Thịnh Sủng Thê Bảo

Chương 191: Sóng gió cuối cùng


Đọc truyện Thịnh Sủng Thê Bảo – Chương 191: Sóng gió cuối cùng

💋 edit: Phương Moe 💋

Tin tức Lục Lưu có chuyện rất nhanh truyền khắp kinh thành, Trấn Quốc Công phủ tự nhiên cũng nhận được tin tức.

Kiều Thị nghe xong thì suýt chút nữa té xỉu.

Lúc này nàng liền cùng Giang Chính Mậu dẫn theo nhi tử và con dâu, một nhóm người mênh mông cuồn cuộn đến Tuyên Vương phủ.

Là người Trấn Quốc Công phủ nên bọn hạ nhân mỗi người đều hết sức cung kính, đem đoàn người dẫn tới Ngọc Bàn viện.

Chờ sau khi Kiều Thị vào phòng, nhìn thấy nữ nhi vẫn giống như ngày thường đang cúi đầu làm áo choàng, còn tiểu ngoại tôn thì ngây ngô cầm đồ chơi nhỏ đùa nghịch trên giường.

Nếu là thường ngày thì dáng vẻ này của nữ nhi sẽ khiến Kiều Thị an tâm.

Nhưng hôm nay nhìn cảnh tượng như vậy thì viền mắt Kiều thị không nhịn được mà đỏ lên.

Giang Diệu giương mắt nhìn Kiều Thị, cười cười, hô: “Nương.”


Rồi lại nhìn phía sau Kiều Thị là cha cùng ba ca ca và hai tẩu tẩu, ngoại trừ Tam tẩu đang ở cữ không thể ra ngoài thì tất cả mọi người đều ở đây.

Kiều Thị tiến lại gần nắm tay nữ nhi:

“Diệu Diệu, chuyện của con rể…”

“Nương, loại chuyện hoang đường này nữ nhi sao có thể nói với mọi người. Nương yên tâm, Lục Lưu chẳng mấy chốc sẽ trở về.”

Nàng cười khánh khách lôi kéo Kiều Thị cùng ngồi xuống rồi lại hướng về phía mọi người nói:

“Cha, ca ca, tẩu tẩu, mọi người đứng làm cái gì, tất cả ngồi xuống đi.”

Sau đó lại dặn dò Bảo Cân và Mặc Cầm đi pha trà.

“Nương có biết không, Triệt nhi đã mở miệng kêu người được rồi, nữ nhi trước đây còn không biết nương nuôi nữ nhi có bao nhiêu khổ cực, những chuyện này sau khi tự mình trải qua thì nữ nhi mới thật sự hiểu rõ.”

Tiểu tử thấy ngoại tổ mẫu cũng vỗ tay nhỏ hưng phấn ồn ào vài tiếng. Chỉ là tiểu tử vốn rất thích Kiều Thị ôm, nhưng hôm nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, hắn cứ dán chặt lấy Giang Diệu, ai cũng không muốn ôm.

Giang Diệu thấy thế bèn nói:

“Triệt nhi càng ngày càng dán nữ nhi.”

Kiều Thị nhìn tình hình nữ nhi như vậy cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu, nàng chỉ nghĩ nữ nhi nhất thời không chịu được đả kích lớn như vậy nên mới chưa tiếp thu.

Chỉ là —— Nếu mấy ngày sau thi thể con rể được đưa về Tuyên Vương phủ, khi đó nữ nhi không chấp nhận thì cũng phải tiếp nhận rồi.

Bây giờ nhìn cử chỉ nữ nhi như thường, nhưng Kiều Thị không yên lòng, nàng quyết định ở lại bồi nữ nhi và tạm thời bàn giao mọi chuyện trong phủ cho con dâu trưởng Tống Loan quản lý.


Mà Nhị nhi tức cùng nữ nhi cảm tình tốt nhất, nói cái gì cũng không chịu về. Kiều Thị không có cách nào liền để Nhị nhi tức Tiết Kim Nguyệt ở lại bồi tiếp nữ nhi cùng đối mặt chuyện kế tiếp.

Tiết Kim Nguyệt xưa nay không có cách nào ẩn giấu tâm tình của chính mình, chờ nghe được tin Tuyên Vương trúng tên độc bỏ mình, nàng tức giận đến nghiến răng nói:

“ Hoàng thượng kia không phải cùng em rể có quan hệ rất tốt sao? Chuyện như vậy, làm sao lại một mực để hắn đi? Biết rõ lành ít dữ nhiều, chính hắn vì sao không đi, nếu hắn tự mình đi thì người có chuyện cũng không là em rể!”

Lời này sao có thể nói lung tung?

Chỉ là Giang Thừa Hứa cũng đứng bên phía muội muội, nghe thê tử hồng mắt kích động thì hắn cũng đau lòng bảo bối muội muội này. Sau đó hắn lại nghe thê tử lẩm bẩm nói:

“Diệu Diệu làm sao bây giờ? Triệt nhi vẫn còn nhỏ như thế…”

Tiết Kim Nguyệt có chút kích động. Vừa nãy ở trước mặt Giang Diệu, nàng cực lực nhẫn nhịn không dám biểu hiện ra, bây giờ đi ra ngoài mới có thể phát tiết một phen. Tiết Kim Nguyệt khóc đến rối tinh rối mù, mặc cho Giang Thừa Hứa an ủi ra sao, cũng không làm nên chuyện gì.

Mà Giang Thừa Hứa cũng đau lòng hỏng rồi, lại thấy bộ dáng thê tử như vậy thì lòng càng rối như tơ vò.

Người toàn kinh thành đều biết Tuyên Vương xảy ra chuyện, Lục phủ ở ngõ Thái An tất nhiên cũng không thể không biết.

Lục Hành Chu lẳng lặng đứng bên cửa sổ nhìn tuyết rơi trắng xoá ngoài trời, dung nhan vẫn tuấn tú như xưa, chỉ là đáy mắt hiện nay đầy tơ máu, đã hai đêm liền đều không thể nhắm mắt ngủ.


Mạnh Miểu bưng canh gà đi vào, nam nhân ở trong phòng không đốt lò sưởi là bình thường, nhưng giờ đang là mùa đông, bên ngoài tuyết rơi lớn như vậy mà còn mở cửa sổ rồi ra đó đứng, đây đúng là không muốn sống mà!

Mạnh Miểu lập tức thả khay xuống bàn, lại gần lôi Lục Hành Chu vào phía trong:

“Chàng đang làm cái gì vậy!”

Lục Hành Chu không lên tiếng nhưng Mạnh Miểu làm sao không biết từ khi hắn nghe được tin tức của Tuyên Vương thì mới biến thành dáng vẻ ấy.

Mạnh Miểu hít sâu một hơi nói:

“Nếu chàng lưu ý nàng ấy như thế, vì sao không tự mình đi nhìn!”

Tự mình đi nhìn nàng? Lục Lưu nghĩ, hắn làm sao không muốn đi nhìn nàng? Chỉ là —— Hắn sao lại không hiểu nàng căn bản không muốn gặp lại hắn.

(๑>◡◡◡


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.