền khuynh triều chính”, “Sát phạt quả quyết”. Mặc dù Lục Lưu danh tiếng xấu nhưng lại không thiếu khối kẻ theo sau
nịnh bợ đút lót.

Lục Lưu có thể đạt được thành tựu lớn như vậy, hiển
nhiên không phải dạng người lương thiện, chỉ là ở thời điểm thiếu niên
hắn lại vì nhảy xuống nước mà cứu một tiểu nữ nhi, chuyện này đến nàng
cũng có chút không thể tin.

Lúc này Giang Diệu chỉ có thể nói với
mẫu thân người cứu nàng ngày ấy không phải Lục Hành Chu. Còn là ai cứu
thì đến lúc đó phải do chính mồm Lục Hành Chu nói ra mới được.



Kiều Thị nghe xong Giang Diệu nói, liền đi tìm Giang Chính Mậu nói về việc
này.
Giang Chính Mậu một thân trang phục xanh ngọc, giờ khắc này gương
mặt tuấn tú không hề cảm xúc. Kiều Thị cùng hắn thành thân mười mấy năm
tự nhiên hiểu được giờ phút này hắn chính là tức giận.
Giang Chính Mậu
biết được thê tử từ chỗ nữ nhi qua đây, liền hỏi: “Diệu Diệu thế nào?”
Trong lòng hắn tuy tức giận nhưng mà vẫn tuyệt đối nhớ đến nữ nhi bảo bối.


Kiều Thị nở nụ cười: “Diệu Diệu đang luyện chữ, đúng là ngoan
ngoãn. Thiếp thấy sắc mặt Diệu Diệu cũng tốt hơn nhiều“. Nàng tinh tế
đánh giá sắc mặt phu quân, âm thanh nhè nhẹ hỏi “Trần Phu tử nói thế
nào?”


Vừa nhắc tới chuyện này, Giang Chính Mậu liền bực mình.
Lông

mày hắn nhăn lại, nói: “Tiểu tử thúi, ba hôm không đánh là liền lật nóc
nhà.”


Kiều Thị “Xì xì” nở nụ cười, con ngươi như làn Xuân
Thủy.
Giang Chính Mậu dù tuổi trung niên nhưng dáng dấp thật tuấn lãng.
Chỉ là hắn bình thường nghiêm túc thận trọng, tất cả ôn nhu sủng nịnh
đều đặt lên người thê tử cùng nữ nhi, nên trước mặt ba nhi tử không có
nửa điểm là phụ thân từ ái. Trong ba huynh đệ, con cả Giang Thừa Nhượng
thận trọng nên phụ thân là hắn bớt lo; con thứ Giang Thừa Hứa ngày
thường âm trầm, học hành tốt nhất trong ba nhi tử, vốn là Giang Chính
Mậu nên vì vậy mà đắc ý nhưng tính khí hai cha con lại giống nhau như
đúc nên trời sinh xung khắc; con út Giang Thừa Ngạn, càng không cần phải nói, chính là khỉ thành tinh, gặp rắc rối nhiều nhất cũng là hắn, chỉ
là mối lần Giang Chính Mậu muốn giáo huấn hắn thì trùng hợp thê tử Kiều
Thị lại bảo hộ trước mặt hắn.


Giang Chính Mậu cưng chiều thê tử.
Giang Thừa Ngạn dẻo mồm hiếu thuận, luôn khiến Kiều Thị vui vẻ, nên hắn
luôn có một kim bài miễn tử làm Giang Chính Mậu vẫn không làm gì được
hắn.
Nói đến nữ nhi, tâm Giang Chính Mậu liền mềm yếu. Thê tử sinh xong
ba cái tiểu tử thúi, năm năm sau, hai người mới sinh được nữ nhi Diệu
Diệu này.

Mới đầu Giang Chính Mậu liền nghĩ thê tử sẽ sinh cho hắn
một nữ nhi phấn điêu ngọc mài. Đến lúc ba huynh đệ được ra đời, hắn
nhìn đồng loạt ba nhi tử được mang đến mà nhất thời trợn mắt ngoác mồm,
vẻ mặt thật đặc sắc. Kiều Thị cảm thấy hắn ghét bỏ ba nhi tử của nàng
nên giận dỗi hắn một thời gian dài.
Sau này rốt cục sinh được bảo bối
Diệu Diệu này, Giang Chính Mậu vừa có thê vừa có nữ nhi, thêm nữa nữ nhi nhỏ tuổi lại ngoan ngoãn nên Giang Chính Mậu càng yêu thương nhiều
hơn.
Giang Chính Mậu nhìn thê tử mặt toàn ý cười, không nhịn được nắm
bàn tay nàng, vẻ mặt trở nên ôn nhu.
Hắn nói: “A uyển, chờ một lúc ta đi giáo huấn nhi tử, nàng đừng bênh hắn.”


A Uyển là khuê danh của Kiều Thị.


Kiều Thị cùng Giang Chính Mậu là thanh mai trúc mã biểu huynh muội, sau
thuận lợi kết hôn, phu thê ân ái, nghĩa nặng tình thâm, không biết bao
nhiêu người mong ước. Mà Giang Chính Mậu giữ mình trong sạch, bên người
không có thiếp thất hay nha hoàn thông phòng, tất cả mọi việc hắn đều
thuận theo ý thê tử. Kiều Thị mang lại niềm vui cho lão thái thái, trước khi xuất giá liền coi nàng như nữ nhi, sau này nàng vào cửa liền sinh
một cái ba nhi tử cùng với một nữ nhi, càng làm cho mọi người thêm vui
mừng. Đối với Quốc Công phủ, ngươì con dâu này là tuyệt đối hài
lòng.
Bởi vậy, Giang Chính Mậu không nạp thiếp cũng là chuyện hiển
nhiên.


Kiều Thị đau lòng cho nhi tử, mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Vậy
cũng được, nhưng mà phu quân phải đáp ứng thiếp là không thể ra tay quá
nặng, dù sao thì sự việc cũng xảy ra rồi“.
Giang Chính Mậu nhìn văn nhã
nhưng thực tế hắn lại biết võ. Ba nhi tử chính là một tay Giang Chính
Mậu giáo dục, khi còn nhỏ hắn liền dạy ba huynh đệ cưỡi ngựa bắn tên.
Phụ thân nghiêm khắc bất quá cũng có chỗ tốt, trong ba nhi tử thì con
thứ hai Giang Thừa Hứa là xuất sắc nhất, cơ hồ còn trò giỏi hơn thầy.
Ngoài miệng Giang Chính Mậu tuy không nói gì, nhưng nhìn nhi tử xuất
sắc, trong lòng hắn cũng là đắc ý.


Kiều Thị thấy Giang Chính Mậu sắc mặt hờ hững, nhíu mày nói: “Làm sao vậy? Chẳng lẽ yêu cầu nho nhỏ ấy

của thiếp mà phu quân cũng không đáp ứng?”


Giọng điệu này, phảng
phất là tức giận.
Kiều Thị tuy đã là mẫu thân của bốn hài tử, nhưng nàng trời sinh quyến rũ hơn nữa lại biết cách bảo dưỡng, dù không thể nói
nhan sắc mãi tươi trẻ, nhưng so với các phu nhân cùng tuổi thì nàng trẻ
hơn vài tuổi. Phu quân sủng ái, toàn gia hoàn mỹ, Kiều Thị trải qua
những tháng ngày thoải mái nên sắc mặt luôn sáng bóng hồng nhuận, đẹp
không sao tả xiết.


Giang Chính Mậu nhìn điệu bộ thê tử như vậy, vội
vàng nói: “Vi phu đáp ứng nàng vẫn không được sao?” Nói xong, hắn đem
người ôm vào trong lồng ngực, hôn một cái, “Nhưng mà A Uyển, nàng phải
hiểu, vi phu làm những thứ này đều là vì tốt cho nhi tử.”


Kiều Thị
tất nhiên không phải người hồ đồ. Nàng nói: “Thiếp tự nhiên hiểu được.
Thiếp tin tưởng, ba nhi tử này tính tình giống biểu ca, dù có nuông
chiều cũng sẽ không hư hỏng”


Kiều Thị ngọt ngào nói, vừa tán thành quan điểm của Giang Chính Mậu lại không quên khen hắn một câu.


Giang Chính Mậu nghe xong, giữa hai lông mày liền hiện ôn nhu. Trước khi
thành thân, mỗi lần nghe âm thanh mềm mại thân thiết của Kiều Kiều gọi
hắn hai tiếng biểu ca, tất cả mọi việc hắn liền nghe theo nàng.


Kiều Thị nhận ra tay hắn đang giở trò xấu, nhất thời gò má ửng hồng, đẩy một cái nhưng vẫn không thấy hắn thu tay lại, chỉ đành tuỳ ý hắn, nàng lại
tiếp tục nói chuyện: “ Diệu Diệu nói ngày ấy ở Tuyên Vương phủ người cứu nàng, cũng không phải Lục Hành Chu. Phu quân, chàng đoán sẽ là người
nào?” 


Giang Chính Mậu tay vẫn bận rộn, suy nghĩ một chút, mặt mày
lạnh nhạt nói: “Bất kể là ai, chung quy là người của Tuyên Vương, ân
tình này, chúng ta xác thực là ghi nợ. Nếu nàng muốn biết được là ai
cứu nữ nhi chúng ta, chờ hài tử kia đến quý phủ, ta tự mình hỏi một chút liền rõ ràng rồi.”


Sở dĩ Lục Hành Chu cùng ba ca ca của Giang Diệu
lui tới rất là mật thiết là vì hắn có ơn cứu mạng, nếu ngày mai để ba
nhi tử đi mời Lục Hành Chu lại đây chơi, thì cũng là chuyện hợp lẽ
thường tình. Hơn nữa Lục Thầm cùng Mạnh thị, ước gì nhi tử mình cùng
Trấn Quốc Công phủ đi lại thân thiết.


Giang Chính Mậu thực chất cũng tán thưởng hài tử này, cảm thấy hắn phẩm hạnh đoan lương, khiêm tốn lễ
nghĩa, chính là tính tình mềm yếu một chút. Chỉ là, chuyện này lại là
nói dối, vậy nhân phẩm hài tử này, hắn cần phải xem xét lại.

Kiều Thị hiểu ý, ngửa đầu nhìn Giang Chính Mậu, lại cười nói: “Vẫn là phu
quân nói đúng.” Bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, Kiều Thị đột nhiên thu lại ý cười, nhíu mày nói, “Mấy ngày nay Diệu Diệu cùng Tạ nha đầu kia trở nên xa cách. Thiếp vừa cảm thấy thật tốt thì giờ lại thấy đau lòng. Diệu
Diệu nhà chúng ta thật vất vả mới có bạn chơi cùng…”

Nói đến đây,
Giang Chính Mậu cũng là đau lòng cho nữ nhi. Nếu Trấn Quốc Công phủ

không phải chỉ có duy nhất một tiểu nữ nhi, thì hắn cũng không đồng ý
cho Tạ Nhân kia chơi cùng. Nhưng dù sao nha đầu kia tuổi cũng còn nhỏ,
chỉ cần cho người trông chừng thì cũng không lo nha đầu kia làm ra
chuyện gì đáng sợ. Nữ nhi bảo bối của hắn vui vẻ mới là quan trọng
nhất.



Giang Chính Mậu nâng tay xoa xoa mi tâm thê tử, suy nghĩ
chốc lát, nói: “Chờ mấy ngày nữa, bảo Tiết nha đầu lại đây chơi cùng
Diệu Diệu.”


Trấn Quốc Công phủ cùng Tiết phủ là thế giao.

Cháu ruột Tiết gia – Tiết Kim Nguyệt, cùng với tuổi Giang Diệu là xấp xỉ nhau


•


Ngày kế, Ngọc Trác đem chuyện Lục Hành Chu đến Trấn Quốc Công phủ nói cho
Giang Diệu.
Giang Diệu nghe xong, khuôn mặt non nớt tinh xảo không thể
hiện vẻ mặt gì. Nàng hiểu được, theo như tính tình phụ thân, tự nhiên sẽ có cách hỏi ra chân tướng sự thật từ trong miệng Lục Hành Chu.

Lục Hành Chu cũng chỉ là thiếu niên mười tuổi, trước mặt phụ mẫu nàng chắc chắn không thể nói dối.

Đời này người cứu nàng không phải Lục Hành Chu, như vậy sẽ không có chuyện
cùng phủ Trấn Quốc Công qua lại, cũng càng không có chuyện cùng hắn đính ước. Đến lúc đó, hắn yêu thích ai liền yêu thích người đó đi.

Tâm tình Giang Diệu bỗng nhiên tốt hơn một chút.


Nàng thoáng ngẩng mặt, đôi mắt to long lanh nước nhìn về phía Ngọc Trác, âm
thanh mềm mại hỏi:“ Ngọc Trác tỷ tỷ, bánh ngọt hôm qua ăn thật ngon, còn nữa không, muội muốn ăn.?!”

Khuôn mặt tiểu thư trắng nõn, khoé miệng mỉm cười, núm hoa đồng tiền như ẩn như hiện khiến không biết bao người yêu thích.


Ngọc Trác hầu hạ ở bên tiểu thư nhà mình lâu như vậy, cực kì hiếm thấy nàng
lộ ra bộ dáng trẻ con đáng yêu, nên nhất thời có chút choáng váng. Nhưng suy nghĩ kĩ, thì tiểu thư mới chỉ sáu tuổi, vẫn là bộ dáng ngây thơ
đáng yêu.


Hiện nay vừa nghe tiểu thư chủ động nói muốn đồ ăn. Ngọc
Trác tất nhiên là vui mừng không ngớt, mặt mày mỉm cười, nói: “Vậy nô tỳ xuống bảo nhà bếp chuẩn bị, tiểu thư đợi một lát nữa.”

”Được.” Giang Diệu cười cười, ngồi ở trên ghế, chân ngắn khẽ quơ quơ, miệng nở nụ cười khiến núm hoa đồng tiền ở má càng sâu.

Đời này nàng chỉ muốn sống thật lâu, muốn nhìn ba ca ca nàng thành thân sinh hài tử, con cháu đầy sảnh đường.

Cho dù nàng không gả cho Lục Hành Chu thì nàng có thể tìm một phu quân
khác. Nói chung, những tháng ngày này nàng sẽ trải qua thật thoải mái.



•


Lục Hành Chu hôm nay đáp ứng đến Trấn Quốc Công phủ, hắn mặc một thân áo
choàng màu thanh trúc, trông rất có khí chất. Hắn tuy rằng còn trẻ con
nhưng dung mạo xuất chúng, da dẻ trắng nõn, sau này lớn lên sẽ là một
công tử ngọc thụ lâm phong.

Ba huynh đệ Giang Thừa Nhượng nhìn thấy Lục Hành Chu đến cũng không nhiệt tình giống ngày thường, mà chỉ nhàn nhạt chào hỏi.



Tìm hắn tới chơi, lại không để ý tới hắn. Gương mặt anh tuấn của Lục Hành Chu có chút lúng túng.

May là tại thời điểm này Giang Chính Mậu đi tới gọi hắn vào phòng ngồi nói chuyện một chút.


Lục Hành Chu có chút lo lắng. Hắn nhớ lại lời mẫu thân căn dặn trước khi xuất phủ,


Hắn liền ngoan ngoãn hướng về phía Giang Chính Mậu hành lễ “Giang bá bá”, sau đó theo sau tiến vào phòng.

—-


Lúc này, ba huynh đệ còn chưa bước vào đến cửa phòng của muội muội, Giang
Thừa Ngạn một thân trường bào màu xanh sẫm khoác vai đại ca Giang Thừa
Nhượng đã mở miệng trước:“ hôm nay nếu như tên Lục tiểu tử này mà không
nói thật, thì đệ sẽ đánh cho hắn một trận, chiêu này tuyệt đối hữu
hiệu.”

Vì hôm qua mới bị phụ thân đánh cho một trận nên hôm nay Giang Thừa Ngạn đang muốn tìm người trút giận.


Giang Thừa Nhượng nhìn đệ đệ một chút.
Giang Thừa Ngạn ngượng ngùng thu tay
lại, gãi gãi mặt, cười hắc hắc nói: “Đệ nói giỡn đây.” Coi như người cứu không phải Lục Hành Chu, nhưng ở hắn vẫn có công lao, mà chúng ta không phải là người vong ân phụ nghĩa.


Giang Chính Mậu một thân áo choàng màu xanh thêu hoa văn phiên tây, nhẹ nhàng nhấc áo bào ra ngồi vào trên ghế bằng gỗ mun. Hắn nhận chén trà bằng sứ trắng từ tay nha hoàn bưng
tới, mở nắp chén trà, nhẹ nhàng vuốt ve chén trà, cũng chưa có ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt nói: “Ngồi đi.”


Lục Hành Chu có chút do dự, thanh âm khẽ run nói: “Cảm tạ Giang bá bá.” Lúc này mới ngồi xuống.


Giang Chính Mậu nhấp một ngụm trà, sau đó cầm cái chén trên tay. Hắn thoáng nhấc mi, nhìn thiếu niên đang căng thẳng trên ghế.

Không thể không nói thiếu niên này được phụ thân hắn Lục Thầm dạy dỗ cũng tính xuất sắc.


Chỉ là ——


Giang Chính Mậu nói: “Hôm qua Diệu Diệu cùng ta nói chuyện ngày ấy ở Tuyên
Vương phủ. Dường như cùng lời hiền chất kể có chút sai lệch, nên ta tùy
tiện hỏi ngươi vài câu… Ngày ấy người cứu Diệu Diệu, thật sự là ngươi
sao?”

Sắc mặt Lục Hành Chu trắng bệch, trán có chút đổ mồ hôi, hai tay cũng không tự giác nắm chặt.


Lục Hành Chu nhớ tới lời mẫu thân nói cho hắn, tuyệt đối không thể đem
chuyện này nói cho người khác biết, mà phải nói cho tất cả mọi người,
Giang Diệu là hắn do cứu.

Nhưng Lục Hành Chu còn nhỏ tuổi, lại ngoan
ngoãn hiểu chuyện, mà ngày ngày đọc sách thánh hiền, chưa từng nói dối.
Mấy tháng này, mới đầu hắn có day dứt, sau đó tốt hơn một chút, nhưng
mỗi khi đến Trấn Quốc Công phủ là lại nghĩ ra đến chuyện kia. Hơn nữa
phụ mẫu hắn lại muốn hắn cùng Trấn Quốc Công phủ qua lại thân
thiết.
Hiện nay Giang Chính Mậu hỏi như vậy, hai tay Lục Hành Chu đặt ở
đầu gối nắm chặt thành quyền, do dự một lát, liền không nhịn được nói
thật.


Hắn nhấc mi nhìn Giang Chính Mậu, tròng mắt đen nhánh bên
trong tràn đầy chột dạ, nói: “Ngày ấy cứu Diệu Diệu, không phải cháu.
Là… Là Tam thúc của cháu.”

••••••••••


Tác giả có lời muốn nói:


Diệu Diệu: Tam thúc?


Lục Lưu: Gọi phu quân


Diệu Diệu: Ca ca, chính là người này!


Giang Thừa Nhượng & Giang Thừa Hứa & Giang Thừa Ngạn: o( ̄ヘ ̄o#)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.